Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại - Chương 3: Luận văn và thi đấu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại


Chương 3: Luận văn và thi đấu


Editor: demcodon

Bạn thân Trì Quân họ
Trương, tên đầy đủ là Trương Tiếu Hầu. Mẹ của hai người là bạn thân. Sau đó lớn lên lấy chồng, nhà chồng đều có thành tựu trong hai giới kinh
doanh và chính trị. Nhà họ Trì tự nhiên không cần phải nói, ba Trương
Tiếu Hầu thì làm cho ngành giáo dục ở Thượng Hải nhiều năm, đường làm
quan thênh thang.

Từ lúc Trì Quân và Trương Tiếu Hầu vẫn còn nhỏ, hai bà mẹ thường xuyên ôm con đến chơi. Hai người đã có tình bạn là từ
nhỏ đến lớn. Sau đó cùng đi học, cấp 3 đều học ở khoa quốc tế của trường cấp 3 trực thuộc Đại học Thượng Hải. Bên cạnh một đám cậu ấm thì chỉ có hai người bọn họ mới gọi biệt danh lẫn nhau.

Sau này, Trì Quân thuận lợi thi đậu Đại học Bắc Kinh. Trương Tiếu Hầu thì lại chủ động bỏ đi 40 điểm để vào trường.

Ngược lại bị chuyển sang ngành kỹ thuật. Trương Tiếu Hầu cả ngày không ngừng
kêu khổ, chờ đến đại học năm thứ ba rốt cuộc năn nỉ ba mẹ đồng ý cho
mình ra nước ngoài trao đổi. Đây mới là quỹ đạo cuộc sống y nên có. Nếu
không thì tại sao cấp 3 lại vào khoa quốc tế ở trường chứ.

Sau
đó, Trương Tiếu Hầu ở nước ngoài bắt đầu giải phóng bản thân, phóng túng mọi cách. Chạm vào điểm mấu chốt sẽ không làm, mà học tập đứng đắn cũng không có khả năng. Thi đại học gì đó đã móc cả người trống rỗng.

Trì Quân cảm thấy rất bất lực với bạn thân. Mà Chung Dịch có thể nhìn ra ở
một khía cạnh khác Trì Quân thậm chí còn ghen tỵ với Trương Tiếu Hầu.
Nhà họ Trì có quá nhiều chuyện xấu, ba Trì Bắc Dương căn bản không xem
Trì Quân là con trai. Cuối cùng tự mình dìu dắt con riêng đối nghịch với Trì Quân. Mẹ cũng có tình nhân, còn có bà cô ở bên cạnh như hổ rình
mồi. So sánh tình hình như vậy quan hệ gia đình Trương Tiếu Hầu hoà
thuận hơn nhiều. Mặc dù ba mẹ thường xuyên thở dài vì con trai không
biết cố gắng, động một tí là răn dạy. Nhưng ít ra người một nhà đều đồng lòng.

Sau khi ở trên lớp bị Chung Dịch nhờ vả, đêm đó Trì Quân
chơi bóng với Trương Tiếu Hầu thuận miệng nhắc đến: “Ai là người giữ
chìa khóa trong phòng thí nghiệm của các cậu?”

Trương Tiếu Hầu xoay quả bóng trả lời: “Tớ không biết, thứ tư mới có tiết thí nghiệm.”

Trì Quân nghiêng đầu nhìn y, hoàng hôn chiếu vào trên người hắn, mạ lên một lớp vầng sáng lộng lẫy trên ngọn tóc cho Trì Quân. Giọng điệu của hắn
hơi hờ hững nói: “Ừh, đến lúc đó biết thì nói cho tớ biết.”

Trương Tiếu Hầu ngạc nhiên dừng lại động tác trên tay hỏi: “Tại sao đột nhiên hỏi cái này?”

Trì Quân nói ngắn gọn: “Có một bạn học nói muốn mượn phòng thí nghiệm khoa các cậu.”

Trương Tiếu Hầu “ồ” một tiếng xem như biết được đáp án.

Tên Nấm này từ trước đến giờ không ngại giúp người khác loại việc nhỏ thuận tay như vậy, cũng không cảm thấy người được giúp đặc biệt thế nào,
không cần thiết phải nghiên cứu tỉ mỉ.

Trương Tiếu Hầu đồng ý còn nói: “Đúng rồi Nấm, trước đó Chiêu có hỏi khi nào tụ họp một lần.”

Trì Quân hơi nhíu chân mày một cái trả lời: “Nói sau đi.”

Trương Tiếu Hầu: “Được rồi, nói chuyện khác. Em cậu có phải đã lâu không online hay không? Bị chú dì rút giây mạng hả?”

Kết quả trưởng bối quan hệ tốt chính là không chỉ Trương Tiếu Hầu quen biết với Trì Quân, mà quan hệ với em họ hắn cũng không tệ.

Trì Quân
rốt cuộc cười nói: “Ừm, mấy ngày hôm trước tớ ở nhà cậu tớ mỗi ngày Nhạc Nhạc đều gào khóc, nói cậu tớ không cho nó chơi game.” Hắn liếc mắt
nhìn Trương Tiếu Hầu một cái nhắc nhở: “Cậu cũng chú ý một chút, nó năm
nay học lớp 12 rồi, đừng quấn lấy nó chơi game nữa.”

Trương Tiếu Hầu nói: “Ai quấn lấy ai chứ? Được, biết rồi.”

* * *

Đợi đến thứ tư, Trương Tiếu Hầu quả nhiên gửi tin nhắn cho Trì Quân: <Chìa khóa rất nhiều, không khó làm. Trong tay giáo viên có giữ,
trong văn phòng có treo một xâu để cho lớp trưởng phát.>

Trì Quân trả lời: <Có thể làm không?>

Trương Tiếu Hầu: <Hình như nói có thể làm cho mỗi người một chìa.>

Trì Quân:…

Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Chung Dịch bên cạnh.

Trên bục giáo viên đang giảng bài, Chung Dịch vẫn đang xem bài luận văn hóa học của mình.

Trì Quân hỏi tiếp: <Vật tư thí nghiệm có quy định gì không?>

Hắn mặc dù biết việc này không khó, nhưng không nghĩ tới sẽ đơn giản như vậy.

Trương Tiếu Hầu không để ý lắm: <Không có. Tớ đã xem qua, trong phòng thí
nghiệm này không có vật liệu gì nguy hiểm. Những thứ thật sự nguy hiểm
đều ở trong tòa nhà kế, bên kia khó tiến vào.>

Trì Quân:…

Thì ra nguyên nhân ở đây.

Trương Tiếu Hầu: <Hơn nữa có camera giám sát, giáo viên bất cứ lúc nào có
thể mở nó ra xem. À, tớ có hỏi một câu, hỏi có tình huống cho người khoa khác mượn phòng thí nghiệm hay không. Bọn họ nói cũng có nhưng không
nhiều, dùng dụng cụ đi theo quy trình là được.>

Ở trên chuyện sinh viên học tập trường học từ trước đến giờ đều có thái độ khuyến khích.

Trì Quân suy nghĩ một hồi trả lời: <Vậy cậu trực tiếp làm hai chìa đi.>

Sau này mất thì phiền phức.

– — —

Đợi đến thứ năm, Chung Dịch thuận lợi cầm chìa khóa từ trên tay Trì Quân, cũng nhìn thấy bạn thân Trì Quân.

Đúng lúc đến giờ cơm trưa, Chung Dịch chủ động nói muốn mời hai người Trì Quân và Trương Tiếu Hầu xem như cảm ơn.

Trương Tiếu Hầu nhìn cậu đánh giá từ trên xuống dưới một hồi. Sau đó gật đầu
xem như đồng ý. Trì Quân cười một cái nói: “Được thôi. Đợi lát nữa Con
Khỉ sẽ đưa số điện thoại của giáo viên phụ trách cho cậu. Cậu nhớ chào
hỏi một chút, sau đó có thể tự do dùng phòng thí nghiệm.” Nếu tình hình
khoa vật liệu như vậy, Chung Dịch đương nhiên vẫn là đi con đường quá rõ ràng càng thuận tiện hơn.

Chung Dịch đồng ý, nghĩ thầm: thật kỳ
quái, trước đó Trì Quân cười với mình hình như không phải như vậy. Không có nhiều ý mới lạ như vậy.

Nhưng cũng khó trách. Ở dưới cái nhìn của Trì Quân, Trương Tiếu Hầu là “người mình”, mà Chung Dịch là người
hơi kỳ quái, là người xa lạ làm cho hắn sinh ra một chút hiếu kỳ. Thật
giống như dã thú đã phân chia lãnh địa xong, lúc này đang cảnh giác nhìn khách bên cạnh đạp lên rìa lãnh địa.

Nói là mời khách ăn cơm,
nhưng cũng chỉ là ăn căn tin. Buổi chiều không có tiết học nên bọn họ
vòng ra đường một chút, đi đến một quán nghe nói ăn rất ngon.

Trên bàn ăn, Chung Dịch chủ động giải thích: “Trước đó cấp 3 tớ đã rất có
hứng thú với môn này. Giáo viên hóa học cũng cổ vũ tớ nên làm những việc này.” Lời này nửa thật nửa giả, lúc cấp 3 giáo viên các khoa xác thực
đều rất thích Chung Dịch. Mà Chung Dịch cũng từng là một thành viên
trong đội thi đua thành tích ở Thượng Hải, chỉ là không tới cấp độ cao
nhất, còn ở cấp độ đảo quanh “người bình thường có thành tích tương đối
tốt”, chưa cầm qua giải thưởng: “Bây giờ mặc dù học tài chính, nhưng
cũng không muốn từ bỏ yêu thích lúc trước.”

Trì Quân cười một cái nói: “Rất khó có được người như vậy, có thể kiên trì cũng tốt.”

Chung Dịch: “Ừh, tớ muốn gửi bài cho tạp chí.” Đây là con đường ổn thỏa nhất
sau khi Chung Dịch đắn đo suy nghĩ: “Chỉ là không biết có thể thành công hay không.”

Trì Quân trả lời: “Vậy trước tiên chúc cậu được như ước nguyện nha!”

Chung Dịch nhìn hắn: “Nhận lời chúc tốt lành của cậu.”

Qua lần mượn chìa khóa này, những ngày sau đó có tiết phần lớn hai người
đều ngồi chung bàn. Ngược lại không thân với bạn chung phòng như vậy.

Về phần thời gian sau khi học xong, Chung Dịch phần lớn đều ngâm ở trong phòng thí nghiệm.

Cậu quả nhiên tìm giáo viên phụ trách giải thích ngắn gọn mục đích của
mình. Giáo viên phụ trách hỏi cậu mấy câu phần lớn là học thuật, nghe
Chung Dịch trả lời từng câu thì gật đầu xem như là cho đi.

Sau đó có một ngày Chung Dịch ở trong phòng thí nghiệm đến quá trễ, trong
micro giám sát bỗng nhiên phát ra tiếng: “Vẫn chưa về à?”

Chung Dịch hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn camera, rất nhanh hiểu được đây là giáo viên đang xem màn hình.

Cậu bình tĩnh mỉm cười nói: “Dạ, sắp đến giai đoạn đo lường dữ liệu.” Cậu đã chỉnh giờ máy móc.

Có lẽ là giáo viên cảm thấy tiến độ cậu quá nhanh nên mơ hồ ám chỉ Chung Dịch, hy vọng cậu không nên vội vàng mong thành công.

Thành thật mà nói, một sinh viên khoa chính quy còn vượt khoa đến mượn phòng
thí nghiệm, giáo viên phụ trách vốn dĩ cũng không hy vọng Chung Dịch
thật sự có thể làm ra thành quả gì. Dưới cái nhìn của ông, không chừng
qua mấy ngày Chung Dịch sẽ cảm thấy nhàm chán, hoặc bị áp lực học tập từ khoa của mình chẳng mấy chốc sẽ biến mất khỏi phòng thí nghiệm.

Trên miệng Chung Dịch trả lời như thế, nhưng trong hành động vẫn dựa theo bước đi của mình.

Giáo viên âm thầm lắc đầu, nhưng cũng không thể nói tiếc nuối.

Giáo viên không biết là Chung Dịch đã có một phần đáp án tiêu chuẩn, cũng
không cần nghiệm chứng nhiều lần. Lúc này mới tiết kiệm được rất nhiều
thời gian.

Cậu chỉ cần làm từng bước, đưa các loại số liệu bổ sung vào luận văn, lại trình bày tính năng thành phẩm là được.

Cuối cùng, Chung Dịch đã bỏ ra một tháng cho bài luận văn này.

* * *

Đợi đến đầu tháng 10, cậu sửa bản thảo và gửi bưu điện. Bước tiếp theo
chính là chờ tạp chí trả lời. Chung Dịch đã chuẩn bị tinh thần, biết
rằng quá trình này có thể sẽ dài đằng đẵng. Cậu không thể đặt tất cả hy
vọng vào nó.

Trước mắt, mục tiêu của cậu là nhanh chóng kiếm đủ
mấy trăm ngàn tiền vốn, hoàn thành việc tích lũy vốn ban đầu. Sau đó
tiến vào thị trường chứng khoán để nhân đôi số tiền này lên.

Có bàn tay vàng “đến từ tương lai” giao dịch chứng khoán đã trở thành một sự lựa chọn hợp lý.

Trong một tháng qua, ngoại trừ ngâm ở trong phòng thí nghiệm, Chung Dịch lấy
20.000 nhân dân tệ để kiểm tra hướng đi của thị trường chứng khoán đời
này.

Nói một cách công bằng, vào lúc này kiếp trước cậu đang tập
trung học tập. Mặc dù có chú ý đến thị trường chứng khoán nhưng cũng
không để bụng. Tuy nhiên, vào tháng 9 năm nay một bộ phim điện ảnh hiện
được trình chiếu, làm cho cổ phiếu của nhà sản xuất bộ phim đã tăng vọt
trong một đêm. Cuối cùng giảm xuống gấp đôi chỉ số ban đầu, sau đó nhanh chóng giảm xuống. Cảnh đẹp như vậy chỉ cần để ý tới thì sẽ không quên.

Đầu tháng 10, tài khoản tiết kiệm của Chung Dịch đạt đến 50.000.

Đồng thời, nhân viên hướng dẫn đưa ra một cái thông báo: Đăng ký cuộc thi
“Mô phỏng nhà đầu tư” sắp bắt đầu. Đây là một cuộc thi đấu trên thị
trường chứng khoán ảo, tiền thưởng rất phong phú. Mọi người có hứng thú
có thể tham gia. Cho dù không giành được giải thưởng cũng xem như rèn
luyện một lần.

Khi nhìn thấy tin tức thì ánh mắt Chung Dịch phấn khích.

Chiều hôm đó, nghỉ giữa giờ, Trì Quân: “… Mô phỏng nhà đầu tư? Dự thi?”

Chung Dịch ngồi ở bên cạnh hắn. Ngoại trừ hai người bọn họ ra những bạn học
khác cũng ít nhiều thảo luận trong hội khi nhìn thấy thông báo thi đấu.

“Đúng vậy. Đây là thi đấu đội, mỗi đội ít nhất ba người.” Chung Dịch giải
thích nguyên nhân mình tìm Trì Quân: “Thành tích cuối cùng là nhìn vào
tỷ lệ lợi nhuận trung bình của thành viên trong đội.”

Trì Quân: “…”

Thành thật mà nói hắn không hứng thú lắm. Trì Quân không nhịn được hỏi: “Cậu không phải đang làm hóa học sao?”

Chung Dịch nở nụ cười: “Luận văn đã viết xong. Dù sao tớ cũng học tài chính,
cũng không có ý định chuyển khoa, hóa học chỉ là yêu thích cá nhân mà
thôi. Tớ biết cuộc thi đấu lần này, mấy đội có thành tích tốt trong
những năm trước sẽ nhận được lời mời từ mấy công ty lớn đến thực tập.
Sinh viên mới tốt nghiệp khoá này thậm chí sẽ được tuyển dụng trực tiếp. Ngoài ra còn có một phần tiền thưởng riêng, nói chung tham gia một lần
còn rất có lời.”

Trì Quân chống cằm nhìn cậu.

Chung Dịch
nói mãi, tầm mắt hạ xuống rơi vào má Trì Quân. Trong chớp mắt cậu thất
thần suy nghĩ: mặt Trì Quân hình như rất mềm, rất thích hợp để bóp.

Rất nhanh hoàn hồn lại nói: “Tháng này tớ vẫn luôn ở trong phòng thí
nghiệm. Người thân nhất chính là cậu và Tiếu Hầu, cho nên đến hỏi trước. Nếu như các cậu thật sự không có hứng thú tớ cũng không miễn cưỡng.”

Trì Quân hỏi: “Vậy là cậu định tìm những người khác lập đội à?”

Chung Dịch: “Hoặc là đăng ký với các cậu, nhưng những thao tác sau đó phải
giao cho tớ.” Cậu dừng lại, đột nhiên cảm thấy cách này cũng khả thi.

Trì Quân không nhịn được cười một cái. Lúc hắn cười khóe môi cong lên, mắt
cũng híp cong, dáng vẻ thả lỏng tự nhiên nói: “Cậu có tự tin như vậy à?”

Chung Dịch thản nhiên nói: “Tỷ lệ lợi nhuận tháng trước của tớ là 92%.”

Trì Quân hơi nhếch miệng, trong khoảng thời gian ngắn như bị sốc bởi con số này, không biết nói cái gì cho phải.

“Đó cũng là may mắn.” Chung Dịch bổ sung: “Nhưng may mắn cũng là một phần thực lực đúng không?”

Cậu bắt đầu đùa giỡn.

Trì Quân nhìn cậu một hồi nói: “Được rồi, cùng đăng ký đi.”

Hắn nói rất quyết đoán, ngược lại là Chung Dịch ngạc nhiên. Cậu kỳ thực đã
chuẩn bị tinh thần đi tìm đồng đội khác, còn hơi đau đầu. Nếu như giữa
đồng đội chưa quen thuộc, không phối hợp thì nên xử lý như thế nào. Còn
Trì Quân, Chung Dịch rất hiểu rõ, mình nói những “chỗ tốt” đó không hề
có sức hấp dẫn với Trì Quân.

Cơ hội thực tập công ty to lớn hơn
nữa cũng chỉ cùng một cấp bậc với Thịnh Nguyên. Về phần tiền thưởng càng không lọt nổi mắt xanh của Trì Quân.

Tìm đến Trì Quân, chỉ là một tín hiệu “tôi xem cậu là bạn học có quan hệ tốt nhất”.

Những thứ này đều là sự thật. Nhưng Trì Quân không có hứng thú với cơ hội
thực tập và tiền thưởng là thật, sinh ra một chút hứng thú với Chung
Dịch cũng là thật.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN