Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại - Chương 22: Kinh nghiệm của giáo viên hướng dẫn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại


Chương 22: Kinh nghiệm của giáo viên hướng dẫn


Editor: demcodon

“Ban ngành liên quan” trong lời nói của Chung Dịch là chỉ quỹ vay tiền nhà nước giúp cho sinh viên vay.

Giáo viên hướng dẫn ngồi trên ghế làm việc quay sang nhìn Chung Dịch hơi bất đắc dĩ: “Đúng vậy, chúng tôi nhận được điện thoại là có người đã gửi
thông tin liên quan trên trang web, chỉ mặt gọi tên nói một số tình
huống của em. Cho nên quỹ cho vay gọi điện thoại tới bên này xác minh.”

Hắn nhìn sinh viên trước mặt, từ mặc quần áo đến đồng hồ và giày phản ánh
rõ nhất chi phí. Cuối cùng đi đến kết luận: không nhìn ra tốt xấu. Không thể nói là nghèo, nhưng không đến nỗi nói là “tác phong sinh hoạt xa
xỉ”.

Thời buổi này, sinh viên lấy trợ cấp nghèo để mua sản phẩm
điện tử chỗ nào cũng có, một số đã bị loại khỏi danh sách. Bị trực tiếp
đâm thẳng đến quỹ, hơn phân nửa là Chung Dịch đắc tội với người ta.

Chung Dịch suy nghĩ một chút thừa nhận: “Vâng, em đã nộp đơn xin vay.”

Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tình hình gia đình của cậu tồi tệ đến mức
nào giáo viên trong trường đều biết. Rất nhiều giáo viên đã giúp cậu đề
xuất và trau chuốt thư xin vay tiền.

Chung Dịch rút tâm trí khỏi
những ký ức xa xôi, tiếp tục nói: “Nhưng 8000 đồng năm đầu tiên em đã
trả lại. Hơn nữa hợp đồng cho vay là một năm ký một lần. Theo lý nếu em
đã trả hết thì phần hợp đồng này coi như kết thúc. Sau đó em cũng sẽ
không xin vay nữa.”

Cậu không hiểu hỏi: “Có ai biết được em xin vay cái này không?”

Giáo viên hướng dẫn ho khan lên tiếng: “Như vậy à?”

Chung Dịch nghiêm mặt nói: “Thưa thầy, bây giờ em có một số tiền tiết kiệm.
Nhưng tất cả chúng đều có được một cách hợp pháp sau kỳ tuyển sinh đại
học. Trong nhà xác thật không có cách nào gánh vác học phí và sinh hoạt
phí của em, xin vay tiền sinh viên còn là giáo viên cấp 3 cho ý kiến.”

Giáo viên hướng dẫn nhìn Chung Dịch, nghĩ đến trước đó mình đặc biệt điều
tra bảng kết quả học tập thành tích rất tốt, đứng hàng đầu. Ở trong kỳ
nghỉ đông tham gia Mô phỏng nhà đầu tư ưu tú biểu hiện rất xuất sắc, làm trường học vẻ vang.

Hơn nữa, Chung Dịch nói rõ ràng trước đây
cậu xin vay số tiền này là vì áp lực cuộc sống. Sau đó ngay khi kiếm
được tiền đã trực tiếp trả hết khoản nợ.

Giáo viên hướng dẫn vẽ
một vòng tròn quanh tên Chung Dịch ở trong lòng. Sau đó in một huy hiệu
đỏ ở trên đó, âm thầm đánh giá: Là một học sinh giỏi có thành tích học
tập xuất sắc.

Giáo viên hướng dẫn: “Thầy hiểu được. Trước khi em
đến thầy cũng suy xét chuyện này. Chung Dịch, kỳ thật ngoại trừ học bổng bình thường, em còn nằm trong danh sách học bổng truyền cảm hứng. Hầu
hết những người báo cáo cũng nhằm vào việc này. Đương nhiên, nếu như em
đã không cần, vậy thầy sẽ loại em khỏi danh sách.”

Chung Dịch có
cũng được mà không có cũng được, nói: “Được.” Sau đó chuyển đề tài:
“Thưa thầy, thầy nói danh sách học bổng truyền cảm hứng là chuyện gì?”

Giáo viên hướng dẫn giải thích: “Đây là học bổng đặc biệt dành cho sinh viên nghèo, tất cả sinh viên nộp đơn xin trợ cấp nghèo. Hơn nữa sinh viên
như em đi đăng ký vay tiền đều được liệt kê một danh sách riêng. Sau đó
dựa theo xếp hạng thành tích sẽ phát cho mấy người hạng cao, một năm
5000.” Ở mức độ lớn đảm bảo tiền của nhà nước sẽ được gửi đến những
người có nhu cầu.

Chung Dịch suy ngẫm nói: “Có bao nhiêu người biết phần danh sách này?”

Giáo viên hướng dẫn thản nhiên: “Khó nói. Trong văn phòng nhiều sinh viên
tới lui, danh sách trực ban ngược lại dễ điều tra. Nhưng có khả năng là
một người trong lúc vô tình nhìn thấy, sau đó lén lút nói cho những
người khác. Như vậy một truyền mười, mười truyền một trăm. Quỹ cho vay
không có khả năng nói cho chúng ta biết email của người gửi đơn kiện,
muốn tìm được người đứng sau rất khó. Thầy nói thẳng với em đi, chuyện
như vậy không phải lần đầu tiên xảy ra.”

Chung Dịch nhíu mày, giáo viên hướng dẫn tiếp tục nói: “Mỗi năm đều có, chỉ là có lúc ầm ĩ lớn, có lúc ầm ĩ nhỏ.”

Chung Dịch: “…” Một lời khó nói hết.

Giáo viên hướng dẫn: “Hoặc là vì tiền, hoặc là tranh cãi cá nhân. Ồ, em có
đang theo đuổi con gái hay không, hoặc là có con gái theo đuổi em hay
không?”

Yết hầu Chung Dịch lăn một vòng trả lời: “Không có.”

Giáo viên hướng dẫn: “Có thật không? Trở lại có thể suy nghĩ thêm. Căn cứ
vào kinh nghiệm của thầy khả năng gặp vấn đề tình cảm là rất lớn. Tỷ lệ
nam nữ trong khoa chúng ta không tệ, khoa khác ầm ĩ càng bạo lực hơn.
Đây cũng là một phương hướng. Sau này em cũng nên cẩn thận một chút,
không phải tất cả mọi người đều mang lòng thiện ý.”

Chung Dịch im lặng một hồi nói cám ơn: “Em biết rồi, cám ơn thầy.”

– — —

Lúc cậu đi ra tòa nhà văn phòng, bên ngoài bầu trời trong xanh, gió mát ấm áp dễ chịu. Những bông hoa và cây cối xum xuê rực rỡ.

Chung Dịch đứng dưới gốc cây hoa mím môi, chậm rãi suy nghĩ cuộc đối thoại vừa rồi với giáo viên hướng dẫn.

Chung Dịch chưa bao giờ cảm thấy mình sống lại kẻ thù duy nhất là Đường Hoài
Cẩn. Cậu đã trải qua một đời người, tất nhiên sẽ gặp phải những người và chuyện khác nhau. Không nói đến những điều khác, chỉ lấy Lý Trị Xương
làm ví dụ. Đời trước hai người cũng không quen biết, đời này Lý Trị
Xương đại khái đã hận chết Chung Dịch.

Mặc dù Chung Dịch rất chuẩn bị tâm lý tốt từ sớm, loại cảm giác bất thình lình bị cắn một miếng vẫn rất không xong.

Với Đường Hoài Cẩn, cậu muốn dẫn vị thiếu gia giả này ra tay đối phó mình.
Sau đó mới có chứng cứ xác thực tống đối phương vào tù.

Với Lý
Trị Xương, thành thật mà nói Chung Dịch chẳng hề để gã vào trong mắt.
Không nói đến bây giờ Lý Trị Xương chỉ sợ đang sứt đầu mẻ trán, chậm rãi sữa chữa hình tượng của mình ở trong lòng giáo viên và bạn học. Chứ
đừng nói đến khoảng cách giữa gã và Chung Dịch cũng làm cho Chung Dịch
khá yên tâm.

Hai người, một người ở phía nam, một người ở phía bắc. Một người đam mê chiến thắng nhỏ, một người đã tiến tới cái mục tiêu.

Lý Trị Xương sẽ oán hận, nhưng sẽ không làm những việc ngu ngốc dưới sự
kích động. Gã sẽ ngủ đông, sẽ đắc chí bởi vì trong tưởng tượng của mình
“trả thù” đội 293. Nhưng sẽ không vọt thẳng đến trước mặt Chung Dịch cho cậu một đòn.

Không có lý do khác. Người Lý Trị Xương yêu nhất
vĩnh viễn là chính gã. Gã sẽ không làm bất luận chuyện gì đả thương kẻ
thù 1000 mà tự tổn hại bản thân 800.

Mà người báo cáo với quỹ cho vay dường như không phải như vậy.

Hắn có lẽ còn đang suy nghĩ hành động của mình thật chính xác, thật suy
nghĩ thay cho những bạn học khác. Hắn dùng lý do chính nghĩa đóng gói
bản thân, che giấu sâu mục đích âm u dơ bẩn ở trong nội tâm thật sự. Nếu quả thật có “chính nghĩa” như vậy, khi hắn xem danh sách ứng viên kia
dò hỏi Chung Dịch, xem Chung Dịch rốt cuộc xử lý chuyện vay tiền như thế nào, có phải thật sự muốn xin 5000 đồng này hay không. Về phần loại lý
do “tác phong sinh hoạt xa xỉ” này, cả khoa đều biết Chung Dịch vừa mới
nhận được tiền thưởng 100.000 trong Mô phỏng. Nhưng hiện tại cậu có
tiền, không có nghĩa là trước đó đã có tiền.

Thậm chí chọn loại
thời cơ này ra tay, mục đích người kia có thể muốn tiến thêm một bước.
Đi xa hơn, lạm dụng tiền của nhà nước, chiếm trước danh sách “bạn học
cần thật sự giúp đỡ” khác, hoàn toàn là một vụ “bê bối”.

Loại chuyện như vậy là vô tận, nhưng lại thường thấy cũng hoàn toàn không “chính xác”.

Nếu như thao tác thích đáng, không chỉ là chuyện học bổng truyền cảm hứng
không có Chung Dịch. Trong việc lựa chọn học bổng bình thường, Chung
Dịch cũng phải bị xóa tên bởi vì việc “vết nhơ đạo đức”.

Chung Dịch rũ mắt xuống nhìn một nhánh hoa hồng trước mắt. Cánh hoa mềm mại run rẩy ở trong gió, không đỡ nổi một đòn.

Cậu nghĩ: Người này thật tự cho là đúng, thật ấu trĩ.

Người trước, Chung Dịch vốn dĩ không có ý định. Người sau, cậu luôn xếp hạng ở phía trước. Vì số tiền này chính là cậu nên được.

Cậu lại nghĩ: đời trước, Viên Văn Tinh và Diêu Hoa Huy sinh ra mâu thuẫn cũng là học kỳ 2 năm nhất, cũng chính là mùa này mùa.

Trong lòng Chung Dịch mơ hồ có kẻ tình nghi. Cậu cũng không xem nhẹ người có
ác ý với mình. Dù cho bây giờ tự hỏi, đời này mình và Viên Văn Tinh cũng chưa từng trở mặt. Căn bản là không hề thân thiết.

Rất nhanh, Diêu Hoa Huy cho cậu một đáp án.

“Lúc trước Viên Văn Tinh kêu cậu mời bọn tớ ăn cơm. Cậu ấy vốn dĩ chuẩn bị
một quán là quán sushi tự chọn rất đắt.” Diêu Hoa Huy nói xong lại hỏi:
“Cậu hỏi việc này làm gì?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN