Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại - Chương 91: Sữa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại


Chương 91: Sữa


Đêm khuya yên tĩnh, nhóm người giúp việc trở về tầng lầu dành cho người giúp việc ở phía sau. Quản gia thì ngủ lại căn phòng nhỏ ở tầng ba, thuận tiện cho việc chăm sóc ông Trì. Trong khoảng thời gian ngắn, trong nhà cũ to lớn, chỉ có phòng bếp vẫn còn sáng đèn.

Chung Dịch lật qua lật lại khắp nơi, quay đầu nhìn Trì Quân đang dựa vào khung cửa cầm điện thoại, không biết đang xem tin tức gì mà lông mày hơi nhíu lại. Cậu hỏi: “Em chắc chắn chỗ này có sữa bột sao?”

Trì Quân ngẩng đầu, liếm môi dưới nói: “Không chắc chắn lắm.”

Chung Dịch: “…”

Cậu thở dài, quay người, mở rộng vòng tay ra về phía Trì Quân và nói: “Lại đây.”

Trì Quân nghiêng đầu mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Cũng không đến mức này đâu.” Nói như vậy nhưng vẫn bước về phía trước, được Chung Dịch ôm vào trong ngực.

Ở tư thế này, hai lồng ngực áp vào nhau. Với khoảng cách 1cm, hai trái tim cùng chung nhịp đập, tiếng tim đập dần hòa vào nhau. Chung Dịch giống như đang dỗ dành một bạn nhỏ đang bực bội và đang gồng mình lên. Cậu vươn tay vuốt tóc Trì Quân, xoa gáy rồi chậm rãi xoa sống lưng.

Thân thể Trì Quân hơi thả lỏng, vẫn là giọng cười kia, nói: “Anh làm cái gì vậy?”

Chung Dịch nói: “Anh sẽ ở bên em.”

Trì Quân dừng lại.

Chung Dịch: “Anh sẽ không rời xa em đột ngột, sẽ không phụ lòng tin tưởng của em… sẽ luôn ở bên em.”

Trì Quân cắn môi dưới, không nói. Hắn rất khó để diễn tả tâm trạng hiện tại của mình. Mỗi ngày ở bên Chung Dịch đều rất thả lỏng và rất hạnh phúc. Nhưng nỗi đau trong quá khứ lâu nay đã được chữa lành, những vết sẹo lặng lẽ đọng lại nơi góc đáy lòng, vẫn luôn ở nơi đó.

Sự an ủi của Chung Dịch lúc này dường như cũng không phải dành cho hắn, mà là cậu bé trong quá khứ, cắn răng trước giường bệnh của bà nội mình yêu thương muốn ngăn nước mắt. Cuối cùng chỉ có thể khóc lớn trút nỗi buồn.

Khi đó, ông nội chắc chắn là người chịu đả kích lớn nhất, nhưng ông vẫn phải nuôi cả gia đình. Ba mẹ và cô mỗi người một ý, trên mặt có đau xót. Nhưng sâu trong lòng vẫn còn khó nói. Ít nhất Trì Nam Tang đã trở nên tức giận sau khi biết quyết định của mẹ xử lý cổ phần. Cho đến đám tang cũng chỉ là miễn cưỡng kìm nén tính tình của mình không cãi vã với anh trai. Lúc đó Trì Quân mới 6-7 tuổi, hắn bị Tùng Lan ôm đến mặc bộ vest nhỏ vừa người, nắm tay Tùng Lan đứng sau đội ngũ đưa tang. Hắng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh. Cô nhếch môi cười khẩy, trong mắt ba không giấu được mừng thầm, còn mẹ thản nhiên nói một câu: “Tiểu Quân, mọi người đều rất bận, con phải là một đứa trẻ ngoan.”

Làm một đứa trẻ ngoan.

Tốt nhất làm cho Trì Dung cũng bỏ qua con trai con gái, đưa cổ phần cho hắn.

Tất cả mọi người biết hắn rất đau khổ. Nhưng không ai có thời gian và sức lực để an ủi hắn.

Sau đó, Tùng Lan mới từ trong miệng ba mẹ mình nghe nói Tiểu Quân im lặng hơn trước rất nhiều, tốt nhất đi gặp bác sĩ.

Lúc này, Trì Quân chậm rãi giơ tay ôm lấy Chung Dịch. Hắn chui đầu vào bả vai Chung Dịch. Một lát sau, Chung Dịch cảm thấy trên vai hơi ẩm ướt.

Trì Quân: “Cám ơn anh.” Hắn còn nói: “Yêu anh.”

Chung Dịch ngẩng đầu, đột nhiên không kịp chuẩn bị đối diện với một đôi mắt trước cửa phòng bếp. Cậu hơi ngạc nhiên, đồng thời giơ ta dùng một tư thế theo bản năng hiện ra bảo về người mà ôm vai Trì Quân.

Quản gia ở cửa phòng bếp: “…”

Ông ta khó khăn mà giơ tay. Ngày thường luôn không chịu nhận mình đã già. Đến lúc này cánh tay run rẩy mới không thể không thừa nhận mình thật sự đã lớn tuổi. Có một số việc phải nhìn thẳng vào.

Quản gia làm động tác im lặng.

Chung Dịch thấy rõ. Cậu nhẹ nhàng gật đầu.

Quản gia hít sâu, rón rén rời đi. Giống như lúc mình mới đến vậy.

— —

Khi Trì Quân ngẩng đầu lên, Chung Dịch nhìn thấy khóe mắt hắn hơi đỏ. Cậu cẩn thận nhìn gương mặt người yêu, thoạt nhìn tốt hơn trước nhiều.

Chung Dịch yên tâm, tạm thời đè xuống suy nghĩ ‘ngày mai có lẽ phải nói chuyện với chú quản gia kia’, hỏi Trì Quân: “Còn muốn uống sữa không?”

Trì Quân nghĩ một hồi: “Em hỏi chú thử.” Nói xong cầm di động gửi Wechat, vừa lầm bầm nói: “Giờ này có lẽ vẫn chưa ngủ.”

Chung Dịch hơi đau đầu, nghĩ thầm: Đâu chỉ chưa ngủ, không chừng lúc này còn đang ở trên cầu thang.

Cậu nghĩ đến đây rốt cuộc không quá lo lắng. Sau mấy lần đến đây, cậu có thể nhìn ra ông nội của Trì và chú quản gia kia đều thật lòng quan tâm đến đứa cháu đang ở trong ngực mình.

Về phần những thứ khác, Chung Dịch rất kiêu ngạo nghĩ rằng: Cũng không đến mức muốn mình đi phẫu thuật chuyển giới tính chứ.

Bên Trì Quân, màn hình di động rất nhanh sáng lên. Là tin nhắn giọng nói của quản gia gửi đến, nói sữa bột ở trong ngăn tủ. Trì Quân hơi ngạc nhiên: “Thật sự là có nè.”

Hắn hoàn toàn thoát khỏi một chút lo lắng từ buổi chiều.

Chung Dịch mỉm cười nhìn hắn, thấy Trì Quân nửa ngồi nửa quỳ mở ra cửa tủ, lấy ra một cái hộp. Sau đó quay đầu lại cười với mình nói: “Không phải nhãn hiệu em đã uống trước đây. Em xem một chút… Quả nhiên, đây là chuẩn bị cho ông nội.” Người lớn tuổi cũng cần bổ sung dinh dưỡng.

Chung Dịch bước tới và nói: “Em định nấu à?”

Trì Quân nhìn quanh và nói: “Loại này… cần nước nóng.” Hắn đi lấy ấm nước, nhưng mở ra nhìn tiếc nuối phát hiện: “Hết nước rồi!”

Chung Dịch mỉm cười, tự giác nhận ấm nước, chuẩn bị nấu nước.

Khi nước đun sôi, trong phòng bếp bốc lên mùi thơm của sữa bột. Trì Quân dựa vào cạnh tủ, thoải mái híp mắt nói: “Lúc trước em thật sự cảm thấy không cần thiết.” Hắn đã học cấp 3, trong trường học cũng ít nhiều gì là nhân vật nổi tiếng. Nhưng đến nhà ông nội luôn được coi như một đứa trẻ: “Bây giờ nhìn lại cảm thấy lúc trước em nên chú ý hơn.”

Chung Dịch ước đoán nhiệt độ của nước, cảm thấy đã sôi thì tắt lửa và đổ sữa ra ngoài.

Trì Quân có lại nhiều năng lượng, trêu chọc cậu: “Hồi cấp 3 em rất đẹp trai, có nhiều bạn học nữ và đàn em viết thư tình cho em, còn có người mang đồ ăn sáng… ưm, cũng có rất nhiều người viết tin nhắn trên tường cho em.”

Chỉ là lúc đó hắn tập trung đào hố cho Trì Minh, đối với rất nhiều chuyện trên trường học cũng chỉ là có nghe thấy chú không có ý định nhìn kỹ.

Lúc này lại cảm thấy được: “Tuổi trẻ thật tốt.” Khi lên đại học, nhưng hơn một năm đã ôm tâm trạng ‘thử xem’ tự trói mình lại.

Trì Quân nhìn Chung Dịch, nghĩ thầm: Nhưng như vậy cũng rất tốt.

Sau một lúc thì sửa lại: Không, Chung Dịch có lẽ là tốt nhất.

Chung Dịch đang rửa nồi.

Nước chảy ào ào, Trì Quân cầm ly sữa bước đến bên cạnh cậu, nhìn cơ bắp săn chắc trên cánh tay nhỏ mịn màng của Chung Dịch.

Hắn nghiêng đầu dựa vào bả vai Chung Dịch, hỏi bạn trai: “Còn anh?”

Trong nồi không có dầu nên chỉ cần nước đã rửa sạch, lại dùng miếng chùi xoong chà sơ. Chung Dịch nhanh chóng tắt vòi nước, nghiêng đầu, thật nhanh hôn Trì Quân.

Trì Quân giật mình tại chỗ.

Chung Dịch nghĩ: Quả nhiên mang theo mùi sữa. Không tệ!

Trì Quân: “Cục cưng…” Hắn nói: “Anh thật can đảm.”

Chung Dịch bình tĩnh nghĩ: Quản gia đã xuống một chuyến, còn có thể có vấn đề gì chứ?

Cậu cất nồi lại vị trí cũ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc anh học cấp 3, cũng có người tỏ vẻ có thiện cảm với anh.”

Cũng khó trách. Mặc dù nổi tiếng và tỷ lệ lên lớp cao, nhưng lớp 10 ở Thượng Hải cũng không phải là kiểu trường học làm cho học sinh áp lực. Có rất nhiều hoạt động văn nghệ và các cuộc thi câu lạc bộ. Lúc trước Trì Quân đã đề cập qua trường chuyên trung học khoa Quốc tế trực thuộc Đại học Thượng Hải có câu lạc bộ người mẫu. Trên thực tế lớp 10 cũng có, hai trường cũng đã cùng nhau tổ chức các hoạt động.

Chỉ là tất cả những thứ này không có liên quan gì đến Chung Dịch. Cậu không có đường lui, chỉ có thể vùi đầu học tập. Điểm ngày càng cao, còn những thứ khác… không quan trọng.

Nếu muốn có một tương lai lộng lẫy và tươi sáng thì 3 năm chán nản đó chẳng là gì cả.

Dù sao cậu cũng là nam sinh đẹp trai, vóc dáng cao ráo, lại có hào quang học sinh giỏi. Đương nhiên rất được lòng nữ sinh.

Chung Dịch: “Nhưng sau khi tốt nghiệp thật lâu anh mới phản ứng lại. Thì ra đó là đang biểu hiện thiện cảm.”

Trì Quân nghe xong nhận xét: “Nữ sinh lớp 10 thật dè dặt.”

Chung Dịch cười một tiếng, cầm lấy ly sữa rót cho mình uống thử một hớp. Nghĩ thầm: Quả nhiên mình không thích uống những thứ này.

Nhưng khi nhìn thấy Trì Quân nói chuyện bên cạnh, bên môi trên dính một vòng râu trắng như mình đã nghĩ lúc trước, trở thành một con báo con dính đầy sữa. Rất ngọt, bởi vì tâm sự buổi chiều nên lộ ra mềm mại bên trong hơn bình thường. Dường như đang nằm dưới đất, đối mặt với người tin cậy lộ ra cái bụng mềm mại đầy lông. Còn Chung Dịch là người đáng tin cậy bị đuôi của báo con quấn lấy eo không cho đi, làm cho cậu sờ thân thể mình.

Cậu nhìn Trì Quân uống hết sữa. Sau đó động tác rất tự nhiên cầm ly của đối phương lại, lại nhét cái ly của mình qua.

Trì Quân hơi khó xử: “A, buổi tối không thể uống quá nhiều nước.”

Chung Dịch thản nhiên nói: “Uống là được.”

Trì Quân bất lực: “Tại sao em lại cưng chiều anh như vậy?”

Chung Dịch nhìn hắn, mỉm cười chứa đầy ẩn ý.

Trì Quân nhún vai, nghe lời nâng ly lên uống một hớp.

“Ưm!”

Sữa còn đọng trong khoang miệng, từng tấc lưỡi đều thấm vị sữa thơm béo ngọt. Mà lúc này Chung Dịch hôn hắn. Tỉ mỉ đảo lưỡi qua hai bên má và rễ lưỡi. Sau khi uống hết một hớp thì tránh xa cái ly, nhìn đuôi mắt Trì Quân đỏ bừng, thậm chí trong mắt có chút nước.

Cậu khẽ cười nói: “Cám ơn đã tiếp đãi.”

Trì Quân: “…” Chậc.

Chung Dịch: “Đúng rồi.” Cậu đổi chủ đề trước khi Trì Quân muốn nói gì đó: “Tối nay… tóm lại anh đã có chút ý tưởng cho tên của trang wed.”

Trì Quân quả nhiên nhanh chóng nghiêm túc lại và chuyển sang hình thức làm việc: “Anh nói đi.”

Chung Dịch nhìn vệt sữa nhỏ trên khóe môi hắn ánh mắt tối sầm, giơ ngón tay cái lên cọ qua môi Trì Quân. Sau đó nhanh chóng liếm qua.

Chung Dịch mỉm cười, tự nhiên rút tay về và nhìn Trì Quân.

Trì tổng nhỏ chớp mắt, cơ thể lùi lại không chút dấu vết.

Chung Dịch thản nhiên nói: “Trước đó em nói chỉ cần đơn giản, dễ hiểu, dễ nhớ là được.”

Trì Quân gật đầu.

Chung Dịch: “Gọi ‘Chuối Tây’ đi. ‘Chuối Tây Video’.”

Trì Quân bật cười: “Vậy ‘chuối tây’, ‘quả đào’ có gì khác nhau?”

Chung Dịch: “Khác nhau ở trong lòng em.”

Trì Quân yên lặng.

Chung Dịch: “Khi còn nhỏ trồng chuối tây. Sau đó kết quả cũng không có thời gian và tâm trạng đi hái… Nhưng dù sao cũng tấm lòng của người già.”

Trì Quân dao động.

Chung Dịch: “Bây giờ, em có thể đổi một cách khác đến hái quả.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN