Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại - Chương 90: Con Đường Phía Trước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại


Chương 90: Con Đường Phía Trước


Trong lòng Trì Dung biết nguyện vọng của mình nhìn như đơn giản. Nhưng với mối quan hệ bây giờ giữa con trai và con gái của ông thì định mệnh không có cách nào thực hiện được với Bắc Dương và Nam Tang. Ông không thể làm gì khác hơn là ký thác với đời cháu.

Cũng may Tiểu Quân và Dao Dao có quan hệ tốt. Không nói hoà thuận nhưng ít nhất lúc ngồi chung một chỗ có thể yên tâm nói chuyện, trong lời nói không mang theo sự sắc bén.

Dưới tiền lệ của con trai và con gái, Trì Dung đặt tiêu chuẩn xuống cực thấp. Chỉ thỉnh thoảng mới tự an ủi mình: Ít nhất hai đứa con không có hoàn toàn quay lưng lại với nhau. Chỉ là tranh chấp trên sự nghiệp, không bao dung cho nhau.

Nhưng trở lại căn nhà cũ nơi bọn nó đã lớn lên, vẫn có thể yên ổn mà ngồi chung một bàn, nói mấy câu và nhớ lại quá khứ.

— —

Sau bữa tối, quản gia thu xếp bàn cờ và khay trà nước trước cửa sổ sát đất trong phòng khách. Trời đã tối hẳn, nhưng mưa phùn vẫn còn nhỏ giọt, mây mù dày đặc trên bầu trời, không có đầy sao ban đêm.

Quản gia biết Trì Quân không thể uống trà sau buổi trưa nên làm đồ uống khác cho cậu. Ông ta còn nói đùa với Chung Dịch: “Trước khi cậu Quân thành niên đã đến đây ở, ông chủ đều cho cậu ấy uống sữa tươi, muốn cho cậu Quân phát triển thêm chiều cao.” Nhưng khi đó, Trì Quân sẽ giả vờ phản đối và thở dài nói mình đã hơn 1m8, còn muốn phát triển chiều cao thêm bao nhiêu nữa.

Cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn cầm ly uống hết.

Đáng tiếc Trì Quân uống cũng không nhiều lắm. Sau đó thi đại học và đến Bắc Kinh, trong mấy năm đó chỉ có ở bên này mấy ngày ăn tết. Một năm trước ông ta kiểm tra kho hàng thấy trong nhà còn rất nhiều sữa bột và các loại thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho thanh thiếu niên, quản gia đột nhiên nhận ra: Cậu Quân thật sự đã trưởng thành rồi.

Sau đó, trong nhà làm tổng vệ sinh, quản gia gặp khó khăn khi nhìn hàng tồn kho. Nếu không được giải quyết thì sẽ hết hạn sử dụng. Nhưng cậu Quân thì đang ở xa, cô Dao càng là ‘bận việc không có thời gian’.

Ông ta không muốn làm phiền ông chủ bằng mấy việc vặt vãnh như vậy. Vì vậy suy nghĩ một lát kêu người đến đây chia những đồ tồn kho này cho những người giúp việc trong nhà cũ, coi như trợ cấp. Chúng đều là những thương hiệu tốt, không đến mức lãng phí.

Ông ta suy xét rất thích đáng, nhưng sau khi ông chủ về hưu luôn thích thỉnh thoảng đi lại trong và ngoài nhà. Ông ta rõ ràng đặc biệt tránh né thời gian tản bộ trước đó nhưng vẫn bị bắt gặp.

Lúc đó quản gia bình tĩnh mà giải thích một hồi, mặt không thay đổi.

Ông chủ nhìn từng thùng đồ mà thở dài, không nói lời nào, chậm rãi rời đi.

Loại chuyện này cũng không cần thiết phải nói cho cậu Quân biết.

Lúc này, Chung Dịch cong môi, tưởng tượng dáng vẻ Trì Quân cầm ly sữa uống, khóe môi dính một vòng râu trắng. Lúc này hôn hắn, có lẽ sẽ cảm thấy rất ngọt, mang theo vị sữa.

Quản gia lại hỏi: “Cậu Chung, cậu thích uống gì vậy?”

Trì Quân ở một bên nói xen vào: “Cậu ấy muốn nước mật ong. Nhà có chanh không? Nếu có thì cho thêm một lát vào.”

Quản gia: “Cái này phải đến nhà bếp xem thử.” Ông ta hơi bất ngờ. Vốn dĩ ông ta đã chuẩn bị tâm lý cho việc Chung Dịch muốn rượu. Thậm chí trong lòng còn kiểm tra rượu đắt tiền người khác gửi tặng trước lúc tết.

Trì Quân nghiêng đầu, cầm quân cờ trong tay, cười nói: “Cậu Chung thích uống ngọt.”

Lúc trước khi dẫn Chung Dịch đến có rất ít thời gian rãnh rỗi như vậy. Bọn họ thường xuyên đến và đi rất vội vàng. Nếu là buổi chiều sẽ nhớ đến chuyện của công ty, cùng đọc sách và xem kịch với ông nội một chút, buổi tối rời đi. Nếu như đến trễ thì ở lại ăn cơm tối. Sau đó ông nội đã muốn nghỉ ngơi. Chờ sáng hôm sau, Trì Quân ngược lại có thể uống trà chung, không cần suy nghĩ quá nhiều.

Trì Quân thu lại suy nghĩ của mình và nghĩ: Ít nhất nói rõ trong khoảng thời gian này tinh thần của ông nội rất tốt.

Quản gia nhìn Trì Quân rồi lại nhìn Chung Dịch. Cuối cùng cười nói: “Như vậy rất tốt. Chú nghe nói những người trẻ tuổi như hai cháu lúc nào đi làm cũng thích uống cà phê. Quá hại dạ dày Vẫn là uống nước giống cậu Chung mới tốt, sẽ tốt cho sức khỏe.”

Chung Dịch khẽ gật đầu, thấy quản gia rời đi nói là đi chuẩn bị.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong góc yên lặng này chỉ còn hai ông cháu nhà họ Trì, cộng với Chung Dịch.

Hai ông cháu chơi cờ. Chung Dịch chỉ là hiểu sơ quy tắc, có thể nhìn ra xu thế trên bàn cờ nhưng không thể nói là thành thạo. Nhìn như vậy một lát, rất nhanh không biết được mỗi bước đi hai người suy tính những gì.

Trong lúc vô tình, tầm mắt của cậu dời khỏi bàn cờ. Nhưng cảnh hiện tại dưới mí mắt của Trì Dung, nếu như nhìn thẳng Trì Quân khó tránh khỏi sẽ làm cho ông Trì cảm thấy được kỳ quái… Vốn dĩ Trì Dung đang chú ý đến cậu.

Chung Dịch khắc chế mà chuyển ánh mắt của mình nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh đèn trong phòng rất ấm, là màu vàng mờ nhạt. Cũng giống như ánh nắng vàng dịu dàng ban mai đầu tiên.

Nó chiếu lên hai ông cháu trong phòng, cũng rọi sáng bóng cây chuối tây ngoài cửa sổ. Những hạt mưa lăn dài trên cây chuối tây, nhiều hạt mưa nhỏ thành một vũng nước đọng lại trên bề mặt những chiếc lá xanh ướt át. Lại nhiều thêm nữa bọt nước lăn xuống từ những tàu lá nghiêng thật lớn.

Có lẽ để ý đến tầm mắt của Chung Dịch, Trì Dung cười nói: “Tiểu Quân, cháu còn nhớ cây này không?”

Trì Quân ngẩng đầu, theo tầm mắt của ông nội nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn nhẹ nhàng ‘a’ một tiếng: “Khi còn nhỏ…”

Chung Dịch rất quen thuộc với biểu cảm lúc này của hắn, mang theo chút hồi ức và phiền muộn.

Tiếp tục nghe Trì Quân nói câu kế tiếp. Như Chung Dịch suy nghĩ, vẫn là những chuyện cũ có liên quan đến bà Trì – Chu Tú Quân.

Trì Quân quay đầu nhìn Chung Dịch, giải thích với cậu: “Thật ra chuối tây không thích hợp để trồng ở Thượng Hải. Chúng cần phải ở nơi xa hơn phía nam, trong vùng nhiệt đới. Trước khi bà nội tớ lấy chồng, sân trong nhà có trồng chuối tây. Lúc trước tớ nghe bà kể, khi còn nhỏ cùng hái trái với anh chị em, cảm thấy rất khao khát và muốn trồng một cây ở đây. Khi đó những người khác còn cười tớ.”

‘Những người khác’ ở chỗ này là chỉ Trì Bắc Dương lúc đó thỉnh thoảng còn sẽ ôm Trì Quân, hỏi hắn biết được bao nhiêu chữ và học được bao nhiêu bài thơ. Ông nghe thấy ‘suy nghĩ kỳ lạ’ của con trai thì cười to lắc đầu, chọt chọt cái trán của Trì Quân rồi nói với ba mẹ: “Ba, mẹ, hai đừng cứ dung túng nó.”

Tùng Lan thì lại liếc mắt nhìn ông và nói: “Làm sao gọi là dung túng chứ?”

Là một cặp vợ chồng biết rõ chuyện ngoại tình của nhau, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì mặt ngoài vợ chồng hài hòa trước mặt người lớn.

Nghĩ tới những chuyện này, ánh mắt của Trì Dung chậm rãi trở nên dịu dàng. Ông nhìn chăm chú vào cháu nội, cũng nhìn chăm chú vào ‘bạn’ của cháu nội.

Trì Quân khẽ cười: “Lúc đó, tớ rất không hiểu chuyện. Nguyện vọng không được thỏa mãn còn quấn lấy bà nội, nói thật lâu. Rốt cuộc có một ngày bà gật đầu đồng ý.” Ừm, còn nhỏ tuổi đã biết được trong ngôi nhà này ai có thể làm chủ.

Chung Dịch lặng lẽ nhìn hắn.

Trì Quân: “Nhưng trồng ở đây thật sự không dễ dàng. Lúc đó phải tìm thợ làm vườn chuyên nghiệp để quy hoạch lại toàn bộ sân, chuyển nước và thay đất. Đất trồng chuối tây phải thoát nước tốt, đất tơi xốp và thoáng khí mới có thể sống lâu. Tóm lại là dằn vặt rất lâu. Thật ra đến cuối cùng trồng thành công thì tớ đã không còn hứng thú.”

Trì Dung lắc đầu, cười mắng: “Không có hứng thú, cháu còn dằn vặt.”

Trì Quân cũng cười theo nói: “Nhưng rốt cuộc rất chờ mong. Tớ nghĩ khi cây kết trái sẽ tìm bọn Con Khỉ đến hái. Kết quả đến cuối cùng, còn chưa kết trái thì bà nội tớ bệnh… nên không ổn lắm.”

Hắn dừng lại và hỏi: “Ông nội, cây này là năm nào bắt đầu kết trái vậy?”

Trì Dung thản nhiên nói: “Lúc cháu 8 tuổi.”

Trì Quân đặt một quân cờ xuống, hơi thất thần: “Đã lâu như vậy à?”

— —

Trễ hơn một chút.

Dù sao ông Trì đã lớn tuổi, đến buổi tối tinh thần luôn không tốt. Khi chơi được nửa ván cờ với cháu nội thì đôi mắt thỉnh thoảng híp lại. Trì Quân nhìn thấy thì dừng động tác chơi cờ trên tay lại, nói: “Ông nội mệt mỏi thì đi ngủ trước đi.”

Trì Dung nhíu mày.

Quản gia cũng ở một bên khuyên: “Tôi sẽ giữ lại ván cờ này. Sáng mai có thời gian thì tiếp tục chơi.”

Sau khi nghe khuyên hai câu, Trì Dung đứng dậy, chống gậy nói với cháu nội và Chung Dịch: “Hai đứa cũng phải ngủ sớm đó.”

Chung Dịch và Trì Quân cùng gật đầu.

Ánh mắt của ông Trì đảo quanh hai người trẻ tuổi, dường như muốn nói lại thôi.

Trì Quân: “?”

Chung Dịch: “…” Trong lòng cậu hơi động. Ánh mắt này…

Chung Dịch hơi nhíu mày. Là cậu nghĩ quá nhiều hay là ông Trì thật sự nhìn ra điều gì?

Trong lúc Chung Dịch im lặng suy nghĩ, quản gia đã đỡ ông Trì rời đi. Trì Quân đứng dậy vươn vai. Có lẽ lúc ở trên máy bay đã ngủ bù nên đến lúc này tinh thần hắn vẫn còn tỉnh táo. Trì Quân nhìn thấy Chung Dịch lộ ra vẻ suy tư thì mỉm cười và tiến lại gần, gương mặt đẹp trai đột nhiên phóng to trước mắt Chung Dịch, hỏi: “Làm sao vậy?”

Chung Dịch hoàn hồn và nói: “Tối nay…”

Bên ngôi nhà cũ này, Trì Dung vẫn luôn giữ lại phòng ở Trì Quân từ nhỏ. Trên lầu hai, trong đó có rất nhiều đồ trang trí đã lỗi thời. Trên tường là các tờ áp phích ngôi sao nổi tiếng lúc Trì Quân học tiểu học, trên giá sách còn có phiên phản nhi đồng.

Trong tủ quần áo có treo mấy bộ quần áo bây giờ của Trì tổng nhỏ.

Nhiều thứ linh linh vụn vặt như vậy, đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy Trì Quân trong hai mươi năm qua.

Về phần Chung Dịch, cậu là khách nên ngủ trong phòng dành cho khách ở lầu một. Phòng được trang trí lộng lẫy, chăn đệm sạch sẽ, không thấy gai góc, nhưng chỉ như vậy thôi. Lúc trước quản gia đã từng đề cập với Trì Quân, hỏi hắn có muốn giữ một phòng cho Chung Dịch lâu dài không. Đến lúc đó, cậu Chung cũng có thể mang một số đồ đạc của mình đến. Sau này ngủ lại cũng thuận tiện và quen hơn.

Lúc đó, Trì Quân cảm thấy được: “Được đó. Cháu sẽ nói với cậu ấy.”

Nói là nói, chỉ là cho đến bây giờ vẫn chưa chọn được thời gian để sắp xếp cho Chung Dịch.

Hiện tại, Chung Dịch: “Em cố gắng ngủ đi.”

Trì Quân không biết tại sao.

Chung Dịch suy nghĩ một chút: “Ngủ không được thì gọi điện thoại cho anh.”

Trì Quân chớp mắt. Bọn họ ở quá gần rồi, Chung Dịch có thể nhìn thấy từng chi tiết lông mi của hắn đang vỗ. Mà Trì Quân lại cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Cục cưng muốn làm chuyện xấu sao?”

Chung Dịch bất lực lắc đầu: “Buổi tối em nói nhiều như vậy thật sự không sao chứ?” Từ trên bàn ăn cho đến vừa rồi, chủ đề luôn xoay quanh bà Chu đã chết vì bệnh nhiều năm. Chung Dịch cũng không ngờ rằng trong ngôi nhà này, thật sự ở khắp nơi đều tràn đầy dấu vết của bà Chu. Bản thân mình trong lúc vô tình nhìn một cây chuối tây cũng có thể dẫn ra một chủ đề như vậy.

Lại ở trong hoàn cảnh như vậy.

Uy hiếp lớn nhất của Trì Quân cũng chính là chỗ này.

Cậu nghĩ đến lúc trước Trì Quân nửa đêm không ngủ thức dậy hút thuốc. Chung Dịch vẫn còn nhớ khi đó mình đẩy cửa và nhìn thấy đốm lửa trên ban công. Vì vậy nội tạng như bị xoắn vào nhau.

Cậu không muốn đêm nay lại nhìn thấy Trì Quân ngồi ở trước cửa sổ và nhìn cây chuối tây bị mưa tạt ngoài cửa sổ. Cậu chậm rãi uống một ly nước chanh, ít nhất thói quen này tốt cho sức khỏe hơn trước rất nhiều.

Trì Quân nghe hiểu ý của Chung Dịch, tim hơi đập loạn nhịp. Một hồi, hắn lắc đầu, nửa là than thở kêu một tiếng: “Chung Dịch.”

Chung Dịch nhìn hắn.

Trì Quân: “Em… cũng không yếu ớt như vậy.”

Hắn nói như vậy, nhưng Chung Dịch nhìn thấy sự che giấu trong gương mặt của hắn, nói: “Đừng gạt anh.”

Trì Quân bất lực: “Làm gì có.” Hắn dừng lại, đứng ở đó, đút tay vào túi quần. Dường như thời gian đã quay ngược. Mười mấy năm trước, Trì tổng nhỏ của bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ, mặc chiếc quần short ngắn như bây giờ, vóc dáng lùn, tay chân ngắn, hai gò má phúng phính, diện mạo xinh đẹp, có bóng dáng đẹp trai trong tương lai.

Cũng là ở đây, cùng ngắm tuyết và ngắm hoa với bà nội, nói về tương lai sau này. Tuổi tác hắn còn nhỏ, cảm thấy ngày còn rất dài, con đường phía trước từ từ.

Sau đó bà nội qua đời, vì những lý do khác nhau mà thiên đường trong lòng sụp đổ. Trời sụp đất nứt, cho nên bỏ qua thời gian làm bạn với ông nội. Cho đến bây giờ, hắn hối hận và muốn bù đắp. May mắn thay, đến lúc này mình cũng không phải là một thân một mình.

Trì Quân mỉm cười và nói: “Ưm, không gạt anh nữa. Đúng là hơi khó chịu…. pha cho em ly sữa đi, Chung Dịch.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN