Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại - Chương 89: Chương 89
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại


Chương 89: Chương 89


Chung Dịch: “…?”

Cậu cúi đầu liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm đặt trên ghế đệm, lại ngẩng đầu nhìn Trì Quân nhìn ngoài cửa sổ nhưng thật ra khóe môi hơi cong lên.

Tâm tình của Trì tổng nhỏ không tệ nha! Chung Dịch nghĩ như vậy, vì thế tâm trạng hơi tối tăm bởi vì mưa phùn liên tục bỗng chốc xóa tan.

Cậu nhìn sang chỗ khác và nhìn vào gương chiếu hậu. Người tài xế đang tập trung lái xe, dường như hoàn toàn không có để ý đến động tĩnh ở hàng ghế phía sau. Đối với chú Vương này, Chung Dịch cũng biết được nhiều thông tin nhất là: Người này vốn dĩ là người của bà Tùng Lan. Trong nửa năm qua, Trì Quân về Thượng Hải tạm thời chưa thuê được tài xế thích hợp – phải kín miệng, trung thành tuyệt đối, không dễ bị xúi giục. Có bao nhiêu kế hạch quan trọng đều phải thảo luận trên xe.

Trong giới có người nói đùa rằng người kiếm được nhiều tiền nhất trong một công ty tất nhiên là ông chủ. Ngoài ra, có lẽ là tài xế gắn bó lâu nhất với ông chủ. Tài xế nghe ông chủ nói muốn mua lô đất nào, đầu tư vào công ty nào thì làm theo. Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng có thể tích góp được rất nhiều tiền.

Dù như thế nào, lúc đó Tùng Lan chủ động gọi điện thoại cho con trai, hỏi Trì Quân có muốn người đã gắn bó với mình mười mấy năm không.

Trì Quân suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng gật đầu.

Đối với việc này, Chung Dịch hiểu được là: Bây giờ, khoảng cách ngày mà Tùng Lan chuyển nhượng hoàn toàn cổ phần của bà nội Trì Quân để lại cho Trì Quân ngày càng gần. Vì vậy hai mẹ con cần có một số hành động khác để củng cố ‘liên minh’ giữa hai người.

Sống chung với nhau như vậy rất mệt.

Nhưng chắc chắn rằng Trì Quân đã quen với điều đó. Hắn nói với Chung Dịch: “Mẹ em… là người từng trải, người bên cạnh bà đến rồi đi. Vốn dĩ chỉ là vui chơi với bọn họ. Nếu có ai tỏ ra ý muốn bày mưu tính kế thêm thì mẹ em sẽ đá người đó đi và đi tìm người mới.” Trong giới vui chơi này có rất nhiều người đàn ông ăn cơm thanh xuân. Mặc kệ nói thế nào, Tùng Lan đều là ‘kim chủ’ rất tốt. Bà không có sở thích gì đặc biệt. Mặc dù đã ngoài 40 tuổi, nhưng chăm sóc cẩn thận nên vẫn giữ được vẻ ngoài như thuở mới ngoài 30. Khó xử duy nhất ở chỗ yêu cầu khá cao với đối tượng ở bên cạnh: phải thức thời, hiểu chuyện, biết được khi nào nên làm gì và nên nói gì, không được tự cho là đúng.

Trì Quân suy nghĩ: “Trong thời gian ngắn, tình hình này sẽ không thay đổi.” Dù sao đã hơn 10-20 năm qua, Tùng Lan cũng đã quen với cách sống kiểu này. Trong ngàn bụi hoa, phiến lá chẳng đụng người.

Nhưng lời này cũng coi như chứng minh suy nghĩ của Chung Dịch. Cậu khó giải thích được nghĩ: Nói như vậy, người gắn bó lâu nhất bên cạnh Tùng Lan ngược lại là người tài xế này?

Sau này, khi nhìn lại người tài xế này Chung Dịch nhìn thật kỹ hơn.

Giống như lúc này, cậu chậm rãi thả lỏng các ngón tay của Trì Quân đã bị siết chặt trước đó. Sau đó xoa bóp ngón tay và lòng bàn tay của Trì Quân. Cơ thể của Trì tổng nhỏ phát triển rất tốt, ngón tay thon dài, vân tay tinh tế, thân hình cân đối. Sau khi xoa từng ngón tay qua, lòng bàn tay của Trì Quân dường như hơi nóng lên, lén lút muốn rút về. Nhưng cố tình lại bị Chung Dịch siết chặt không có cách nào.

Khi đầu ngón tay của Chung Dịch chạm vào cổ tay thì cuối cùng Trì Quân cũng có hành động thực tế. Hắn bỗng nhiên trở tay, đè bàn tay đang làm loạn của Chung Dịch dưới lòng bàn tay mình.

Chung Dịch mỉm cười và nghiêng đầu nhìn Trì Quân.

Trì Quân giữ bầu không khí bình tĩnh và nói: “Đừng quậy.”

Chung Dịch thản nhiên nói: “Anh quậy ở chỗ nào?” Trông rất ngây thơ và vô tội, giống như Trì tổng nhỏ cố tình gây chuyện.

Trì Quân nhìn cậu híp mắt một cái, cũng không nói gì. Hắn chậm rãi rút tay về đặt ở trên chân mình. Vẫn là mười ngón tay đan nhau, nhưng lần này tầm mắt của Chung Dịch rơi xuống nhìn thấy ngón cái tay trái của Trì Quân đang nhẹ nhàng gãi vào bàn tay phải mình vừa mới xoa nắn.

Chung Dịch nhếch môi và yên lặng ngồi về chỗ cũ.

Trì tổng nhỏ luôn là… không biết ghi nhớ.

Tất nhiên, khả năng cao là cố ý. Có thể là vì ‘trả thù’ khoảng thời gian hai người mới vừa bắt đầu hẹn hò. Chung Dịch chọc cho cả người hắn nổi lửa nhưng cố tình lại dáng vẻ đứng đắn không làm gì. Đến bây giờ Chung Dịch vẫn nhớ rõ, Trì Quân ngồi ở trên bàn vừa hôn mình vừa cười khẽ. Tiếng cười kia giống như một cái móc nhỏ, vừa giống như lông chim nhẹ nhàng rung động lòng người, bay bổng ở trong lòng Chung Dịch.

Nói tóm lại, sau khi bọn họ đã thật sự có tiếp xúc đáng kể, Trì Quân cũng rất thích chọn một số thời điểm không phù hợp và ‘trả lễ’ với Chung Dịch.

Đây là một trò chơi nhỏ ăn ý giữa bọn họ. Xem ra Trì tổng nhỏ luôn thực hiện được, còn là kỹ thuật cao hơn Chung Dịch một bậc.

Trong yên lặng ‘quan sát’ vừa rồi, hơn phân nửa tâm trí của Chung Dịch đều bị Trì Quân dẫn dắt. Còn lại một chút trước sau đặt lên người tài xế.

Cậu ngược lại hơi thích người tài xế này. Mặc dù mình và Trì Quân xác thực không có phát ra âm thanh gì. Nhưng sau khi Trì tổng nhỏ nói câu ‘đừng quậy’ kia thì chú Vương tài xế vẫn có thể tập trung nhìn thẳng lái xe.

Chung Dịch trầm ngâm: Chẳng trách Tùng Lan thích chú ấy như vậy.

Chỉ là phần ‘tinh thần nghề nghiệp’ này ở trên thị trường sẽ rất khó tìm.

Sau này có thể hỏi Trì Quân – mặc dù hắn không nhất định biết được, nhưng có một phương hướng sau này điều tra sẽ thuận tiện hơn rất nhiều – bà Tùng rốt cuộc là làm sao tuyển được chú Vương này.

— —

Sau nhạc đệm nhỏ này, quãng đường kế tiếp cũng rất yên tĩnh.

Mưa vẫn rơi, trên cửa kính xe mang theo một chút hơi ẩm. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ qua những hạt mưa, bầu trời đang tối dần. Đi ra vùng ngoại thành không nhìn thấy bóng dáng đèn neon như trong nội thành. Chung Dịch yên tĩnh nhìn cảnh này, chậm rãi hơi mệt mỏi.

Trong khi Trì Quân ngủ trên máy bay thì Chung Dịch vẫn luôn đọc tài liệu. Khi đó, Trì Quân hơi nghiêng người, đeo miếng bịt mắt, dáng vẻ rất ngoan ngoãn tựa đầu vào vai Chung Dịch. Chung Dịch hơi động trong lòng, không muốn cắt ngang cảnh này. Dần dần, toàn bộ chuyến đi trôi qua như vậy.

Đến lúc này, vẻ mệt mỏi muộn màng lại ập đến. Chung Dịch nhíu mày, trong mắt có một chút nước… Ưm, nên ngủ một giấc.

Bên cạnh có Trì Quân, phải đến nhà ông Trì. Cậu không cần lên tinh thần, có thể thả lỏng một chút.

Một tay cậu chống đầu, khuỷu tay cọ đến lớp sương mờ trên kính. Chung Dịch không quan tâm, chậm rãi rơi vào giấc mơ đen tối ngọt ngào.

Cách đó không xa, Trì Quân quay đầu nhìn cậu. Sau khi phát hiện Chung Dịch đã ngủ thiếp đi như vậy, Trì Quân lắc đầu và rướn người về phía trước một chút, nhỏ giọng nói: “Chú Vương, mở máy điều hòa cao một chút.”

Tài xế nhỏ giọng ‘ừ’ một tiếng, giọng nói trầm xuống và hơi khàn.

Trì Quân nhìn ông, đột nhiên mỉm cười nói: “Sau khi trở về tôi sẽ đi tìm người khác, chú về bên mẹ tôi đi. Tôi sẽ nói với mẹ cho chú thêm chút tiền thưởng.”

Tài xế im lặng. Một lát sau mới trả lời: “Cảm ơn cậu Trì.”

— —

Vùng ngoại thành rất ít xe cộ nên tốc độ xe nhanh dần. Nghiêm túc mà nói, Chung Dịch chỉ ngủ được hơn 10 phút đã cảm thấy có cơ thể ấm áp đến gần mình. Đó là Trì Quân.

Hắn vỗ vai Chung Dịch, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Anh thức dậy đi, đến rồi!”

Chung Dịch mở mắt. Quả nhiên hai người đã ở trong gara nhà ông Trì.

Sau 5 phút, hai người đi tới phòng khách. Trì Quân đưa túi xách cho người giúp việc, bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn ăn. Đó là món ăn Lĩnh Nam rất hợp khẩu vị của Trì Quân.

Trì Quân ngồi vào chỗ, nhìn món ăn thì vui vẻ nói: “Chẳng lẽ dì Trương đã trở lại?”

Chung Dịch ngồi xuống bên cạnh hắn. Lúc trước cậu đã từng nghe Trì Quân đề cập đến dì bảo mẫu họ Trương dạy hắn nấu ăn. Cậu nghĩ như vậy. Quả nhiên, quản gia cười và nói: “Đúng vậy. Gần đây ông chủ luôn nghĩ đến bà chủ nên muốn gặp lại người cũ. Dì Trương vốn dĩ ở quê nhà an tâm hưởng phúc, nhưng nghe được ông chủ như vậy cũng chạy đến. À, bà nghe nói buổi tối cậu Quân trở về nên muốn bộc lộ tài năng. Tôi đi mời ông chủ xuống.”

Trì Quân nhìn các món ăn. Từ món cá kho bên bàn cho đến mấy món ăn kèm gần tay. Hắn rất thích thú, đôi mắt híp lại. Dáng vẻ rất mềm mại, không chút nào đề phòng.

Hắn giới thiệu từng món ăn với Chung Dịch, tốc độ nói nhanh hơn bình thường rất nhiều, kêu Chung Dịch phải thử hết món này đến món kia.

Chung Dịch nhìn hắn trong lòng mềm nhũn, không nhịn được cười: “Món ăn cả bàn đều bị em nói qua.”

Cậu nghĩ: Rốt cuộc, cho dù là đời trước thì khi Trì Quân ở bên cạnh ông Trì cũng sẽ thoải mái như vậy. Chỉ là bạn tốt của cậu có thói quen yên tĩnh và ít nói, sẽ không bao giờ có chuyện Trì Quân mặt mũi tràn đầy vui vẻ và nói chuyện liên tục như pháo nổ.

Càng khỏi nói đến tương lai khi ông Trì chết, Trì Quân hoàn toàn trở thành người cô đơn. Khi đó, bên cạnh hắn còn người bạn cũng như tri kỷ là Chung Dịch này. Nhưng sau này, ngay cả Chung Dịch cũng chôn xác trong một tai nạn xe cộ.

Trì Quân cười nói: “Ừh, dì Trương làm đại khái đều là món em thích.” Dừng lại rồi nói tiếp: “Vừa rồi chú ấy nói trong khoảng thời gian này ông nội luôn nhớ đến bà nội.” Hắn im lặng một lát: “Cũng không biết làm sao nữa. Đợi chút nữa phải hỏi kết quả kiểm tra sức khỏe tháng này của ông.”

Chung Dịch nhìn hắn. Cậu biết Trì Quân cũng không cần mình ‘bảo vệ’. Hắn cần chính là có người làm bạn, sóng vai tiến lên.

Nhưng lúc này, Chung Dịch vẫn nghĩ: Anh sẽ… chăm sóc em thật tốt, làm cho em cảm thấy luôn vui vẻ, không lo lắng như ngày hôm nay; sẽ lo lắng vì những vấn đề nhỏ vặt, như theo đuổi nguyên nhân, vẫn cứ tích cực và tiến về phía trước.

Một lát sau, ông Trì xuống lầu. Nửa tháng không gặp, tinh thần của Trì Dung vẫn tỉnh táo như cũ, mỉm cười nhìn cháu nội, hỏi mấy câu với Trì Quân về tình hình khi ở Bắc Kinh. Sau đó nhìn Chung Dịch mang theo sự quan tâm của người lớn. Ông đã rất quen thuộc với Chung Dịch nên xác nhận không phải ảo giác của mình, chậm rãi hỏi cậu tình hình gần đây như thế nào.

Trì Quân ở bên cạnh nhìn mà cười khúc khích, thuận tiện múc canh giúp ông nội, Chung Dịch và mọi người trên bàn ăn.

‘Dì Trương’ trong truyền thuyết kia cũng được mời ngồi vào bàn. Ban đầu, dì Trương từ chối mấy câu. Nhưng nhìn Trì Quân lại cảm thấy: “Lúc dì đi cậu Quân cũng không cao như thế này, đúng không?”

Trì Quân cười nói: “Dạ, lúc cấp 2 cháu đã cao hơn 1m7.” Bây giờ đã cao thêm mười mấy centimet.

“Khi dì đến…” Dì Trương giơ tay: “Cháu chỉ cao đến đây.” Vì vậy lại rơi vào một vòng cảm xúc thời gian như thoi đưa, năm tháng cực nhanh.

Cảm xúc xong, nhìn thấy một chén canh đặt ở trước mặt. Dì Trương than thở: “Nếu như bà chủ có thể sống bây giờ thì tốt biết bao.” Vừa dứt lời thì cảm thấy mình nói lỡ, do dự nhìn xung quanh.

Trì Quân dừng lại, đảo mắt nói: “Cháu nội của dì Trương cũng sắp chào đời phải không? Lúc đó cháu ở Bắc Kinh không nghe được tin tức này. Sau đó trở về vẫn luôn nhớ bổ sung tiền lì xì, kết quả đến bây giờ mới có cơ hội.” Hắn nhẹ nhàng đổi chủ đề, quay sang quản gia: “Chú ơi, ăn cơm xong chú tìm cho cháu bao lì xì nha, cháu bỏ tiền cho dì Trương.”

Quản gia mỉm cười đồng ý.

Trì Dung thì ở một bên vừa ăn cơm vừa nhìn Chung Dịch như cũ. Ông cảm thấy cháu nội quay đầu nói chuyện với Chung Dịch, như có vẻ vui vẻ hơn rất nhiều so với Tiểu Quân 12-13 tuổi trong trí nhớ của mình. Là đứa trẻ mình chăm sóc lớn lên đương nhiên có thể nhìn ra khi nào cười là gặp dịp thì chơi, khi nào cười là xuất phát từ nội tâm.

Khi Trì Quân không biết gì, khi Chung Dịch hơi cảm thấy khó hiểu thì Trì Dung chậm rãi đưa ra quyết định.

Ông nghĩ: Mình đã sống đến tuổi này còn có thể đòi hỏi gì nữa, chỉ cần con cháu hòa thuận vui vẻ mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN