——————————————–
Trong phòng tràn đầy hương hoa hồng ái muội. Còng tay va vào đầu giường phát ra âm thanh giòn tan.
Giường đôi khẽ đung đưa, Hạ Dương đè trên người Hứa Thừa Yến, giống như đang trừng phạt cậu mà không lưu tình chút nào.
Hứa Thừa Yến chịu không nổi, tay phải bị trói chặt vào đầu giường không thể thoát ra được, tay trái cũng bị Hạ Dương ấn trên đỉnh đầu, chỉ có thể nhỏ giọng xin tha Hạ Dương làm chậm lại một chút.
Hạ Dương nghe được âm thanh xin tha bên tai thì không chỉ không hề chậm lại mà còn càng thêm mãnh liệt hơn nữa.
“Dáng người rất được?” Giọng điệu Hạ Dương có chút nguy hiểm.
Lúc này Hứa Thừa Yến mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành phải nói: “Em chỉ tùy tiện nói một câu thôi…”
“Tùy tiện nói cũng không được.” Thanh âm Hạ Dương vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng cũng âm thầm giảm tiết tấy, bàn tay đang nắm chặt tay cậu cũng thoáng buông lỏng ra.
Hứa Thừa Yến cuối cùng cũng có thời gian để thở dốc, một bàn tay được khôi phục tự do thì nhịn không được duỗi tay ra sờ sờ mặt Hạ Dương, đầu ngón tay lau mồ hôi trên mặt hắn đi rồi trêu chọc: “Sao anh lại dễ ghi thù vậy…”
“Anh ghi thù?” Hạ Dương chau mày, dường như lại bị những lời này chọc giận mà động tác kế tiếp cũng trở nên ác liệt hơn.
Ban đầu Hứa Thừa Yến còn có tâm tư nghĩ tới những thứ linh tinh đó, nhưng ngay sau đó thì không còn thừa chút tinh lực nào nữa, lực chú ý hoàn toàn bị Hạ Dương khống chế.
Âm thanh còng tay va vào đầu giường càng ngày càng lớn, giường cũng rung chuyển kịch liệt hơn. Chờ đến khi tiếng động trong phòng cuối cùng cũng dừng lại thì đã là rạng sáng.
Hứa Thừa Yến còn chưa hồi phục lại sau trận ân ái vừa nãy, thở hổn hển nhìn nam nhân nằm trên người mình, sau đó thoáng nhích dậy muốn hôn môi. Hạ Dương vừa đáp lại nụ hôn kia vừa cởi còng tay trên tay Hứa Thừa Yến ra.
Còng tay này là loại còng tay tình thú được sản xuất đặc biệt, bên trong lót một lớp đệm mềm nên khi còng vào tay sẽ không bị đau. Chỉ là vừa nãy làm hơi kịch liệt nên cổ tay Hứa Thừa Yến vẫn đỏ cả lên.
Hạ Dương xoa xoa cổ tay cậu một lúc, sau đó bế cậu lên đi về phía phòng tắm. Hứa Thừa Yến vô cùng buồn ngủ ghé vào vai Hạ Dương, chuẩn bị thϊếp đi.
Hạ Dương rửa sạch hạ thân cho cậu xong, sau đó lấy sữa tắm chuẩn bị tắm cho cậu thì đột nhiên chú ý tới tay phải của mình trống rỗng, châm này liền nhíu lại: “Chiếc nhẫn mất rồi.”
“Hả?” Hứa Thừa Yến thoáng tỉnh táo lại, mở mắt ra.
Hạ Dương duỗi tay tới trước mặt Hứa Thừa Yến, lặp lại một lần nữa: “Chiếc nhẫn mất rồi.”
Hứa Thừa Yến nhìn lên tay Hạ Dương, lúc này mới nhận ra chiếc nhẫn mà Hạ Dương nói chính là chiếc nhẫn mây kia. Chiếc nhẫn kia vốn dĩ cậu chỉ tùy tiện làm ra, cũng tương đối mỏng manh, chắc là đã bị đứt lúc vận động mạnh trên giường hồi nãy.
“Mất rồi thì thôi.” Hứa Thừa Yến sờ sờ ngón áp út Hạ Dương.
Nhưng Hạ Dương vẫn rất để ý đến chiếc nhẫn kia: “Làm lại cho anh một chiếc đi.”
“Chiếc nhẫn kia em chỉ tiện tay bện thôi, không có gì hữu dụng đâu.”
“Hữu dụng.”
Hứa Thừa Yến nhịn không được bật cười, đáp lại: “Được rồi, khi nào về em sẽ nhổ vài cọng cỏ trong sân rồi bện cho anh.”
“Đan bằng cỏ dễ đứt lắm, dứt khoát mua nhẫn cưới luôn đi.”
Đề tài lại lần nữa quay trở về chuyện mua nhẫn cưới.
Hứa Thừa Yến thở dài một tiếng, đành phải nói: “Thật sự không cần mua đâu, chúng ta đã có hai đôi rồi, có mua thêm cũng không mang tới.”
“Vậy cũng có thể giữ lại.” Giọng điệu Hạ Dương rất nghiêm túc.
Hứa Thừa Yến quay sang Hạ Dương nhìn vào cặp mắt đen nhánh kia, cuối cùng cũng đành đồng ý: “Vậy anh cứ mua đi.”
Động tác của Hạ Dương rất nhanh, lập tức đi chuẩn bị chuyện mua nhẫn cưới, còn chọn một nhãn hiệu rất xa xỉ. Bên phía nhãn hiệu nhanh chóng gửi rất nhiều bản thảo qua với các phong cách khác nhau.
Trong thư phòng, Hạ Dương ngồi trước máy tính xem từng bản thảo trên đó. Hứa Thừa Yến ngồi ở bên cạnh, đang cho Tiểu Ôn mặc thử một bộ quần áo dành cho thú cưng.
Thương hiệu V mấy ngày này đã gửi không ít quần áo cho thú cưng đến để cho Tiểu Ôn và Kỳ Kỳ mặc trong hôn lễ.
Hứa Thừa Yến kiên nhẫn thay quần áo cho Tiểu Ôn, Tiểu Ôn cũng vô cùng ngoan ngoãn phối hợp với cậu, lại còn thường thường nhìn lên chủ nhân kêu to một tiếng, thanh âm mềm như bông.
Hạ Dương nghe được tiếng mèo kêu liền nhìn sang bên cạnh, vừa lúc thấy Tiểu Ôn đang dán vào mặt Hứa Thừa Yến. Một người một mèo thân mật mặt dán mặt, Hạ Dương duỗi tay qua lấy Tiểu Ôn đặt sang bên cạnh.
Trên sô pha, Tiểu Ôn mặt đầy mờ mịt nhìn Hạ Dương, lại nhìn nhìn qua Hứa Thừa Yến, cuối cùng vẫn nhích lại gần cậu. Thế nhưng nó còn chưa kịp tới gần thì đã bị chặn lại.
Hạ Dương trực tiếp ôm Hứa Thừa Yến vào ngực mình, hỏi: “Em thích cái nào?”
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua màn hình, cảm thấy đều khá tốt bèn gật đầu nói: “Cái nào cũng được.”
Hạ Dương nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng vẫn không hài lòng lắm.
Hứa Thừa Yến dựa vào vai Hạ Dương, một tay vươn sang bên cạnh sờ sờ đầu Tiểu Ôn, một bên hỏi: “Anh đã xem một ngày rồi, nhưng vẫn không thấy thích cái nào hết à?”
“Cái nào cũng không ổn.” Hạ Dương nhíu mày: “Anh sẽ bảo bọn họ thiết kế lại.”
Hạ Dương đóng laptop lại, lúc lơ đãng cúi đầu xuống chú ý thấy tay của Hứa Thừa Yến đang sờ sờ đầu Tiểu Ôn thì chân mày càng nhíu chặt hơn.
Hứa Thừa Yến nhận ra tầm mắt của Hạ Dương nên đành phải thu tay lại, cười nhẹ một tiếng: “Sao anh lại còn ăn dấm của Tiểu Ôn vậy…”
“Anh không ghen.”
Hứa Thừa Yến thoáng giơ tay, vuốt phẳng nếp nhăn trên lông mày Hạ Dương ra: “Anh không thích Tiểu Ôn à?”
“Không phải.” Hạ Dương chạm vào cổ tay cậu, sau đó nắm chặt bàn tay kia vào lòng bàn tay mình.
Có thể là hắn quá tham lam, không muốn trong mắt của cậu chú ý tới một thứ gì khác. Cho dù là Tiểu Ôn hay Kỳ Kỳ cũng không được.
Hạ Dương nghiêng đầu dán lên môi cậu, nhẹ nhàng chạm chạm. Xúc cảm mềm mại dừng trên bờ môi, Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại thuận thế vòng lấy cổ Hạ Dương, đôi môi hé mở để hô hấp cùng hòa quyện vào nhau.
Mà ngay khi Hạ Dương vừa định gia tăng thêm nụ hôn thì đột nhiên nghe thấy tiếng mèo…
“Meo ~”
Tiểu Ôn chồm tới, ý đồ muốn chen vào giữa hai vị chủ nhân. Nụ hôn bị gián đoạn giữa chừng, Hạ Dương khẽ thở dài, ngăn nhóc con này lại lần nữa.
Hứa Thừa Yến không khỏi bật cười một tiếng, thoát ra khỏi lòng ngực Hạ Dương: “Chắc là nó đói bụng rồi.”
Hứa Thừa Yến bế Tiểu Ôn lên đi ra khỏi phòng, đưa Tiểu Ôn xuống lầu tìm đồ ăn.Sau khi giao Tiểu Ôn cho dì bảo mẫu, Hứa Thừa Yến trở lại thư phòng thì thấy Hạ Dương đang đứng trước bàn làm việc xem tài liệu.
Hứa Thừa Yến tiến đến từ phía sau, nhìn thấy trong tay Hạ Dương đang cầm một danh sách mời đám cưới. Hôn lễ của bọn họ định vào cuối tháng 9, tổ chức tại một tòa lâu đài cổ ở Châu Âu, danh sách khách mời dự tiệc cũng không nhiều lắm, đều là bạn bè thân thiết và người nhà.
Tuy rằng cậu cảm thấy hôn lễ không cần tổ chức quá hoành tráng, dù sao thì cũng lĩnh chứng rồi nên cho dù không tổ chức cũng không sao, nhưng Hạ Dương lại rất coi trọng buổi hôn lễ này, cảm thấy nó rất có ý nghĩa.
Hứa Thừa Yến lười biếng gối lên bả vai Hạ Dương hỏi: “Thiệp mời đã làm xong chưa?”
Hạ Dương: “Ngày mai sẽ giao tới.”
“Sắp kết hôn rồi…” Hứa Thừa Yến nhất thời cảm thán.
“Ừm.”
Hạ Dương xoay người, ôm cậu vào trong ngực mình.
Bọn họ sắp kết hôn rồi.
Hứa Thừa Yến nghỉ ngơi ở nhà cũ một tuần, sau đó lại phải ra ngoài chạy show. Bên KL ký kết thời gian xong xuôi, phải quay video tuyên truyền cho bộ sưu tập vĩnh hằng.
“Tình yêu vĩnh hằng” là một viên đá quý lớn màu xanh lam, hiện tại đã được nhà thiết kế bậc thầy của KL làm thành một bộ sưu tập vĩnh hằng hoàn chỉnh… Ngoài một cặp nhẫn cưới sapphire, còn có hai cặp khuy măng sét, một cặp kẹp cà vạt và một cặp của ghim cài áo.
Mà bộ sưu tập vĩnh hằng cũng là tác phẩm cuối cùng của nhà thiết kế bậc thầy này. Đá quý hiếm có gì thì cũng còn có thể mua lại, nhưng tác phẩm của các bậc thầy thì không thể mua được.
KL rất coi trọng buổi quay này vì dù sao thì bộ sưu tập vĩnh hằng cũng là độc nhất vô nhị, người mẫu lần này là ảnh đế và gia chủ Hạ gia, họ còn đặc biệt thuê một đội nhϊếp ảnh với giá cao.
Cũng may quá trình quay tương đối thuận lợi, hai vị “người mẫu” cũng rất phối hợp tuyên truyền. Sau khi buổi quay kết thúc, đoàn đội KL nhanh chóng cắt nối biên tập video rồi tải nó lên các nền tảng lớn để tiến hành tuyên truyền.
Các cư dân mạng cũng sôi nổi nằm vùng hóng hớt, chỉ chờ sự xuất hiện thực sự của khối đá quý 300 triệu.
【 Cuối cùng cũng được nhìn thấy viên đá quý ba trăm triệu kia! Cũng được gặp qua người sở hữu viên đá quý giá trên trời này rồi!】
【 Tui cứ nghĩ nhẫn của mấy người có tiền đều làm bằng mấy viên kim cương thật to ấy chứ, đầy là lần đầu tiên tui biết nhẫn còn có thể thiết kế như thế này đó! Quá đẹp luôn!】
【 Nghe nói gia chủ Hạ gia cũng sẽ xuất hiện, tôi còn đặc biệt nằm vùng để hóng xem! Đáng ghét! Vì sao ống kính không quay Hạ tổng chứ! Tò mò chết đi được!】
Phần lớn dung lượng video tuyên truyền đều là cảnh của Hứa Thừa Yến, chỉ có một vài phân cảnh là xuất hiện một nam nhân thần bí khác, lại còn không lộ mặt.
Cư dân mạng đang thật sự rất tò mò nam nhân thần bí Hạ tiên sinh này rốt cuộc trông như thế nào, dù sao cũng là người trong giới hào môn làm bọn họ không khỏi hóng hớt.
Cũng có nhân viên của công ty Hạ gia nhân cơ hội làm tuyên truyền ở trên mạng, quảng cáo cho công ty…
【 Nếu các vị tò mò về diện mạo Hạ tiên sinh, hoan nghênh các vị gửi sơ yếu lý lịch tới công ty của chúng tôi! Gần đây Hạ tiên sinh đang tuyển trợ lý! Phúc lợi của công ty siêu siêu tốt! Ngoại trừ có thể nhìn thấy Hạ tiên sinh, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy Hạ phu nhân tới thăm ban nữa! 】
Khi Hứa Thừa Yến nhìn thấy mấy tin tức trên mạng này thì cậu đang ở cùng với Tô Đường và Lâm Trì Tiêu làm liên hoan. Thừa dịp lần liên hoan này, Hứa Thừa Yến thuận tiện gửi thiệp cưới cho hai người họ.
Tô Đường cầm lấy thiệp mời mở ra, nhìn thấy địa danh trên đó thì nhịn không được lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút, sau khi thấy kết quả hiển thị liền sững sờ: “Hai người làm hôn lễ ở nước Pháp à?”
Trên thiệp cưới là tên một tòa lâu đài, Tô Đường lên mạng tìm kiếm ảnh của tòa lâu đài này thì thấy nó giống như mấy kiểu lâu đài sang trọng chỉ xuất hiện ở trong phim vậy, vừa nhìn liền biết hôn lễ sẽ rất long trọng.
Vốn dĩ cô cũng đã chuẩn bị quà cưới và phong bao đỏ, nhưng giờ vừa thấy được tên địa điểm liền đột nhiên cảm thấy quà và bao lì xì của mình hơi đơn giản, dù sao cũng là hôn lễ của giới hào môn.
Hứa Thừa Yến cũng chú ý tới vẻ mặt Tô Đường, thấy vậy thì nghĩ rằng Tô Đường hơi khó xử nên vội vàng nói: “Chi phí qua lại em bao, nếu việc xin nghỉ phép có tổn thất gì thì em cũng sẽ chịu hết.”
“Hôn lễ của cậu chị nhất định phải đến rồi.” Tô Đường mỉm cười: “Chỉ là quà tôi chuẩn bị có thể không được quý lắm…”
Hứa Thừa Yến: “Không sao hết, chỉ cần hai người đến tham dự là em vui rồi.”
Tô Đường đọc kỹ thiệp cưới một lần nữa rồi hỏi: “Cậu sửa tên rồi à?”
“Vâng, Tần Chu là nghệ danh.”
“Ồ…” Tô Đường gật gật đầu: “Vậy sau này không thể gọi cậu là Chu Chu nữa rồi.”
Tô Đường lại suy tư một lúc, hỏi dò: “Vậy chị gọi cậu là Thừa Thừa? Hay là Yến Yến đây?”
Hứa Thừa Yến nhấp một ngụm đồ uống, đáp lại: “Chị gọi thế nào cũng được, nhưng chỉ có Yến Yến là không được thôi.”
Tô Đường nhịn không được hỏi lại: “Sao thế?”
Hứa Thừa Yến cong khóe mắt mỉm cười thật tươi: “Yến Yến là để chồng em gọi.”
Cậu vẫn có chút ích kỷ chỉ muốn Hạ Dương gọi mình như vậy thôi. Dù sao ngay từ ban đầu cũng là Hạ Dương gọi “Yến Yến” trước.
————————————————–
Ừm, để cho chồng em hết đấy🤣