“Mèo con có vẻ hơi tránh mình, chỉ những lúc ở bên chân anh ấy mới nhảy nhót vui vẻ. Nó rất sạch, lông rất đẹp, mình nghĩ nó rất hợp để lăn lộn trong tuyết, nhuốm một thân hơi nước ẩm ướt.”
“Anh ấy nấu bữa sáng rất ngon, bánh mì bơ nướng mềm mại chín vừa. Hồi nhỏ mỗi lần đọc truyện cổ tích Andersen, nhìn thấy bánh mì dài trong hình minh họa, mình đều liên tưởng đến mùi hương thơm ngát mà anh ấy làm ra, mùi thơm đó sẽ khiến ta cảm thấy ấm áp vào mùa đông.”
“Mỗi lần điều hương đều không tránh được mà nhìn đến chiếc nhẫn trên tay phải, thói quen này đã duy trì trong nửa tháng. Mình biết lơ đãng mất tập trung nhiều lần sẽ ảnh hưởng tới tiến độ công việc nên đã từng thử tháo nó ra, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được lại đeo vào. Dường như nó đã mang đến niềm sự yên ổn cho cuộc sống của mình, ngay cả khi mình vẫn chưa phân được mùi hương của nó. Mình không nỡ để nó rời xa mình quá lâu.”
…
“Sếp?” Vưu Lâm đang báo cáo công việc bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lãnh đạo ngồi sau bàn làm việc không nói một lời, chỉ sợ đầu óc của đối phương bị du đãng, sau khi hoàn hồn lại bắt cô báo cáo lại những gì đã nói, hiện giờ cô chỉ muốn trở về bàn làm việc để uống hết tách cà phê còn đang dang dở mà thôi.
Trịnh Thừa Diễn dành ra một chút thời gian ngẩng đầu lên: “Cô tiếp tục đi, tôi đang nghe.”
Vưu Lâm yên tâm, dùng tốc độ phù hợp và cách cắn nhả chữ rõ ràng để nối tiếp nội dung bị ngắt quãng vừa rồi.
Tuần đầu tiên đi làm lại sau kỳ nghỉ lễ dài ngày lúc nào cũng rất bận rộn, kèm theo đó là cơn buồn ngủ chưa kịp điều chỉnh, vẫn đang đắm chìm trong trạng thái nghỉ lễ.
Thế là sổ ghi chép của Văn Nhạn Thư lại trở thành một tập tài liệu hay giúp tinh thần của Trịnh Thừa Diễn tỉnh táo hẳn ra. Hắn nhận ra Văn Nhạn Thư rất giỏi trong việc lan tỏa hương thơm đến với từng mảnh ghép trong cuộc sống, không cần biết cuối cùng những mảnh ghép này có thể trở thành một loại nước hoa do Văn Nhạn Thư điều chế hay không, anh cũng không hề keo kiệt mà ghi lại từng li từng tí vào sổ ghi chép của mình.
Thư ký báo cáo xong bèn rời khỏi phòng làm việc, điều này có nghĩa là Trịnh Thừa Diễn cũng phải gác lại tâm tư nhàn rỗi để xử lý công việc chất đống trên bàn. Hắn lật đến mấy trang cuối của quyển sổ, giống như xem lại một bộ phim đã biết rõ quá trình, dưới tình huống thời gian không dư dả đành phải kéo thanh tiến độ đến kết cục mà mình để ý nhất.
“Mình chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ thành ra như thế này. Khi anh ấy dùng một sức lực mà mình không thể tránh thoát để tách hai chân mình ra, thứ mình đối mặt không phải là sợ hãi hay khó chịu, ngược lại là ý thức chào đón cuộc xâm lược và chiếm đóng của anh ấy. Anh ấy đã trở thành rất nhiều yếu tố trong trái tim mình, mưa bão ẩm ướt, ngọn cờ không chịu khuất phục trước cuồng phong hay loài rắn lục mũi hếch gửi đến mình một bức thư và tuyên bố sẽ cướp đi tất cả của mình, nhưng mình biết, anh ấy chỉ là Trịnh Thừa Diễn.”
“Thật khó để mình có thể tìm ra một mùi hương phù hợp với anh ấy, mình không thể kiểm soát ham muốn tới gần anh ấy của bản thân.”
“Trịnh Thừa Diễn, Trịnh Thừa Diễn, Trịnh Thừa Diễn.”
“Khứu Giác Mất Linh chính là tác phẩm đắc ý nhất của mình từ trước cho đến nay, nó không chỉ thuộc về bản thân mình và nó còn cất giữ câu chuyện của mình và anh ấy.”
Trịnh Thừa Diễn gấp cuốn sổ ghi chép lại, để cảm xúc đang đắm chìm dần rút ra từng chút một mới mở ngăn kéo, bỏ cuốn sổ vào trong.
Đi làm sau kỳ nghỉ lễ, mỗi người đều biến thành con lắc không biết nghỉ ngơi, Trịnh Thừa Diễn lại bắt đầu tích trữ cà phê để tăng ca. Vì tránh việc vận động quá ít, trước tám giờ đi làm về hắn sẽ ra ngoài tản bộ cùng Văn Nhạn Thư. Bọn họ sóng vai nhàn nhã đi dạo ở phía sau, Mocha uy phong lẫm liệt chạy phía trước, kết quả vừa nhìn thấy con mèo Ragdoll cỡ lớn của cô gái ở tòa nhà bên cạnh đã vểnh đuôi chạy đến.
Cuối tuần, hai người sẽ bỏ Mocha ở nhà để đến Câu lạc bộ Cầu Vàng thư giãn. Trước kia Văn Nhạn Thư vẫn luôn tập bắn súng một mình, hiện giờ cuối cùng cũng được đọ súng với Trịnh Thừa Diễn trong trạng thái không có tâm sự chèn ép trên người, đêm hôm trước còn ở trên giường giao hòa không phân biệt anh em, đến hôm nay đã đối đầu với nhau, không ai nhường ai.
Có điều nếu so điểm số thì Văn Nhạn Thư vẫn hơn một bậc, không vì cái gì khác, chỉ là Văn Nhạn Thư vừa mang khẩu súng săn Beretta kia ra thì lực chú ý của Trịnh Thừa Diễn đã bị phân tán. Bia bắn ở phía xa sao có thể xinh đẹp bằng người trong lòng đang đứng trước mặt, đôi tay đã từng tạo ra vô số điều lãng mạn kia đang dùng tư thế tiêu chuẩn để nắm lấy cần súng đen ngòm, mỗi tiếng súng vang lên hệt như một cú đánh vào trái tim hắn.
Sau đó trong phòng tắm của phòng tập thể hình, Trịnh Thừa Diễn lại bắt đôi tay ấy nắm lấy một khẩu súng khác. Một người vốn có tư thế oai hùng trên trường bắn thì trong những lúc như thế này cũng phải trở nên yên tĩnh và ngoan ngoãn, Trịnh Thừa Diễn hôn Văn Nhạn Thư trong dòng nước xối xuống không ngừng, sau khi hôn xong lại bóp đỏ cả vùng háng của đối phương.
Vừa bước vào quý II, Nafeli chính thức phát hành thông báo mời đấu thầu dự án, IDR cũng nằm trong danh sách được mời.
Văn Nhạn Thư đã biết chuyện này từ trước nhưng anh vẫn bình tĩnh không lên tiếng, cho đến khi về nhà, vừa bước vào cửa đã bị Trịnh Thừa Diễn ôm eo bế bổng lên, xoay một hồi.
Mocha không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt thâm trầm ngồi xổm bên cạnh quan sát tình hình. Văn Nhạn Thư vuốt lưng Trịnh Thừa Diễn, hoài nghi người trước mặt và con mèo kia đã hoán đổi linh hồn cho nhau.
Cuối cùng Trịnh Thừa Diễn cũng chịu đặt Văn Nhạn Thư ngồi xuống ghế, hắn khom gối nửa quỳ trước người Văn Nhạn Thư, ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt long lanh có hồn: “Nhạn Thư, anh sẽ không chắp tay nhường dự án này cho người khác đâu.”
Văn Nhạn Thư giúp hắn chỉnh lại chiếc cà vạt bị vắt sang một bên: “Em tin anh.”
Chưa đầy một ngày mà tin tức này đã lan truyền khắp tòa nhà IDR. Xét thấy trước đó Trịnh Thừa Diễn đã bày tỏ thái độ trong phòng họp, các bộ phận trong công ty cũng nín thở chờ chỉ thị của cấp trên, nhưng vẫn không nhịn được mà len lén thảo luận về dự án lần này của Nafeli là thiết kế của ai trong giờ nghỉ. Xét cho cùng, thương hiệu thời trang này không chỉ giới hạn trong ngành công nghiệp nước hoa.
Đã có đáp án cho câu hỏi này trong cuộc họp diễn ra vào chiều hôm sau, tâm trạng của Trịnh Thừa Diễn cực kỳ tốt, trên mặt để lộ nụ cười ôn hòa, cúc áo để mở, đây là biểu hiện mỗi khi hắn hoàn toàn thả lỏng.
Hiệu suất làm việc của Trịnh Thừa Diễn rất cao, sau khi giải thích rõ ràng nội dung dự án lần này liền nhanh chóng chọn người từ các phòng ban để thành lập đội ngũ nhân viên tham gia vào dự án. Hắn chọn ra hai người phụ trách tìm kiếm và nghiên cứu thị trường để sắp xếp tổng thể từ Bộ phận Kế Hoạch, gọi tên một số người thuộc Bộ phận Sáng Tạo đi theo động não cùng hắn, bên Bộ phận Khách Hàng cũng phải có một người có tính kiên nhẫn và tinh lực làm xương sống, phụ trách việc liên lạc với bên A để làm rõ nhu cầu chi tiết.
Trịnh Thừa Diễn đã nhậm chức nhiều năm, việc quản lý và điều hành công vụ của công ty chiếm đa số thời gian, nhưng số lần hắn đích thân lãnh đạo đội ngũ dấn thân vào việc sản xuất quảng cáo lại có thể đếm rõ mồn một, hoặc là dự án khó nhằn đến mức không ai dám đảm đương một mình, hoặc là đối tượng phục vụ lần này đã được Trịnh Thừa Diễn nhớ nhung hồi lâu.
Có lẽ các nhà thầu khác không biết một điều rằng sếp Trịnh của IDR có một lợi thế hơn tất cả bọn họ, đó là hơn ai hết, hắn hiểu rõ câu chuyện ẩn sau loại nước hoa do Văn Nhạn Thư mới điều chế ra. Nó không chỉ lãng mạn hoặc kín đáo, điên rồ hoặc tinh khiết, nó còn là sự tiếp cận trong mơ hồ, là sự chiếm hữu trực tiếp và sự lắng đọng dịu dàng, Trịnh Thừa Diễn và người sáng tạo lên câu chuyện đã trải nghiệm tất cả.
Nhưng quen thuộc không có nghĩa là kiêu căng ngạo mạn, chính vì đã hạ quyết tâm nhất định phải giành được dự án này nên Trịnh Thừa Diễn không dám buông lỏng dù chỉ một khắc.
Đã lâu lắm rồi Mocha không được gặp bé Ragdoll ở tòa nhà bên cạnh, bởi vì hai người kia thường xuyên về nhà rất muộn. Sau khi tan làm, Văn Nhạn Thư sẽ lái xe mang đồ ăn khuya đóng gói từ căng tin của Nafeli đến IDR để tăng ca cùng Trịnh Thừa Diễn.
Trịnh Thừa Diễn đi từ phòng họp ra, cũng giống như lần hắn nhìn thấy Văn Nhạn Thư ở cửa Khách sạn Quốc Tế, vừa thoát khỏi đám đông đã đi thẳng đến trước mặt Văn Nhạn Thư, chủ động cúi đầu xuống kể khổ: “Mệt không thở nổi, cởi cà vạt ra giúp anh đã được không?”
Trước mặt biết bao con người, Văn Nhạn Thư kéo lỏng cà vạt cho Trịnh Thừa Diễn, vuốt lại cổ áo, cởi một cúc áo ra. Sau khi bị Trịnh Thừa Diễn kéo lên tầng 20, anh đặt hộp giữ nhiệt lên bàn trà: “Sao nhân viên của anh không biết tránh mặt đi gì hết?”
“Cởi cà vạt thôi mà, tránh đi làm gì?” Trịnh Thừa Diễn mở hộp giữ nhiệt ra: “Huống chi anh cũng muốn để bọn họ nhìn.”
“Không phải chính anh đã nói rằng làm người phải biết khiêm tốn hay sao?” Văn Nhạn Thư nói.
Trịnh Thừa Diễn được dòng nước ấm chảy vào cổ họng an ủi nỗi mệt nhọc suốt cả ngày trời, hắn đưa tay sờ lên đùi Văn Nhạn Thư: “Khiêm tốn cái gì, lúc ấy mặc áo khoác của em lượn qua lượn lại khắp các tầng cả nửa ngày, bây giờ em lại chạy tới công ty tăng ca cùng anh, anh không thể khoe khoang quá nhiều.”
Tiết trời càng ngày càng nóng, Trịnh Thừa Diễn không phải ôm Văn Nhạn Thư qua một lớp áo khoác dày cộp nữa. Nếu không phải eo của anh bị thắt lưng bọc lại thì hắn đã có thể luồn tay vào vạt áo sơ mi mỏng manh, để lòng bàn tay nóng bỏng áp lên một khoảng da thịt của Văn Nhạn Thư rồi.
Văn Nhạn Thư thường chạy đến phòng sản xuất để giám sát quá trình chế tạo nước hoa, quanh người như đã thấm đượm mùi hương độc đáo của “Khứu Giác Mất Linh”. Cho dù anh có cởi áo blouse để đến gặp Trịnh Thừa Diễn thì mùi thơm trên người cũng không thể phai sạch đi. Anh sợ Trịnh Thừa Diễn sẽ bị hương nước hoa này cổ động mà biểu hiện nhiều hơn trước mặt cấp dưới, thế là anh không đi tới phòng họp nữa mà bước vào thang máy, lên thẳng tầng 20, ngồi trong phòng làm việc chờ Trịnh Thừa Diễn trở về.
Nhưng ngày đấu thầu đang tới gần, Trịnh Thừa Diễn có rất nhiều công việc vụn vặt phải để tâm, dù ở trong phòng làm việc chỉ có hai người thì hắn cũng chỉ ôm Văn Nhạn Thư một cái, vùi mặt lên vai đối phương một hồi rồi buông anh ra ngay: “Mệt thì vào phòng nghỉ nằm một lúc, dạo này em toàn phải ngủ muộn cùng anh, vất vả cho em rồi.”
Cái ôm này cũng giống như được sạc pin, Văn Nhạn Thư ngửa mặt hôn lên khóe môi Trịnh Thừa Diễn, coi như truyền cho hắn nhiều điện hơn: “Em ngồi ở ghế sofa đợi anh.”
Trịnh Thừa Diễn không nói với anh bất cứ điều gì liên quan đến nội dung phương án, anh cũng không hỏi, chỉ sợ đề nghị chủ quan của mình sẽ làm ảnh hưởng đến toàn bộ thiết kế sáng tạo.
Giữ bí mật trong phương diện này là điều cần thiết, ngược lại Văn Nhạn Thư cảm thấy rất tò mò về chuyện khác: “Lần đấu thầu này, trong nhóm của các anh, ai sẽ phụ trách chủ giảng vậy?”
Câu hỏi này là do Văn Nhạn Thư bất chợt đề ra trên đường đi về nhà, Trịnh Thừa Diễn ngồi trên ghế lái phụ quay đầu nhìn anh: “Anh, giao cho người khác anh không yên tâm… Cũng không hẳn là không yên tâm, anh chỉ muốn cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ mà em dành cho anh mà thôi.”
Trong bóng đêm mờ ảo, Văn Nhạn Thư khẽ ở nụ cười: “Em cũng đâu nói mình sẽ ngồi trong phòng nghe.”
Trên mặt Trịnh Thừa Diễn tràn đầy vẻ mệt mỏi, hắn tì tay lên thái dương, khuỷu tay chống lên cửa xe, hơi rũ mi mắt nhìn Văn Nhạn Thư: “Vậy em có ở đó không?”
Văn Nhạn Thư hỏi ngược lại: “Anh dự tính phần thắng lần này là bao nhiêu?”
Trịnh Thừa Diễn nói: “99%, nếu em đến, vừa hay có thể bổ sung 1% cuối cùng.”
Lúc này Văn Nhạn Thư mới trả lời: “Cho dù chỉ có 60% thì em cũng sẽ đi cùng anh đến hết đoạn đường này.”
Cuối cùng cũng hoàn thành hồ sơ dự thầu, giấy tờ được niêm phong trong túi, Trịnh Thừa Diễn đã thuộc tài liệu thuyết trình làu làu như cháo chảy.
Địa điểm tổ chức đấu thầu được ấn định ở phòng họp tổng thể của Nafeli. Sáng sớm cùng ngày, Trịnh Thừa Diễn vẫn tắt đồng hồ báo thức như thường lệ, nhưng quay đầu sang lại thấy bên kia giường trống rỗng.
Phòng tắm truyền ra tiếng động rất nhỏ, hắn cất bước đi qua, Văn Nhạn Thư đã chuẩn bị sẵn kem đánh răng cho hắn.
Bọn họ cùng nhau đứng trước bồn rửa mặt để vệ sinh cá nhân, cùng nhau thay quần áo trước tấm gương trong phòng thay đồ, Văn Nhạn Thư cầm cà vạt đã chuẩn bị từ trước thắt lên cho hắn. Lúc anh đẩy nút thắt Dover chắc chắn tao nhã đến dưới yết hầu của Trịnh Thừa Diễn, Văn Nhạn Thư nhìn chăm chú vào mắt hắn: “Trịnh Thừa Diễn…”
Dường như đã đoán được Văn Nhạn Thư định nói gì, Trịnh Thừa Diễn cướp mất lời thoại của anh: “Anh yêu em.”