Vì để Trịnh Thừa Diễn giữ được tâm thái bình tĩnh tỉnh táo, Văn Nhạn Thư không nói gì suốt dọc đường đi mà chỉ cúi đầu đọc tin nhắn trong nhóm Bộ phận nhảy lên liên hồi, thấy xe dừng lại thì anh mới tắt máy, gập ngón tay cào vào bàn tay Trịnh Thừa Diễn đang đặt trên đùi.
Trịnh Thừa Diễn cài cúc áo vest, hỏi: “Cùng đi vào nhé?”
“Ừ.” Văn Nhạn Thư gật đầu.
Cửa xe mở ra, Trịnh Thừa Diễn bước xuống trước, tay phải xách theo hộp đựng hồ sơ dự thầu.
Văn Nhạn Thư tạm thời cầm cặp công văn của hắn trong tay, Trịnh Thừa Diễn úp lòng bàn tay đặt dưới khung cửa, đợi Văn Nhạn Thư xuống xe đứng bên cạnh mình rồi mới đóng sập cửa lại, tay trái của hắn khẽ buông xuống, lặng lẽ chạm vào má đùi ngoài của Văn Nhạn Thư.
Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Văn Nhạn Thư kéo tay Trịnh Thừa Diễn lên để lòng bàn tay của hai người áp sát vào nhau.
Nhấc chân sải bước lên cầu thang vô cùng nhịp nhàng, Trịnh Thừa Diễn hỏi: “Nếu anh nói hay, lát nữa về có được thưởng gì không?”
Không cần suy nghĩ quá lâu, Văn Nhạn Thư trả lời: “Sẽ cân nhắc tiếp tục lấy anh làm nguồn cảm hứng cho loại nước hoa tới đây.”
Trịnh Thừa Diễn nghe vậy thì cũng khá hài lòng, nhưng hắn vẫn muốn nhiều hơn nữa: “Tháng năm này hoa hồng ở Grasse nở rồi, chúng ta đến đó ngắm đi.”
Sảnh lớn ở tầng một tòa nhà Nafeli đông người hơn ngày thường, có hai cô gái thuộc bộ phận Hành chính phụ trách đứng ngoài hướng dẫn, Trịnh Thừa Diễn từng đến đây mấy lần, hắn không chỉ tự biết đường đi trong công ty mà nhân viên ở bộ phận Hành chính và lễ tân cũng nhận ra hắn. Hai bàn tay của hắn và Văn Nhạn Thư đang đan chặt vào nhau cũng đang âm thầm tuyên bố điều gì đó.
Phòng nghỉ của các công ty tham gia đấu thầu nằm riêng ở một tầng khác, trong thang máy có khá nhiều người, Trịnh Thừa Diễn nhận lấy chiếc cặp công văn trong tay Văn Nhạn Thư, trước khi bước ra ngoài còn quay lại nhìn một cái.
Văn Nhạn Thư dáng cao chân dài, dù nép người trong góc của thang máy cũng cực kỳ bắt mắt. Khi cửa thang chuẩn bị khép lại, hai cánh môi anh khẽ động, đứng giữa đám người chen chúc xung quanh thấp giọng truyền một câu cổ vũ tới Trịnh Thừa Diễn: “Anh là giỏi nhất.”
Thang máy tiếp tục đi lên, Văn Nhạn Thư sợ Trịnh Thừa Diễn không nhận được lời cổ vũ của mình nên lấy điện thoại ra cúi đầu gõ chữ.
Tổ trưởng Văn thường ngày không thích nói cười lại đứng ở nơi công cộng, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì gõ một câu: [Kẹp cà vạt ngọc đỏ mà lúc trước anh thích, thật ra em đã tìm người bán để đặt làm một đôi.]
Sau khi gửi tin nhắn xong thì ngẩng đầu nhìn lên, hai vành tai nóng bừng.
Về phòng điều hương cất đồ đạc xong, Văn Nhạn Thư ghé qua phòng làm việc của quản lý bộ phận Nước Hoa, mấy vị lãnh đạo trong bộ phận đều có mặt ở đây, lúc anh đi vào thì họ đang thảo luận về cuộc đấu thấu sẽ diễn ra sau nửa tiếng nữa.
Đôi bên đều khá thân thiết với nhau, thấy anh đến, Tổng giám đốc của Nafeli cất tiếng nói đùa: “Tổ trưởng Văn, phương án do IDR soạn ra rất phù hợp với ý tưởng thiết kế của sản phẩm, là anh đã dành sự ưu ái đặc biệt cho ngài Trịnh đúng không?”
Mối quan hệ giữa Văn Nhạn Thư và Trịnh Thừa Diễn không còn là bí mật, nhưng anh tuyệt đối không thừa nhận suy đoán của đối phương: “Hoàn toàn ngược lại, nội dung phương án mà đoàn đội của anh ấy soạn ra vẫn luôn được giữ bí mật, anh ấy không nói, tôi cũng không hỏi, thường ngày chúng tôi chung sống cùng nhau sẽ không nói đến chuyện công việc.”
Phó tổng nghe anh nói vậy thì mỉm cười: “Vậy chúng ta và cơ quan thẩm định sẽ chấm điểm công bằng.”
Văn Nhạn Thư hơi nhếch khóe môi: “Đương nhiên rồi, đây chẳng phải là nguyên tắc mà Nafeli luôn tuân theo hay sao?”
Vừa trò chuyện chưa được bao lâu thì trợ lý hành chính đã đi vào thông báo rằng các công ty tham gia đấu thầu đã đến đủ. Mọi người đứng dậy đi về phía trước, chỉ còn một mình Văn Nhạn Thư ung dung xem điện thoại, Trịnh Thừa Diễn trả lời tin nhắn của anh bằng một bức ảnh chụp từ camera sau, trong ảnh là đôi chân dài vắt chéo, thoạt nhìn rất nhàn nhã.
Phòng họp yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hai hàng đầu tiên đều có thẻ tên đặt trên mặt bàn, Văn Nhạn Thư tìm thấy vị trí ghi tên mình, anh ngồi xuống, nghiêng đầu đưa mắt nhìn về phía hàng ghế B ở dãy bên kia.
Dường như có sự ăn ý nào đó, Trịnh Thừa Diễn đang cúi đầu ôn lại bài diễn thuyết cũng ngẩng mặt lên, nhìn về phía Văn Nhạn Thư.
Buổi đấu thầu được tiến hành theo quy trình nghiêm ngặt và trật tự. Phần diễn thuyết của IDR được xếp thứ tự thứ hai vào buổi chiều, dù Trịnh Thừa Diễn rất thành thạo trong phương diện này nhưng hắn vẫn thấy rất may mắn vì vừa hay không phải tốn thời gian để đánh thức khán giả khỏi sự mệt mỏi uể oải.
Dù trong lòng có thiên vị nhưng khi phần diễn thuyết chính thức bắt đầu, Văn Nhạn Thư vẫn nhanh chóng chỉnh đốn lại thái độ của mình đối xử với từng phương án trước mắt. Mỗi công ty tham gia đấu thầu đều được Nafeli lựa chọn kỹ lưỡng, mà mỗi diễn giả đến đây đều là những người chuyên nghiệp nhất trong đoàn đội, đứng từ góc độ nào đó mà nói thì đây là một cơ hội rất tốt để học hỏi.
Tuy buổi đấu thầu diễn ra khá buồn tẻ nhưng trên dưới sân khấu không có ai để lộ vẻ mệt mỏi, Văn Nhạn Thư cầm bút ghi chép những vấn đề mấu chốt, cho đến khi tên đầy đủ của IDR xuất hiện trên màn hình lớn thì anh mới thản nhiên nắp bút lại.
Đây là lần đầu tiên Văn Nhạn Thư nhìn thấy Trịnh Thừa Diễn lên sân khấu diễn thuyết. Đôi môi ấy thường ngày lợi hại đến mức nào, trong lúc khép mở có thể đem những chuyện thường ngày nói ra sinh động thú vị, có thể thủ thỉ những lời tình tứ bên tai, có thể hôn lên khắp nơi trên cơ thể anh vô cùng điêu luyện. Văn Nhạn Thư rất chờ mong Trịnh Thừa Diễn có thể làm gì để biến những lời diễn thuyết nhàm chán trở nên sinh động hơn.
Thật không ngờ đối phương chỉ mới bước đến bàn diễn thuyết thôi mà anh đã lộ ra vẻ tán thưởng rồi.
Nếu quy tắc cho phép, nhất định anh sẽ giơ điện thoại lên để lưu lại cảnh tượng này vào album ảnh của mình.
Trịnh Thừa Diễn cũng cảm nhận được ánh mắt của Văn Nhạn Thư, tỉ lệ chiến thắng của đội IDR lập tức được bổ sung đầy đủ trong ý thức chủ quan của hắn, Trịnh Thừa Diễn mở bản PPT ra, mang theo một phong thái tự tin thong dong quay mặt xuống dưới sân khấu.
Thiết kế phương án của IDR lấy thời gian làm đầu mối. Quảng cáo bắt đầu với hình ảnh kim đồng hồ xoay tròn, sau đó hòa tan trên mặt đồng hồ màu xanh đậm. Khi tất cả mọi thứ mờ đi cùng hòa vào màu nước biển, tiếng kim đồng hồ chuyển động trôi xa dần, hình ảnh tập trung vào một con tàu du lịch.
Câu chuyện xảy ra trên tàu du lịch có liên quan đến tầng hương đầu, giữa và cuối của loại nước hoa này. Khứu giác bị nước biển mặn chát ăn mòn của du khách lại được mùi hương độc đáo của nước hoa thắp sáng, cũng bởi vậy mà họ có thể cảm nhận được nhịp tim vừa được tình yêu khơi gợi.
Gần cuối đoạn phim, chai nước hoa vô tình bị hất tung xuống biển, cảnh tượng đang phóng to cận cảnh bỗng chuyển ra xa, nhịp tim của con người dần ăn khớp với chuyển động của kim đồng đồ, hình ảnh được kéo ra từ vị trí chính giữa bên trong chai nước hoa, cho đến khi toàn bộ chai nước hoa xuất hiện trong tầm mắt.
Nghi ngờ mất đi nhưng thực chất mới là khởi đầu, đó là bãi biển Grasse, cũng là sự lãng mạn trào dâng trong máu, thời gian đang dạy mỗi người chúng ta trưởng thành.
Trong suốt quá trình diễn thuyết, trừ những dòng chữ thuyết minh cần thiết ra thì cũng chỉ có một số hình ảnh phụ trợ cho việc tưởng tượng, còn lại hoàn toàn dựa vào lời hay ý đẹp của Trịnh Thừa Diễn để chinh phục ban giám khảo.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, Trịnh Thừa Diễn cầm laptop bước xuống bậc thềm bên góc sân khấu, cố tình lượn một đường xa hơn để đi qua chỗ Văn Nhạn Thư. Khi ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung vào người diễn thuyết tiếp theo trên sân khấu thì hắn gập ngón tay, cào khẽ lên mu bàn tay của Văn Nhạn Thư, giống như những gì anh đã làm ở cửa công ty trước khi cả hai bước xuống xe sáng nay.
Buổi đấu thầu kết thúc vào lúc trời sẩm tối, những người tham gia lần lượt rời khỏi phòng họp, tổ trưởng bộ phận Kế hoạch của IDR xoa hai lòng bàn tay đang đổ mồ hôi lạnh vì điều hòa vào nhau: “Cảm giác có thể thành công không?”
Phó tổng giám đốc vui vẻ đáp: “Đích thân sếp ra trận, ắt sẽ thành công.”
Trên mặt Trịnh Thừa Diễn lộ ra nụ cười: “Tôi nói cũng đâu có được tính.”
Một thành viên khác trong nhóm thật sự cầu thị: “Cũng phải, lãnh đạo và ban giám khảo của Nafeli cùng công nhận mới được tính.”
“Cậu thì biết cái gì!” Phó giám đốc là người nhìn rõ nhất: “Trong lòng sếp Trịnh sinh, ngài Văn nói tính thì chính là được tính.”
Một đoàn người đứng trước cửa Nafeli nói nói cười cười, có người đang thảo luận xem tối nay sẽ đi đâu đập phá một bữa ra trò, có người đang gọi xe, Giám đốc Bộ phận Khách Hàng quay lại nhìn cấp trên đang đút một tay vào túi quần đứng dưới mái hiên: “Ngài Trịnh, tối nay anh không cần về công ty tăng ca nữa đâu nhỉ?”
Trịnh Thừa Diễn buông thõng tay trái đeo đồng hồ: “Đã quyết định đi đâu ăn cơm chưa?”
Lúc này phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Văn Nhạn Thư trước nay vẫn luôn không thích tụ tập đông người đi tới: “Có ngại khi tôi xin một chỗ ngồi không?”
Trước đây khi đoàn đội phụ trách dự án tăng ca đã từng gặp Văn Nhạn Thư đến công ty đưa đồ ăn khuya cho Trịnh Thừa Diễn mấy lần, mọi người ngồi cạnh nhau cũng không có ngăn cách gì, chén chú chén anh chạm nhau phát ra tiếng kêu giòn tan. Văn Nhạn Thư vừa quay mặt sang đã bắt gặp ánh mắt của Trịnh Thừa Diễn, hai người đều có thể đọc hiểu được suy nghĩ trong ánh mắt của nhau.
Trịnh Thừa Diễn ở nhà gắp thức ăn cho Văn Nhạn Thư quen rồi nên ở trước mặt cấp dưới cũng hành động rất tự nhiên: “Tối nay Mocha lại không được gặp Ragdoll rồi, chắc lát nữa ở nhà sẽ sốt ruột đến mức giậm chân.”
Văn Nhạn Thư hỏi: “Nếu tối nay em không đi cùng anh thì có phải anh cũng sẽ sốt ruột đến mức giậm chân không?”
Trịnh Thừa Diễn nói nhỏ: “Không đến mức đấy, ở trước mặt nhân viên thì vẫn phải nghiêm túc một chút. Huống hồ anh sốt ruột đi đâu cơ?”
Văn Nhạn Thư nhìn ánh đèn rơi vào mắt Trịnh Thừa Diễn, nó giống như ánh hào quang khi hắn đứng trên sân khấu chiều nay, cũng giống như đang tái hiện lại cảnh tượng khơi nguồn cảm hứng cho hương nước hoa mới tạo ra của anh.
Anh cũng hạ giọng nói: “Sốt ruột mong đợi đánh giá của em dành cho anh.”
Trịnh Thừa Diễn nói: “Vậy bây giờ em đưa nó cho tôi đi.”
Văn Nhạn Thư rất lạnh lùng: “Ở đây ngay trước mặt mọi người, đợi tối nay rồi em cho.”
Bàn tay Trịnh Thừa Diễn đang cầm đũa bỗng siết chặt lại: “Vậy em có thể tiết lộ kẹp cà vạt được giấu ở đâu không?”
Văn Nhạn Thư cũng học được cách trêu chọc người khác: “Trong túi áo của anh đấy.”
Trịnh Thừa Diễn hơi giật mình, lúc này mới buông đũa thò tay vào túi áo, quả nhiên sờ thấy một đôi kẹp cà vạt đính hạt.
Trịnh Thừa Diễn mặc chiếc áo khoác này cả ngày hôm nay, vậy mà đến tận cuối cùng cũng không phát hiện ra nơi giấu huyền cơ là bởi vì hắn làm bộ trầm lắng, chỉ thích đút tay vào túi quần!
“Tại sao không nói với tôi sớm hơn?” Trịnh Thừa Diễn nghiến răng nghiến lợi, cao lương mỹ vị cũng trở nên nhạt nhẽo.
Nhưng Văn Nhạn Thư lại ăn uống rất ngon miệng: “Nói sớm quá em sợ anh sẽ bị lay động.”
Trịnh Thừa Diễn bực bội siết chặt nửa ly trà xanh bên cạnh, mắt thấy Văn Nhạn Thư cũng ăn gần no rồi, bỗng nhiên hắn đứng phắt dậy rời khỏi bàn tiệc.
Phó giám đốc ngồi ở ngay cạnh hắn cũng giật mình hỏi: “Sếp Trịnh, anh đi đâu vậy?”
Trịnh Thừa Diễn nói ít hiểu nhiều: “Thanh toán.”
Có người to gan giữ hắn lại: “Vẫn chưa lên rượu mà, ngồi thêm một lát nữa đi!”
Trịnh Thừa Diễn không giận mà uy: “Sáng mai định đi làm muộn hết với nhau đúng không? Kiềm chế đi, đợi khi nào trúng thầu, mở hẳn tiệc to rồi uống.”
Tuy nói là như thế nhưng Trịnh Thừa Diễn cũng không hà khắc đến mức không cho nhân viên ăn uống thỏa thích đã bắt đi về. Sau khi nói lời tạm biệt, hắn và Văn Nhạn Thư rời đi trước, nhiệt độ cơ thể dần tăng cao, hắn vừa ngồi vào xe đã cởi cúc áo vest ra.
Dì giúp việc quên không để đèn ở cửa ra vào cho hai người, có lẽ là do muộn lắm rồi nên Mocha cũng không ra ngoài đón bọn họ nữa.
Từ ba giờ chiều sau khi bài diễn thuyết kết thúc, Trịnh Thừa Diễn vẫn luôn dùng ánh mắt để ve vuốt bóng lưng Văn Nhạn Thư phía trước, vừa nãy trong bữa cơm cũng không ngừng để sườn mặt của đối phương ngâm trong tầm mắt của mình, lúc này cuối cùng cũng được ôm anh trong bóng đêm đen kịt: “Nhạn Thư, anh vẫn đang chờ đánh giá của em đấy.”
Văn Nhạn Thư rúc trong lòng Trịnh Thừa Diễn, cảm nhận được bàn tay bắt đầu trở nên nóng nảy vì không rút được vạt áo của anh ra khỏi thắt lưng, nhưng anh lại ung dung nói: “Không phải vừa nãy còn nhắc nhở nhân viên phải kiềm chế sao? Sáng mai ông chủ lại làm gương đi muộn thì phải làm sao?”
Trịnh Thừa Diễn vẫn nghĩ đến dáng vẻ của Văn Nhạn Thư được điểm xuyết bằng đôi kẹp cà vạt kia: “Ông chủ không cần chấm công.”
Đầu ngón tay của Văn Nhạn Thư khẽ động, rút thắt lưng của Trịnh Thừa Diễn ra khỏi lưng quần, cũng vì được bóng đêm che giấu nên mới không thấy xấu hổ như vậy: “Sếp Trịnh, anh làm chuyện gì cũng rất giỏi.”