Sau này Trịnh Thừa Diễn cũng thường xuyên dùng chiếc kẹp cà vạt đó để ghim lên cổ áo âu phục đã được là phẳng, nhìn có vẻ tao nhã sang trọng, mỗi lần đi họp đều thu hút biết bao ánh nhìn của những người đến dự, nhưng không ai có thể ngờ rằng đôi kẹp cà vạt này còn có tác dụng khác.
Sau khi kết thúc cuộc họp thường lệ trở về tầng 20, Trịnh Thừa Diễn buông đồ đạc trên tay xuống rồi ngồi lên ghế xoay nghỉ ngơi một lát, Vưu Lâm đổi cho hắn một tách cà phê đá, nhắc nhở: “Sếp Trịnh, Nafeli sẽ công bố kết quả đấu thầu lúc 10 giờ sáng, sếp đừng quên đăng nhập hệ thống để kiểm tra nhé.”
Nói không khẩn trương là giả, Trịnh Thừa Diễn làm bộ hờ hững thản nhiên mấy ngày nay, bây giờ Vưu Lâm vừa nhắc tới là ngón tay phải của hắn đã lẳng lặng gõ lên mặt bàn với vẻ đầy lo lắng: “Được, tôi biết rồi.”
Cửa phòng làm việc vừa đóng lại, hắn rời khỏi chỗ ngồi lượn qua lượn lại quanh phòng, lựa theo tầm mắt có thể nhìn thấy hình ảnh Văn Nhạn Thư đã từng tỉ mỉ cắm hoa vào bình sứ trắng cho hắn, từng ngồi hoặc nằm trên ghế sofa đợi hắn tăng ca, từng nằm sấp trên cửa sổ sát đất trải đầy sắc đêm và thấm đượm màn mưa rồi gọi hắn hai tiếng “chồng ơi”.
Tiết trời hôm nay cực kỳ đẹp, ánh nắng mặt trời dịu dàng quyến rũ, đợi một thời gian nữa là hắn có thể đến Grasse ngắm hoa hồng tháng Năm kiều diễm cùng Văn Nhạn Thư rồi.
Đúng 10 giờ, Trịnh Thừa Diễn trở lại bàn làm việc ngồi xuống, nhấp chuột mở trang web công bố kết quả đấu thầu ra, gõ thông tin đăng nhập, không đợi hắn chuẩn bị sẵn sàng thì kết quả đấu thầu đã hiện ra trước mắt.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim của Trịnh Thừa Diễn cũng được buông lỏng, tay trái hắn siết chặt điện thoại bàn, tay phải cầm ống nghe, còn chưa quyết định sẽ gọi cho ai trước thì Vưu Lâm đã sốt sắng gõ cửa tiến vào: “Sếp, kết quả thế nào?”
Trịnh Thừa Diễn buông ống nghe xuống, tuy tim đang đập thình thịch nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn giữ được sự điềm tĩnh: “Thông báo cho nhóm dự án, IDR trúng thầu.”
Vưu Lâm vui mừng nói: “Chúc mừng sếp, tôi đi báo tin ngay đây ạ!”
Vui sướng làm cho máu trong người sôi trào, Trịnh Thừa Diễn nắm lấy một viên đá mã não trong lòng ngón tay mà mân mê, đồng thời mở giao diện trò chuyện với Văn Nhạn Thư ra gõ hai chữ, hưng phấn quá mức gọi Văn Nhạn Thư một tiếng: [Em yêu.]
Dường như Văn Nhạn Thư cũng đang chờ tin tức của hắn, vừa nhận được tin nhắn đã trực tiếp gọi điện thoại tới. Trịnh Thừa Diễn khôi phục lý trí, không biết bên chỗ đối phương có tiện nói chuyện hay không, thế là hẳn chỉ đành nuốt hai chữ “vợ yêu” sắp bật ra ngoài vào trong, đè nén cảm xúc gọi tên đối phương: “Nhạn Thư.”
“Nhìn thấy kết quả công bố rồi đúng không?” Văn Nhạn Thư hỏi.
Trịnh Thừa Diễn không giấu được ý cười trong mắt: “Nhìn thấy rồi.”
Tối hôm qua Văn Nhạn Thư còn nổi giận đùng đùng vì ngực bị kẹp đau, lúc này lại tựa như mọi hiềm khích trước kia đã tiêu tan bằng sạch: “Anh thật sự rất giỏi đấy.”
Trịnh Thừa Diễn mân mê hạt mã não trong tay đến phát nóng: “Thế đêm nay em có thể nói với anh một lần nữa không?”
Dự án lớn này có thể nói là một thành công khác của IDR, mỗi bước nhỏ trong quy trình liên quan tiếp theo đều không thể xem nhẹ, đặc biệt là mỗi vòng sửa đổi bắt đầu sau khi hợp đồng được ký kết đều rất quan trọng.
Là một doanh nghiệp mang thương hiệu quốc tế, Nafeli xử lý quảng cáo nghiêm ngặt hơn so với các doanh nghiệp nhỏ mà IDR đã từng hợp tác, sau đó sẽ tiến hành thử nghiệm người tiêu dùng rồi lấy kết quả đánh giá rộng rãi, điều này cũng có nghĩa là độ khó của dự án tăng lên rất nhiều, mọi người sẽ phải tăng ca thường xuyên trong giai đoạn giữa và cuối dự án.
Trịnh Thừa Diễn không hề run sợ trước những thách thức này, hắn đã soạn ra một bản phác thảo công việc, mở rộng nhóm dự án hiện có và triển khai nhiều cuộc họp lớn nhỏ, để đảm bảo mỗi thành viên đều hiểu chi tiết về dự án này.
Hắn làm việc không hề mệt mỏi, thậm chí còn cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc mỗi khi hai cụm từ Nafeli và “Khứu Giác Mất Linh” treo trên miệng mình.
Tuần lễ vàng ngày 1 tháng 5 nối liền với kỳ nghỉ phép của các thành viên trong dự án, Trịnh Thừa Diễn giữ lời hứa đưa Văn Nhạn Thư bay đến Grasse nghỉ ngơi.
Lần này bọn họ không cần thăm dò lẫn nhau qua một cái màn hình nữa, thậm chí còn tranh thủ thời gian trung chuyển đến Quảng Châu, mỗi người chiếm lấy một đầu của chiếc bàn vuông nho nhỏ để ôn lại mùi vị thơm ngon của món gà nấu nước dừa. Cách một màn khói nóng hôi hổi, Văn Nhạn Thư mang cả mỹ vị và người yêu vào ống kính, sau khi ấn chụp thì mãn nguyện tán thưởng cả nửa ngày trời.
Trịnh Thừa Diễn gạt phần thịt non mềm vào bát của Văn Nhạn Thư: “Định đăng lên vòng bạn bè hay lưu vào album ảnh làm cảm hứng?”
Văn Nhạn Thư cúi đầu sửa tên ảnh: “Lưu vào album.”
Trịnh Thừa Diễn nói: “Đừng bảo em lại lưu tiêu đề là ‘Vị gà nấu nước dừa’ đấy nhé? Làm như thế có lễ độ với anh không?”
Văn Nhạn Thư bị hắn thấy rõ suy nghĩ của mình, lặng lẽ xóa chữ “gà” đi: “Thế gọi là vị nước dừa vậy.”
Buổi tối ở sảnh chờ, phải mất một lúc nữa mới đến giờ lên máy bay, hai người đứng trước cửa sổ sát đất nhìn về phía bầu trời với ánh trăng sáng bên ngoài. Trịnh Thừa Diễn giơ điện thoại, mở camera sau, Văn Nhạn Thư hỏi: “Anh đăng lên vòng bạn bè hay lưu vào album ảnh?”
“Đăng lên vòng bạn bè, không phải em cũng biết rằng anh rất thích khoe khoang hay sao?” Trịnh Thừa Diễn ôm eo Văn Nhạn Thư rồi kéo anh đứng sát vào người mình, ấn nút chụp đồng thời nghiêng đầu hôn lên tai Văn Nhạn Thư.
Tháng 5 ở Grasse là mùa du lịch cao điểm, tất cả mọi người đều đến đây để thưởng thức vẻ đẹp quyến rũ của cánh đồng hoa hồng, ngoài ra còn có các nhà điều hương trên khắp mọi nơi.
Khi cùng Trịnh Thừa Diễn nắm tay đi xuyên qua cánh đồng hoa, Văn Nhạn Thư nhìn lướt qua những nhà điều hương đang tụ lại thảo luận ở phía xa, có lẽ trong số đó có không ít sư phụ dẫn học trò đến tham quan, anh có thể nhìn thấy cả đám mặt mày ngây ngô cầm một quyển sổ to bằng bàn tay.
Trịnh Thừa Diễn thấy anh hơi thất thần thì dừng bước hỏi: “Làm sao vậy?”
Văn Nhạn Thư lắc đầu, nói: “Sang bên kia xem một lát đi.”
Trịnh Thừa Diễn có thể đoán ra điều gì đó, song hắn cũng không nói gì mà chỉ nắm tay người bên cạnh chặt hơn.
Lần trước tới Grasse vẫn là mùa đông lạnh lẽo, sau khi trời vào đêm đứng ngoài ban công ngắm biển, Trịnh Thừa Diễn chỉ lo Văn Nhạn Thư sẽ bị cảm lạnh, nhưng mùa này thì không cần phải lo lắng chuyện đó nữa, thế là hắn dứt khoát vây lấy Văn Nhạn Thư trước lan can rồi ức hiếp anh một phen.
Dây buộc lỏng lẻo, áo ngủ lụa màu xanh đậm của Văn Nhạn Thư treo trên khuỷu tay không ngừng lắc lư, mà anh cũng giống như một giọt nước lăn tăn trên bờ biển xanh của miền nam nước Pháp, ẩn giấu trong lòng Trịnh Thừa Diễn lung lay sắp đổ.
Kỳ nghỉ kết thúc, Trịnh Thừa Diễn điều chỉnh trạng thái trở lại làm việc, Văn Nhạn Thư vừa tham gia giám sát khâu sản xuất nước hoa vừa chuẩn bị cho buổi ra mắt và nghiên cứu – phát triển sản phẩm.
Cũng không hẳn là bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, dưới sự thiên hô vạn hoán của Bùi Dương, cuối cùng hai người cũng tranh thủ một chút thời gian để ra ngoài ăn cơm với cậu bạn đang chịu cảnh cô đơn, nghe nói Nhà hàng Luân Hà mới ra món mới, thế là ba người họ bèn quyết định đặt bàn ở đó luôn.
Kết quả Bùi Dương lại dẫn cả bé người yêu đến, Trịnh Thừa Diễn liếc mắt nhìn mấy lần, thế mà vẫn là cậu bạn giá treo quần áo ở Học viện Âm Nhạc lần trước, phá vỡ kỷ lục ba tháng thay bồ một lần của Bùi Dương.
Cậu bạn đó vẫn thích dùng hương trái cây tây phổ, tuy Văn Nhạn Thư chưa từng gặp đối phương nhưng vừa ngửi mùi là trong lòng đã hiểu được tất cả. Anh và Trịnh Thừa Diễn liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng hai người khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đã biết nhưng không nói ra.
Nhưng Bùi Dương là loại người gì chứ? Bình thường đi qua cửa kính của shop bán váy cưới, chỉ cần nhìn thoáng qua đã đoán được bộ váy cưới màu trắng kia có đính bao nhiêu viên ngọc trai, may lên mấy bông hoa, lúc này cũng thẳng thắn vạch trần hai người ngồi đối diện: “Có phải hai người nghĩ tôi không nhìn thấy nên ở đó liếc ngang liếc dọc không? Hai người kết đôi tới đây được, còn tôi đưa người yêu đến thì không được à?”
Trịnh Thừa Diễn giũ khăn ấm ra lau tay: “Lần trước cũng không thấy cậu vội vã thừa nhận như này.”
Bùi Dương bĩu môi mỉa mai: “Lần trước tôi nhắc đến Nhạn Thư ở trước mặt anh, anh cũng né tránh không trả lời, sao hôm nay lại tình nồng ý ngọt đến mức chỉ thiếu điều uống nước cũng phải giao bôi thế?”
Văn Nhạn Thư đang đọc menu nghe thấy vậy cũng ngước mắt lên nhìn: “Bùi Dương, tôi chưa nói động đến cậu đâu nhé.”
Người yêu của Bùi Dương hệt như một người ngoài cuộc, chỉ mải chơi đùa với Mocha đang ngồi trên balo đựng mèo, Bùi Dương vỗ vào mông cậu ấy một cái: “Đừng chơi nữa, nhìn xem muốn ăn cái gì?”
“Anh tự xem đi, em cũng đâu có kén ăn.” Cậu bạn nắm lấy móng vuốt của Mocha: “Anh Bùi, chúng ta cũng nuôi một con mèo đi.”
Bùi Dương không có suy nghĩ đó: “Nuôi em còn chưa đủ hay sao? Ngay cả đi tiểu cũng bắt anh xi, em lấy đâu ra hơi sức để dọn phân cho mèo?”
Văn Nhạn Thư cầm menu chắn trước mặt, nghe thấy vậy thì kinh hồn bạt vía, chỉ sợ Trịnh Thừa Diễn cũng học theo, tối nay lại đỡ chân anh đứng trước bồn cầu xi tiểu, lúc này trong lòng thầm mong tai của hắn bị điếc không nghe thấy hai người kia ve vãn tán tỉnh nhau.
Đột nhiên người bên cạnh ghé sát vào người anh, hai cánh tay vừa mới chạm vào nhau mà Văn Nhạn Thư đã phản ứng dữ dội rụt bả vai lại, Trịnh Thừa Diễn thản nhiên nói chuyện, chỉ vào hình ảnh tôm nướng phô mai: “Muốn ăn cái này.”
“Được.” Văn Nhạn Thư thả lỏng dây thần kinh.
Trịnh Thừa Diễn vỗ nhẹ vào eo anh rồi cười hỏi: “Vừa nãy phản ứng dữ dội như thế là đang sợ cái gì?”
Đêm đó Văn Nhạn Thư vẫn không may mắn thoát khỏi, anh bị Trịnh Thừa Diễn ôm chân bế vào phòng tắm, anh sống gần ba mươi năm cuộc đời, chưa từng phát hiện đi tiểu lại là một chuyện xấu hổ và khó khăn như vậy.
Dự án hợp tác giữa IDR và Nafeli đang được tiến hành theo tuần tự, Trịnh Thừa Diễn không còn giữ kín phương án thiết kế như giai đoạn đầu, hắn hào phóng chia sẻ với Văn Nhạn Thư về quá trình sửa đổi hoàn thiện phương án.
Văn Nhạn Thư nhìn thấy tên của Mocha xuất hiện trong phương án: “Để Mocha xuất hiện thật sao?”
Trịnh Thừa Diễn ôm Văn Nhạn Thư tựa lưng vào đầu giường, nói: “Con chúng ta thông minh như vậy, cứ để nó thử xem, nói không chừng sau đoạn quảng cáo này sẽ nổi tiếng thành minh tinh mèo thì sao?”
Văn Nhạn Thư vuốt ve Mocha đang cào móng bên cạnh và nói: “Bé cưng không có ý định làm minh tinh mèo, nó cũng khiêm tốn như ba nó vậy.”
Sau nhiều lần sửa đổi, phương án đã được tổng giám đốc, quản lý và CMO của Nafeli đánh giá cao, mà sau khi nước hoa trải qua các khâu nghiêm ngặt như khử cồn, đông lạnh và thanh lọc, vừa kết thúc công đoạn chỉnh màu vào tuần trước thì hiện đã sẵn sàng để đưa đến nơi kiểm nghiệm thành phẩm vào tuần tới.
Sắc thu nồng nàn, phòng họp của IDR về đêm vẫn sáng đèn, quảng cáo loại nước hoa mới của Nafeli đã tìm được đội ngũ đạo diễn phù hợp, lúc này vòng thảo luận PPM lần thứ hai đang diễn ra sôi nổi, mọi người trong ekip vẫn miệt mài bàn bạc về chi tiết của các cảnh quay, từ đó có được sự đồng thuận nhất trí của cả hai bên về diễn viên, địa điểm… đủ các phương diện.
Về phía Nafeli, nội dung liên quan đến buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới cũng được chuẩn bị sẵn sàng, số lượng những người tham dự họp báo có hạn, Văn Nhạn Thư để lại một chỗ cho Chung Bạch Anh, mặc kệ đối phương có đến hay không, anh gửi tâm ý của mình đến nơi là đã có thể buông xuống một gánh nặng trong lòng.
Trịnh Thừa Diễn biết chuyện này, dù ngoài mặt Văn Nhạn Thư không tỏ vẻ sầu muộn nhưng hắn vẫn muốn làm gì đó chọc cho đối phương vui vẻ: “Có giữ một vé người nhà cho anh không?”
Văn Nhạn Thư cười nói: “Người nhà, anh còn sợ đối tác không sắp xếp chỗ ngồi đặc biệt cho anh sao?”
Thu qua đông tới, IDR đã sắp xếp xong việc dựng quảng cáo nước hoa thành phim, đồng thời thương lượng hợp tác với các đài truyền hình, mạng xã hội và các KOLs nổi tiếng, chỉ chờ quảng cáo và nước hoa cùng ra mắt nữa là xong.
Nước hoa được bày bán trước, đêm trước buổi họp báo, Văn Nhạn Thư lượn đi lượn lại trong phòng thay đồ chọn quần áo để mặc vào ngày mai, bình thường Trịnh Thừa Diễn vẫn luôn làm phiền đối phương chọn trang phục giúp mình, nhưng đêm nay lại vô cùng quyết đoán: “Mặc bộ trong đám cưới của chúng ta đi.”
Bộ đồ đó mới mặc qua một lần liền treo trong tủ quần áo không động đến nữa, Văn Nhạn Thư lấy ra ướm thử lên người: “Thế em sẽ đeo chiếc đồng hồ màu xanh lam kia.”
Trịnh Thừa Diễn lại bắt đầu giở thói: “Thế thì trong số cà vạt, áo và túi, anh cũng phải chọn được một cái cùng màu chứ nhỉ? Em chọn giúp anh đi.”
Cuối cùng Văn Nhạn Thư vẫn quyết định chọn cho hắn một chiếc cà vạt, từ lúc bắt đầu động lòng cho đến tận bây giờ, anh đã từng thắt cà vạt cho Trịnh Thừa Diễn rất nhiều lần, nghiễm nhiên đã hình thành chấp niệm.
Buổi họp báo được tổ chức dưới hai hình thức online và offline diễn ra cùng một lúc. Ngoài các phương tiện truyền thông đưa tin, những đơn vị kinh doanh và khách hàng của thị trường nước hoa thì còn có rất nhiều nhân vật có máu mặt trong và ngoài nước đến tham dự, mà Văn Nhạn Thư đứng dưới ánh đèn sân khấu, tia sáng huỳnh quang trước mắt chớp lóe, anh không nhìn rõ từng gương mặt san sát nhau phía dưới, nhưng chỉ liếc mắt một cái đã thấy Trịnh Thừa Diễn ở hàng ghế đầu.
Phô trương là như vậy, nhưng ban đầu mở cuộc đấu thầu, những lúc Trịnh Thừa Diễn nhìn về phía anh đều mang tâm trạng giống nhau, vui sướng, mãn nguyện, cảm động, rõ ràng mới yêu nhau chưa được bao lâu nhưng lại tưởng như đã nắm tay nhau đi qua một đoạn đường rất dài.
Trên màn hình lớn phía sau là một đoạn quảng cáo tĩnh do đoàn đội IDR thiết kế, Văn Nhạn Thư đứng phía trước, đợi hội trường yên tĩnh hẳn rồi anh mới đưa micro lên miệng…
“Chào mọi người, tôi là nhà điều chế nước hoa cao cấp đến từ Nefelibata, Văn Nhạn Thư.”
Mọi thứ diễn ra theo kế hoạch, trời sẩm tối, buổi ra mắt sản phẩm mới kết thúc suôn sẻ.
Ánh mặt trời đỏ vàng trải một tấm thảm ấm áp lên mặt đường. Trịnh Thừa Diễn và Văn Nhạn Thư nắm tay nhau đi ra khỏi hội trường, hai chiếc nhẫn cưới thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Trên người đều lưu lại tầng hương cuối dịu dàng của “Khứu Giác Mất Linh”, dường như những đám mây đầy trời cũng đang tô điểm cho mùi hương lưu luyến này.
Trịnh Thừa Diễn hỏi: “Tối nay ăn ở đâu?”
Văn Nhạn Thư nói: “Muốn ăn món cá đù vàng lọc xương do anh làm.”
Trịnh Thừa Diễn đồng ý: “Thế nếu Mocha cướp đồ ăn thì phải làm sao?”
Văn Nhạn Thư ngẫm nghĩ một hồi: “Ném cho nó một lon cá ngừ đi.”
Nhìn thấy bãi đỗ xe trước mặt, Trịnh Thừa Diễn nắm chặt lấy tay của Văn Nhạn Thư và nói: “Vợ ơi, chúng mình về nhà thôi.”
– Hoàn Chính Văn –