“Không không, không phải chị, là em cơ.” Lý Già vội vàng kéo mình và Lạc Phiêu Phiêu thành người ngoài cuộc: “Mời anh ấy ăn một bữa cơm là được rồi, coi như trả ơn thôi mà.”
“Ăn cơm…”
“Nhưng em cảm thấy bây giờ mình nên giữ khoảng cách với anh ta.” Đường Oanh trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, từng lời ra lại tàn nhẫn vô tình.
Ngày hôm đó cô thấy Văn Mộc Cảnh trả lời bình luận của cư dân mạng, cô lập tức đăng một bài lên tài khoản cá nhân với nội dung “Độc thân, tôi không yêu đương.”
Bày tỏ từ chối vô cùng rõ ràng.
Mấy ngày nay, mỗi lần Văn Mộc Cảnh đến thăm, cô cũng viện đủ lý do để đuổi anh về.
Cô không muốn gặp anh, nhưng lần này thực sự là anh giúp cô.
Cần phải giữ khoảng cách là lý do duy nhất để cô trốn tránh việc phải đi gặp anh.
Lý Già hiểu ý cô, vẫn cố gắng thuyết phục: “Đường Đường, em nghĩ lại xem, chuyện này cũng không thể mãi trốn tránh.”
Đường Oanh cụp mắt, nói lí nhí: “Vâng, em biết rồi.”
Lạc Phiêu Phiêu mới dọn xong rác trong phòng, vừa mở cửa ra, cô ấy ngạc nhiên: “Văn tổng?”
Văn Mộc Cảnh đứng trước cửa phòng, nhưng không có gõ cửa, có lẽ anh đã đứng ở đây một lúc lâu.
Anh ngập ngừng hỏi: “Tôi có thể….đi vào không?”
“Được chứ.”
Lý Già nhìn thấy người đang đứng trước cửa, quyết định thay Đường Oanh: “Đường Đường, chị và Phiêu Phiêu đem đồ của em xuống trước, chắc sẽ không dìu em đi được, Chu tổng và Tề Bành vẫn ở bãi đậu xe, gọi họ lên thì không tiện lắm, chắc là phải làm phiền Văn tổng giúp một chút rồi.”
Nói xong, Lý Già cầm hai chiếc túi nhỏ, cùng Lạc Phiêu Phiêu đi trước.
“…”
Đường Oanh muốn nói rằng cô không cần người dìu xuống, nhưng hai người kia đã chạy mất không còn bóng dáng, lời chưa kịp nói lại nghẹn ở cổ họng.
Đường Oanh ngồi trên ghế kéo chân lên, cô chỉ muốn nhanh chóng buộc nốt dây giày bên kia.
“Để anh giúp em.”
Giọng nói đầy từ tính của anh vang lên, đập vào mắt cô là anh hơi kéo quần lên, quỳ một chân xuống.
Trái tim cô không khỏi run lên, nhân lúc cô mất tập trung, anh cầm lấy dây giày trên tay cô.
Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi đen, tay áo xắn lên một nửa, để lộ ra cánh tay chắc khỏe.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh cử động trước mặt cô, động tác của anh rất chậm, vô cùng cùng tỉ mỉ, giống như đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật.
Cô đặt tay lên thành ghế im lặng nhìn anh, trong phòng yên tĩnh lạ thường.
Yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy rõ nhịp tim của mình.
Thời gian trôi qua thật chậm, ánh mắt cô nhìn những ngón tay của anh, nhìn lên bả vai rồi đến phần cổ áo.
Anh cởi một cúc áo, từ chỗ của cô có thể nhìn thấy rõ phần xương quai xanh và da thịt trắng nõn của anh.
Khuôn mặt cô nóng lên, quay đầu về hướng khác không dám nhìn tiếp.
Cuối cùng, anh thắt một chiếc nơ con bướm rồi mới hài lòng kéo dây giày.
Sau đó anh nâng mắt cá chân của cô, đặt chân cô xuống.
Anh ngước lên nhìn cô: “Xong rồi đó.”
“Cảm ơn.”
Đường Oanh vẫn nghiêng đầu không nhìn hắn.
Văn Mộc Cảnh: “?”
“Cảm ơn anh giúp tôi tìm ra người tung tin giả.” Cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt anh.
Nếu nói lời cảm ơn mà còn không nhìn người ta, cô cứ có cảm giác bản thân không đủ chân thành.
Văn Mộc Cảnh vẫn ngồi nguyên tư thế ban đầu, anh lười biếng gác tay lên đầu gối, khuôn mặt dần giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên.
Anh đã bị cô từ chối rất nhiều lần, lần này không những không đuổi anh đi, cô còn nói cảm ơn anh, đột nhiên cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
“Em chỉ cảm ơn đơn giản như vậy thôi à?”
“Vậy anh còn muốn thế nào?” Đường Oanh nói tiếp: “Nếu làm được thì tôi sẽ làm.”
Trong mắt Văn Mộc Cảnh phản chiếu hình ảnh của cô gái trước mặt, anh ngồi thẳng lưng lên muốn kéo gần khoảng cách của hai người.
Hương thơm thoang thoảng trên người cô, đôi môi hồng tự nhiên, không chỗ nào là không thu hút anh.
Thật lâu sau anh mới lên tiếng: “Ăn với anh một bữa cơm đi.”
“Chỉ một mình em thôi.”
Đường Oanh: “….”
“Tôi không có thời gian, tôi còn phải quay lại đoàn phim, studio của tôi có thể trả tiền bữa ăn của anh.”
Cô khẽ chớp mắt, ánh mắt cô trong vắt tĩnh lặng, nhưng dường như bên trong lại ẩn chứa gợn sóng.
Văn Mộc Cảnh cúi đầu cười khẽ: “Là em muốn cảm ơn anh hay là mấy nhà hàng kia muốn cảm ơn anh?”
Đột nhiên anh cúi xuống, chầm chậm nói bên tai cô: “Anh chỉ muốn em ở bên anh.”
“Muốn cảm ơn thì phải tự mình làm.”
“…”
Hơi thở ấm áp của anh phả lên da cô giống như một sợi lông vũ, chọc lòng cô ngứa ngáy.
Bên tai cô đỏ lên.
Văn Mộc Cảnh đứng dậy, yêu chiều xoa xoa đầu cô: “Đi thôi, đừng để bọn họ phải chờ lâu.”
“…”
Đường Oanh ngước nhìn khuôn mặt trầm lặng, nho nhã của anh, bây giờ đối với cô, cho dù anh có là hư tình tình giả ý thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Sau khi ăn xong bữa cơm, cô sẽ không cần liên lạc với anh nữa.
Trở lại trường quay tại La Sơn, đoàn phim đang quay cảnh diễn của các vai phụ.
Đường Oanh được Chu Trạch Sâm đưa tới, đương nhiên Văn Mộc Cảnh cũng đi theo.
Vương Xương Bình vừa mới làm việc xong lập tức vội vàng chạy đến chào hỏi, có hai vị kia đi theo hộ tống Đường Oanh, ông có mười lá gan cũng không dám làm ngơ.
“Đường Đường tới rồi à?”
“Vâng.” Đường Oanh đáp lại.
Cô đi lại hơi chậm chạp, tuy rằng vết thương đã không còn đau, nhưng vẫn phải hạn chế vận động mạnh, cẩn thận vẫn hơn.
Ở đó còn có Quý Ngôn Tu, Bạch Nhụy đều tới an ủi cô.
Trong vụ việc lần này, họ đều tin cô vô điều kiện, có thời gian cũng đến bệnh viện thăm cô thường xuyên, mối quan hệ thân thiết hơn trước rất nhiều.
Sau khi chào hỏi với bọn họ vài câu, Đường Oanh theo stylist đi thay trang phục.
Mọi người rời đi làm công việc của mình.
Chỉ còn Chu Trạch Sâm ở lại, vì vụ tai nạn lần trước, ông đã định theo cô đi quay phim, mặc cho Đường Oanh nài nỉ, ông vẫn quyết định ở lại thêm một tuần nữa mới đi.
Ông nhìn Văn Mộc Cảnh – kẻ cũng không rời đi bằng ánh mắt cảnh giác.
Lát sau, ông đi theo đạo diễn vào phòng nghỉ.
___________
Quay phim trong thời gian dài, giờ giấc sinh hoạt của Đường Oanh rất không điều độ, tăng ca làm việc để đuổi kịp tiến độ quay phim là chuyện thường xuyên.
Chu Trạch Sâm nhìn cũng đau lòng nhưng khuyên bảo cô cũng không nghe, chỉ có thể cho cô điều kiện nghỉ ngơi tốt nhất.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, thời gian quay bộ phim 【Hiến Châu】 cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Ngày kết thúc quay phim, Đường Oanh đúng hẹn đưa Chu Trạch Sâm đến sân bay.
Sau đó cô về khách sạn ngủ đến quên trời đất, khi mở mắt tỉnh dậy thì trời đã tối.
Trong phòng không bật đèn, Đường Oanh mở mắt ra cũng không nhìn thấy gì, cô cảm tưởng bản thân đã ngủ cả một thế kỷ.
Cô lần mò tìm điện thoại của mình trong bóng tối.
Cô mở điện thoại lên, tin nhắn nhảy ra liên tục, cô trả lời tất cả theo thứ tự, còn lại một tin nhắn cuối cùng là của Văn Mộc Cảnh gửi khoảng một giờ chiều nay.
[ Văn: khi nào em ngủ dậy thì ra mở cửa nhé. ]
Cô nhìn đồng hồ thấy đã gần bảy giờ tối rồi, chẳng lẽ hắn để cái gì ngoài cửa sao?
Cô còn ngái ngủ một lát mới đứng dậy vào nhà vệ sinh súc miệng, làm xong cô mới chậm chạp đi ra mở cửa.
“Cạch” một tiếng, cửa được mở ra, cô thò đầu nhìn ra ngoài.
“Em dậy rồi à?”
“!!!!!!!”
Giọng nam quen thuộc vang lên khiến cô thoáng giật mình, cô bực bội đưa tay che lại trái tim đang đập loạn của mình.
“Sao anh lại ở đây?”
Văn Mộc Cảnh đứng dựa lưng vào tường, khuôn mày tươi cười: “Em giận à?”
“Tôi không có.” Cô buông lỏng cánh cửa đang giữ trong tay, bước ra ngoài.
Văn Mộc Cảnh nhìn chiếc váy ngủ dài qua đầu gối trên người cô, cả mái tóc dài mềm mại, rất giống phong cách ăn mặc khi ở nhà của cô hồi trước, bất chợt anh lại rất nhớ cảm giác đó.
Cô chưa kịp nói thêm gì, điện thoại trên tay lại đổ chuông.
“Alo?”
“Bây giờ á??”
“Xin lỗi, Ngôn Tu, chắc tôi không đi được rồi, mọi người chơi vui vẻ nhé.”
“À ừm, tôi vẫn hơi buồn ngủ.”
“Yên tâm, lát nữa tôi sẽ tự đi ăn, mọi người không cần mua cho tôi đâu.”
“Vâng vâng, được được, bye bye.”
Văn Mộc Cảnh chăm chú lắng nghe trong suốt vài phút.
Hành lang khách sạn không có ai, không gian yên tĩnh, nên lời nói ở đầu dây bên kia lọt vào tai anh không sót chữ nào.
Là Quý Ngôn Tu.
Khi Đường Oanh nói chuyện điện thoại với cậu ta, giọng nói rất dịu dàng, rất kiên nhẫn.
Vậy mà đến lượt anh, cô hoặc là không thèm nghe, hoặc là không thèm gọi lại.
Không so sánh thì sẽ không có đau thương.
Sự khác biệt rõ ràng khiến nụ cười trên môi Văn Mộc Cảnh chợt tắt, trong đôi mắt đen nhánh đan xen những cảm xúc khác lạ.
Thấy cô cúp máy, anh cố gắng quét sạch cảm xúc tiêu cực trong lòng, giữ phong thái galant vốn có.
“Tối nay em có rảnh không?”
Đường Oanh lắc đầu, kể cả khi cô không có việc gì, cô cũng phải nói ngược lại: “Không rảnh.”
“Nhưng mà cô Đường còn nợ tôi một bữa cơm cảm ơn đấy, cô định khi nào mới trả?”
“….”
Cuối cùng Đường Oanh đành phải đồng ý cùng hắn đi ăn một bữa cơm.
Cô quay vào nhà mặc vội lên người chiếc váy dài thuần sắc, không quên đội mũ và đeo khẩu trang trước khi ra ngoài.
“Tôi xong rồi, đi thôi.”
Văn Mộc Cảnh nhìn trang phục của cô, cả khuôn mặt nhỏ của cô bị che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn.
Anh có cảm giác cô đi ăn với anh là một chuyện gì đó mờ ám không thể cho người khác biết.
Đường Oanh nhận ra ánh mắt của anh đang nhìn cô, cô vẫn hồn nhiên không biết mình ăn mặc như vậy có vấn đề gì, chỉ là cô không muốn bị phóng viên chụp được trong khi đi ăn cùng anh.
Hai người đi thang máy xuống dưới.
Đến bãi đậu xe, Văn Mộc Cảnh bước lên phía trước giúp cô mở cửa xe bên ghế phụ, hành động của anh khiến Đường Oanh vốn định ngồi ở hàng ghế sau thoáng khựng lại.
Anh dường như có thể đọc được suy nghĩ của cô nhưng không nói gì, im lặng chờ cô quyết định.
Chưa đến hai giây sau, cô vẫn ngoan ngoãn ngồi lên ghế phụ.
Có lẽ là do trong lòng cảm thấy thỏa mãn, tâm trạng anh cũng cực kỳ vui vẻ.
Anh ngồi lên xe hỏi cô: “Em muốn mời anh ăn ở đâu?”
“Anh chọn đi.” Đường Oanh nhẹ nhàng đáp.
“Được.” Anh gật đầu đồng ý, liếc nhìn cô một cái: “Trong xe hơi ngột ngạt, em có thể bỏ khẩu trang xuống.”
Thật ra anh chỉ muốn được ngắm nhìn cô nhiều hơn.
Đường Oanh chớp chớp mắt, cô không nghe lời anh, chỉ kéo khẩu trang xuống một chút, lộ ra chiếc mũi nhỏ để dễ hít thở hơn.
Văn Mộc Cảnh nhìn hành động của cô, anh vừa cười vừa khởi động xe.
Như thế này cũng được.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường, ba mươi phút sau, anh dừng xe lại ở ven đường trên một con phố sầm uất.
Bên cạnh là một nhà hàng, cô đi theo Văn Mộc Cảnh vào trong, từ cách thiết kế và trang trí của nơi này cho thấy nó nó nằm trong số ít các nhà hàng cao cấp ở La Sơn.
Nhân viên phục vụ đưa họ vào phòng riêng, đặt menu xuống bàn xong vội ra ngoài cửa đứng chờ.
Trong phòng được trang trí vô cùng ấm cúng, có bình phong sơn thủy, bàn ghế đơn giản, tao nhã, tất cả đã thể hiện rõ phong cách của nhà hàng này.
Hai người ngồi đối diện nhau trước chiếc bàn vuông, cũng dễ nói chuyện hơn.
Văn Mộc Cảnh đẩy menu trước mặt về phía cô: “Em muốn ăn gì?”
Đường Oanh bỏ mũ và khẩu trang xuống, đẩy menu lại cho anh: “Anh chọn đi, bữa này tôi mời mà.”
Hôm nay cô ngủ cả một ngày, bụng đã sớm đói cồn cào nên cô không kén chọn đồ ăn.
Văn Mộc Cảnh nhướng mày, anh vui vẻ kêu nhân viên phục vụ, bắt đầu gọi món.
Đường Oanh im lặng nhấp một ngụm trà nhìn anh thuần thục gọi món, có vẻ anh là khách quen của nhà hàng này.
Sau khi nhân viên phục vụ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người, gian phòng nhỏ hẹp khiến cô cảm thấy có chút ngột ngạt.
Văn Mộc Cảnh ngồi đối diện cô, anh im lặng ngắm nhìn cô, lúc lâu sau mới nhàn nhạt hỏi: “Khi nào em đi An Hóa cùng đoàn phim?”
An Hóa là nơi quay cảnh tiếp theo của phim 【Hiến Châu】, Đường Oanh nghịch chiếc khăn ăn trước mặt: “Chiều ngày mai.”
“Vậy anh có thể đưa em đi.” Văn Mộc Cảnh rướn người về phía trước.
“….”
Động tác trên tay Đường Oanh dừng lại trong thoáng chốc, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Không cần đâu, đoàn phim đã sắp xếp cho tôi xong cả rồi, Văn tổng, công ty của anh còn bộn bề nhiều việc, anh vẫn nên làm trước đi.”
Văn Mộc Cảnh: “Công ty anh không có việc gì cả.”
Ý của anh là anh sẽ lại theo cô đến đoàn phim, tiếp tục lượn lờ lảng vảng trước mặt cô và nói mấy lời đường mật chẳng đáng tin như trước?