Lạc Tĩnh Dực tới giờ vẫn còn đau lỗ tai. Nàng từ sáng sớm bởi vì quyết định về vai nữ chính bộ “Ước nguyện vị thành niên” liền cùng lão Đào tranh chấp gần nửa ngày, tất cả những người lão Đào đề cử đều bị nàng hất văng.
Lão Đào đều phải giận mà ngậm cười: “Ta nói ngươi Tĩnh Dực, ngươi cũng quá bắt bẻ đi? Ngay cả Bạch Tinh ngươi đều không hài lòng, ngươi còn muốn ai? Nữ diễn viên trong quốc nội trên cơ bản đều bị ngươi đả kích xong rồi, người đại diện của bọn hắn đều chạy qua chỗ ta kêu khóc, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?”
“Đừng hỏi ta, hỏi bảo an chỗ của ngươi như thế nào lại tùy tiện thả cho người lạ đi vào?” Lạc Tĩnh Dực ngồi ở ghế xe sau, mang tai nghe bluetooth vào, vừa nhìn ra cửa sổ vừa dùng tốc độ như súng máy trả lời: “Nếu vẫn không được thì ngươi thử gọi 110, xem có trị được bọn hắn hay không?”
Lão Đào: “….”
Cãi nhau đừng bao giờ cùng biên kịch cãi, đặc biệt là cái loại biên kịch mồm mép bén nhọn, mỗi lần mở miệng nói cái gì đều bị nàng bác bỏ.
Người ngoài thấy Đào đạo diễn đều cúi mặt khom lưng, mà Đào đạo diễn trước mặt Lạc Tĩnh Dực thường bị hành cho cao huyết áp. Bộ phim trước đó Lạc Tĩnh Dực hợp tác cùng Đào đạo, ở thời điểm tuyển diễn viên cũng vậy, nàng làm cho Đào đạo đổ bệnh phát sốt, phải tịnh dưỡng ba ngày. Đào đạo cũng xem như là một người nói năng chua ngoa, đối mặt với Lạc Tĩnh Dực ngay cả đến cái dấu chấm câu đều bị nàng giành lấy.
Mất mạng cùng nàng tranh, cuối cùng mọi thứ vẫn do nàng quyết định, dù sao nhà đầu tư vẫn là nghe nàng, kịch bản của nàng có thể quản được chuyện doanh thu phòng vé. Sau đó Đào đạo cũng là mặc kệ, mà bộ phim đó Lạc Tĩnh Dực được nhà nhà biết đến, sự thật chứng minh con mắt tuyển chọn của Lạc Tĩnh Dực không có khả năng nhầm.
Đào đạo không còn lời gì để nói, hợp tác với Lạc Tĩnh Dực chịu đừng bỏ đi vài điểm khiến bản thân sinh khí, đem về cả danh cả lợi, không có gì là không tốt. Vì thế Đào đạo thường xuyên mời Lạc Tĩnh Dực đi ăn cơm, cùng nàng tận tình bàn về nhân sinh. Từ bộ phim đó đến nay đã ba năm, Đào đạo có điểm quên đã từng bị Lạc Tĩnh Dực làm cho sợ hãi. Bộ “Ước nguyện vị thành niên” là hướng về danh lợi song thu, nhưng lúc này khâu tuyển diễn viên đã bị trì trệ. Kỳ thật Đào đạo đối với dàn diễn viên đã sơ duyệt, nữ chính trong lòng đã định một người, còn cẩn thận tuyển thêm bốn người dự bị. Muốn kĩ thuật diễn, có! Muốn khuôn mặt, cũng có! Muốn lưu lượng? Nơi nào thiếu chứ. Thậm chí người có đủ hết tất cả những thứ đã kể trên đều có, một lòng muốn tiến tổ.
Còn tưởng rằng lúc này không thể xảy ra sơ sót, kết quả sao? Lạc lão sư như cũ đối với từng người đều chướng mắt!
Đào đạo đặc biệt khó hiểu: “Lạc lão sư, ngài có thể nói cho ta nghe Bạch Tinh rốt cuộc chỗ nào không được a? Ngài đã nhìn qua clip thử vai của Bạch Tinh chưa? Rõ rành rành là nữ chính Trần Diệu của ngươi bước ra mà.”
Lạc Tĩnh Dực nói: “Nàng kĩ thuật quá thành thục.”
“A?”
“Trần Diệu là kiểu người vẫn còn ngô nghê, nàng đối với chính mình vẫn còn không hiểu hết, đối với nhân sinh cũng vậy, cái hiểu cái không chuyện đời. Bạch Tinh lại quá hiểu, nàng diễn đến quá lão luyện, ta lại không cần phân lão luyện này”
“Ý ngươi là, muốn chọn một người mới trẻ tuổi diễn vai này?”
“Người mới kỹ thuật không kham nổi vai này.”
“…. Vậy ngươi dứt khoát là đang muốn tìm thần tiên!”
Đào đạo rống gần nửa ngày, bảo nàng nhà đầu tư bắt đầu thúc giục khiến hắn ăn ngủ không yên, làm nàng mau mau quyết định. Tuy là Lạc Tĩnh Dực luôn nhất quán với quy tắc bản thân đặt ra, cũng bị lời nói của hắn làm cho đau đầu. Bộ “Ước nguyện vị thành niên” này nhân vật còn chưa định đoạt xong, kịch bản mới đang viết dở bỗng xuất hiện một mâu thuẫn trí mạng, lôi toàn bộ chuỗi logic đã phát triển kéo đổ. Kịch bản viết không thuận lợi, trợ lý sinh hoạt chiêu không xong, bước vào văn phòng Lạc Tĩnh Dực còn phát hiện một sự vật thật ghê tởm ngồi trên ghế của nàng gào khóc. Khóc đến tê tâm liệt phế đem đồ dùng suýt đánh đổ, lại còn tự xưng mình đến để thể hiện kỹ thuật diễn, nói mình chính là nữ chính Trần Diệu không sai.
Lạc Tĩnh Dực hiện nay đã tương đối khắc chế, nghe theo lời dặn của bác sĩ đừng tức giận làm tổn thương gan, cho nên chỉ đối với đối phương bảo “Xéo”, không túm đầu xé áo nói lời thô tục.
Người vừa bị đuổi đi, tiểu bí thư Ngụy hốt hoảng chạy về phía Lạc Tĩnh Dực hỏi:
“Lạc lão sư, phát sinh chuyện gì?”
Lạc Tĩnh Dực trầm khuôn mặt, một chữ cũng chưa nói, nhưng dáng vẻ này của nàng so với trực tiếp mắng chửi người càng làm cho tiểu bí thư run rẩy sợ hãi hơn.
“Không phải vừa rồi cái người xưng là Tiểu Mao không hẹn trước mà xông vào đi…”
Ai mà không biết Lạc lão sư lúc viết kịch bản tính tình đặc biệt khó khăn?
Tuy rằng lão phật gia này ngày thường lúc không viết kịch bản tình tình cũng không phải dễ chịu gì, nhưng một khi đã tiến vào trạng thái tập trung làm việc, ba chữ “lão phật gia” đều không thể dùng để mô tả. Sức công phá đều có thể ngang bằng đầu đạn hạt nhân đi, liền không cần không báo đều phát nổ, phạm vi ảnh hưởng to rộng, còn để lại di chứng đặc biệt nghiêm trọng.
Lạc lão sư quan niệm về thời gian phi thường cứng nhắc, hẹn ai mấy giờ liền đúng mấy giờ gặp, tới sớm thì ở chờ, đến muộn không tiếp. Đồ vật tư nhân tuyệt đối không cho người khác động vào lung tung, nếu ai động vào, nàng nhất định sẽ đem đi tiêu độc.
Tiểu Ngụy làm bí thư cho Lạc Tĩnh Dực ba năm, gặp qua không ít người phạm vào quy tắc cuối. Nhưng cái vị đột nhập sáng nay, vừa vặn có thể đem tất cả những điều Lạc lão sư kiêng kị phạm vào một lần, đúng là lần đầu tiên thấy.
Đối mặt với Lạc lão sư, càng là an tĩnh càng làm người khác sợ hãi, tiểu Ngụy mồ hôi đều muốn nhỏ xuống tong tỏng rồi.
Lạc Tĩnh Dực tầm mắt dừng lại ở bộ bàn ghế, nhàn nhạt lên tiếng: “Thay đổi”
Tiểu Ngụy như được đại xá: “Hảo! Liền làm!”
Tiểu Ngụy bỏ trốn mất dạng, Lạc Tĩnh Dực hỏi nàng: “Người vừa ngồi đây khóc là ai? Thuộc công ty nào?”
Vì bảo vệ mạng sống, dời sự hận thù ra khỏi chính mình, tiểu Ngụy lập tức đem thông tin đối phương lưu lại cấp cho Lạc Tĩnh Dực xem.
“Bạch Mã điện ảnh…”
Lạc Tĩnh Dực vô cùng buồn bực, một tiểu công ty vô danh trước đây chưa từng nghe qua. Công ty không hảo hảo đào tạo diễn viên, lại muốn sử dụng thủ đoạn để leo lên.
Bàn làm việc đều đã ném đi, muốn thay cái mới cũng nhanh nhất chiều nay mới có, hôm nay không có cách nào ở công ty công tác tiếp, Lạc Tĩnh Dực tính toán trực tiếp về nhà, bế quan viết kịch bản. Lạc Tĩnh Dực ở tại phía đông ngoại ô Bắc Kinh, cách phòng làm việc của nàng không xa, tên là ngàn dặm xuân thu, địa thế xây nên từ một ngọn đồi nhỏ có hồ nhân tạo.
Ngàn dặm xuân thu tên này hơi phô trương, có chút sắc thái của chủ nghĩa phong kiến, cảm giác là nơi hoàng đế chơi bời, lộ ra điểm hơi không nho nhã, Lạc Tĩnh Dực không quá thích. Lúc ấy trợ lý sinh hoạt chạy đôn đáo giúp nàng tuyển chỗ ở khuyên nàng: “Lạc lão sư, ngàn dặm xuân thu thật không tồi, nếu không ngài xem qua bổn hách hoa viên, hay lâm phong biệt thự thế nào?”
Lạc Tĩnh Dực: “…”
Biệt thự ở ngàn dặm xuân thu thật sự an tĩnh, ít người, cây cối xanh quanh năm, người qua lại không bao nhiêu. Vào buổi sáng là thời gian hoàng kim nàng dùng để sáng tác, trừ bỏ tiếng côn trùng phía ngoài vọng vào, không có tạp âm nào khác. Hai năm trước nàng chọn nơi này, vung tiền như rác mua bất động sản, chính là nhìn trúng được đặc điểm không xô bồ của nơi này. Ngoài ra còn một nguyên nhân khác, chính là bảo an nơi đây cực cao, nếu không được sự cho phép trước đó của gia chủ, tuyệt đối không ai có thể tiến vào. Những người muốn tìm đến Lạc Tĩnh Dực tranh vai diễn, leo lên giường của nàng vân vân đều bị bảo an khóa chặt, tiết kiệm cho nàng không ít công lực.
Giống như những địa phương khác của Bắc Kinh, khu ngàn dặm xuân thu này trồng đầy bạch quả, còn xung quanh hồ nước được bao bởi một tầng ngô đồng. Mùa thu bạch quả nở rực rỡ cả một vùng, ngô đồng tươi vàng cũng không sai biệt thời gian lắm, phủ dày tầng tầng lớp, khiến cho cảnh vật có chút thơ ca họa ý. Phía trước có một bộ phim nàng viết kịch bản không tìm được địa điểm quay phù hợp, nàng còn cho người đến hồ này quay chụp, cho ra hiệu ứng màn ảnh mỹ mãn. Mỗi lần trong nhà mất đi cảm hứng sáng tác, nàng liền mượn con thuyền nhỏ, đến hồ này chèo chèo phiêu phiêu trong chốc lát. Nơi này tuyệt đối yên tĩnh, là địa phương không ai đến gần được. Khung cảnh nên thơ nơi đây có thể kích phát linh cảm của Lạc Tĩnh Dực.
Lạc Tĩnh Dực sợ ồn ào lại sợ phiền hà, bởi vì công việc của nàng phải dùng não nhiều, chịu áp lực cao, luôn phải tập trung suy nghĩ, thời gian dài dễ làm thần kinh suy nhược. Cho nên cả nhà nàng đều là cách âm, vào nhà chỉ cần con mèo nuôi trong nhà không hé răng thì đều an tĩnh giống như đang ở ngoài không gian.
Nhưng làm nàng bực bội mấy ngày nay chính là con mèo “Tổ Tông” nhà nàng lại học được một cái bản lĩnh kinh người, đó là lấy chân mở then cài cửa. mỗi khi Lạc Tĩnh Dực ở thư phòng tra tư liệu hoặc viết kịch bản, Tổ Tông sẽ tùy tiện theo ý nó xuất hiện, hung hăng hất then cài cửa “bang” lên một tiếng, đem Lạc Tĩnh Dực đang hết sức chăm chú dọa sợ hết hồn, giống như có kẻ bắt cóc muốn vọt vào trong vòng.
Lạc Tĩnh Dực cảm thấy lúc trước mình ngại phiền phức, không suy nghĩ cấp cho Tổ tông một cái tên tử tế, nên bây giờ nó làm ra chuyện thật đúng chỉ có tổ tông dám làm. Mấu chốt là nó vẫn chỉ là quàng thượng, Lạc Tĩnh Dực vô biện pháp cùng nó phân cao thấp như đối với người khác. Nhà không có cách nào ở, Bắc Kinh thì đang nóng bức đến đòi mạng, nàng dự định tìm một cái tiểu thành thị yên tĩnh phong cảnh hữu tình ở một thời gian.
Hiện tại Lạc Tĩnh Dực đang viết một kịch bản lấy cảm hứng từ vụ án mạng chưa có lời giải, ra ngoài biết đâu lại giúp nàng đem suy nghĩ sắp xếp rõ ràng, kích phát linh cảm. Lạc Tĩnh Dực gọi cho mẹ, nhờ mẹ sang chăm sóc cho Tổ Tông, nàng ra ngoài tìm cảm hứng sáng tác. Mẹ nàng nói gần đây Tiểu Kiều thân thể không được tốt mới vừa làm một cái giải phẫu, cần mẹ nàng ở nhà chiếu cố thân thể.
Lạc Tĩnh Dực không còn trợ lý cá nhân đang đứng lựa chọn quần áo để đem đi, nghe thấy vậy liền dừng động tác: “Giải phẫu? Như thế nào lại không nói ta biết?”
Mẹ nàng chặc lưỡi: “Không có việc gì đâu, chỉ là cắt thịt dư thôi. Hơn nữa ta cảm thấy ngươi không thích nghe đến chuyện của nàng không phải sao?”
“Nha, thì ra là để ý cảm thụ của ta. Không việc gì đi, ta lúc còn vị thành niên không may bắt gặp mẹ và nàng trên giường cũng không quá xúc động đi. Nhiều năm như vậy rồi mẹ đừng có trốn trốn tránh tránh, chỉ thêm mệt”
“….Ngươi đứa nhỏ này, nói chuyện đúng là không tha ai.”
Lạc Tĩnh Dực nói: “Mẹ đem tiểu Kiều đến chỗ của con ở đi, nơi đó có sông có núi, khí hậu mát mẻ trong lành thích hợp để dưỡng bệnh. Đưa nàng tới đó, khẳng định mau khỏe”
Mẹ nàng khách khí một phen, lại bắt đầu chuyển đề tài, bóng gió nói về vấn đề yêu đương của nàng. Nói nàng năm nay cũng 34 tuổi rồi, cả ngày lúc nào cũng chỉ biết công việc, cũng nên thả xuống vài sự vụ mà cân nhắc người xung quanh mình, nghĩ cho ngày sau không đến nỗi hiu quạnh.
Lạc Tĩnh Dực bị mẹ nàng chọc cười: “Sao lại thành ra thế này, ta không làm khó ngài, ngài lại đi làm khó ta? Ta một người vẫn khá tốt, trong mắt chỉ có công việc thì sao chứ? Nếu không phải tất cả tâm huyết của ta đều đặt tại công việc, mẹ và tiểu tình nhân của mẹ có thể ở một nơi phong cảnh như họa dưỡng bệnh sao?”
“Lại cùng ta không đứng đắn đúng không? Chuyện của ta và chuyện của ngươi sao lại giống nhau được?”
“Như thế nào lại không giống? Lỡ đâu gen đồng tính luyến ái từ mẹ truyền sang con. Kết hôn thì chuyện tương lai chưa rõ, nhưng ngày mai con liền tìm một bạn gái trở về, chúng ta một nhà bốn người tề tề chỉnh chỉnh”
Mẹ nàng bị lời nói của nàng làm cho tức chết rồi, từ bỏ không nói nữa, đổi sang đề tài khác, dặn dò nàng chú ý an toàn khi ra bên ngoài. Lạc Tĩnh Dực qua loa đối đáp, lúc sau buông điện thoại, nghĩ lại lời chính mình vừa nãy buông ra, không tự chủ mà cười lên một tiếng.
Lời tác giả:
Lạc Tĩnh Dực : Đừng hỏi, hỏi chính là làm cho mẹ ta tức thêm. Sẽ không cong, đời này sẽ không cong.