Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo - Chương 18: Tỏ tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo


Chương 18: Tỏ tình


Quý Hàn Bách ngồi trên xe taxi, vẫn còn nhớ về nụ hôn hôm nay.

Đầu lưỡi ngọt, môi mềm, hơi thở thơm tho, lần đầu tiên là vị hoa nhài, chắc lúc ấy Phó Lâm mới uống trà hoa nhài, lần thứ hai là vị dâu tây rất ngọt ngào.

Còn đẹp đẽ hơn cả trong tưởng tượng của hắn.

Hắn muốn hôn cậu một ngày một đêm.

Hắn còn đang ngồi đằng sau suy nghĩ miên man thì điện thoại vang lên.

Quý Hàn Bách móc điện thoại trong túi ra nhìn một cái, là Cương Tử gọi.

“Giờ này mà đã ngủ rồi à?” Cương Tử đầu bên kia hơi ồn, giọng rất high.

“Chưa, đang chuẩn bị về.” Quý Hàn Bách nói: “Mày lại chơi ở đâu đấy?”

“Tôn Sướng về rồi, mấy người bọn tao đang đón gió tẩy trần cho nó, mày đến đây đi, còn thiếu mỗi mày thôi, nãy gọi cho mày hai cuộc mà mày không nhận. Lan Quế Phường!”

Không nhắc đến thì hắn cũng quên là mình từ chối hai cuộc điện thoại.

Vì lúc ấy đang đi bộ cùng Phó Lâm, hắn không thèm nhìn màn hình đã từ chối luôn. Định là rảnh sẽ gọi lại, kết quả là chỉ còn nhớ mỗi dư vị nụ hôn, cũng quên mất kiểm tra điện thoại.

Tôn Sướng và Cương Tử là bạn trung học của hắn, cũng khá là thân. Tôn Sướng ra nước ngoài học đại học, tốt nghiệp xong cũng ở nước ngoài luôn, hiếm khi mới trở về, lần này về cũng không nói gì.

“Bác tài, đến Lan Quế Phường.” Hắn nói với tài xế.

Quý Hàn Bách còn chưa tới Lan Quế Phường, Phó Lâm đã về đến nhà.

Sau khi mở cửa, trong nhà tối đen như mực, cậu mở đèn, thay giày chỗ huyền quan, vừa cúi đầu đã nhìn thấy một đôi giày đàn ông.

Phó Lâm hơi ngạc nhiên.

Lâu lắm rồi Phó Oánh không dẫn đàn ông về nhà.

Cậu đổi dép, đứng ở trong phòng khách một lúc, không nghe thấy âm thanh nào không nên nghe.

Phó Lâm thở ra một hơi, vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Ai ngờ đang rửa mặt thì cảm thấy có người đang đi vào.

Phòng tắm bên trong nhà vệ sinh, cách một cánh cửa thuỷ tinh mờ, cậu ở trong nói vọng ra: “Chờ chút, đang có người.”

Một người đàn ông nói: “Tiểu Lâm về rồi.”

Phó Lâm nghe giọng nói kia, lập tức ngạc nhiên, sau đó cậu nhanh chóng xả hết bọt, kéo cửa kính ra nhìn đã thấy Phó Vĩ mặc một chiếc quần cộc rộng, đang đi tiểu.

Phó Lâm nhướng mày: “Sao ông lại ở đây?”

Phó Vĩ quay đầu nhìn cậu: “Cậu cũng không phải là trộm, đường đường chính chính vào mà. Sao giờ này cháu mới tan làm, làm việc gì thế?”

Phó Lâm không nói gì, cầm áo choàng tắm mặc vào, mặt âm trầm nhìn về phía Phó Vĩ, sau đó bước nhanh ra ngoài, đi tới trước cửa phòng Phó Oánh, đập đập mấy cái.

Phó Oánh khoác áo đi ra, tóc tai rối bời, hỏi: “Sao thế?”

“Sao ông ta lại ở đây?”

Phó Oánh nhìn Phó Vĩ, nói: “À thì, tạm thời cậu cháu không có chỗ ở, muốn ở lại nhà chúng ta vài ngày.”

“Dì nâng đỡ em trai đến mức không còn lại gì nữa sao?” Phó Lâm nói: “Chưa bị bọn họ kéo vào đường cùng dì vẫn chưa từ bỏ ý định hả?”

“Thằng nhóc này, sao mày dám nói với chị tao như thế?” Phó Vĩ nghe vậy giận đùng đùng đi tới, Phó Oánh kéo hắn, Phó Vĩ nói: “Chị, chị xem chị đang nuôi thứ vong ân bội nghĩa gì này.”

“Mày im mồm!” Phó Oánh nói: “Về phòng đi!”

Bà vừa nói vừa đẩy Phó Vĩ vào phòng của gã. Phó Oánh phẩy một ít tóc, ôn tồn nói với Phó Lâm: “Cháu đừng tức giận, dì giúp nó tìm việc làm, tìm xong sẽ bảo nó dọn đi ngay.”

Phó Lâm nói: “Nếu như ông ta có thể làm được việc thì đã làm từ lâu rồi, nhưng lại lâm vào cái bộ dạng này, hơn bốn mươi tuổi, không làm được việc gì ra hồn, chỉ có đi đánh bạc.”
Phó Oánh kéo cậu vào phòng cậu, đóng cửa lại mới nói: “Nó đã không đánh bạc nữa rồi, lần này tới đây cũng là muốn tìm chỗ làm việc tử tế. Tình huống của nó cháu cũng biết đấy, trên người chỉ có hơn trăm đồng bạc, nếu dì không giúp nó, nó sẽ chết ở ngoài thật đấy.”

“Dì lấy cái gì để giúp, chính dì còn đang thiếu một đống nợ kia kìa.”

Phó Oánh hơi dựa vào góc bàn, nói: “Vậy cháu nói dì phải làm sao bây giờ, nó chết thì ông bà già trong nhà dì có còn sống được không? Không nể mặt bọn họ thì cũng phải nghĩ đến Tiểu Lượng chứ, thằng bé không có mẹ, giờ lại mất cả bố nữa thì sau này phải làm sao, mới chỉ là đứa trẻ tám tuổi thôi mà. Cháu yên tâm, nó không lừa được tiền của dì đâu, cháu cũng biết trong tay dì làm gì có tiền… Để cho nó ở đây vài ngày, tìm xong việc sẽ bắt nó dọn đi, như dì bây giờ, muốn nâng đỡ người nhà cũng không được đâu.”
Phó Lâm không nói gì nữa.

Phó Oánh nói: “Muốn trách thì trách dì vận đen, ai dính vào dì cũng gặp xui xẻo. Dì có lỗi với nó, cũng có lỗi với cháu.”

Chuyện năm đó, Phó Lâm cũng biết một chút, bề ngoài Phó Oánh chua ngoa nhưng thật ra bản chất rất hiền lành, coi trọng tình cảm. Bà xấu hổ với gia đình, cậu biết chứ, bà còn xấu hổ với người em trai này.

Hai người yên lặng không nói gì nữa, Phó Lâm mở túi, móc thu nhập hai ngày của mình ra đưa cho Phó Oánh.

Phó Oánh nhìn, nói: “Nhiều vậy.”

“Quý Hàn Bách cho đấy.” Phó Lâm nói: “Dì tìm cho ông ta một nhà trọ đi, không nên để ông ta ở nhà, cháu nhìn thấy ông ta sẽ khó chịu.”

Phó Oánh rút mấy tờ, trên mặt có chút lúng túng, Phó Lâm nhét tất cả tiền có trong tay cho bà, không nhịn được mà nói: “Được rồi, dì đi ngủ đi, cháu cũng mệt rồi.”
Phó Oánh nắm chặt nắm tiền trong tay, vành mắt bỗng đỏ lên, nhưng bà không nói gì, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Sau khi Phó Oánh đi ra ngoài, Phó Lâm tắt đèn, ngồi trong bóng tối một lúc lâu, sau đó xoay mình lên giường, mở điện thoại, đeo tai nghe, xem video.

Là phim canxi mà Sở Tiểu Hạo gửi cho cậu, Nhật Bản, Âu Mỹ đủ cả, mỗi đoạn video cậu xem một lần rồi kéo xem lại lần nữa, nhìn những tư thế của thụ, nghe tiếng họ rên.

Lúc Quý Hàn Bách đến Lan Quế Phường, bọn Cương Tử và Tôn Sướng đã uống đến high, Quý Hàn Bách đi vào chỉ nhìn thấy một phòng oanh oanh yến yến.

Cương Tử vẫy tay: “Ngồi đây, ngồi đây.”

Quý Hàn Bách đi qua đám người, ngồi ở chỗ để trống cho hắn, Tôn Sướng đưa cho hắn một ly rượu: “Đến muộn, tự phạt một ly.”

Quý Hàn Bách khó chịu uống một hớp, nói: “Chúng mày làm lớn vậy.”
Còn lớn hơn hắn nghĩ nhiều, chỗ hắn đang ngồi cũng không tính là quen thuộc lắm.

Cương Tử nói: “Tôn Sướng thằng này không nghĩ gì cả, về cũng không nói với chúng ta, nó đến đây ăn cơm với bạn gái trước, vừa đúng lúc bọn tao đang chơi ở đây, gặp nhau ở hành lang, cho nên tao kéo nó qua đây luôn. Nếu hẹn nó, chắc chắn sẽ nói trước với mày mà.”

Một cô gái mặc chiếc quần đùi ngắn cũn màu hồng lập tức sáp lại, muốn ngồi lên đùi Quý Hàn Bách.

Quý Hàn Bách vừa bước vào là mắt cô ta đã sáng lên, mặc dù người đàn ông này ăn mặc bình thường nhưng ngoại hình hắn thực sự quá đẹp, cao một mét chín, nhìn lướt qua là có thể làm chó sói nhỏ(*).

(*) 小狼狗: (Theo Baidu) thường để chỉ những anh chàng đẹp trai, lạnh lùng, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng vẫn mang lại cảm giác an toàn cho phái nữ, rất được các cô gái yêu thích.
Không ngờ còn chưa ngồi xuống, Cương Tử đã vỗ mông cô ta một cái: “Ra chỗ khác chơi, anh em của anh không có khẩu vị đấy đâu.”

Cô gái kia vung vẩy làm nũng, định vịn vào tay Quý Hàn Bách, người đàn ông vẫn đang cười đột nhiên cụp mắt, ánh mắt kia vừa sáng vừa lạnh, nói: “Bỏ ra.”

Vẻ mặt không có gì là dữ tợn nhưng ý lại vô cùng cương quyết. Cô gái cười ngượng, trở về chỗ cũ của mình.

Tôn Sướng cười nói: “Mày vẫn như cũ nhỉ?”

Cương Tử nói: “Nó không như cũ đâu, cây già rồi mới nở hoa*, cành khô gặp xuân**.”

* 老树开新花: Ý chỉ già rồi nhưng vẫn tràn đầy sức sống.

** 枯木再逢春: Cành khô gặp mùa xuân và sống lại, thường để nói về một bệnh nhân đang hấp hối hoặc thứ gì đó đang dần sống lại.

“Không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng bậy.” Quý Hàn Bách nói.
Tôn Sướng cười hỏi: “Sao, nửa năm tao không về nước, có vụ hot gì vậy?”

“Nó nhìn trúng một đứa rửa xe thuê.” Cương Tử nói.

Tôn Sướng hơi sững người, sau đó nhìn về phía Quý Hàn Bách, Quý Hàn Bách cởi cúc cổ, châm điếu thuốc, nói: “Là một sinh viên.”

“Nam hả?” Tôn Sướng hỏi.

Cương Tử nói: “Không ngờ nha. Không chơi bời gì, một khi chơi lại hoành tráng ra phết.”

Tôn Sướng chỉ bất ngờ, có điều là du học sinh nước ngoài, năng lực tiếp nhận của hắn cũng mạnh hơn, hỏi: “Đúng rồi, Mạnh Tiểu Kiều kia thì sao?”

Hắn vừa nói vừa cười phá lên: “Nó lại chả tức chết à, lúc đầu tưởng thằng này thích gái, giờ thích trai cũng không thèm nó.”

“Nói mới nhớ.” Quý Hàn Bách nhả khói về phía Cương Tử: “Mày lại lắm mồm, nói cho Mạnh Tiểu Kiều là tao bảo chúng mày đến chỗ tao rửa xe hả?”
Cương Tử nói: “Tao đùa nó chơi thôi mà. Nó có đến làm phiền mày không?”

“Mày nói thử xem?”

Cương Tử cười, rõ ràng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. Quý Hàn Bách đạp chân hắn khiến Cương Tử suýt thì hất rượu lên người.

Tôn Sướng cười nói: “Ngoại hình đối phương thế nào vậy, so với Mạnh Tiểu Kiều thì sao hả?”

“Đẹp hơn Mạnh Tiểu Kiều.” Cương Tử nói: “Tám trăm năm thằng này mới tìm được người yêu, tìm được người đầu tiên, sao có thể nhìn xuống thấp được.”

“Hôm nào mời mọi người cùng đi ăn một bữa nhé.” Tôn Sướng nói: “Tao hẹn bạn gái đi cùng.”

“Chờ mày về nước lần sau đi.” Quý Hàn Bách nói: “Giờ gạo còn chưa nấu thành cơm đâu.”

“Đến cả sinh viên cũng không cưa được thì mày cạo chọc mẹ đầu đi.” Cương Tử nói: “Nhanh mà phá tờ rinh đi.”

Cô gái vừa đến bắt chuyện lúc nãy kia nghe loáng thoáng được, kẹp chặt hai chân.
Ái chà chà, con nhà giàu đẹp trai như thế, vậy mà vẫn còn là giai tơ.

Cô cũng có chút hưng phấn, mắt thúc đẩy những chị em kia của mình cùng tấn công Quý Hàn Bách.

Không khí vốn đang high, một tốp đàn ông có thể vừa uống vừa chơi, cần những tay vịn này tới khuấy động, các cô đều là những tay hầu rượu lão luyện, ép rượu có bài bản, cho dù Quý Hàn Bách viết khắp người “người lạ đừng lại gần” thì các cô cũng có bài, ai cũng phải uống hai ly. Quý Hàn Bách cảm thấy mình hơi sai sai, uống chưa được mấy ly đã choáng váng, nằm ở trên ghế sofa. Cô gái kia nhân cơ hội ngồi ở bên cạnh.

Giữa ánh sáng mập mờ cùng những đồng nghiệp khác đang hờn dỗi, cô ta ngồi lên người Quý Hàn Bách, nhìn áo sơ mi của hắn đã cởi được một nửa. Hắn ngồi trên ghế sofa, hai chân vừa to vừa dài, lộ ra đôi tất đen và giày da, đậm mùi đàn ông.
Đang muốn lại gần, Cương Tử đã đi đến đẩy cô ta ra: “Cút ra chỗ khác.”

Cô gái kia ngượng ngùng: “Chà chà, người ta thấy anh ấy uống nhiều rồi, muốn giúp anh ấy một chút thôi.”

“Anh em của tao không phải để cho mày làm nhục.” Cương Tử nói.

Quý Hàn Bách nghe thế liền cười ngồi dậy, hắn tụ tập cùng bọn Cương Tử, chưa bao giờ uống quá chén, một đám anh em nhìn đều là dạng cà lơ phất phơ nhưng thật ra rất coi trọng tình nghĩa. Bọn họ hiểu Quý Hàn Bách muốn dừng ở đâu, bình thường nói linh tinh thì không sao, lúc nào cũng la hét bảo Quý Hàn Bách mau phá trinh đi, nhưng trên bàn rượu đụng phải thứ con gái ham tiền, cả lũ đều sẽ ngăn lại cho hắn.

Gió tầng nào thì mây tầng đó. Bọn họ tôn trọng và bảo vệ nguyên tắc ở phương diện này của Quý Hàn Bách.

“Đừng ngủ ở đây, đưa mày đến khách sạn hay về nhà nhá?”
Quý Hàn Bách nói: “Về nhà, nếu không bà nội lại nói.”

Cương Tử đỡ hắn, Quý Hàn Bách nói: “Người mày tìm đến không ổn rồi, trong rượu có phải đã bỏ cái gì vào rồi không?”

“Xuân dược hả?”

“Xuân cái chym, là chóng mặt.” Quý Hàn Bách nói.

Tôn Sướng nói: “Để tao đưa nó về, tao cũng phải về đây, bạn gái giục mấy lần rồi.”

“Hai đứa mày không có sức mà.” Cương Tử nói.

Hai người bọn họ đưa Quý Hàn Bách lên xe, Cương Tử trở về trừng trị mấy ả đàn bà kia, Tôn Sướng thắt dây an toàn cho Quý Hàn Bách, nói: “Mày say thật hay say giả đấy?”

“Tao chợp mắt một lúc.” Quý Hàn Bách nói.

Tôn Sướng vừa khởi động xe vừa nói: “Có thể sau mùa thu tao sẽ kết hôn, muốn nói trước với mày một câu.”

Quý Hàn Bách ừ một tiếng, nói: “Mày cũng nên kết hôn đi, Quyên Tử nóng lòng lắm rồi đấy.”
“Đừng có nói tao, lúc nào mày kết hôn thì đến chỗ tao đi, hôn nhân đồng tính ở chỗ tao hợp pháp đấy.”

Quý Hàn Bách cười, nói: “Gạo vẫn chưa nấu thành cơm đây.”

“Mày quyết sớm một chút, mày uống nhiều rồi sẽ có người chăm sóc mày. Sau này mày uống rượu cẩn thận đi, đề phòng bị lũ hám tiền bẫy.”

“Tao không uống cùng người lạ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người chúng mày, không sao đâu.” Quý Hàn Bách vừa nói vừa uống mấy ngụm nước: “Mày không tính về nước phát triển à?”

“Kết hôn rồi nói sau, vẫn còn đang suy nghĩ.” Tôn Sướng nói: “Mai tao đến chỗ mày xem đứa nhỏ kia một chút nhá.”

“Nhìn thôi thì được.” Quý Hàn Bách nói: “Mày gọi xe đến đi, đừng có mà lái Porsche đến. Em ấy không biết nhà tao giàu, chúng mày đến nhiều lộ lắm.”

Tôn Sướng nói: “Mày làm cái trò gì vậy?”
“Anh em mày muốn tìm một người không ham tiền, chỉ yêu tao, không phải là đang tìm sao? Tao cược với Lưu Béo, tao chỉ cần quán sửa xe rách này vẫn có thể cưa được như thường.” Quý Hàn Bách nói: “Mai mày gặp sẽ biết, em ấy rất đơn thuần, cũng rất đẹp.”

Đầu năm nay bất kể là nam hay nữ, xinh đẹp đều là hàng hoá khan hiếm, ngoại hình cực kì đẹp lại còn có thể sống một cuộc sống bình thường lại càng hiếm.

Quý Hàn Bách là thằng chym nhất trong đám anh em nhưng đầu óc lại đơn giản nhất, Tôn Sướng phải kiểm định giúp hắn.

Hắn đưa Quý Hàn Bách về nhà, Quý Hàn Bách đã tỉnh táo hơn nhiều, đi bộ có hơi lắc lư nhưng đầu óc đã tỉnh.

Sau khi tiễn Tôn Sướng, Quý Hàn Bách chậm rãi đi lên tầng, nằm luôn lên ghế sofa, móc điện thoại ra, không biết từ lúc nào đã nhận được tin nhắn của Phó Lâm.
“Chúc ngủ ngon.”

Chỉ có mấy chữ, hắn nhìn một lần nữa rồi ngồi dậy khỏi ghế sofa.

Đm, ngọt quá đi.

Quý Hàn Bách gãi cổ, trả lời: “Vừa mới đi uống rượu về, không đọc được. Em cũng ngủ ngon nhé.”

Gõ xong rồi lại xoá đi, nghĩ ngợi rồi gửi một tin: “Chưa ngủ à?”

Hắn cảm thấy nhắn như vậy là được rồi, nhỡ Phó Lâm chưa ngủ thì có đề tài đề nói, thích hợp hơn cái đề tài kết thúc trước đó.

Kết quả là hắn vừa gửi xong đã nhận được tin nhắn của Phó Lâm: “Anh vẫn chưa ngủ hả?”

Sau đó là một cái sticker kinh ngạc.

Quý Hàn Bách lập tức gọi điện, ngón tay gõ lên ghế sofa, chẳng mất bao lâu đối phương đã nhận.

Quý Hàn Bách vui vẻ, hỏi: “Sao em vẫn chưa ngủ?”

“Hơi khó ngủ. Anh cũng chưa ngủ ạ?”

“Anh vừa đi uống rượu với bạn.” Quý Hàn Bách nói.
“Nghe là biết rồi, giọng lè nhè lắm.”

Quý Hàn Bách cười, không biết có phải do uống rượu không, trong lòng thấy ấm áp, mềm mại mơ hồ: “Bạn từ nước ngoài về, nửa năm không gặp nên uống hơi nhiều.”

“Anh uống nhiều nước một chút.”

Phó Lâm nằm trong bóng tối, nhìn ánh sáng mơ hồ ở cửa sổ: “Tốt nhất là uống nước nóng.”

“Anh không khát.” Quý Hàn Bách nói.

“Không khát cũng phải uống, nếu không cứ ngủ như vậy dạ dày sẽ rất khó chịu.”

Quý Hàn Bách ừ một tiếng, đứng dậy cầm ly nước, uống ừng ực ừng ực.

Còn rất nghe lời nữa.

Phó Lâm nói: “Uống xong thì nghỉ sớm một chút.”

“Sao em lại mất ngủ?”

“Không có gì, chắc là do hôm nay được anh hôn.” Phó Lâm nói xong cũng cười, một tay vắt lên trán.

Quý Hàn Bách lập tức bị cậu dẫn dắt, nuốt nước miếng một cái, nói: “Tại sao?”

“Không tại sao hết.” Phó Lâm nói.
“Thích anh hôn em hả?”

“Không biết.”

Phó Lâm lòng lạnh phổi lạnh, cũng bị giọng điệu và lời nói kia làm cho nóng lên, cậu biết, cậu nên nhân cơ hội này chọc Quý Hàn Bách một chút, nhưng hình như mình lại là người bị khiêu khích trước.

Có liên quan đến mấy cái phim mà cậu mới xem sao?

Rõ ràng là lúc cậu xem vẫn rất bình tĩnh mà.

Quý Hàn Bách cười, giọng trầm thấp, có một chút dâm dâm nhưng lại giấu đi, nói: “Anh thích. Anh thích hôn em, thích em.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Quý chó ngây thơ. Thích hôn nhớ sưu tầm lại nha, moa moa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN