Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo - Chương 19: Chuyện nhà họ Phó
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo


Chương 19: Chuyện nhà họ Phó


Gần sáng Phó Lâm mới ngủ, lúc lờ mờ tỉnh lại thì nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, cậu xuống giường, ló mặt ra khỏi cửa thì thấy Phó Vĩ ra ngoài.

Phó Oánh nói: “Dậy rồi hả?”

Phó Lâm xoa xoa mắt, đáp “Vâng” một tiếng.

Phó Oánh nói: “Dì đuổi người đi rồi.”

Phó Lâm nói: “Sau này dì đừng để ông ta vào cửa nữa.”

Phó Oánh ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, đi chuẩn bị bữa sáng.

Bà cảm thấy gần đây hình như Phó Lâm đột nhiên đã trưởng thành hơn nhiều, chủ động nói những lời đàn ông không nói, cũng mạnh mẽ hơn trước kia. Trong quá trình nuôi trẻ, bất ngờ phát hiện ra đứa nhỏ đã lớn, mình già rồi, cảm xúc trong lòng có gì đó là lạ, bà gần như cả đêm không ngủ.

Có điều đa sầu đa cảm như vậy không phải là dáng vẻ Phó Oánh nên có, bà ngâm nga một bài hát, vừa hát vừa đánh trứng gà.

Phó Lâm tắm xong đi ra, hỏi bà: “Cháu mua máy đo nhịp tim cho dì, dì đã đo chưa?”

Phó Oánh nói: “Dì còn trẻ đo cái đó làm gì, sau này cháu đừng mua mấy món đồ vớ vẩn không có ích gì nữa, chờ lúc nào dì 70-80 mua cũng chưa muộn.”

“Không phải dì luôn nói nhịp tim của dì không đều sao?” Phó Lâm nói: “Bệnh này lúc trẻ phải chú ý nhiều một chút, tim cũng không phải trò đùa, nếu có vấn đề gì thì là vấn đề lớn đấy, mua cho dì dì còn chê, đó không phải là càng thêm lãng phí à?”

“Cháu up lên Xianyu(*) đi, xem có thể bán đi không.” Phó Oánh vừa rán trứng vừa nói: “Dù sao thì cũng chưa dùng lần nào, chắc chắn sẽ bán được giá tốt.”

(*) Xianyu 闲鱼 (Tác giả viết là 咸鱼, cũng là từ đồng âm): Nền tảng mua bán đồ second hand của Trung Quốc.

“Bảo dì dùng thì dì cứ dùng đi.” Phó Lâm nói: “Chỉ một phút là xong rồi mà, rất đơn giản.”

“Được được.” Phó Oánh nói: “Kiếm được tiền rồi, khẩu khí cũng ghê nhỉ.”

Phó Lâm cười, nói: “Đúng vậy, ai có tiền làm bố.”

Hai người cùng cười.

Thái độ giận dỗi của cả hai cũng đổi thành trạng thái bình thường. Cảm giác đè nén trong lòng Phó Oánh tan dần, bà đổ trứng gà đã rán xong vào đĩa: “Bưng đi.”

Phó Lâm bưng đến bàn ăn để ăn. Phó Oánh vừa múc cháo vừa nói: “Cháu cũng nhanh nhẹn ghê nhỉ, mới đi làm có mấy ngày, hắn ta đã cho cháu tiền rồi.”

“Con người hắn khá dễ lừa, còn ngây thơ nữa.” Phó Lâm nói.

“Thế càng tốt, bớt phiền phức. Động chân động tay với cháu chưa?”

Phó Lâm xắn bánh trứng gà bằng đũa: “Chưa đâu.”

“Trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao?” Phó Oánh nói: “Sao dì lại không gặp được kiểu đàn ông như thế chứ, gã nào cũng động chạm lại còn bủn xỉn đến chết.”

Điện thoại Phó Lâm rung lên, cậu cầm lên xem, là tin nhắn của Quý Hàn Bách.

“Chào buổi sáng.”

Phó Lâm trả lời: “Chào buổi sáng.”

Phó Oánh ngồi đối diện với cậu, dùng thìa khuấy cháo trong bát, ” Hôm nay dì phải về quê, hai ngày nữa sẽ về.”

Phó Lâm nói: “Cháu biết rồi.”

Mặc dù cậu không hỏi nhưng Phó Oánh vẫn giải thích cho cậu một chút: “Ông cụ lại bị bệnh rồi, không xuống giường được, bà cụ còn chăm Tiểu Lượng, sức khoẻ cũng không tốt lắm, chủ nhà sợ xảy ra chuyện nên không cho thuê nữa, dì phải đổi chỗ ở cho họ.”

“Dì có tiền chưa?” Phó Lâm hỏi.

“Đủ tiền thuê nhà rồi, dì vay của lão Tần một ít.” Phó Oánh không nghĩ đề tài trò chuyện lại trở nên trầm trọng như vậy, giả bộ chua ngoa nói: “Trời ạ, cứ nói đến lão Tần này là lại thấy tức, dì đi theo ông ta cũng đã hơn một năm rồi, mẹ, vắt cổ chày ra nước. Dì giả vờ khách sáo với ông ta, nói là vay thôi chứ không cần cho, đm thằng đó cho dì vay thật, vay thôi đã đành, lại còn cho dì có mỗi mấy nghìn tệ, nói là trong tay không có khoản nào để dành. Sau này bà mày nhất định phải đạp ông ta.”
“Đạp đi, sau này dì ở nhà hưởng phúc, có cháu ở đây rồi.” Phó Lâm nói: “Nói không chừng đến lúc dì quay trở về cháu đã bắt được Quý Hàn Bách rồi.”

“Cố gắng lên.” Phó Oánh cười nói.

“Dì mang cái máy cháu mua đi, mỗi sáng ngủ dậy đo một lần.”

“Lát nữa dì cho vào túi.” Phó Oánh nói.

Phó Lâm ăn sáng xong đánh răng lại một lần, Phó Oánh đã ủi áo sơ mi của cậu xong, không có một vết nhăn.

“Cháu làm rửa xe, mặc áo sơ mi trắng dễ bị bẩn lắm, bọn họ nhắc nhở cháu nhiều lần rồi.”

“Cái đứa ngốc này, cháu tự coi mình là thằng rửa xe thật đấy hả, quan trọng nhất là phải đẹp.” Phó Oánh cười đưa áo sơ mi cho cậu: “Thằng đàn ông nào mà chả nhìn mặt.”

Phó Lâm cảm thấy bà nói rất có lý, nên mặc áo sơ mi vào, cậu mặc áo sơ mi có cổ, vừa cấm dục vừa lạnh lùng, rất có phong thái.
Mặc đồ xong, cậu đeo balo đi ra ngoài cửa.

Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, mới sáng sớm đã oi bức, Phó Lâm mới ra cửa đã gặp phải hai tên đàn ông đeo kính râm, cậu lập tức dừng lại, đứng ở dưới tầng một lúc rồi lại lập tức chạy lên. Đúng như dự đoán, cậu vừa chạy tới cửa nhà bọn họ đã nhìn thấy hai tên đàn ông kia gõ cửa.

“Không có ai ở nhà này cả.” Phó Lâm nói.

Hai tên đàn ông kia nhìn cậu: “Không có ai?”

“Không phải đã nói trả tiền nhà muộn một tháng à?” Phó Oánh vừa oán trách ở bên trong vừa mở cửa, nhìn thấy hai tên đàn ông bên ngoài, bà sợ đến mức đóng sập cửa lại, nhưng sức của một người phụ nữ như bà sao có thể địch nổi hai người đàn ông, cửa nhà bị mở toang ra. Phó Lâm nhanh chóng xông tới, ngăn trước mặt Phó Oánh, nói: “Hiện giờ bọn tôi chưa có tiền, lúc nào có sẽ trả cho các người luôn!”
“Người một nhà hả?” Tên đàn ông dáng người tương đối vạm vỡ kia lấy kính râm xuống, ở lông mày có một vết sẹo, nhìn cũng rất đáng sợ: “Phó Oánh, trả tiền nhà đi.”

Phó Oánh đổi sang bộ mặt khác, cười híp mắt nói: “Đại ca, khất cho tôi lần này thôi, giờ trong tay tôi không có tiền, tiền thuê phòng cũng không thể đóng nổi.”

Hai tên đàn ông kia đi thẳng vào, Phó Oánh kéo Phó Lâm sang một bên: “Cháu nhanh đi đi.”

Phó Lâm sao chịu đi được, nhìn hai tên đàn ông kia. Hai gã không hề khách khí, ngồi xuống ghế luôn: “Chị gái, đừng có cao su nữa, bọn tôi cũng không phải ông chủ, chị đưa tiền nhanh là bọn em xong việc, nếu không mọi người đều khó xử phải không?”

“Tháng sau nhất định sẽ trả.” Phó Lâm nói.

“Học sinh hả?” Tên kia nhìn về phía Phó Oánh: “Tôi nhớ lần trước chị nói trong nhà có học sinh.”
“Học sinh, học sinh, nó không hiểu gì đâu.” Phó Oánh vừa nói vừa đẩy Phó Lâm: “Đi đi nhanh lên.”

Bà vừa nói vừa chớp chớp mắt với Phó Lâm, Phó Lâm nói: “Cháu không đi. Trong nhà này không có tiền đâu, mấy người không tin thì tự lục soát đi, nếu không mấy người dọn đồ điện trong nhà mang đi đi.”

Hai tên đòi nợ kia cười lên, tên cao gầy đi tới, Phó Oánh vội vàng cười nói: “Anh, trẻ con mà, không hiểu chuyện đâu.”

Tên cao gầy kia cũng không có ý muốn động thủ: “Không trả tiền thì hai anh em chúng tao ở luôn đây.”

“Hai người có ở đây thì bọn tôi cũng không có tiền mà.” Phó Oánh nói.

“Có mỹ nhân ở đây, bảo bọn tao ở đây thì đương nhiên bọn tao đồng ý rồi. Trong nhà có phòng nữa nhỉ, nếu không thì bọn tao ở chung một phòng với chị gái đây là được rồi.”

Mặt Phó Lâm cũng đỏ lên, nói: “Cái ȶɦασ con mẹ! Chúng mày muốn làm gì!”
Phó Oánh biến sắc, đẩy cậu một cái, tên cao gầy kia lập tức đổi sắc mặt: “Mẹ mày, mày muốn chết à!”

Phó Lâm lấy điện thoại gọi cảnh sát, Phó Oánh túm lấy tay cậu: “Cháu bị ngu à?!”

Phó Lâm mím chặt môi, nhìn hai người kia. Tên đó ngồi hút thuốc: “Mày báo đi! Báo đi!”

“Buồn cười thật chứ, nợ tiền thì phải trả, đó là điều đương nhiên, cảnh sát tới thì chúng tôi vẫn trả mà, cùng là bạn với nhau, báo cảnh sát cái gì.” Phó Oánh cười có hơi khó coi, nghiêm túc nói với Phó Lâm: “Cháu đi làm đi, chuyện trong nhà không cần cháu quan tâm, con nít con nôi.”

Phó Lâm không phải lần đầu tiên thấy đòi nợ tìm đến, cậu cũng biết báo cảnh sát không có ích gì, còn có thể bị trả thù.

Cậu mím chặt môi, đứng ở đó không cử động, đẩy cũng không đi: “Nhà bọn tôi thật sự không có tiền, không tin mấy người cứ lục soát đi, nếu không tuỳ mấy người.”
“Không có? Hay là chúng ta lục soát người một chút?” Tên cao gầy kia muốn giơ tay lên, Phó Lâm bỏ balo trên vai ra, đạp hắn ta một phát.

Phó Oánh hét lên, hai người xông vào đánh nhau, Phó Lâm sao có thể đánh được, một đạp đã bị ngã xuống chân bàn. Phó Oánh sợ hãi hét lên, chạy tới kéo người: “Đừng đánh nữa, đứa nhỏ này mới chỉ là học sinh thôi, là học sinh thôi.”

“Giỏi thì đánh chết tao đi!” Phó Lâm bướng bỉnh nói.

Tên nọ nghe thấy thì đạp luôn lên người Phó Lâm, Phó Oánh cầm được cái đĩa trên bàn đập lên người tên kia: “Đánh cháu tao này, đánh cháu tao này!”

Đĩa rơi xuống, có một cái lăn ra ngoài cửa.

“Làm cái gì đấy?” Bên ngoài đột nhiên có tiếng của Phó Vĩ, bánh bao trên tay Phó Vĩ rơi xuống đất, “Mẹ nó, chúng mày đánh người!”

Gã vừa nói vừa vén tay áo lên, không nhiều lời mà đấm nhau với hai tên kia, trong nhà loạn cả lên, Phó Vĩ nóng nảy nhưng đánh nhau còn không bằng Phó Lâm, đầu vừa mới băng lại đã bị xuất huyết. Con người gã không có bản lĩnh nhưng gan lại lớn, bị đánh cũng không mất bình tĩnh, động tĩnh quá lớn khiến hàng xóm cũng chạy ra xem đánh nhau, có người muốn báo cảnh sát, tên cao gầy hét: “Bố mày đến đòi tiền đường đường chính chính, chúng mày báo cảnh sát cũng vô ích thôi!”
“Đòi tiền là đúng, nhưng cậu cũng không được đánh người ta!” Một bác gái nói.

“Đúng vậy, đánh người là phạm pháp! Báo cảnh sát đi!”

Hai tên kia nhìn Phó Lâm và Phó Vĩ đã đổ máu, chắc cũng sợ gây chuyện, hùng hổ nhảy vọt lên: “Chúng mày chờ đấy!”

Phó Oánh lau nước mắt trên mặt, đỡ Phó Lâm dậy rồi đỡ Phó Vĩ, Phó Vĩ nằm trên đất nói: “Đừng đuổi chúng nó đi, bảo bọn họ bồi thường tiền thuốc men cho em, em lừa chết chúng nó!”

Phó Lâm mỉm cười, chạm vào vết thương ở khoé miệng, Phó Oánh nói: “Cháu không sao chứ?”

“Không sao.” Phó Lâm nói.

Đây không phải lần đầu tiên nhà bọn họ chọc đến đám dở ông dở thằng, hàng xóm ai cũng có ý kiến, vây xem một lúc rồi giải tán. Phó Oánh hỏi Phó Vĩ: “Không phải bảo mày đi rồi sao, mày còn trở lại làm gì?”

“Em ra ngoài ăn sáng, muốn mua đồ ăn sáng cho mọi người ấy mà.” Phó Vĩ bò dậy: “Em đi đây.”
Phó Oánh đuổi theo nói: “Đầu mày kìa!”

“Không sao đâu.” Phó Vĩ khoát khoát tay, cũng không hỏi vì sao lại đánh nhau.

Chắc là biết có hỏi cũng chẳng giúp được gì.

Gã cúi xuống nhặt mấy cái bánh bao đang lăn lóc trên cầu thang lên, phủi phủi rồi cất đi, bọc vào trong túi, khập khễnh đi xuống tầng.

Phó Oánh đỡ chiếc ghế băng đổ ngã, lấy giấy vệ sinh lau vụn thức ăn trên đất, lau được một nửa, bỗng nhiên ném giẻ xuống đất: “Đã nói với cháu rồi, không cần cháu phải lo mà, cháu còn đánh nhau với người ta, ăn đòn vẫn chưa chừa đúng không?”

“Cháu sợ bọn họ làm gì dì, phải cho chúng nó biết nhà này vẫn còn đàn ông.” Phó Lâm mặt lạnh nhặt balo khoác lên vai muốn đi.

Phó Oánh nói: “Chờ một chút, băng vết thương lại đã!”

Phó Lâm lau mép một cái, quả nhiên là trên mu bàn tay có máu.
Phó Oánh muốn bôi thuốc cho cậu, Phó Lâm nói: “Đừng bôi thuốc cho cháu, khó coi lắm, đắp phấn cho cháu đi, đậm đậm một chút.”

Phó Oánh không nói gì nữa, vào phòng lấy túi đồ trang điểm ra, trát phấn cho Phó Lâm, gương mặt thanh thuần vốn đã rất trắng, trát phấn lên lại thành mất tự nhiên. Phó Oánh thoa thoa, một tay che mắt, mái tóc xoăn hơi vàng, sợi tóc đã chuyển sang trắng, một lát sau mới nói: “Làm mất lòng bọn nó, bọn nó lại quay lại trả thù, người thua thiệt chỉ có chúng ta thôi, lần sau gặp lại cháu cố nhịn một chút.”

Mấy bọn đòi nợ này lúc nào cũng uy hiếp, đe doạ, dằn mặt, báo cảnh sát cũng chẳng có ích gì. Bọn họ đã phải chịu thua thiệt nhiều rồi.

“Sau này chúng ta có tiền rồi sẽ ổn thôi.” Phó Lâm nói: “Dì đừng có mà nghĩ quẩn đấy.”

“Yên tâm đi, dì tham sống sợ chết.” Phó Oánh nói.
Người đàn bà cả đời chua cay như vậy, cuối cùng lại phải thoả hiệp với vận mệnh, cậu nhất định không để Phó Oánh trải qua cuộc sống như thế nữa.

Cũng không cần phải quá nhiều tiền, chỉ cần yên ổn làm một người bình thường là được.

Sau khi bôi phấn xong, cậu xách balo đi ra cửa.

Lúc đi tới chỗ xe đạp công cộng, cậu lại soi gương bằng điện thoại, môi nhếch lên, đạp xe đi làm.

Thời tiết vẫn nóng nhưng lại có gió nhẹ, đạp xe gió mạnh hơn, chỉ là bên hông vẫn hơi đau, chắc là bị đập phải. Cậu thở dài thườn thượt, ngẩng đầu lên, cây ngô đồng che khuất bầu trời giống như bóng mát đang dõi theo người.

Lúc cậu đến quán sửa xe thì đã muộn rồi, Lưu Béo và Quý Hàn Bách cũng ở đây, hình như còn có khách nữa.

Cậu đỗ xe xong rồi cười khanh khách chạy vào: “Em chào ông chủ, chào anh Lưu. Xin lỗi, em lại đến muộn rồi.”
Vừa nói vừa cúi người, dáng vẻ rất lễ phép, lại ngoan ngoãn biết điều.

Tác giả có lời muốn nói:

Cần ông xã thương yêu thật nhìu!

Quý Hàn Bách là một ngọn đuốc trong bóng đêm.

Đây đúng là truyện ngọt nhé! Tiểu Bạch Hoa giả mạo khổ cực lầm than và ông xã yêu thương cậu!

Không cần mắng chửi người vội, bối cảnh trong truyện chưa chắc đã giống như mọi người nghĩ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN