Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo - Chương 20: Cuồng phong bạo vũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo


Chương 20: Cuồng phong bạo vũ


“Cậu lại đến muộn nữa.” Lưu Béo nói.

“Em xin lỗi ạ.” Phó Lâm nhanh nhẹn bỏ balo ra, mặc đồng phục vào.

Cậu nghĩ Tôn Sướng là khách nên đi tới xem mình có thể giúp được gì không.

Quý Hàn Bách nói: “Em đạp xe tới à?”

“Vâng.” Phó Lâm để hai tay trước người, cung kính nhìn về phía Tôn Sướng, Tôn Sướng nói: “Tôi không rửa xe.”

“Đây là bạn của ông chủ.” Lưu Béo nói.

Ấn tượng của Tôn Sướng với Phó Lâm là như vậy.

Từ xa đã ngửi thấy mùi phấn son thì không nói, trên mặt rõ ràng là trang điểm, trát quá nhiều phấn, nhìn gần lại càng rõ hơn, khiến cho cả người có cảm giác rất rẻ tiền.

Hắn cảm thấy cậu này xách dép cho Mạnh Tiểu Kiều.

“Phó Lâm đúng không, tôi thấy Quý Hàn Bách hay nói về cậu lắm.”

“Mày không cần khách sáo vớ vẩn gì đâu, lại còn hay nói, tao mới nói có mấy lần.” Quý Hàn Bách hỏi Phó Lâm: “Ăn sáng chưa?”

“Em ăn rồi.”

Quý Hàn Bách cũng cảm thấy hôm nay cậu hơi trắng, hình như có trát phấn lên mặt: “Mặt em sao thế?”

“Lúc ở nhà bị ngã vào chân bàn.” Phó Lâm phản ứng cũng nhanh, biết chỉ trát phấn thôi thì không giấu được vết bầm trên mặt mình, chủ động nói: “Bôi một ít phấn, anh nhìn ra hả?”

“Cậu bôi nhiều quá, trắng phát khiếp.” Lưu Béo nói.

“Để anh xem.” Quý Hàn Bách bỏ găng tay ra.

Phó Lâm vẫn cười, lộ ra hàm răng trắng sáng đều tăm tắp, dáng vẻ có chút xấu hổ.

Tôn Sướng ở bên cạnh lạnh mặt quan sát, nghĩ trong đầu, quả nhiên người tình trong mắt hoá Tây Thi.

Quý Hàn Bách sờ mặt Phó Lâm, cậu né tránh, trên ngón tay hắn dính một lớp phấn.

Bôi quá nhiều.

Tôn Sướng hơi thất vọng với người yêu này của Quý Hàn Bách.

Nói thật, những năm qua ánh mắt của Quý Hàn Bách vô cùng cao, lại còn là mối tình đầu nữa, với cả hôm qua Cương Tử vẫn luôn khen ngợi cậu ta, hắn cho rằng sẽ đẹp đẹp trai đến mức hắn được mở mang tầm mắt, giờ nhìn thấy Phó Lâm, hắn cảm thấy cũng chỉ đến thế thôi.

Có điều tình yêu là như vậy đấy, Quý Hàn Bách thích mới là quan trọng nhất, nhìn tia sáng trong ánh mắt cậu ta kìa, Tôn Sướng cũng biết hắn đã gặp được người mình thật sự thích, cũng thấy vui cho hắn.

“Ông chủ tốt với cậu chứ?” Hắn hỏi.

Phó Lâm nói: “Tốt lắm ạ.”

“Tính khí của nó có hơi nóng nảy, nhưng không phải là người xấu.” Tôn Sướng quảng cáo giúp Quý Hàn Bách.

Quý Hàn Bách nói: “Mày nói mấy cái đấy làm gì, người khác còn tưởng tao dữ lắm.”

“Ông chủ có tốt hay không thì tôi không biết,” Lưu Béo ở bên cạnh nói: “Nhưng nó chưa bao giờ nóng nảy với Phó Lâm.”

Điện thoại của Tôn Sướng reo lên, hắn nhận điện thoại trò chuyện đôi câu, cúp điện thoại xong thì nói: “Tao phải đi rồi, Quyên Tử muốn bàn chuyện kết hôn với tao, tối tao gọi em ấy đến, chúng ta cùng ăn một bữa. Béo cũng đi cùng đi.”

Lưu Béo nói: “Nhà tôi còn có việc, không đi được đâu.”

Không có chuyện gì thì hắn không đi theo làm kì đà cản mũi được. Huống hồ hắn khá thân với Quý Hàn Bách nhưng không thân với Tôn Sướng lắm, bọn Tôn Sướng đều là con nhà giàu, hắn đều được quen thông qua Quý Hàn Bách.

Trước mặt Quý Hàn Bách hắn rất tự nhiên, nhưng ở trước mặt đám con nhà giàu này, hắn thường có cảm giác hoàn toàn xa lạ.

Tôn Sướng cũng chỉ khách sáo thôi, thấy hắn từ chối thì cũng không nói gì nữa, lái xe rời đi.

Lần này hắn tới đây, còn thuê hẳn một chiếc xe bình dân, chỉ tiếc là vẫn mặc đồ hàng hiệu từ đầu đến chân.

Phó Lâm nhận được tin nhắn của Phó Oánh, mấy bức ảnh và một tin nhắn ngắn.

“Dì mua cho cháu chút trái cây, để trong tủ lạnh đó, không để lâu được đâu, cháu tranh thủ ăn đi nhé.”
Phó Lâm nhìn qua, trái cây không thể để lâu, Phó Oánh ép cậu phải ăn.

“Ông chủ, trưa tao phải về nhà một chút, hôm nay chị tao đến, tao phải đến sân bay đón chị.”

Quý Hàn Bách nhìn Lưu Béo, Lưu Béo cười híp cả mắt.

“Hiếm khi thấy chị mày trở về nhỉ, mày ở nhà chăm sóc chị mày đi, không phải mày có cháu ngoại sao, có đi cùng không?”

“Có.”

Quý Hàn Bách liền nói: “Đợi lát nữa tao gửi cho mày một bao lì xì, mày mua ít đồ cho đứa trẻ, cũng coi như tâm ý của tao với cháu ngoại!”

“Okela!” Lưu Béo bỏ ống quần xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Lâm: “Nhóc Lâm, anh đi đây.”

Phó Lâm đứng ở bên cạnh Quý Hàn Bách gật đầu một cái: “Bái bai anh Lưu.”

Lưu Béo nhìn thấu nhưng không nói, chỉ ngầm hiểu trong lòng rồi đi khỏi.

Trải qua chuyện trong nhà, Phó Lâm lại càng thêm nóng lòng, cậu muốn tăng tốc.
Quý Hàn Bách nằm ở dưới gầm xe, cũng cảm thấy mình nên tăng tốc.

Không đợi được nữa, hắn muốn yêu, hắn còn một đống chuyện muốn làm!

Hai người đều theo đuổi suy nghĩ của mình, nhưng cũng chưa làm gì. Phó Lâm ngồi xổm bên cạnh nói: “Hôm nay nóng quá, em xem dự báo thời tiết trên điện thoại, hình như hôm nay có mưa rào kèm sấm chớp đấy.”

Quý Hàn Bách nói: “Trên cánh tay anh toàn là mồ hôi.”

Phó Lâm nghe vậy thì đi lấy khăn lau, cúi người nhìn dưới gầm xe. Quý Hàn Bách trượt ra, để Phó Lâm lau mồ hôi cho hắn.

“Hình như anh rất hay ra mồ hôi.” Phó Lâm nói.

“Anh không sợ lạnh, anh sợ nóng.” Quý Hàn Bách nói, “Cứ vận động là người anh ra đầy mồ hôi.”

Bọn Cương Tử thường đùa, nói nếu hắn vận động trên giường, ga trải giường sẽ ướt đẫm mất.

Phó Lâm lại lau cổ cho hắn, Quý Hàn Bách nhìn cậu nói: “Thật ra vết bầm trên mặt cũng đẹp lắm, không cần phải bôi phấn đâu.”
“Em sợ anh thấy khó coi thôi.” Giọng Phó Lâm nửa thật nửa giả.

“Như thế nào anh cũng thích mà.” Quý Hàn Bách vừa nói vừa ngồi dậy, “Tâm hồn đẹp là được.”

“Anh thích em không phải là vì thích khuôn mặt này của em chứ?”

“Nói thật là ban đầu anh thích nhìn mặt thật.” Quý Hàn Bách nói: “Nhưng giờ anh nhìn người.”

“Thật ra em không tốt lắm đâu.” Phó Lâm nói.

“Không tốt chỗ nào chứ?”

Phó Lâm cười một tiếng, không nói gì.

Đến trưa bọn họ ra đi ra ngoài ăn, Quý Hàn Bách để Phó Lâm gọi món, kết quả là Phó Lâm gọi toàn bộ món ăn không cay.

“Em không thích ăn cay hả?”

“Em ăn được, nhưng anh không ăn được cay mà.” Phó Lâm vừa châm trà cho hắn vừa nói.

Quý Hàn Bách nói: “Cũng không phải là không thể ăn.”

Có điều được Phó Lâm để ý tới khẩu vị của mình như vậy, hắn vẫn rất vui, bên ngoài nổi gió, hắn đứng lên đóng cửa sổ lại.
Lúc ăn sắc trời không đẹp cho lắm, lúc ăn xong đi về, đi được nửa đường đã mưa.

Mưa bất chợt như vậy rất to, giọt mưa rất lớn, rơi lên người hơi đau, Quý Hàn Bách kéo cậu chạy đến trạm xe buýt để trú mưa, mới mấy bước chân, người Phó Lâm đã ướt một nửa. Áo sơ mi trắng dính lên người gần như trong suốt, thời tiết quỷ quái này thật đáng sợ, mưa to gió lớn kèm thêm sấm chớp, trời càng ngày càng tối, vì gió quá lớn, trần nhà cũng không chắn được nữa, gió mạnh cuốn những hạt mưa tung bay. Lúc ăn cơm còn nóng đến chảy mồ hôi, giờ đột nhiên chuyển lạnh khiến cho người ta run rẩy, tay Phó Lâm cũng đã nổi hết da gà lên.

Quý Hàn Bách đẩy cậu về sau lưng mình, nửa người trước của hắn đã bị mưa ướt, nước mưa chảy trên đất còn nhanh hơn, chỉ chốc lát trên đường đã có vũng nước đọng, màn mưa mờ mịt, ngoài mấy chục mét đã không còn nhìn thấy rõ nữa.
“Cơn mưa lớn thật.” Quý Hàn Bách nói.

Trên đường cũng không còn ai đi lại nữa, mọi người cũng chạy tới biển hiệu trạm xe buýt để tránh mưa, thỉnh thoảng xe cộ đi ngang qua đều mở đèn, mưa lại càng dày đặc dưới ánh đèn, cây cối hai bên đường đều bị thổi đến cong thân. Quý Hàn Bách xoay người vào trong, mặt hướng về phía Phó Lâm.

Thân thể hai người dán chặt vào nhau, Quý Hàn Bách mặc T-shirt, đường nét cơ ngực sau khi bị ướt cũng lộ ra, chiều cao 1m9, khoẻ mạnh rắn chắc. Phó Lâm thấp hơn hắn nửa cái đầu, tầm nhìn vừa vặn nhìn vào miệng Quý Hàn Bách, cậu khẽ ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn đang cúi đầu nhìn cậu.

Mưa hắt vào, phấn trên mặt gần như đã bị trôi mất, vết thương trên khoé miệng và xương gò má của Phó Lâm lại càng trở nên rõ ràng.

Quý Hàn Bách nắm lấy cằm cậu, nhìn vết thương trên mặt cậu, “Tím rồi này.”
Xung quanh đều là người, Phó Lâm có hơi quẫn bách nhưng nét mặt vẫn hờ hững như cũ, nhẹ giọng nói: “Thể chất của em như vậy đấy, bị thương một chút thôi là nhìn rõ lắm.”

“Đau không?”

Phó Lâm lắc đầu: “Không đau.”

“Lạnh không?”

Cổ họng Phó Lâm hơi động đậy, còn chưa lên tiếng, Quý Hàn Bách lại nhích gần tới cậu hơn. Bên ngoài mưa to gió lớn, gió thổi mưa vào, tất cả mọi người đều bị mưa hắt ướt, không có ai chú ý tới bọn họ. Quý Hàn Bách nhìn áo sơ mi trắng gần như trong suốt của Phó Lâm, thấy cậu kích động.

Lại còn rất rõ ràng.

Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện cơ thể Phó Lâm rất nhạy cảm.

Chạm vào thì sẽ như thế nào nhỉ?

Quý Hàn Bách không lên tiếng, hai tay đè tấm biển quảng cáo sau lưng Phó Lâm, bao bọc cậu vào trong ngực mình.

Nước mưa chảy xuống theo cằm Quý Hàn Bách, nhỏ lên mặt Phó Lâm, sau đó men theo má, chậm rãi chảy xuống khoé miệng cậu.
Nhưng Phó Lâm lúc này lại lén thè đầu lưỡi, liếm môi một cái.

Sự đè nén của Quý Hàn Bách lại càng lớn hơn, cuồng phong bạo vũ giống như tất cả mọi thứ bên ngoài đều ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn. Hắn cũng không nói gì, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Phó Lâm, cứ như nếu giờ không có ai ở đây, hắn sẽ ăn cậu ngay lập tức.

“Anh thật sự rất thích em.” Quý Hàn Bách dường như không sợ người bên cạnh nghe thấy.

Không biết do lời tỏ tình này quá nóng bỏng hay là do Quý Hàn Bách cứ nhìn chằm chằm vào cậu, Phó Lâm cảm thấy cơ thể mình có sự biến đổi, cậu liền vòng tay ngăn ở trước ngực, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng căng thẳng, cậu biết cậu chỉ cần kéo lên là có thể thu lưới.

Áu áu áu áu!

————————

Tác giả có lời muốn nói:

Quý dê con sắp rơi vào miệng của Phó sói xám rồi!
Hắc liên hoa tự mình đào hố tự mình nhảy xuống!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN