Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Phiên ngoại 4
Trần Dục Kiệt vòng qua bàn tròn, rót đầy ly rượu cho các bạn cùng lớp, sau đó đi đến bên cạnh Thành Nham, mỉm cười: “Lần họp lớp trước tôi còn định giới thiệu đối tượng cho lớp trưởng đây, không ngờ lần này đã có người thu nạp cậu ta rồi.” Y liếc nhìn Giang Mộ Bình, “Người bạn kia của tôi nhìn thấy hình của cậu là ra sức nhờ tôi dắt mối, tiếc là lớp trưởng không có ý gì với người ta. Lớp trưởng của chúng ta cũng có thể coi là một người đàn ông độc thân chất lượng cao, vậy mà đến tuổi này mới thoát kiếp cô đơn.”
Vương Trì nháy mắt với y: “Người nhà của lớp trưởng còn ngồi bên cạnh đấy, nhắc tới chuyện này làm gì?”
“Tôi chính là khϊếp sợ,” Trần Dục Kiệt nâng ly chúc mừng họ, “Dù thế nào tôi cũng chưa từng nghĩ hai cậu sẽ đến với nhau. Nào, cụng một cái, tôi chúc hai cậu bạch đầu giai lão.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sau khi uống xong, Thành Nham quay đầu lại nhìn Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình nhìn anh: “Làm sao vậy?”
Thành Nham thấp giọng hỏi: “Em là đối tượng hẹn hò thứ bao nhiêu của anh vậy?”
Anh thật may mắn biết bao khi có thể bước vào cuộc đời của Giang Mộ Bình ở độ tuổi này và dành phần đời còn lại của mình trải qua cùng với hắn.
Giang Mộ Bình mỉm cười: “Người thứ ba.”
“Chỉ thứ ba?” Thành Nham cảm thấy nghi hoặc. Với điều kiện của Giang Mộ Bình, đến giai đoạn thích hợp để kết hôn đáng lý ra cửa nhà của hắn đã bị đập nát mới đúng.
“Nhiều người cũng chỉ là xem mắt thôi. Ba mẹ tôi không can thiệp nhiều vào chuyện kết hôn của tôi.”
Hơn nữa, có mấy lần xem mắt đã bị hắn bỏ qua chỉ vì ấn tượng đầu tiên về ngoại hình của họ không đạt tiêu chuẩn thẩm mỹ của Giang Mộ Bình. Nghĩ đến đây, Giang Mộ Bình nhìn gương mặt của Thành Nham. So với lúc còn trẻ, Thành Nham thực sự không có biến hóa quá lớn. Giang Mộ Bình thừa nhận, hắn là người nhan khống và Thành Nham là tiêu chuẩn thẩm mỹ của hắn.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Mọi người đang tán gẫu, Thành Nham có chút tò mò về hai lần hẹn hò đầu tiên của Giang Mộ Bình, giọng nói của anh xen lẫn với tiếng nói chuyện của những bạn học cũ.
“Sao hai buổi hẹn hò trước của anh đều không thành?”
“Tôi không thích, nên không thành.”
“Họ làm cái gì?”
Giang Mộ Bình cười nhẹ, “Em muốn tôi tường thuật lại lịch sử kết thân của mình sao?”
“Nếu anh không ngại thì có thể nói một chút, em thật sự tò mò.”
“Thật ra thì tôi cũng không nhớ rõ. Đã lâu rồi.” Giang Mộ Bình nói, “Hẳn là lúc tôi vừa nhậm chức ở trường đại học, là con của bạn của ba.”
Giang Mộ Bình liếc nhìn Thành Nham, phát hiện anh đang nghiêm túc lắng nghe.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình nói tiếp: “Ăn hai bữa cơm liền xong, tên của người đó là gì tôi cũng không nhớ, cũng không nhớ người đó làm việc gì, sau này được mẹ giới thiệu cho một người khác, lúc ấy tôi bận công việc nên không có tâm tư nói chuyện yêu đương.”
Lý do chính vẫn là bởi vì không thích, chuyện tình cảm phải xem duyên phận. Hắn sẽ không dành cả cuộc đời mình cho một người mà hắn không thích, tất nhiên, đây là suy nghĩ của Giang Mộ Bình khi đó. Tuổi tác càng lúc càng tăng, tâm tính thay đổi, những dự định cho tương lai ở tuổi ba mươi đều có thể sẽ thay đổi vào năm hắn ba mươi mốt tuổi.
Kết hôn với Thành Nham là chuyện nằm ngoài kế hoạch của hắn.
Gặp gỡ Thành Nham khiến hắn hiểu rằng cơ hội gặp gỡ tốt nhất chính là cửu biệt gặp lại (*).
(*) Cửu biệt gặp lại: gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Ngoài cửa có người bước vào, chính là Diệp Lâm khoan thai đến muộn, cô đeo một chiếc kính râm, mặc một chiếc váy đơn giản điệu thấp.
Cô tháo kính râm ra, cười đến phong tình: “Xin lỗi, tôi đến muộn, vừa mới kết thúc sự kiện.”
Diệp Lâm đã thay đổi khá nhiều, Thành Nham nhìn một hồi mới thấy bóng dáng thời cấp ba trên gương mặt cô. Cô được bảo dưỡng rất tốt, dung mạo rất trẻ, dù sao cũng là minh tinh, so với những người ở đây, khí chất và tư thái của cô thậm chí nổi bật hơn một chút.
Cô cùng bạn học hàn huyên, ánh mắt nhìn về phía Thành Nham, có chút kinh ngạc: “Thành Nham?”
Thành Nham lễ phép cười: “Đã lâu không gặp.”
Diệp Lâm dường như ngẩn ra, khóe miệng nở nụ cười nhẹ: “Đã lâu không gặp, cảm giác như cậu không thay đổi nhiều.”
Quan Hiểu Ngọc cười nói: “Thành Nham, quay lại nói cho tôi biết cậu lúc thường làm sao bảo dưỡng, da dẻ của một người đàn ông sao lại tốt được như vậy.”
Trần Dục Kiệt nói đùa: “Lớp trưởng thật là có phúc khí.”
Diệp Lâm liếc nhìn y với vẻ khó hiểu. Quan Hiểu Ngọc chỉ vào Thành Nham và Giang Mộ Bình, nói với cô ấy, “Cậu có tin không, họ đã kết hôn rồi.”
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Lâm trừng lớn, giật mình nhìn Giang Mộ Bình cùng Thành Nham. Nghĩ đến hồi cấp ba cô còn từng thổ lộ với Thành Nham, từ biệt một thời gian dài, Thành Nham cư nhiên đã kết hôn với Giang Mộ Bình, hai người vốn dĩ không liên quan gì nhau cơ mà.
Cô nên cảm thán thế sự vô thường hay là do định mệnh đã an bày đây? Cô chỉ hy vọng Thành Nham đã quên đi lịch sử đen tối không vẻ vang gì của cô thời trung học mà thôi.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sau khi ăn tối, có người đề nghị đi KTV hát hò, một nhóm người tụ tập ở lối vào khách sạn.
“Tôi không đi được.” Văn Yến nói, “Ngày mai tôi phải đến trường sớm xem học sinh đọc sách, với tôi cũng không biết hát, các cậu đi đi.”
Diệp Lâm cũng không đi, cô đang rất nổi tiếng, bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, cô không dám ló mặt ra nơi công cộng, hơn nữa người đại diện đã đến khách sạn đón cô rồi.
“Mọi người chụp ảnh đi, xem như lưu niệm nhé.” Quan Hiểu Ngọc đề nghị.
Người đại diện của Diệp Lâm lịch sự mỉm cười: “Xin lỗi, mọi người đều biết thân phận của Diệp Lâm rất đặc thù. Cô ấy không thể chụp bức ảnh này, các vị thông cảm một chút.”
“Không sao đâu,” Diệp Lâm nói với người đại diện của mình, “Tôi đeo khẩu trang là được. Vạn tỷ, chị giúp chúng tôi chụp đi.”
Người đại diện bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy điện thoại của Diệp Lâm, thấp giọng oán trách: “Đến lúc có người làm rò rỉ bức ảnh này, đừng tới tìm tôi.”
Diệp Lâm cười cười: “Không sao, chỉ là ảnh chụp chung của bạn học mà thôi.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Ở đây có khoảng hai mươi bạn học cùng lớp có mặt. Phụ nữ đứng ở hàng trước và còn đàn ông đứng ở hàng sau. Thành Nham vốn dĩ không muốn chụp, dù sao thì anh chỉ là bạn học với những người này còn chưa đầy hai năm, thậm chí còn không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học cùng nhau, có vẻ như không cần phải chụp ảnh chung. Anh đứng sang một bên, bị Giang Mộ Bình quay đầu lại nhìn.
“Đến bên cạnh tôi.” Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, đi về phía hắn.
Giang Mộ Bình nhẹ nhàng cầm lấy tay anh.
Người đại diện của Diệp Lâm nhìn điện thoại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào trong đám người.
“Vạn tỷ, chuẩn bị chụp chưa?” Diệp Lâm hỏi.
“Được rồi, mọi người cười lên.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sau khi chụp ảnh cho đẹp, người đại diện trả lại điện thoại cho Diệp Lâm. Mọi người chuẩn bị đi KTV, người đại diện nhìn Thành Nham chằm chằm một hồi lâu rồi hỏi Diệp Lâm: “Người mặc áo sơ mi hoa văn kia cũng là bạn học của cô sao? Tên cậu ta là gì?”
Diệp Lâm đeo kính râm vào, quay đầu liếc nhìn chị.
“Cậu ta hiện đang làm gì?” Người đại diện lại hỏi.
Diệp Lâm nở nụ cười: “Chị định làm gì? Muốn ký hợp đồng với cậu ta sao?”
“Tôi có ý nghĩ này.” Người đại diện nói, đi về hướng Thành Nham, mặc kệ Diệp Lâm sau lưng gọi như thế nào, chị cũng không thèm quay đầu nhìn lại.
“Xin chào.” Người đại diện đưa cho Thành Nham một tấm danh thϊếp, “Tôi là người đại diện của Diệp Thuần, tên tôi là Vạn Phương Tuệ. Đây là danh thϊếp của tôi. Xin hỏi quý danh của ngài?”
“Có chuyện gì vậy?” Thành Nham không nhận danh thϊếp của chị.
“Là như vậy, tôi muốn hỏi một chút, cậu có ý định tiến vào giới giải trí không?”
“Vạn tỷ.” Diệp Lâm đi tới, cười nói: “Chị làm sao vậy, thực sự muốn ký hợp đồng với bạn cũ của tôi sao?”
“Đương nhiên, tôi nghiêm túc.” Người đại diện nhìn Thành Nham, “Cậu có thể suy tính một chút.”
Thành Nham từ chối: “Cám ơn chị đã thưởng thức, nhưng tôi không có ý tứ này.”
“Trước tiên đừng vội từ chối tôi, cậu có thể cân nhắc một thời gian.”
“Không cần cân nhắc, tôi thật sự không có ý tứ này.”
Người đại diện lộ ra vẻ tiếc hận, Diệp Lâm cười ôm vai chị: “Được rồi, được rồi, người ta không muốn thì thôi, đi thôi, tối nay còn có phát sóng trực tiếp không phải sao?”
Người đại diện vỗ vỗ tay: “Suýt chút nữa quên mất, đi đi đi, mau trở về phòng làm việc thay quần áo.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình ngồi vào xe, đột nhiên nói: “Lúc trước sao em không nghĩ tới việc trở thành minh tinh?”
Thành Nham ngồi vào vị trí phụ lái, thắt dây an toàn, cười nói: “Em một không biết hát, hai không thể diễn xuất, sao có thể trở thành minh tinh được?”
“Có rất nhiều minh tinh cũng không biết hát lẫn diễn xuất.”
“Nếu thật sự trở thành minh tinh, làm sao có thể kết hôn với anh được?”
Giang Mộ Bình quay đầu nhìn anh.
“Cuộc sống của anh sạch sẽ và đơn giản như vậy, nếu em bước vào giới giải trí, em sẽ không có điểm giao nào với cuộc đời của anh cả.”
Thành Nham hát không hay, ở KTV anh chỉ nghe thôi chứ không hát, sợ tai của người khác sẽ phải chịu tội. Một nhóm người la ó ồn ào, yêu cầu anh hát một bản tình ca với Giang Mộ Bình, Thành Nham sống chết không chịu. Sau đó, Giang Mộ Bình không thể làm gì khác hơn là phải hát đơn một ca khúc Quảng Đông cũ, trong lúc hát lúc nào cũng nhìn Thành Nham.
Năng khiếu ngôn ngữ của Giang Mộ Bình rất cao, ngay cả tiếng Quảng Đông cũng rất thông thạo. Hắn hát rất êm tai, vẫn không chớp mắt nhìn Thành Nham, khiến đôi tai của Thành Nham đều đỏ lên.
Thành Nham bị hắn mê hoặc đến thất điên bát đảo đến mức đã rót vài chai bia.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Mọi người đều là người làm công, sáng mai phải dậy sớm làm việc, hát không bao lâu đã giải tán. Vừa về đến nhà, Thành Nham liền ngã trên sô pha, cả người nồng nặc mùi rượu. Những ngày này họ đang chuẩn bị chuyển nhà nên căn nhà hơi lộn xộn.
“Giáo sư Giang, em muốn uống nước.” Thành Nham lười biếng nói.
Giang Mộ Bình rót cho anh một ly nước ấm, đưa đến cho anh.
Thành Nham mở to mắt, mông lung mà nhìn hắn: “Sao anh lại hát hay vậy? Đến, hát cho em nghe thêm một bài nữa.”
“Không hát, chỉ một bài kia thôi.”
“Sao anh lại thế, em không còn là bảo bối của anh nữa sao?”
Đồng tử của Thành Nham rất đục, đây là biểu hiện điển hình của việc uống quá nhiều.
Giang Mộ Bình ngồi bên cạnh anh, kéo anh ôm vào trong lòng, cho anh uống nước.
“Em là bảo bối của tôi.” Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham dựa cả người vào hắn như không có xương sống, uống một ngụm nước lớn, trên khóe môi còn đọng lại giọt nước, “Vậy sao anh không gọi em là bảo bối?”
Logic còn rất rõ ràng.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình rất muốn trêu chọc anh: “Em hôn tôi một chút mới là bảo bối của tôi.”
Thành Nham đẩy cốc nước trong tay Giang Mộ Bình ra, có chút tức giận: “Em không phải là bảo bối của anh, làm bảo bối mà còn muốn điều kiện, em không làm.”
Giang Mộ Bình không khỏi bật cười: “A Nham, vừa rồi ở KTV em uống bao nhiêu rượu?”
Thành Nham không trả lời, điện thoại phát ra tiếng thông báo, Diệp Lâm vừa đăng ảnh chụp chung trong nhóm, sau đó có người đăng một bức ảnh khác lên. Lực chú ý của Thành Nham bị bức ảnh hấp dẫn, thẳng thắn phớt lờ Giang Mộ Bình.
Bức ảnh thứ hai là bức ảnh tốt nghiệp của họ vào năm lớp mười hai, trong đó không có Thành Nham. Bức ảnh đầu tiên là bức ảnh nhóm mới nhất, Thành Nham đứng cạnh Giang Mộ Bình.
Thành Nham nhìn chằm chằm vào bức ảnh, lẩm bẩm: “Nếu như năm đó có thể tham gia thi tuyển sinh đại học với anh thì tốt rồi, em cũng sẽ có một bức ảnh chụp chung thời đi học.”
Giang Mộ Bình nhẹ nhàng nắm lấy tay của anh, thấp giọng: “A Nham.”
Thành Nham ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn nhìn xuống tấm ảnh.
Giang Mộ Bình bất đắc dĩ gọi một tiếng: “Bảo bối.”
Thành Nham ngẩng đầu nhìn hắn: “Không phải đã nói rồi sao, em không phải là bảo bối của anh.”
Sắc mặt anh đỏ bừng, khóe miệng khẽ cong lên, nụ cười có chút xấu xa.
“Đứng có ỷ mình uống say mà trêu phá tôi nữa.” Giang Mộ Bình miết miết khuôn mặt nhẵn nhụi của anh.
“Gọi lại một lần nữa.” Thành Nham híp mắt nói.
Giang Mộ Bình khẽ cắn lên đôi môi mềm mại ướŧ áŧ của anh: “Bảo bối…”
Hết phiên ngoại 4.