Đạo diễn Trần ho nhẹ một tiếng, ngăn những người đó nói tiếp.
“Đây là chuyện của tôi, hãy để tôi tự xử lý.”
Mạn Nhu mỉm cười dịu dàng, quay người lại nhìn những tên diễn viên đó: “Vì lý do cá nhân của tôi ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của mọi người, tôi rất xin lỗi, ở đây, tôi chân thành nói với mọi người một tiếng xin lỗi.”
Thái độ của nàng hoàn toàn không chút sai sót nào, dù sao thì mọi người cũng đã nhìn thấy tin tức trên mạng, tuy đến bây giờ sự việc đó vẫn chưa được làm rõ hoàn toàn, nhưng danh tiếng của Mạn Nhu bị tổn hại là sự thật không thể chối cãi, nàng chịu đứng ra gánh hết mọi trách nhiệm đã đủ chứng tỏ cho nhân phẩm của nàng.
Những tên diễn viên đó đã lấy lợi từ Dương Vũ nên cố tình làm khó Mạn Nhu.
Nghe nàng nói như vậy liền lên tiếng: “Cô nói một câu xin lỗi thì xong rồi sao? Cô có biết bởi những tin xấu đó mà một số nhà đầu tư đã rút vốn không? Nếu không phải nể mặt chị Dương Vũ, Tổng giám đốc Phương cũng sẽ không tiếp tục đầu tư bộ phim này đâu.”
Sắc mặt của đạo diễn Trần và một số tợ lý đạo diễn trở nên gượng gạo, nhưng họ điều nói là sự thật.
Bây giờ cả đoàn làm phim được chống đỡ bởi nhà tài trợ của Dương Vũ tìm đến, nếu không có được những khoản đầu tư khác nữa thì có thể sẽ phải giảm số lượng tập phim, như vậy tác phẩm chắc chắn sẽ bớt hay hơn nhiều.
“Thì đó, nếu tôi là cô nhất định chủ động rút lui, sẽ không gây rắc rối cho đạo diễn! Đúng là đồ ăn hại.”
Mạn Nhu không có đất nhượng bộ, trong tình huống này nếu càng phản bác quyết liệt thì sẽ dễ đẩy nàng xuống vực thẳm hơn nếu nàng đã chọn một cách khác, nụ cười của nàng càng dịu dàng hơn và nhìn vào người thốt ra câu nào đó: “Theo cô, nếu tôi có thể lấy được khoản đầu tư thì có phải tôi có đủ tư cách tham diễn hay không?”
“Phải… Nếu cô…”
“Tôi thực sự không ngờ rằng một diễn viên chuyên nghiệp như các cô lại nói ra được những lời như vậy, tôi thừa nhận nhà đầu tư của một bộ phim rất quan trọng, nhưng không phải là ai bỏ tiền vào đây thì có thể làm diễn viên đâu. Nói là phải chịu trách nhiệm.”
Trong phút chốc mọi người đều im lặng.
Sắc mặt của tên diễn viên đó rất khó coi, không tài nào phản bác lại.
Bỗng có những tiếng vỗ tay vang ra từ trong góc khuất, tiếp theo đó ngoại trừ tên diễn viên đó ra thì tất cả mọi người cũng vỗ tay đồng ý những lời Mạn Nhu.
“Mọi người nghi ngờ tôi, không sao cả, ngày mai khai máy, tôi bằng lòng dùng tài diễn xuất của tôi để chứng minh rằng tôi có bản lĩnh để đứng ở đây.” Mạn Nhu tự tin nhìn vào đối phương.
“Nếu chúng tôi nói cô diễn tệ, có phải cô cút ra khỏi chỗ này không?” Tên diễn viên đó vẫn tiếp tục gây sự, nếu Mạn Nhu thực sự ở lại đoàn phim chắc chắn sẽ trả thù họ.
“Được.” Mạn Nhu nói thêm: “Nhưng nếu tài diễn xuất của tôi không có vấn đề, tôi muốn cô xin lỗi tôi trước mặt mọi người.”
Đây chính là khí phách của Mạn Nhu, can đảm đối mặt với sự chất vấn của bất kỳ người nào.
“Được, quyết định như vậy!” Những tên diễn viên đó đưa mắt ra hiệu liền nhanh chân bước đi.
Mạn Nhu đi về phía đạo diễn Trần: “Vừa nãy tôi quá manh động rồi…”
“Không, cô chín chắn và thận trọng hơn so với khi tôi gặp cô vào ba năm trước, tôi đang trông ngóng màn biểu diễn của cô, hôm nay cũng tạm được rồi, tám giờ sáng mai chính thức bắt đầu.”
Mạn Nhu và chị Hy đưa mắt nhìn nhau, cầm lấy kịch bản bước tới khách sạn, nàng sẽ thực hiện nghiêm túc mỗi một cảnh quay và không nóng nảy bởi sự chất vấn của bất kỳ người nào.
Sáng ngày hôm sau, chị Hy không cách nào tìm thấy chiếc váy liền áo của nàng: “Hôm qua rõ ràng chị để ở đây mà!”
Chị Hy cau mày, chạy ra ngoài và tìm thấy chiếc váy đắt đỏ được JUDI thiết kế nằm trong thùng rác ngoài hành lang.
“Những tên cặn bã đó, chị đi tìm bọn họ.”
“Chị Hy!” Mạn Nhu túm cô lại: “Bỏ đi, trước kia cũng đâu phải chưa gặp qua chuyện như vậy, nhưng thật tiếc cho tấm lòng của chị ấy.”
Trong mắt nàng chiếc váy đó là sự yêu thương của Phong Miên dành cho nàng, không liên quan đến số lượng kiểu mẫu có hạn gì cả.
Chị Hy vội vàng chạy đi, Mạn Nhu thấy màn hình điện thoại sáng lên, đó là Phong Miên.
“Công việc suôn sẻ không? Dự báo thời tiết nói nhiệt độ sẽ giảm, em chú ý giữ sức khỏe.”
Mạn Nhu nhếch môi khẽ cười, trả lời rằng: “Không suôn sẻ lắm nhưng em sẽ giải quyết.”
Nàng cất điện thoại vào trong túi rồi đi vào phim trường.
Ở đầu dây bên kia, đôi mắt thâm trầm đen nhánh của người phụ nữ léo lên tia lạnh lùng, ngón tay gõ lên mặt bàn: ” Dùng danh nghĩa của Mạn Nhu chuẩn bị chiếc xe đưa bữa trưa đến phim trường.”
“Vâng, Tổng giám đốc Phong.”
Cô có thể không can thiệp vào kế hoạch của nàng nhưng không thể bỏ mặc không quan tâm đến nàng, ít ra cô phải để mọi người biết được, Mạn Nhu không chiến đấu một mình mà phía sau nàng đang có người bảo vệ nàng.
Sau khi Mạn Nhu trang điểm và thay đồ xong, Dương Vũ mới thong thả đi đến.
“Thật ngại quá đạo diễn, tôi vừa mới xuất viện, sức khỏe không tốt lắm.” Cô nói một cách yếu đuối và bụm trán, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Đạo diễn Trần nhìn lịch sắp xếp hôm nay: “Hôm nay không có phâng diễn của cô, cô có thể về nghỉ ngơi trước.”
Dương Vũ cười nói: “Tôi muốn ở đây với mọi người, các người cứ làm việc đi, không cần quan tâm tôi.” Sau đó được trợ lý đỡ lấy ngồi sang một bên.
Mạn Nhu vốn không nhìn cô, chỉ yên tĩnh ngồi trên ghế dài chờ lệnh của đạo diễn.
Những tên diễn viên đó thấy Mạn Nhu điềm đạm như thế bèn lên tiếng mỉa mai: “Ngay cả kịch bản cũng không xem, lát hồi không biết phải NG bao nhiêu lần.”
“Chắc đã sẵn sàng cút ra khỏi đoàn phim rồi!”
…
Sau khi Đạo diễn Trần và phó Đạo diễn trao đổi một phen bèn cầm loa hét lên: “Mọi người chuẩn bị, cảnh quay thứ nhất, quay cảnh Tử Yến bước vào biệt thự.”
Sau đó ông nhìn Mạn Nhu đã bước đến vị trí mở máy: “Không vấn đề gì chứ?”
Mạn Nhu làm một cử chỉ OK, ánh mắt điềm đạm như nước, ngay sau khi Đạo diễn nói tiếng bắt đầu, biểu cảm nàng lập tức thay đổi.
Mạn Nhu trước ông kính dường như trờ thành một người khác, từ kích động đến căng thẳng còn có đôi chút xấu hổ, đã diễn rất đạt về màn diễn nội tâm của vai nữ số hai Tử Yến.
Chỉ thấy nàng cúi đầu bật cười đưa tay mở cửa chính ra và hé miệng, rồi lại lui về sau hai bước và bước lên trước lần nữa, vừa muốn gõ cửa nhưng cánh của đột nhiên mở ra.
Nàng nhìn thấy các đình đài gác lầu ở bên trong, biểu cảm kinh ngạc được nàng thể hiện một cách sinh động.
“Sau này tôi sống ở đây sao?” Trong ánh mắt của nàng đều đang thể hiện niềm vui sướng và thích thú trong lòng, nàng sải bước đi vào cửa chính.
Đạo diễn hài lòng nhìn vào màn hình hét lên: “Cut, OK!”
Mạn Nhu quả nhiên không làm ông thất vọng, cuộc hợp tác sau ba năm, ánh hào quang của Ảnh hậu không hề phai nhạt chút nào.
Những nhân viên trong phim trường đều gặt đầu, chỉ chốc lát thôi đã diễn giải vai diễn tốt như vậy, tài diễn xuất của Mạn Nhu quá hoàn hảo rồi, tiếp theo lại quay hai cảnh khác của Mạn Nhu, bao gồm một cảnh có đoạn độc thoại rất dài, nàng vẫn thông qua ngay lập tức.
Cuối cùng vẻ mặt lấp léo nước mắt khiến mọi người phải tán thưởng.
Tuy nhiên khi đạo diễn vừa hô Cut, nàng lại khôi phục vẻ ngoài bình thường yên tĩnh, chắc chắn là tài diễn xuất như sách giáo khoa.
“Vừa nãy cô ta có xem kịch bản không?”
“Không có, tôi không thấy cô ta cầm kịch bản, nhớ hết nhiều từ như vậy sao? Thật lợi hại!”
“Thật không hổ danh là người đoạt giải Ảnh hậu Kim Vũ, nếu cô ta không rút lui, có lẽ bây giờ đã là một siêu sao có giá trị.”
Ở phía bên kia, Dương Vũ xem màn biểu diễn của nàng sớm đã ngồi không yên rồi, nhưng suy nghĩ lại để Mạn Nhu ở lại đoàn phim cũng là một chuyện tốt, cô có thể giày vò cô ta: “Cứ đợi mà xem đi, phía sau tôi là ông chủ lớn của đoàn phim, cô chỉ là một vai hề dối trên gạc dưới biết diễn kịch mà thôi.”