Editor: Diệp Hạ
Vừa nghe Nam Việt đồng ý, Giang Cảnh Bạch cười càng tươi hơn.
Cái cằm nhọn bị khuất dưới lớp chăn, đôi môi lúc trước bị mút đến sưng tấy giờ đã tiêu sưng phần nào, khóe môi cong lên, mấy cái răng nhỏ cung lộ ra, đuôi mắt hồng hồng như cánh hoa đào.
Ngọn đèn bên cạnh cũng không sáng bằng nụ cười người bên gối.
Lồng ngực Nam Việt phát ngứa: “Đã đặt vé máy bay và khách sạn chưa?”
“Vẫn chưa.” Giang Cảnh Bạch vừa thân thiết với Nam Việt xong không bao lâu, bắp đùi run rẩy, giờ cũng là lúc tính tình yếu mềm nhất, bất tri bất giác ngoan ngoãn hơn, “Định nói chuyện với anh xong rồi mới đặt.”
Nam Việt được lợi, tức khắc đóng tin tức, quyết định đặt vé giúp Giang Cảnh Bạch: “Thời gian bay hai tiếng rưỡi, bay chuyến mấy giờ?”
Giang Cảnh Bạch nghe vậy nhướng thân lên, nhìn màn hình điện thoại Nam Việt: “Trước sáu giờ chiều là được.”
Y đã tham gia không ít triển lãm trong nước, bao năm qua phía chủ sự cũng chỉ thuê mấy khách sạn quen thuộc, Giang Cảnh Bạch không thạo đường lắm, nhưng cũng không phải mù tịt, nhìn bản đồ một lát là nhớ ra, không cần tận lực nghiên cứu địa hình.
“Chỗ này?” Nam Việt nhìn y nghiêng thân về phía mình, giả vờ tự nhiên khoát tay sau gáy Giang Cảnh Bạch, “Tôi có thể đưa em tới.”
Áo ngủ mùa hè khá mỏng, nhiệt độ trong nháy mắt truyền qua.
Giang Cảnh Bạch trừng mắt nhìn, cánh hoa anh đào bay đến bên tai, làm lỗ tai nhiễm màu hồng phấn.
Y thuận theo ám chỉ, dồn trọng lượng lên vai Nam Việt.
Nam Việt chỉ cho y chuyến bay lúc một giờ năm mươi phút.
Bốn giờ rưỡi hạ cánh, đến khách sạn nghỉ ngơi chốc lát, vừa vặn có thể đi ăn cơm tối, sắp xếp thời gian không thể nghi ngờ là thích hợp nhất.
Giang Cảnh Bạch lại nói: “Không sao, sân bay không xa, tôi tự mình đi là được rồi.”
Nếu không kẹt xe, từ công ty Nam Việt đến cửa hàng hoa khoảng mười lăm phút, mà chuyến bay quốc nội cần đến sớm ít nhất bốn mươi phút để làm thủ tục, việc xếp hàng chờ đợi cũng rất mất thời gian. Nói cách khác, nếu như Nam Việt muốn đưa Giang Cảnh Bạch đến sân bay, vậy hắn sẽ mất hơn nửa thời gian nghỉ trưa, thậm chí bữa trưa cũng phải hoãn lại.
Giang Cảnh Bạch làm sao đồng ý được.
“Đến đó sẽ gọi điện thoại cho em.” Nam Việt như không nghe thấy y nói, ngón tay nhấn trên màn hình.
Giang Cảnh Bạch kéo hắn lại, thỏa hiệp: “Gọi món lúc hai giờ, anh trở về lúc hai giờ năm mươi là vừa kịp.”
Nam Việt cũng không dùng sức, mặc y nắm cổ tay mình: “Ăn cùng nhau đi, có thể đặt bàn trước.”
Giang Cảnh Bạch tính nhẩm thời gian, miễn cưỡng gật đầu, lại hỏi Nam Việt muốn ăn gì không, trong đầu liệt kê mấy nhà hàng gần đó.
Nam Việt một bên nói chuyện cùng y, một bên chọn chuyến bay.
Đến đoạn điền thông tin hành khách, không đợi Giang Cảnh Bạch chủ động nói số chứng minh thư, đầu ngón tay Nam Việt đã lưu loát ấn trên màn hình, thông thuận điền một chuỗi số vào ô thông tin, chuẩn xác không sai một số nào.
Lời Giang Cảnh Bạch định nói bị nghẹn trong cổ họng, sau khi xác nhận lại mới kinh ngạc nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn gò má Nam Việt.
Nam Việt vẫn đang điền thông tin khác: “Sao vậy?”
Giang Cảnh Bạch đáp: “Hơi kinh ngạc, không ngờ anh có thể nhớ số chứng minh thư của tôi.”
Có thể là ảo giác, khi Giang Cảnh Bạch nói xong lời này, động tác tay Nam Việt dừng một chút.
Biểu cảm Nam Việt không đổi, nhẹ nhàng trả lời một câu: “Rất khó sao?”
Giang Cảnh Bạch: “…”
Không khó sao?
Nam Việt điền thông tin xong, cũng cảm thấy lời này của mình hơi không đúng.
Theo y thấy, Nam Việt chỉ nhìn qua các loại giấy chứng nhận một lần, theo lý thuyết không thể nhớ được dãy số dài như vậy.
Nam Việt bổ sung: “Tôi tương đối nhạy cảm với mấy con số.”
Kỳ thực cũng không nhạy cảm đến mức gặp qua là không quên được.
Nam Việt mượn cớ nói cực kỳ nghiêm cẩn: “Số chứng minh nhân dân là mã đặc thù, địa chỉ mã cùng sinh nhật cũng không khó nhớ, bốn chữ số cuối lần lượt là trình tự mã cùng mã kiểm tra, có quy luật.”
Giang Cảnh Bạch cười nói: “Cho dù là có quy luật thì anh cũng thật lợi hại.”
Nam Việt chột dạ, ngậm miệng không nói nữa.
Tuần sau cùng Giang Cảnh Bạch đến sân bay nên để lại số điện thoại của mình, thanh toán thành công, không lâu lắm liền có thông báo tin nhắn.
Nam Việt liếc sơ một cái, bất động thanh sắc lướt qua.
Giang Cảnh Bạch muốn hắn đặt khoang thường, nhưng hắn lại muốn đặt hạng thương gia, mới vừa nãy nhất thời quên mất, ngày mai phải kêu trợ lý nói chuyện với hãng hàng không một chút.
Miễn là nói nâng khoang trải nghiệm, chỉ cần đừng để Giang Cảnh Bạch nhận chỗ nào không đúng là được. (k hiểu cả đoạn này vs đoạn trên, lạc vào biển chấm hỏi)
Nam Việt để điện thoại di động xuống, ấn tắt ngọn đèn nhỏ, nằm xuống sát bên Giang Cảnh Bạch, cùng đi vào giấc ngủ.
Ánh sáng đột nhiên biến mất, trước mắt hai người đen kịt một màu.
Giang Cảnh Bạch cũng nằm nghiêng, mặt quay về phía Nam Việt.
Giang Cảnh Bạch nói với hắn: “Tuy rằng tôi không chú ý khu vực mã và trình tự mã, nhưng tôi có nhớ sinh nhật của anh.”
Nam Việt cảm thấy một luồng hơi thở ấm áp phun lên cằm mình.
Giang Cảnh Bạch nói ra một ngày, cười cười: “Có đúng hay không?”
Nam Việt từ từ thích ứng với bóng tối, vuốt ve đường viền mơ hồ của thanh niên, đôi môi hôn nhẹ lên trán đối phương, trầm thấp đáp lại: “… Đúng.”
——
Mưa tiếp liên tiếp một tuần mới hết hẳn.
Mặt trời chói chang không làm người yêu thích, tuy nhiên so với cả ngày bị mưa làm ẩm ướt quần áo thì tốt hơn nhiều.
Chuôi kiếm không đúng mẫu đã được studio chỉnh sửa và gửi đến đúng hạn, phần tóc giả của trang phục được sử dụng trong buổi triển lãm cũng rất hoàn mỹ.
Tất cả đã chuẩn bị xong, Giang Cảnh Bạch lại bị quật, bản thân xảy ra vấn đề.
Không khí mùa hạ sinh sôi lượng vi khuẩn lớn. Khi nhiệt độ bề mặt cơ thể con người giảm xuống, chức năng miễn dịch cũng suy giảm, rất dễ bị nhiễm bệnh. Người bệnh mùa này cũng không ít hơn mùa đông là bao.
Ngày đó giúp tiệm nail bên cạnh cất dù, sau đó Giang Cảnh Bạch lại ngồi dưới điều hòa nửa ngày, lúc đó cũng không thấy có khó chịu gì, lại ở phòng máy điều hòa thêm mấy ngày nữa, thêm mấy trận mưa dầm gió lớn, không bao lâu cổ họng liền bắt đầu đau rát, sau đó là cuống họng nhiễm trùng.
Nam Việt nghe y nói chuyện lẫn chút giọng mũi: “Bị cảm?”
“Hình như có một chút.” Giang Cảnh Bạch nói.
Gần đây y cũng uống không ít nước nóng, nhưng hiệu quả có hạn.
Nam Việt cúi đầu, dán trán mình lên trán Giang Cảnh Bạch: “Không có phát sốt.”
Giang Cảnh Bạch nhìn Nam Việt cau mày, vội mở miệng: “Không quá nghiêm trọng đâu, từ nhỏ tôi đã như vậy. Dù phát sốt cũng chỉ cần nhiệt độ không cao, uống thuốc ngủ một giấc, ngày thứ hai tỉnh lại là sẽ không sao nữa.”
Dân gian có một câu không hề có cơ sở khoa học như này, “Ốm vặt liên miên, nhưng bệnh nặng lại không hề bị”.
Giang Cảnh Bạch chính là như vậy, hàng năm ốm vặt rất nhiều, đến cũng nhanh đi cũng nhanh, tố chất thân thể không đủ tiêu chuẩn.
Nam Việt thở dài, tay nhéo nhẹ lên mặt y một cái: “Chờ em trở về sẽ dẫn em đi tập thể hình.”
Giang Cảnh Bạch suýt nữa bị sặc nước miếng.
“Không thích?” Nam Việt nhìn thấy chống cự trong đáy mắt y.
Giang Cảnh Bạch thành thật gật đầu.
“Không thích cũng không được.” Nam Việt hiếm khi không thuận theo y.
Giang Cảnh Bạch ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật là thật, không thích rèn luyện, hơi lười biếng cũng là sự thật.
Lúc mới kết hôn Nam Việt hận không thể nâng người lên mặt trăng, vạn sự đều nghe theo y, giờ đã ý thức được thể chất Giang Cảnh Bạch thiên về yếu, có liên quan đến sức khoẻ về sau, tự nhiên không thể tiếp tục dung túng y nữa.
Mặt Giang Cảnh Bạch khổ sở.
Nam Việt treo áo khoác lên, bình tĩnh nắm chặt tay y, ấn lên eo mình: “Thích cái này không?”
Cơ bắp rõ ràng, rắn chắc khoẻ mạnh, cách lớp quần áo cũng cảm thấy cực kỳ tốt.
Lúc Giang Cảnh Bạch làm chuyện xấu cùng hắn thường vô ý thức cọ lên đó.
Nam Việt dụ dỗ y: “Em cũng có thể có.”
Giang Cảnh Bạch: “…”
Đều là đàn ông, không khỏi động lòng với cơ bắp.
Thế nhưng y trời sinh thần kinh vận động không phát triển, lúc tiểu học đã không thích môn thể dục, không dễ thay đổi được.
“… Thích thì có thể sờ anh mà?” Tai Giang Cảnh Bạch ửng đỏ hỏi ngược lại.
Nam Việt bị câu này làm choáng váng, đối mặt với tiên sinh nhà mình, nhất thời trầm mặc.
Hắn cầm tay Giang Cảnh Bạch lên miệng hôn một cái, giữ vững nguyên tắc, dứt khoát không thể lay động vì sắc đẹp: “Rèn luyện hợp lý có thể cao lên.”
Giang Cảnh Bạch: “…”
Cái này có hơi quá đáng nha?
Nam Việt tiếp tục nói: “Trước hai mươi lăm tuổi, xương sụn có lẽ vẫn chưa chân chính khép lại.”
Từ “cao lên” này vừa thốt ra, ánh mắt Giang Cảnh Bạch rõ ràng dao động hơn so với cơ bụng nhiều.
Nam Việt biết mình chọt không sai chỗ, cũng không khuyên nhiều, mở nút tay áo, xắn áo lên vài vòng, sau đó vào bếp rửa tay buộc tạp dề lên.
Tối nay đến phiên hắn làm bếp trưởng.
Nam Việt không đợi quá lâu, đặt nguyên liệu nấu ăn lên thớt, thỏ vàng liền chạy theo phía sau hắn, cò kè mặc cả lần cuối cùng: “Không chạy bộ có được không? Tôi thật sự rất không thích chạy bộ.”
Ngữ khí này phối hợp với giọng mũi, nghe rất là oan ức.
Nam Việt đau lòng rồi lại thấy buồn cười: “Ừm, được.”
——
Người bị cảm ngồi máy bay rất dễ bị ù và đau tai, hoặc mất thính giác trong thời gian ngắn, bệnh nghiêm trọng hơn cũng có thể.
Giang Cảnh Bạch huỷ vé máy bay, đổi sang tàu cao tốc.
Sân ga và đường sắt được bao bọc hoàn toàn và quản lý chặt chẽ, đồng thời vé vào sân ga không được bán ra bên ngoài.
Giang Cảnh Bạch tách khỏi Nam Việt để kiểm tra an ninh, mang vali tìm chỗ ngồi trong đại sảnh.
Y bị sốt siêu vi, đã khá ổn nhưng thần sắc vẫn hơi ủ rũ, mi mắt rũ xuống, thoạt nhìn mềm yếu dịu dàng.
Bên cạnh có người chú ý Giang Cảnh Bạch đã lâu, một nam sinh ăn mặc thời thượng bị đồng bạn xô lại, gian nan gọi Giang Cảnh Bạch một tiếng tiểu ca ca, vì muốn phương thức liên lạc mà nỗ lực mở đuòng: “Cái kia, anh muốn đi đâu vậy? Một mình ra ngoài chơi sao?”
Mang khuôn mặt này hơn hai mươi năm, Giang Cảnh Bạch đã gặp phải không ít người xa lạ muốn lấy lòng y, sau đó đối phương còn nói gì đó nhưng y không nghe rõ.
Giang Cảnh Bạch nhìn về phía nam sinh, ôn hòa cười cười, lễ phép khéo léo từ chối, phía sau liền truyền đến một giọng nói lạnh lùng sắc bén: “Em ấy không đi một mình.”
Giang Cảnh Bạch há miệng, lại miễn cưỡng đóng lại, quay đầu nhìn sang.
Nam nhân đứng phía sau y, cao to đến lộ ra một luồng áp lực vô hình.
Giang Cảnh Bạch không cảm nhận được uy thế gì, thế nhưng nam sinh kia lại cảm nhận triệt để.
Nam Việt ngồi xuống bên người Giang Cảnh Bạch, trong lúc đó vươn tay trái ra, như tuyên bố chủ quyền mà xoa đầu Giang Cảnh Bạch một cái.
Ngón tay đeo nhẫn loé sáng, thoáng chốc làm trái tim nam sinh tan nát, cậu lúng túng cười cười rồi lập tức trở lại chỗ ngồi với đồng bọn.
“Sao anh vào được?” Giang Cảnh Bạch cười cong cong mắt.
Nam Việt cho y nhìn vé tàu mình mới mua.
Là vé tàu chặng ngắn giống Giang Cảnh Bạch, dùng như một tấm vé vào ga.
Giang Cảnh Bạch cười: “Thì ra còn có thể như vậy.”
Y cười xong lại nghiêm mặt: “Không đúng, anh ở đây đợi xe với tôi, vậy thì công việc buổi chiều làm sao bây giờ?”
Từ đây đến công ty Nam Việt cách một khoảng, sợ là sẽ bị muộn.
Nam Việt có chút hối hận vì lúc trước đã bịa thời gian làm việc nghiêm ngặt như thế.
Hắn nhấc cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Chạy nhanh mà, tới kịp.”
Đã vào rồi, Giang Cảnh Bạch cũng không thể đuổi người ra ngoài, bé ngoan ngồi với Nam Việt một chút, gần đến thời gian liền nhắc hắn rời đi.
Nam Việt không còn cách nào, chỉ có thể đứng dậy, lúc gần đi ôm mặt Giang Cảnh Bạch, hôn lên trán y một cái: “Nếu không thoải mái nhớ nói với tôi, tôi đi tìm em.” Hắn khựng lại một giây, cường điệu bổ sung, “Không sao, sẽ không sao đâu.”
Không có chuyện gì hết.
Kể cả những sở thích mà Giang Cảnh Bạch không muốn tiết lộ cho hắn biết.
Giang Cảnh Bạch không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, xoa xoa bàn tay Nam Việt: “Được, tôi biết rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thực đây là chỉ là mấy tầng áo may ô, mình cược xem ai rớt ngựa trước nè ha ha ha
Nam Việt: Trời giá rét, áo may ô nhiều tầng, thật ấm áp.
________
Không biết giải thích vụ áo may ô làm sao, mình hiểu đại khái tác giả muốn nói là mấy chuyện đó nó sẽ lộ nhanh thui, kiểu kiểu dị ʅ(◞‿◟)ʃ
Mấy cái quy luật mã CMT là tui chém đó, chương này hơi khó nhai ㅇㅅㅇ