Mùa Yêu
Chương 16
Dưới gốc anh đào đó,máu vẫn chảy bên cạnh những cánh hoa nhè nhẹ đẩy theo cơn gió …
Người đàn ông mang tên Hoàng Kim Khánh bế người vợ của mình trên tay ,ánh mắt anh ta như rối bời khi thấy cô gái của mình đang thoi thóp vớt vát hơi thở yếu ớt…
Trong phòng mổ Khánh mặc bộ đồ bác sỹ…anh ta mặt lạnh tanh sát khuẩn tay và đeo găng…
Vừa bước vào phòng mổ chính,ánh đèn chiếu lên Khánh tay run run ,anh ta cầm cây dao mổ rồi rơi xuống đất…người bác sỹ bên cạnh vỗ vai Khánh
-Tin ở tôi đi ,tôi sẽ làm tốt nhất định sẽ cứu sống cô ấy,cậu lúc này không thể cầm nổi cây dao mổ thì sao có thể phẫu thuật được…
-Tôi làm được…
Khánh hít một hơi sâu ,anh ta cầm con dao mổ khác rồi người ở bên làm phụ tá…anh ta k cần nhìn màn hình mà tự tay mổ vết thương cho Trúc…ánh mắt anh ta thở phào khi thấy vết chém k chạm vào phổi…
Ông ngoại Khánh ngồi chơi đánh cờ một mình rồi nghe phụ tá…
-Thưa ngài cậu Khánh đã vào phòng mổ đang tự tay phẫu thuật cho vợ mình…
-Đứa cháu này của ta đã k cầm vào dao mổ 10 năm nay rồi ,vậy mà vì cô gái đó nó lại cầm dao mổ,một lần nữa lại khoác lên người chiếc áo bác sỹ mà ta hằng mong nó vứt bỏ…một bên là xã hội đen giết người và một bên là bác sỹ cứu người…thật trớ trêu…
Tokuda cũng nhận được tin Hoàng Kim Khánh vào phòng mổ và đang trực tiếp phẫu thuật,hắn và mẹ đều ngạc nhiên…
-Chẳng phải nó từ bỏ nghề bác sỹ 10 năm nay rồi sao,nó k cứu được Hoa Đán nên vứt bỏ ngay chiếc áo trắng sau đó…chuyện gì đang xảy ra…
-Cô gái đó đang làm hắn thay đổi,con có cảm giác như vậy,con cũng đã quên mất đi tài năng chính của hắn,làm thạc sỹ bác sỹ tu nghiệp tại Pháp 8 năm liền ,một trong những thạc sỹ nhận hàm tiến sỹ trẻ tuổi nhất năm đó…từng nối lại khớp tay cho người bị đứt lìa 5 ngón một cách thành công…
-Mẹ phải công nhận nó rất có tài cứu người
-Nhưng cũng tàn ác giết người k chớp mắt,mẹ k thấy sao?
-Cô vợ đó ở bên hắn sớm muộn cũng nhận lại trái đắng
-Mẹ nhầm rồi sau chuyện này hắn sẽ đóng cô ta trong tủ kính để giữ cũng nên,Hoàng Kim Khánh rốt cuộc cô ta là gì của hắn,hắn vốn đâu có yêu ai khác ngoài Hoa Đán…
-Lúc này con nên giúp hắn giải quyết mọi việc thật tốt để lấy thêm lòng tin…
-Con hiểu mà mẹ,mẹ yên tâm…
Ca phẫu thuật thành công,Trúc đã qua cơn nguy kịch,nghe tiếng máy phát ra nhịp tim…Khánh bước lên gần Trúc nhìn gương mặt cô đang phải thở ống ôxy…anh ta ánh mắt rất buồn lặng lẽ rời khỏi phòng mổ…
Khánh cứ bước như kẻ mất hồn trên hành lang…đến góc khuất sau bức tường anh ta ngồi tựa vào tường rồi nhìn hai bàn tay vẫn còn dính máu của Trúc…anh ta mắt nhắm lại rồi thở dài…
Sắt từ bên cạnh nói khẽ
-Mọi chuyện đã qua rồi ạ…
-Suýt chút nữa là cô ấy không còn có thể cười với ta được nữa…hoá ra cái cảm giác lo sợ mất đi ai đó lại một lần nữa ùa về trong ta…
-Phu nhân sẽ ổn sẽ lại tươi cười như khi xưa ạ…ngài yên tâm bên Y phòng đã nói 5 vết sẹo trên cơ thể của phu nhân họ sẽ làm nó biến mất …
-Việc còn lại giao cho cậu…
Khánh thất thần đứng dậy,Yumi bước ra thở dài
-Ngài ấy có lẽ lại nhớ ngày mất đi Hoa Đán nhưng hôm nay ngài ấy cầm dao mổ chứng tỏ phu nhân rất quan trọng với ngài ấy,sau khi phu nhân tỉnh lại tôi sẽ nói với phu nhân để cô ấy bỏ đi ý nghĩ rằng ngài ấy k có tình cảm…
-Tình cảm bắt đầu từ lâu rồi chỉ là ngài ấy k dám thừa nhận mà thôi,việc hôm nay là câu trả lời quá rõ ràng…
-Ai là người định sát hại cô ấy vậy?
-Cái này để ngài ấy tự giải quyết vì chỉ có ngài ấy có thể giải quyết được thôi…
Khánh bước xuống chiếc xe đen đắt tiền bước vào trong nhà ông ngoại anh ta …trong bộ vest đen lịch lãm anh ta mái tóc bóng mượt,ánh mắt đúng vẻ của dân xã hội,lanh lùng và vô cảm tiến vào…
Ông ngoại anh ta đặt quân cờ cuối vào nước “ tử” ( chết) …
-Cháu đã cứu được cô ta rồi à
-Ông làm vậy để được gì?
-Chỉ là ông thấy nó k xứng đáng với cháu,ông muốn một người vợ quyền lực có thể ở bên cạnh cháu,giúp sự nghiệp của cháu lớn mạnh hơn…
-Chỉ là ông thấy…
Khánh nói lại câu đó rồi cười lớn…
-Cháu phải có vợ quyền lực…ông làm tất cả vì cháu mà thôi…
-Vì tôi…( Khánh đổi sắc mặt) mang dao vào đây
Sắt đem con dao bên ngoài vào đặt lên bàn
-Cháu định làm gì?
-Nợ máu phải trả bằng máu mà ông quên lời ông dặn cháu rồi sao?
Khánh cầm dao cứ nghĩ anh ta đâm ông ngoại nhưng anh ta đâm thẳng vào bụng mình…ông anh ta hét lớn
-Không,không cháu của ông…
Khánh ứa máu ở mồm ra anh ta vẫn ngồi quỳ trước mặt ông mình như một võ sư đang chịu phạt…
-Cháu thay ông trả nợ cho vợ cháu bằng chính máu của cháu,từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt…nếu ông còn làm chuyện này lần nào nữa,ông sẽ mất tất cả ,tất cả sẽ cùng chết…
Khánh rút con dao ở bụng ra rồi đứng dậy,anh ta ra khỏi cửa máu ở bụng chảy ra mỗi lúc một nhiều,Sắt lo lắng
-Ông chủ ngài…
-K sao ta ổn…
Khánh lấy khăn tay bịt vết thương,nỗi đau mà Trúc gặp phải lại do chính ông ngoại anh ta gây ra Khánh k thể làm gì khác ngoài làm tổn thương chính mình …
Anh ta ngồi trên xe cố gắng chịu đau đớn,bỗng có một bà cụ đi ra gõ cửa kính xe,Khánh kéo kính với gương mặt tái nhợt…
-Cháu ơi mua dây đôi đỏ may mắn đi,cụ tự tết tự tay làm ,mua tặng vợ hay bạn gái sẽ gặp may mắn xua tan vận hạn…vợ chồng tay đeo mỗi người một chiếc sẽ không bao giờ xa nhau…
Khánh khẽ cười rồi rút tờ tiền đưa cho cụ
-Cám ơn cụ…
-Tiền to vậy cụ k có tiền gửi lại
-Cụ k cần gửi lại…
Khánh cầm đôi dây đỏ rồi xe rời đi trong ánh mắt bỡ ngỡ của bà cụ…
Trên xe Khánh nhìn đôi dây đỏ rồi nói khẽ “ trái tim của tôi đang phản bội tôi rồi,nó dần dần đang k nghe theo những gì tôi nói…”
Tay anh ta nắm chặt đôi dây đỏ rồi lịm dần đi…
Ba tháng sau…
Trúc ở nhà ngoại đã 3 tháng ,Khánh cũng chưa thấy có ý kiến đến đón về nên ông Đại cứ hỏi dò
-Chồng con có gọi cho con chưa
-Con và anh ta lâu rồi có liên hệ đâu bố
-Là vợ chồng mà k liên hệ là thế nào?
-Bố k biết con rể bố k dùng điện thoại,k dùng mạng xã hội thì liên hệ kiểu gì
-Con hỏi yumi xem sao?
-Thôi kệ con k cần đâu bố,dù sao thì chắc cũng sớm chia tay…
-Ăn với nói,chia là chia thế nào
-Anh ta k yêu con bố đừng hỏi nữa được k ạ
Trúc nói câu này xong cô quay đi khóc rồi cố gạt nước mắt ,ông Đại chợt khựng lại
-Vậy là sẽ không được nữa hả con,sao ngay lúc đầu con nói cả hai yêu nhau
-Chuyện khó nói bố ạ ,sau ngày con bị đâm đó anh ta cũng chưa hề hỏi xem con có ổn không,sống thế nào là biết rồi đấy ạ…
-Hay nó có nỗi khổ riêng
-Bố nhìn anh ta có phải là người có nỗi khổ riêng đâu,thôi con cũng k muốn nghĩ tới nữa …
Tối đến Trúc dở ví của mình ra có ảnh chụp hôm cưới của cô ,Cô nhìn gương mặt vô hồn của Khánh rồi nói trong buồn bã…
“ Tôi thấy mệt mỏi trong mối quan hệ này,giá như tôi k phải là vợ anh thì gánh nặng và áp lực sẽ k lớn đến thế này”…
Vú già bên ngoài nói với Yumi
-Cậu ấy mấy giờ về vậy
-Đang trên đường về rồi ạ
-Vẫn k nhắc đón phu nhân về hay gì à
-Dạ chưa thấy gì ạ,cháu cũng xót ruột,ba tháng là phu nhân khoẻ lâu rồi ý nhưng k cho ai đến đó cũng k nhắc đón về
-Sao lại vậy nhỉ ,k biết tâm ý của ngài ấy thế nào nữa…
-Hay cháu có ý thế này…
Trúc hôm sau là ngày lễ kỉ niệm trường ,cô và các bạn đều mặc váy trắng để chụp ảnh làm kỉ niệm…ai nấy đều xinh đẹp rạng rỡ…tan trường cô đứng chờ chị gái đón…
Sắt cố tình đưa xe chở Khánh đến cổng trường của Trúc rồi giả vờ lên tiếng
-Ô đây chẳng phải trường của cô Trúc hay sao ,ơ phu nhân kìa..
Khánh đang đọc giấy tờ chợt ngẩng lên nhìn qua cửa kính …đúng lúc có một người đàn ông
mang một cốc trà sữa ra mời Trúc,thấy Trúc vui vẻ cười nói cùng bạn trai kia…
Sắt lúc này ấp úng “ Có …có đón phu nhân k ạ”
Người mang trà sữa cho Trúc là thầy giáo dậy toán và lý…
-Thầy mời em
-À vâng em cám ơn thầy
-Nhà Trúc ở đoạn nào thầy đưa em về
-Dạ thôi có chị gái em đón rồi ạ…em cám ơn ạ
-Ừ thầy rất quý em ,phải nói là em nhiệt huyết trong học tập …nghe nói em đăng kí dự thi vào đại học Y
-Dạ vâng em đăng kí rồi ạ
-Khó đấy nhưng thầy chúc em may mắn…
Khánh thấy Trúc cười tươi với người kia,anh ta mặt vẫn lạnh tanh quay ra bảo Sắt
-Đi thôi…
Sắt nhắn cho yumi “ Thất bại rồi”…
Tối hôm đó chị gái Trúc rủ cô đi sinh nhật ở khách sạn 5 sao
-Bạn chị giàu đỉnh của chóp mời đi mà đi một mình chị ngại,đi cùng chị đi
-Thôi em đi còn ngại hơn
-Đi đi mà
-Không em k đi đâu em còn đống bài chưa làm
-Học làm gì lắm,thế k đèo chị đi rồi mang xe về cho bố chị đỡ tốn xiền thuê taxi…
-Em có biết lái xe đâu,thôi đi một mình cũng lười bó tay chị đấy…
-Ờ nhỉ bảo mày học k học …lấy chồng giàu mà kb lái xe là quá thiệt
Nhắc đến chồng Trúc đang viết chợt khựng lại,mặt cô buồn trĩu ,Trang liền né và đi vội…
Bữa tiệc ở khách sạn ,Khánh tới đó bắt tay gặp đối tác…trong bữa tiệc có cả Phương,cô ta cứ nhìn Khánh chăm chú,bố cô ta khẽ nói
-Con muốn cho cả thế giới này biết con yêu ai đấy à,đừng gây chú ý …
-Vâng con xin lỗi…
Trúc đang học nghe chị gọi điện
-Chị quên mang gói quà tặng bạn để ở dưới nhà mày mang qua hộ c
-Ui dời ,được rồi chị gửi địa chỉ đi
Trúc mặc nguyên bộ đồ ngủ hình gấu đi ra bên ngoài bắt taxi mang hộp quà tới cho chị gái…
Khánh đi xuống ra về thì Phương chạy theo,cô ta đứng ở cửa ngỏ ý
-Xe em hôm nay k đi anh có thể đưa e về không ạ
Khánh rất lịch sự cười nhẹ
-À chào em
-Dạ chào anh,sau bữa tiệc ở nhà anh hôm nay mới có dịp gặp lại …em k đi xe mà bố em ở trong đó chắc còn lâu,nếu anh bận em đi taxi cũng được ạ…
Phương giả vờ chóng mặt nên lảo đảo ngã vào người Khánh đỡ
-Ồ em k sao chứ?
Trúc đúng lúc mang hộp quà tới cổng,thấy Khánh đang đỡ một cô gái,tay anh ta ôm eo cô gái đó…Trúc như đứng hình vài giây thì tiếng Trang gọi
-Trúc bên này…
Khánh vừa nghe thấy tên Trúc liền nhìn sang đường…ánh mắt bắt gặp nhau…Trúc lờ đi như k thấy,Trang chạy sang lấy quà rồi rẽ sang sảnh khu B nên k thấy Khánh…
Sắt lúc này liền lên tiếng để Phương biết
-Ôi phu nhân kìa,phu nhân ơi
Trúc thấy sắt gọi nên cô ngại k dám bỏ đi,Sắt chạy sang
-Chào Sắt
-Chào phu nhân nhé,phu nhân tới đưa đồ cho cô Trang à
-Vâng ,hai người tới đây bàn việc ạ
-dạ vâng ông chủ nay có việc ở đây,phu nhân để tôi đưa về
-thôi,tôi nghĩ anh ta bận nên tôi tự về được rồi ( ý nói thấy Phương)
-Phu nhân đừng hiểu làm cô gái kia là con chủ tịch thành phố nên có quen biết qua và xin đi nhờ xe thôi ạ
-Vậy hai người đưa cô ấy về đi,tôi xin phép
-Kìa phu nhân,ai lại để cô đi taxi về…đi nào tôi đưa về …
Trúc thấy Sắt nói vậy cô cũng ái ngại nên đi sang đường…cô lên thẳng xe mà k nói chuyện câu nào,Phương đã ngồi sau xe với Khánh…Cô ta đon đả
-Chào em chúng ta lại gặp nhau rồi
-Vâng chào chị…
-Em k phiền nếu như anh Khánh đưa chị về chứ có làm em k thoải mái không?
-Em có chút k thoải mái thật chị ạ nhưng k sao đưa người khác về là việc nên làm…
Khánh mím môi suýt cười khi câu nói thật thà của Trúc làm Phương ngại…
Anh ta lấy hai ngón tay đặt ngang môi rồi rung họng và bảo Sắt
-Đi thôi…
Trúc nhìn qua gương phía sau thấy Phương ngồi gần Khánh cô lầm bầm,Khánh nhìn về phía gương Trúc liền lảng đi khi ánh mắt cả hai chạm nhau…
Phương ở trên xe nói giọng ỏn ẻn tiểu thư
-Chị nghe nói em năm nay thi đại học ,chị quen rất nhiều có gì em cứ bảo chị nhé,em định thi trường gì?
-Em thi đại học Y ạ
-Ồ vậy học dài lắm ,sau này sinh con em sẽ vất vả đấy khéo phải nghỉ học
-Em chưa nghĩ đến chuyện ấy…
-Trời nghĩ dần là vừa em ạ ,kiểu gì chẳng phải sinh vài ba nhóc cho vui cửa vui nhà
-Nếu có đông con em cũng thích …
Khánh nhếch lông mày khi nghe thấy Trúc nói vậy…anh ta k ngần ngại nói luôn ngay cả có Phương ngồi cạnh…
-Thế thì chúng ta phải mau chóng xúc tiến chứ nhỉ …hôm nay đẹp ngày đấy
Sắt bật cười khẽ…anh ta vội nín lại…Phương ánh mắt đầy vẻ ganh tị cứ trợn lên nắm chặt tay…
Còn Trúc vẫn cứ ngốc nghếch suy nghĩ vì lời Khánh nói “ Hôm nay hình như đâu phải ngày đẹp ,có nhớ sáng nay bố nói k dc đi xa với xây nhà cửa”
Trúc quay lại nói với Khánh rồi cô thấy anh ta lấy khăn quàng cổ của anh ta vắt vào cổ Trúc
-Lạnh đấy lúc nào cũng phong phanh,tôi đâu có nói xây nhà,tôi nói việc khác mà
Trúc lúc này mới nhận ra cô chợt đỏ mặt ôm hai má quay lên…Khánh khẽ cười…
Trúc hai má đỏ tim đập thình thịch cô lầm bầm “ Hắn cứ làm tim mình vỡ mất thôi”….
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!