Mùa Yêu
Chương 15
Cuộc đời sau này chẳng biết ra sao,chỉ cần hằng ngày được thấy nhau,bên nhau bình yên là đủ rồi…
Lời mời hấp dẫn từ Phương khiến Tokuda lưỡng lự…
-Lời mời hấp dẫn đấy nhưng cô biết thừa việc này không hề đơn giản…
-Chính vì k hề đơn giản nên tôi mới nhờ đến anh…
-Đúng là kẻ si tình,yêu một khúc gỗ như hắn đời cô khổ rồi…
-K sao cả chỉ cần có thể ôm khúc gỗ trong tay thì khúc gỗ có ra sao tôi vẫn sẽ ôm trong bàn tay…
-Ngày mai là lễ hội hoa đào trong phủ mắt quỷ,các khách được vào xem nhưng hạn chế người chỉ có thân thiết mới được…điều kiện vào đó là k dc mang điện thoại máy quay phim hay máy chụp ảnh
-Lý do là gì vậy?
-Mai đến cô sẽ biết…
Tại cấm điện…Trúc học bài muộn,cốc trà sữa trên bàn hết nhẵn,cô ngủ gật trên bàn…
Khánh lúc này cũng mới xong việc…anh ta thấy tờ giấy ở trên bàn ,Trúc muốn thi vào trường đại học Y…cô ngủ rất say lay lay mà k tỉnh…
Khánh bế bổng lên thì cô mở mắt rồi dụi
-Gì vậy
-Lên giường ngủ ,ngồi ngủ đau lưng đấy …
-Vâng ,nay lắm bài quá
Đặt Trúc xuống giường cô kéo chăn ngủ ngon lành…rồi đột nhiên cô quay ra đập tay xuống giường “ Anh cũng đi nghỉ sớm đi “
-Ừ ngủ đi…
Khánh nhẹ nhàng kéo chăn lên người Trúc rồi ngồi nhìn cô ngủ đến cả tiếng,bên ánh đèn huyền ảo,bên ngoài tuyết vẫn đang rơi…
Chị họ của Xuân chơi cùng đám dân xã hội,bọn chúng nói
-Tao cần tìm vài đứa con gái Việt để tiếp các sếp lớn mày làm được không?
-Dạ anh cần mấy đứa
-5-6 đứa gì đó,phải trẻ nhé và dĩ nhiên phải ưa nhìn
-Vâng em sẽ tìm cho anh
-Ok có gì báo anh…
Cô ta trở về trước khi Xuân đi học liền bảo
-Ở lớp có mấy bạn nữ người Việt
-Lớp em có hai thôi em và một bạn nữa
-Chị có việc làm thêm rất tốt,rủ bạn đi được báo chị…lương cao nhé
-Vậy à chị,làm gì vậy ạ
-chỉ cần đi chơi cùng cho đủ đội là có tiền
-Đi chơi cùng,đủ đội… là sao c
-Nói chung là cứ dẫn bạn đến chị bảo cho
-Bạn em lấy chồng có điều kiện lắm chắc nó chả cần đâu
-Đàn bà ai chẳng muốn thêm,giàu mà là bạn em chắc là mấy ông mở mấy quán bún lèo tèo chứ gì?
-K chồng nó giàu thật mà
-E cứ hỏi nó xem,có chồng rồi càng dễ…
-Vâng…để e thử…
Trúc vừa đến trường thì Xuân xà vào nói chuyện
-Này ,đi làm thêm không có tiền
-Dạo này mày cần tiền thế à,làm gì
-Sắp thi đại học rồi còn phải lo cả đống nên làm dc gì thì làm…
-Nhưng tao chưa cần đến tiền,đi học về muộn là chết dở chứ nói gì đi làm
-Chồng quản lý chặt thế à…
-Đợt này khó tính,thôi cứ tính sau,này tí đến nhà tao đi,nay ở ý có lễ hội hoa
-Lễ hội hoa trong nhà á
-Ui đấy k phải nhà rộng lắm tí đến thì biết,hoa đẹp lắm,quan trọng rất nhiều đồ ăn…
-Được ,thế thì phải đi…
Tại cổng nhà Mắt Quỷ các quan chức và những người có máu mặt tới dự,trên tay ai trước khi vào cổng cũng được đeo một vòng hoa anh đào trên cổ tay,thảm đỏ trải dài vào tới trong phủ…
Phương trong chiếc váy trắng tinh khôi bước xuống con xe đắt tiền,cô ta đi cùng bác ruột bước vào trong…người dưới đưa họ đến khu vực của Khách,Phương tự tách ra
-Bác vào trước đi cháu đi vệ sinh rồi quay lại
-Ừ vậy bác vào trước nhé…
Phương từng được bố cô ta đưa tới đây khi ông Khánh còn làm chủ,thế nên Phương biết khá rõ đường ở đây…tiếng đàn kéo violin được phát lên các loa trong phủ…Phương vô giác chạy tới con đường hoa đào trắng nơi dẫn tới cấm điện…người của phủ chặn lại
-Thưa cô xin mời đi lối khác…lối này là vùng cấm
-Vậy à tôi bị lạc,tôi nghĩ đây là rặng hoa anh đào đây chứ
-Không,hoa đào của khách ngắm bên khu vườn k phải ở đây
-Vậy đi lối nào ạ
-Tiểu thư quay lại rẽ ngã ba là sẽ có người chỉ tiếp nhé
-À vâng…cám ơn
Bên kia hồ Phương thấy rõ người đứng kéo đàn ,bản nhạc du dương đang cất lên từ Khánh…anh ta trong bộ kimono màu đen ,mái tóc bóng mượt,ngón tay dài uyển chuyển kéo từng nốt nhạc…ánh mắt lạnh tanh,gương mặt vô cảm đó lại khiến Phương giữ trái tim mình rồi nói khẽ “ Chẳng ai biết lấn át tim em chỉ có anh,em ôm tương tư cả sáng đêm,ngốc nghếch nhưng thương thầm anh thôi”…
Trúc và Xuân trở về nhà,Xuân choáng ngợp trước nhà chồng của Trúc
-Êu ôi đây là nhà á,đây to như cung điện ý
-Ừ cũng rộng thật,ở đây cũng k phải mới mà tao vẫn đi lạc
-Rộng thế này cơ mà…
Yumi đứng ở cổng thấy Trúc liền cười tươi,đám người dưới cúi đầu chào hô “ Phu nhân về”
Xuân nuốt nước bọt nhìn Trúc còn Trúc đang xua tay “ Mọi người đừng chào vậy tôi ngại lắm”
-Này chồng mày rốt cuộc là ai vậy?
-Tao còn k biết là ai
-Là sao…êu ôi hoành tráng dã man,bảo sao đùng cái lấy chồng…
Yumi đon đả
-Phu nhân đây là
-Đây là bạn thân của tôi nhờ yumi tiếp đón nhé,tôi đi thay đồ
-Vâng ông chủ đang chờ phủ nhân về đấy,khi nào sếp ra mới bắt đầu khai tiệc
-vậy à,vậy tôi đi luôn đây,xuân cứ đi theo bạn này nhé…
-Ừ đi đi …
Trúc chạy vụt qua Phương rồi va phải …cô cúi đầu
-Tôi xin lỗi nhé…
Phương với bản tính khinh người nên phủi áo
-Sau nhớ để ý hơn nhé em…
-Vâng em xin lỗi ạ
Trúc cười gượng khi thấy Phương tỏ ra căng thẳng…Trúc chạy đi tiếp,Phương chợt nghĩ “ Cô ta chạy về phía đó k lẽ,chắc k phải …sao có thể là một con ranh nthe được”…
Trúc chạy qua rặng anh đào rồi thở hổn hển…Khánh đang cài cúc áo bên trong phòng ,vú đang chỉnh lại trang phục cho Khánh thì Trúc mờ toang cửa ra rồi thở gấp
-Còn kịp k ạ
Khánh thấy Trúc nằm lăn lên ghế thở anh ta cau mày
-Trông k ra thể thống gì
Trúc bật dậy
-Yumi bảo chạy nhanh về vì anh chờ khai tiệc còn gì,em đói rồi,khai tiệc cho sớm còn được ăn
Vú bật cười Khánh khẽ rung họng
-Cứ như ở đây tôi bỏ đói cô vậy?
-Ăn là chân lý
Trúc dơ chéo tay nhìn về phía trước,Khánh nín môi khẽ cười…
Vú liền giục : Quần áo để ở kia phu nhân thay đi cho kịp
-À vâng…
Trúc cũng thay chiếc váy trắng,đang ngồi trước gương thì Khánh đi ra cầm thỏi son màu đỏ hồng vặn ra ,thỏi son đã được dùng nên Trúc thắc mắc
-Màu này sẽ hợp với cô đấy
-Em nhớ em làm gì có thỏi son này nhỉ,em toàn son teen rẻ thôi…
Khánh chấm son lên môi Trúc rồi nói với ánh mắt rất buồn
-màu son này rất hợp cho ngày hoa anh đào ,đỏ của máu ,hồng của màu hoa …
Trúc thấy Khánh có thái độ kì lạ,cô thấy anh ta rất lạ,Khánh quay đi ra bên ngoài…Trúc lấy son đánh lại cho tử tế
-Đánh son cho người ta cũng k đàng hoàng…
Rồi nắp son rơi xuống Trúc cúi nhặt thấy chữ khắc trong nắp son có ghi “ Hoa Đán”…
Trúc chợt sợ hãi đặt lại thỏi son lên bàn…
Vú bên ngoài giục “ đi thôi phu nhân”
Trúc nhìn mình trong gương,màu son này cô cảm thấy có gì đó ghê sợ khi thỏi son này của Hoa Đán” Anh ta tại sao lại đánh nó lên môi mình…tại sao”…
Bước ra bên ngoài Khánh nhìn Trúc mỉm cười ,còn cô thì như mất hồn kể từ khi biết thỏi son đó của Hoa Đán…
Khánh nắm tay Trúc …cô nhìn anh ta
-Anh làm vậy để làm gì?
-Đi thôi
-Anh muốn hành hạ tâm hồn tôi có đúng không?
Khánh kéo giật tay Trúc…
-Tôi nói đi thôi…
Trúc mắt rơm rớm bước theo chồng với vẻ gượng ép…
Tại sảnh chính nơi tiếp khách diễn ra…Xuân đang nhìn cái gắp bánh k thấy thì bên cạnh Phú xuất hiện
-Chào em cô gái làm tôi tiêu chảy hao mòn cả một tấm thân trai tráng…
Nghe xong Xuân giật mình quay sang nhìn nhận ra Phú ,kẻ gọi hẳn 2kg ốc để ăn…
-Ồ …anh…
-Em đừng bàng hoàng bởi vì dù em có định hãm hại tôi thì tôi vẫn giữ được phong độ và vẻ lãng tử của chính mình…
Xuân thấy Phú trong bộ vest đỏ cam rực rỡ cả góc phòng…
-Anh cũng được tới đây à
Phú đang định giới thiệu thì Xuân nói khẽ “ Ở đây đồ ăn nhiều thật,nhưng mà anh nên ăn uống cho có ý,ai lại bên mép dính đầy bánh thế kia”
Phú vội nhớ ra anh ta vừa cầm cái gắp bánh có dính bánh và vừa vuốt lên mồm…
-Cái này là do tôi vừa cầm cái gắp đưa cho em nên mới bị ( tay phủi phủi vào miệng)
Xuân rất hồn nhiên dùng tay phủi bên mép của Phú
-K sao,phủi là xong mà…có gì đâu…
Lúc này Phú như trúng tiếng sét ái tình…anh ta mặt nghệt như đứa trẻ…
Bữa tiệc được chính thức bắt đầu…họ hô “ Ông chủ và phu nhân tới”
Khánh nắm tay Vợ bước vào bên trong,Trúc gương mặt cố tỏ ra vui vẻ,Khánh nói khẽ
-Đôi khi phải diễn cho thật tốt để tròn vai
-Tôi sẽ ly hôn
Lời nói của Trúc khiến Khánh quay lại nhìn,anh ta mặt có vẻ giận dữ…
-Im miệng…
-Tôi hứa sau bữa tiệc này sẽ rời xa anh bằng bất cứ giá nào,thỏi son đó của Hoa Đán ,anh hãy để nguyên đồ của chị ấy còn tôi tự có son đánh của riêng mình…
Phương đứng bên dưới thấy rõ cô gái kia nắm tay Khánh “ Hoá ra đúng là cô ta,nhưng họ đang có chuyện gì vậy”
Trúc gượng cười rồi bước ra cười khẽ ,Khánh nắm chặt tay…
Khánh giới thiệu với tất mọi người rằng Trúc là vợ anh ta…Trúc cũng vui vẻ đáp lời thế nhưng cô k hề nhìn Khánh lấy một lần…anh ta nhận ra điều đó…
Trúc chợt thấy điện thoại reo là chị gái gọi…
-Sao chị chưa đến
-Trúc về nhà ngay có vài kẻ đang bắt bố ở đây,chúng nói em về sẽ nói chuyện …
-Ai vậy…em về ngay…em về ngay…
Trúc vội quay ra ngoài yumi chặn lại
-pHu nhân tiệc còn chưa kết cô đi đâu vậy
-Tôi phải về nhà hãy bảo anh ta vậy…có kẻ bắt cha tôi
-Để tôi đưa cô đi ,chờ tôi vào báo cáo…
Yumi vừa vào bên trong thì Trúc chạy vội đi một mình…
Phương lân la đến gần Khánh
-Hôm nay mới biết mặt phu nhân của anh
Khánh cười khẽ vẻ mặt xã giao…
-Ừm…
-Cô ấy còn khá trẻ nên chắc có lẽ sẽ phải nuông chiều rất kĩ rồi
-Thật ra nuông chiều đàn bà mà nhất là vợ mình thì nên làm mà…tôi xin phép
Tokuda thấy Phương bước tiếp liền kéo tay lại
-Cô k nên gây sự chú ý lúc này,từ từ
-Tôi muốn nói chuyện với anh ấy
-Đang đông người thì nói được gì,người làm việc lớn chớ có nóng vội…
Yumi ghé vào tai Khánh “ Có người bắt cóc bố của Trúc rồi ạ”…
Khánh đổi sắc mặt và đặt ly rượu lên bàn …anh ta vội vã rời khỏi bữa tiệc…
Trúc bắt xe về nhà cô vội vã chạy vào nhà,bên trong có hai kẻ bịt mặt,chúng trói ông Đại và cô chị gái rồi dán băng keo…Trúc vừa bước vào
-Các người là ai vậy,tôi tới rồi mau thả bố tôi ra
-Cô k đi cùng ai chứ
-Tôi k đi cùng ai cả,làm ơn hãy thả ông ấy ra…
Ông Đại kêu ú ớ…một tên tiến tới gần Trúc hắn định xiên vào bụng cô thì Trúc phản xa nhanh tóm lấy tay hắn
-Mày k thoát được đâu …
Từ sau một kẻ ôm lấy miệng Trúc đâm cô từ phía sau,kẻ phía trước cũng đâm cô liên tiếp ba nhát từ phía trước,ông Đại và Trang dẫy dụa khi thấy Trúc bị đâm …nhất là ông Đại gằn nổi cả gân ở cổ…
Chúng kéo Trúc lôi cô ra gốc cây anh đào trước cửa rồi rời đi…
Hoa anh đào đỏ rơi xuống chiếc váy trắng đầy máu,Trúc mắt lờ đờ dơ bàn tay đầy máu về phía bố mình,ông Đại khóc ròng nhưng bất lực vì bị trói…
Trúc ngửa cổ lên thở yếu dần đi…hoa rơi lả tả vào gương mặt của cô…
Trên xe Khánh cảm thấy lo lắng,anh ta xoay chiếc nhẫn trên tay liên tục…vừa tới nơi cảnh tượng mà anh ta chứng kiến đó chính là Trúc nằm dưới cây hoa với thân thể đầy máu…anh ta vội vã chạy về phía Trúc
-K thể nào ,sao có thể ,k thể nào
Yumi ôm miệng bật khóc khẽ kêu “ Phu nhân”…
Khánh vừa chạm vào Trúc thì cô gạt ra
-Đi đi,tôi đã nói sẽ rời xa anh …có lẽ tôi sắp làm được rồi…
-Tôi xin lỗi,xin lỗi vì đã đến trễ…tôi…
-Tôi có lẽ lại giống như người anh yêu chết ở nơi này,sau này cũng mong trong lòng anh nhớ đến tôi như nhớ tới cô ấy…
Trúc dơ bàn tay đầy máu lên sờ lên má Khánh
-Tôi yêu anh rồi đấy …
Khánh đỏ đôi mắt khi nghe tới câu này,Trúc gục xuống tay anh ta,Khánh như kẻ điên hét lên
-Không…
Có lẽ “ mùa yêu” tới rồi nhưng lại chẳng phải là “ mùa yêu” của chúng ta…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!