Mùa Yêu
Chương 17
Bản nhạc trên xe du dương điệu nhạc piano vang lên…tôi cảm thấy rất buồn trong thoáng chốc…tôi buồn vì sắp một lần nữa đối mặt với người chồng không hề có tình cảm với tôi…
Vừa bước xuống xe Khánh lặng lẽ bỏ thuốc ra hút ,anh ta quay đi mà không chút hỏi han với Trúc…
-Này anh…chúng ta hôm nay dứt điểm đi,sống thế này chỉ mệt mỏi cho cả hai …
Khánh khựng lại
-Tôi thấy rất bình thường và không có gì là mệt mỏi…
-Bởi vì anh đâu có yêu tôi nên anh sẽ k cảm thấy mệt mỏi ,cái đó tôi biết,thế nên kết thúc sớm có lẽ là điều tốt nhất…
-Ngay từ đầu tôi đã nói đừng có tình cảm thế nên đừng trách tôi rằng vì tôi không yêu cô nên cô cảm thấy mệt mỏi,cô là gì mà đòi hỏi tình yêu từ tôi,cái mác vợ mà tôi cho cô là đang cho gia đình cô một cơ hội sống,cô nghĩ tôi thích lấy người như cô hay sao?
-Người như tôi…
Khánh ôm trán …
-Đừng nói gì nữa…
-Người như tôi thì làm sao,anh nói thẳng ra đi ,người như tôi làm sao,tôi đâu có đòi hỏi gì từ anh nhưng tôi bị thương nặng đến vậy 3 tháng liền k dc một lời hỏi thăm,sống như vậy thì sống bên nhau làm cái gì?
-Chẳng lẽ tôi phải nói rõ cô là kẻ nghèo hèn và có người bố tù tội trộm cắp,mẹ cô thì bỏ gia đình lấy chồng khác ,cô được hưởng gen tốt quá nhỉ mà còn cao giọng…
Trúc tát bốp vào mặt Khánh…
-Phải rồi sao tôi có thể với được người cao quý như anh đây…sao dám đòi hỏi gì từ người đàn ông giỏi giang này nhỉ,nếu anh giỏi thì tôi đã chẳng bị đâm đến suýt chết …anh giỏi lắm,rất giỏi ,rất bản lĩnh…thế nhưng đừng cho rằng anh có thể sỉ nhục gia đình tôi,anh nói tôi thế nào cũng được nhưng người sinh ra tôi anh k có quyền phán xét họ…tôi nghĩ cuộc nói chuyện hôm nay thế là quá đủ rồi,chào anh…tôi k muốn gặp lại anh nữa…
-Đứng đấy khi tôi chưa cho phép cô k dc đi
Trúc vẫn quay đi Khánh quát lớn “ Hãy nhớ cô vẫn đang là vợ tôi”
Trúc bật cười tự nhủ “ Hắn là kẻ lập dị,k có tình cảm với mình nhưng lại muốn chế ngự mình ,muốn áp đặt mình…mình k muốn như vậy mình muốn thoát khỏi hắn”…
Trúc bước đi cương quyết thì từ sau Khánh ôm cổ cô lại…anh ta gằn giọng
-Cô vào đây…
-Anh làm gì vậy ,bỏ tôi ra…
-Chẳng phải cô cũng thích có nhiều con hay sao,làm tròn nghĩa vụ của cô đi…
-Không,tôi k muốn…
Khánh bế bổng Trúc đi vào bên trong…Trúc cắn mạnh vào vai anh ta,Khánh vẫn k biểu lộ cảm xúc đau đớn nào ,Trúc dẫy dụa,Khánh ném vào giường…cô chạy ra với con dao chĩa về phía Khánh
-Cô muốn làm gì
-Tránh xa tôi ra ,tôi k muốn liên quan gì tới anh nữa…
-Cô k nghĩ cho gia đình rồi,chỉ cần tôi nói buông thì bố cô sẽ phải trả giá vì hành vi trộm cắp của mình…
-Anh ép tôi…
-Tôi đang rất thoải mái rồi đấy,nào …lại đây
Trúc đang luống cuống thì Khánh đá vào tay cô khiến con dao văng ra…anh ta kéo người Trúc rồi ôm trọn cô vào người…ngay lập tức anh ta bóp miệng cô ghì hôn chặt…Trúc dẫy lên…
-Buông…ưm…buông…tôi…ưm
-Cô k có cửa thoát đâu…hãy nhớ lời tôi nói…
Trúc mặt lừ lừ nhìn Khánh …vừa nằm lên giường Khánh vồ vập lấy cô…anh ta như con thú điên đói khát lâu ngày…
Từng tiếng mút môi,anh ta cắn xuống cổ Trúc rồi từng chút xuống ngực…chiếc áo lót bật ra cùng bầu vú trắng tròn,đầu ngực ửng hồng…Trúc nằm như kẻ mất hồn,cô cứ nhìn lên trần nhà cho tới khi Khánh kéo chiếc quần lót của cô lệch sang một bên…
-Thằng khốn nạn…
-Sao?
-Tôi bảo anh là thằng khốn nạn…
-Cô dám ăn nói với tôi như vậy à…
Khánh cắn lên môi Trúc khiến cô chảy máu,anh ta ghì tay cô chặt…bên dưới anh ta đưa dương vật mơn trớn quanh bên cửa mình của Trúc…
Trúc dẫy dụa anh ta ghì chặt cô để cố đâm được vào…chiếc quần lót dần rách ,bầu ngực của Trúc cọ sát người Khánh…
Tại nhà chủ tịch thành phố
Phương cứ nghĩ đi nghĩ lại ánh mắt của Khánh khi nhìn Trúc “ Con đó rốt cuộc nó đã cho anh ấy ăn bùa gì…chắc chắn đã yểm bùa gì đó”
Mẹ Phương đi vào
-Sao rồi mẹ
-Bố con đã đề xuất muốn gửi con vào đó học kiếm thuật…
-Bên kia báo sao ạ
-Họ bảo trợ thủ đắc lực của Khánh là Sắt kiếm thuật cũng rất giỏi nên sẽ hỗ trợ cho con
-Con phải gọi Tokuda…hắn sẽ sắp xếp
Trúc gọi cho Tokuda
-Anh tính thế nào đây?
-Tôi đã bảo từ từ rồi ,giờ cô muốn vào đó với tư cách là học viên kiếm chứ chẳng còn cách nào khác
-Nhưng k phải anh Khánh dậy
-Hắn có mà,tiếp cận dần dần chứ hiểu ý tôi không?
-Ở đó có vợ anh ta tôi e là khó
-Hắn 3 tháng nay k đoái hoài đến vợ nên cô yên tâm,tôi đã bảo rồi con người hắn chẳng yêu ai ngoài chính bản thân hắn cả…
-Vậy cứ đăng kí cho tôi vào đó làm học viên
-Để tôi sắp xếp…
Trúc nằm khóc nhưng cố k phát ra tiếng,môi cô vẫn rơm rớm vết cắn ,cổ đầy vết mút tím do Khánh để lại…
Khánh nằm bên anh ta biết Trúc đang khóc,nhổm dậy nhìn Trúc thì cô vội gạt nc mắt…anh ta định sờ lên má rồi Trúc lên tiếng
-Tôi về được chưa?
-Nhà cô đây cô đi đâu được…
-K đây k phải nhà tôi…
Trúc co ro người ôm lấy thân …Khánh khẽ nằm sát gần ,anh ta hôn vào gáy cô…
-Ngủ đi…thức là tôi lại làm tiếp đấy…
Trúc nhắm chặt mắt rồi bàn tay Khánh khẽ chạm lên gần mắt cô,anh ta nhẹ nhàng lau những giọt nc mắt của cô mà vẫn lặng im k hề nói điều gì…Trúc mở mắt ánh mắt buồn bã …
Sáng hôm sau ,sau khi Khánh ra ngoài Trúc ngồi đan len cùng vú già
-Vú ơi con về nhà được không?
-Bố cháu biết là ở bên này rồi còn sáng nay dặn vú là k dc để cháu về,ông ý bảo có về cũng k cho về đâu…
-Chán thật sự vú ạ,cháu cảm thấy như anh ta lúc nào cần cháu thì mới gọi,ba tháng qua cháu bị thương anh ta cũng k hề hỏi thăm cháu ,giờ cháu mà ở lại hắn lại có cớ sỉ nhục gia đình cháu và khéo lại nghĩ cháu quá dễ dãi
-K phải đâu,cậu ấy cũng bị thương đấy phải đến gần một tháng mới có thể làm việc trở lại,sau đó công việc ngập đầu nên có thể chưa nghĩ đến chuyện đón cháu về…
Yumi đúng lúc đến vỗ vai Trúc
-Chào phu nhân của tôi,chúc mừng cô trở về nhà…cô có biết ai là người phẫu thuật cứu sống cô không,là ông chủ đấy
-Sao có thể anh đâu phải bác sỹ
Vú già cười nhẹ
-Là tiến sỹ ngoại khoa đó phu nhân của tôi ơi…tu nghiệp 8 năm tại Pháp đấy…
-Thật ạ,vậy mà cháu không biết…mà đúng là cháu không hề biết gì về anh ta cả…thật sự là chẳng biết gì…
-Rồi dần dần sẽ biết mà phu nhân
Yumi cười khẽ
-Trúc này ngài ấy có nhớ cô đấy chẳng qua là ám ảnh cái ngày cô bị thương,Sắt nói với tôi hoá ra hằng đêm ngài ấy đều đứng dưới cửa nhà cô chờ cô tắt đèn đi ngủ rồi mới đi về…
-K thể nào tôi k thấy
-Đâu phải cứ nói ra mới là thích là yêu đúng không nào,ngài ấy có tình cảm với cô nhiều là khác…
-Thôi k cần an ủi tôi đâu…
-tôi có cái này muốn cô xem
Bức ảnh trong điện thoại mà Sắt chụp khi Khánh mặc bộ đồ đen ,áo măng tô dài đứng dưới trời tuyết nhìn lên cửa sổ phòng của Trúc…
Trúc ôm miệng
-Anh ấy
-Đúng vậy ,ngài ấy rất trầm lặng,ngài ấy thích cô đấy…đã 10 năm rồi kể từ ngày k cứu được Hoa Đán ,ông chủ đã bỏ luôn nghề y,10 năm sau ngài ấy cầm dao mổ lại vì cô vậy cô nghĩ đó là gì,tại sao lại cứ nghĩ k thích cô nhỉ,có thích đấy ,yêu thì chưa chắc vì ngài ấy quá khứ tổn thương quá nhiều nên chưa thể mở lòng,cô có sẵn sàng chờ không?
-Có ,tôi chờ…tôi sẵn sàng chờ
-Ra cổng đi ngài ấy đang vào đấy…
Trúc đứng dậy chạy một mạch qua hàng cây anh đào,qua cây cầu gỗ bên bờ hồ …vừa thấy Khánh đi tới đang nói chuyện với Sắt…
Cô lao tới ôm chầm lấy Khánh khiến anh ta ngạc nhiên…Sắt mỉm cười biết ý quay đi…
Khánh tay khẽ chạm vào vai Trúc
-Sao vậy?
-Em muốn ở đây,k đi đâu hết,em muốn ở đây sinh con đẻ cái và sống thật hạnh phúc bên cạnh anh…
Khánh sờ lên trán Trúc
-Đang làm sao vậy
Trúc bật khóc trên vai Khánh
-Em sẽ chờ ngày anh mở lòng với em,do em dễ dãi nên mở lòng trước,em thích anh trước nên có lẽ em sẽ thiệt thòi hơn…nhưng em chờ được…
Khánh ôm chặt lấy Trúc anh ta hít một hơi thật sâu trên mái tóc cô…và lặng yên chỉ ôm chặt cô dưới trời tuyết…
Tối đến khi ăn cơm Sắt báo với Khánh
-Năm nay dự tuyển lớp học kiếm có 3 thí sinh nổi trội 1 trai và hai gái …
Trúc xen ngang
-Học kiếm gì vậy tôi cũng muốn học
Khánh từ chối luôn
-kHông được
-Tại sao không được…?
-Con gái chỉ cần học đan lát k cần học kiếm
-Có hai học viên nữ kìa,võ em biết rồi thì kiếm em cũng muốn thử…
-K được là k được…
Trúc lèo nhèo cứ nói bên tai “ Đi mà”…
Tại khu mở quán ốc,Phú k thấy Xuân bán nữa liền hỏi người bán rong bên cạnh
-À cái cô bán ốc bị bọn đầu gấu nó bắt đóng phí nhiều nên nghỉ rồi
-Đầu gấu à
-Phải…nó sợ nên nghỉ luôn rồi…
Phú liền tìm tới tận nơi Xuân ở ,thấy Xuân đang đi bộ vẻ mệt mỏi…Phú liền xuất hiện
-Em k bán ốc nữa à
-Anh ở đâu rơi xuống vậy
-Thì em ở đâu là anh ở đó
-Anh phú này tôi đã nói tôi và anh không hợp rồi xin đừng làm phiền nữa ạ…
-Ba tháng qua em k động lòng chút nào sao
-K hề,làm ơn để tôi yên,anh thiếu gì đàn bà tại sao cứ phải là tôi
-Nhưng anh chỉ thích em
-Còn tôi k thích anh,làm ơn đưngg xuất hiện trước mặt tôi nữa…
Phú đứng chết lặng nhìn Xuân đóng sầm cửa cổng…” Anh nghiêm túc thật đấy”…
Tại nhà Phương
Cô ta chuẩn bị những bộ đồ đơn giản nhất để chuẩn bị tới mắt quỷ nhập học kiếm …
-Con mang ít vậy sao
-Con nhận ra anh ấy thích mẫu đơn giản nên cứ đơn giản mà sử dụng
-Nghe nói có con trai của nghị viện và con gái của chủ tịch khoáng sản…
-Con nhỏ đó con k lạ,bố nó chỉ muốn nó làm thân nên gửi đi thôi,con sẽ là học viên ưu tú nhất khiến anh ấy k thể quên…
Khánh mặc bộ đồ kiếm thuật tiến về phía khu vực dậy kiếm…Sắt chợt nói
-Có lẽ ngài nên ghé qua thăm anh trai
-Anh ta làm sao?
-Từ đêm qua bị sốc tinh thần gì đó k nói năng gì cả ạ…
Khánh liền đi tới chỗ Phú,vừa mở cửa anh ta giật mình khi thấy Phú đầu tóc rối bù ,mắt thâm quầng,gương mặt mất hồn đang ngồi nhìn trời tuyết
-Gì trông ghê vậy,anh đang có chuyện gì?
-Anh sẽ chết
-Nói linh tinh gì vậy?
-Anh nói thật đấy ,anh sắp chết rồi ,sau khi đêm qua nhận được câu trả lời anh mới biết rằng chết ở trong lòng là thế nào?
-Anh nên ăn uống đầy đủ và…
-Khánh,giờ anh mới hiểu cảm giác của em ,yêu ai đó mà k dc hồi đáp đau đớn đến thế nào,trái tim tan nát ra sao
-Em đâu có yêu ai mà k dc hồi đáp bao giờ đâu…
Phú ôm mặt bật khóc nức nở
-Anh rất thích cô ấy,rất yêu cô ấy …
Đệ của Phú nói khẽ vào tai Khánh “ Bị thất tình ạ”
Khánh tức giận
-Đàn ông nên xứng đáng đàn ông đi…
Nói xong Khánh quay đi Phú kêu lên
-Kìa Khánh làm ơn chắp vá lại trái tim cho anh,mỗi lần cô ấy đều làm anh gầy mòn ,em phải lấy lại công lý cho anh…
Trong võ đường…
Ba người ngồi chờ Khánh tới để mở màn ngày học…
Phương rất tự tin cười khẩy khi nhìn hai người còn lại…Khánh bước tới họ cúi chào…
Anh ta mỉm cười
-Rất vui vì được dậy các em trong khoá học này,trong thời gian ở đây sẽ có quy định chung các em nên đọc kĩ các quy định,khi tôi k có ở đây Sắt là đệ tử của tôi sẽ thay tôi chỉ dậy ,rất mong chúng ta sẽ có khoá học đầy ý nghĩa…
Phương cứ nhìn Khánh rồi mỉm cười,chợt có tiếng bên ngoài nói lên…
-Thầy ơi còn em…
Trúc mặc bộ đồ dậy kiếm chạy vội vào ,Khánh cau mày…
Phương nắm chặt tay khi thấy Trúc…cô ta giả vờ đon đả
-Vợ sao gọi là thầy được hả em…
-Chuyện gì ra chuyện đó nếu đã dậy mình thì 1 ngày cũng là thầy,thầy nhỉ
Trúc cười híp mắt ,Khánh khó từ chối trc mặt mọi người
-Em đóng học phí chưa
-Em…tối về em đóng riêng cho thầy được k ạ
Câu nói tếu táo của Trúc khiến Phương gằn mặt cô ta suy nghĩ “ Con đàn bà trơ trẽn,loại vô học”
Khánh rung họng mặt cố kìm hãm lại nét vui
-Nhớ đóng là được…
Trúc nháy một bên mắt Khánh nháy mắt lại…Trúc cười tươi nhìn chồng…
Phương k ngờ ở khu học riêng này Trúc cũng có mặt phá hỏng kế hoạch của cô ta một lần nữa ,ả đàn bà này có dã tâm “ Tao sẽ giết mày rồi sẽ làm chủ nhân nơi này,hãy đợi đấy”…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!