Mùa Yêu - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
446


Mùa Yêu


Chương 18


Chỉ mong cuộc đời đừng nhiều giông bão,đừng khiến cho chúng ta phải xa nhau…

Ngày hôm đó Phương và hai học viên còn lại được sắp xếp ở lại học viện trong phủ mắt quỷ…

Cô mở cửa sổ hướng ra biển,người làm giới thiệu

-Đây là phòng của tiểu thư ạ

-Phòng của ông chủ ở hướng kia phải không

-Dạ ngăn bởi một ngọn núi phía bên kia cơ ạ

-Vậy à,xa thật

-Cần gì tiểu thư xin cứ gọi ạ

-Ừm được rồi đi đi…

Phương đưa bàn tay hướng về phía biển “ Em sẽ dần dần khiến ngọn núi kia mòn dần ,khi đó anh sẽ nhận ra tấm chân tình của em”…

Trúc trèo lên cây bưởi trong vườn để hái bưởi thì yumi kêu lên

-Để tôi làm cho

-Thôi hái có quả bưởi mà làm gì phải để bạn hái,tôi làm được mà…

Trúc nhẩy xuống bịch một phát như đàn ông …cô đưa cho yumi một quả bưởi

-Lâu lắm rồi tôi cũng k ăn bưởi

-Sao cây trái sai vậy mà k hái ăn vậy yumi

-Vì tất cả đều quá bận rộn đấy,chúng tôi làm việc quanh năm thậm chí có khi phải làm tới đêm nên k có cả thời gian nhìn cây trái sai thế nào,ngon ra sao?

-Tôi hỏi thật chính xác là làm gì vậy?

-Nhiều ngành lắm,nói chung người quản lý đau đầu nhất vẫn là ông chủ …

Cả hai đi ra phía bờ biển

-Anh ta bận nên tôi cũng k có nhiều thời gian để tâm sự hay nói chuyện gì cả,mà sao ở trong núi lại có biển vậy,đây giáp thành phố mà

-Biển nhân tạo đấy ,nhưng dẫn từ nguồn biển thật bên ngoài,nước biển là xịn…

-Ở đây đúng thật cảnh đẹp nhưng sao tôi cứ thấy buồn buồn ý

-Buồn ư ,tôi thì cũng tới đây được 5 năm rồi nên cũng quen ,ở đây họ ai biết làm việc của người ấy thôi…

-Cô có nghe thấy tiếng nhạc không?

-Có …hình như bên kia

Trúc nhìn sang góc thấy Phú ngồi nghe nhạc ở phía xa ánh mắt nhìn ra biển buồn rầu…

Trúc tiến ra lại gần ,Phú ngẩng lên nhìn,Trúc giật mình khi gương mặt phờ phạc của Phú

-Trúc à em

-Anh ,anh làm sao đấy?

-Anh chán nản lắm ,k ai hiểu anh cả

-Anh có chuyện gì thế?

-Trong trái tim anh như có nghìn con đỉa hút máu của anh

Trúc cau mày nhìn Yumi

-Gì mà đến nỗi ý ạ

-Xuân nói anh cút đi ,tránh xa cô ấy ra …em có bao giờ thấy xuân hỏi về anh không,nếu có hãy nói tốt hộ anh vài câu…

Trúc chợt nhớ lại Xuân hỏi

-Này lão anh chồng mày cứ nhắn tin cho tao suốt nghe phát ớn

-Ôi lão ý bệnh hoạn đấy tránh xa ra

-Thế à trông đến nỗi nào đâu nhỉ

-Trước lão còn định cưỡng hiếp tao đấy đừng có dính vào lão

-Eo ôi tởm vậy á

-Ừ nên để anh ta ngoài tầm nghĩ đi…

Trúc ôm trán k nghĩ câu nói đó của cô lại khiến sự việc đến nông nỗi này…

-Anh Phú này,Xuân với anh k hợp đâu

-Tại sao em nghĩ thế,anh vì cô ấy anh sẽ thay đổi,anh nghiêm túc thật sự…anh yêu ghét cũng rõ ràng thế nhưng nếu k thành thì anh cũng vẫn sẽ dõi theo cô ấy từ xa…

Câu nói đó của Phú khiến Trúc cứ suy nghĩ mãi cả chặng đường đi…đến nỗi thất thần lao vào người Khánh…

-ây da…

-Nghĩ gì mà như mất hồn vậy?

-Có một số chuyện khiến em phải suy nghĩ thôi

-Lại có chuyện gì?

-Anh Phú yêu Xuân bạn em dù bị từ chối nhưng anh ấy nói vẫn sẽ dõi theo Xuân từ xa,câu nói đó làm em cảm thấy ngưỡng mộ thật sự,yêu đơn phương cảm giác đó ra sao em là người rõ nhất…

Khánh nghe đến đây liền có ý lảng tránh …

-Thay đồ đi chúng ta sẽ ra ngoài ăn tối

-Ồ thật ah…để em đi thay đồ

Trúc chạy một mạch đi ,Vú già gọi khẽ

-Kìa phu nhân chạy nhanh sẽ ngã đấy…

Khánh khẽ cười rồi dặn dò Sắt

-Trong phủ bây giờ có người lạ thế nên phải kiểm soát chặt chẽ hơn,họ chỉ được ở học viện không được bén mảng sang bên này…

-Dạ vâng ngài yên tâm,tôi đã dặn dò kẻ dưới hết rồi ạ…

-Càng đông sẽ càng phức tạp

-Vậy sao ngài còn nhận lời mở lớp dậy kiếm

-Trong số 3 đứa trẻ mà ta nhận dậy đó có kẻ biết manh mối của chiếc quạt ,ta phải sớm tìm ra chiếc quạt đó để bố của Trúc có thể yên tâm mà chăm sóc con gái…

-Lần này đệ tử lại chậm hiểu hơn người một bước rồi…

Trúc đi ra với mái tóc dài ngang lưng mặc chiếc áo khoác dài đến đầu gối rồi cười nhẹ

-Em xong rồi

-Lần sau đi đâu cứ mặc thế này cho ấm,năm nay lạnh hơn mọi năm đấy…

-Vâng anh yên tâm…em khoẻ lắm

Khánh chủ động nắm tay Trúc ,cô mím môi cười khẽ đi bên cạnh…

Tại Việt Nam

Ông Hoàng bố đẻ của Khánh và Phú tức giận ném đống giấy tờ vào mặt người vợ trẻ…

-Sao cô dám qua mặt tôi bán chui bất động sản với giá rẻ này hả,cô nói đi cô cần tiền làm việc gì?

-Em…em chỉ đầu tư làm ăn nhưng k ngờ thất bại

-Cô ở cùng tôi thiếu thứ gì mà phải đầu tư làm ăn,nói xem cô chuyển số tiền nhiều thế này đến số tài khoản của gã này,nói đi cô chán sống rồi đúng không?

-Không đâu mình à,lòng em chỉ có mình anh thôi ,em thề là không có ai cả…

-Còn dám chối,hôm nay tôi phải dậy lại cô

Ông Hoàng cầm gậy vụt cô vợ bé,cô ta đỡ rồi hất cây gậy khiến ông Hoàng mất thăng bằng ngã ngửa ra sau,đầu ông ta đập vào mép bàn…

-Mình…mình ơi em xin lỗi mình…mình ơi…

Tiên mở cửa đi vào thấy ông Hoàng đầy máu me,đang bất tỉnh…

-Sao vậy mẹ

-Gọi xe cấp cứu đi con ,nhanh lên…

-Không,tại sao mẹ không nghĩ để ông ấy chết đi thì tốt hơn…

-Con điên à

-Vậy mẹ muốn sớm muộn gì ông ta cũng phát hiện ra con không phải là con gái ông ấy,rồi sao…rồi mẹ muốn con chết…

-Nhưng mà

-K nhưng hãy để ông ta chết đi…đó là cách đẹp nhất…

Tại một nhà hàng kiểu Pháp…

Khánh và Trúc bước tới gần một bàn ăn ở đó có sẵn một cặp đôi…Trúc liền tắt nụ cười và gượng gạo

-Em tưởng chỉ có hai chúng ta

-Anh đi bàn chuyện,phía đối tác nói đưa phu nhân đi cùng…

-Nên anh mới đưa em đi,thì ra là vậy?

Trúc trầm lắng hẳn lại…

Khánh đưa tay ra bắt tay nói chuyện với bên đối tác,cả hai nói tiếng Pháp,người vợ và Trúc thì chỉ nói chuyện trao đổi dc vài câu vì k biết tiếng Pháp…

Trúc ngồi cắt đồ ăn rồi thấy Khánh cười tươi và trò chuyện rất vui vẻ với người đàn ông Pháp,anh ta suốt cả bữa tối k hề hỏi hay nhìn cô dù chỉ một lần…

Trúc cảm giác ngồi ngay cạnh nhưng thấy như hai người cứ như ở hai bên bờ xa cách…cô cúi đầu cầm ly rượu uống hết ly này đến ly khác…đến khi ngấm say cũng là lúc họ bàn bạc xong chuyện…

Cả hai chào tạm biệt nhau…Trúc thở mạnh…Khánh lúc này mới hỏi cô

-Em say rồi đấy à,uống gì mà nhiều vậy…

Trúc lặng yên quay đi ra phía xe ,Khánh cau mày “ Thái độ gì kia”

Anh ta đi tới phía sau Trúc cầm tay cô…Trúc hất mạnh ra

-Đừng tới ,làm ơn…

-Cô đừng làm tôi phát cáu lên vì cái tính thất thường …

-Anh Khánh này,hôm nay em nhận ra …em ngồi cạnh anh rất gần nhưng dường như anh …anh k hề quan tâm đến sự tồn tại của em…thậm chí anh chẳng nhìn em lấy một lần suốt hai tiếng ,đôi kia họ cũng là vợ chồng mà phải không,nhưng họ vẫn nói chuyện vẫn nhìn nhau …

-Anh k để ý chuyện đó…

-Anh k để ý …

Trúc cười khẩy rồi nhìn Khánh với đôi mắt đỏ lên

-Chúng ta về nhà rồi nói chuyện…

-Không cần nói gì nữa,em nhận được câu trả lời rồi ,là anh không để ý …anh k để ý …

Trúc bật cười như mỉa mai bản thân…

-Lạnh rồi đội mũ lên

-Đừng tỏ ra quan tâm em như thế,đừng để ý đến em làm gì…như lời anh nói vậy đấy…

Trúc quay đi cô cố tỏ ra cứng rắn,lên trên xe chùm mũ kín đầu vào nhắm mắt,cũng k hề nói chuyện gì với Khánh ,Khánh định hỏi mấy lần nhưng rồi lại rụt lại …

Về tới nhà Trúc cũng mở cửa xe xuống đi vào trước…Khánh với tay định gọi rồi cũng lại thấy ngại…

Về tới phòng Trúc bỏ bài ra học,Khánh khẽ nói

-Học muộn k tốt cho mắt ,mai rồi học tiếp

-K sao đâu,anh đi ngủ đi,đừng để ý em làm gì?

Khánh biết Trúc giận câu “ anh k để ý” nên cứ nhắc đi nhắc lại…

Anh ta lên giường nằm rồi thở dài cứ xoay đi xoay lại…xoay ra ngoài thấy Trúc đang miệt mài học anh ta nhắm mắt có vẻ như đầy khó xử trong lòng…

Sáng hôm sau khi Khánh giật mình tỉnh giấc thì nhìn sang bên cạnh ,ga giường lạnh ngắt,Trúc cả đêm k lên nằm cạnh…nhìn ra phía ghế cũng k thấy Trúc nằm ở đó,anh ta bật dậy tắm rửa và thay đồ,gương mặt lạnh tanh khi cài cúc áo trước gương…

Vú già đem trà vào

-Sáng nay phu nhân đi rất sớm rồi

-Vậy à,có bảo đi đâu không

-Mặc đồ học kiếm chắc tới học viện để học rồi ạ

-Vú này,tôi có phải là con người lạnh nhạt lắm không?

-Sao ngài lại nói vậy?

-Thôi ,k có gì …

-Ông chủ cô Trúc còn rất trẻ lại chưa va chạm tình cảm nên tâm lý tuổi mới lớn sẽ khác với suy nghĩ của chúng ta…

-Biết thế k lấy vợ trẻ phải k vú

Khánh khẽ cười rồi nhấp ly trà…Phú bên ngoài gọi lớn

-Khánh…k hay rồi

Khánh bước ra ngoài

-Có chuyện gì vậy

-Bố bị tai nạn rồi rất nguy kịch,phải về thôi

-Anh về đi

-Mày k về với anh à,bố đấy có giận gì chứ ông ấy đang cận kề cái chết đấy biết không?

Khánh thở dài rồi suy nghĩ

-Vậy chuẩn bị đi chúng ta cùng về…

Tại Học Viện…

Trúc học rất hăng say,cầm thanh gỗ vụt theo hướng dậy của Sắt…mồ hôi nhễ nhại…

Phương hỏi nhỏ

-Chị thấy nay em có chuyện buồn gì sao?

-Em không có…

-vậy chắc chị để ý quá rồi …

Phương nhếch môi…

Yumi tới gọi Trúc

-Trúc về thôi có chuyện gấp

-Chuyện gì vậy

-Đi thì biết…nhanh lên nào

Phương nhìn theo Trúc với ánh mắt tò mò …

Trúc hớt hải

-Sao vậy Yumi

-Sếp phải về Việt Nam gấp bố ngài ấy bị tai nạn rất nặng

-Chết thật…mong là tai qua nạn khỏi

-Ngài ấy đã 10 năm rồi k qua lại thăm bố do hai bố con có xích mích…

-Gì thì gì chuyện về là k dc chậm trễ

-Ngài ấy đang chờ cô để ra sân bay đấy

-K phải mua vé ak

-Có máy bay riêng mà,trời ạ chồng cô là tỉ phú đấy …đi nào

-Tỉ…tỉ phú…

Trên máy bay Trúc nhận ra ánh mắt của Khánh,anh ta đang rất lo cho cha mình …Trúc khẽ xoa bàn tay của Khánh

-Bố sẽ k sao đâu ,em tin là vậy…

-Tôi cũng mong là vậy…ông ấy có lẽ đang rất đau đớn một mình…

-Sẽ ổn thôi…

Vừa về tới bệnh viện…mở cửa phòng thấy Tiên và cô vợ bé khóc lóc đầy giả tạo bên giường bệnh…bà vợ kêu lên

-Các con về rồi mình ơi,Khánh cũng về thăm mình rồi đây,mình phải vượt qua nhé…

Khánh nhìn tình trạng của cha mình rồi hỏi bà vợ bé

-Ông ấy sau khi ngã bao lâu thì phát hiện ra

-Sau khoảng …khoảng nửa ngày vì ông ấy làm việc đêm nên cứ nghĩ như mọi lần sáng mới xong việc…sáng dì vào thì thấy ngã ngửa đập gáy vào mép bàn…

-Dì k chứng kiến mà tả như đã thấy vậy

Khánh nói câu đó khiến bà ta cứng họng…Khánh liền bảo Phú “ Anh gọi cho em bác sỹ trực tiếp thăm khám tiếp nhận bố lúc vào viện”

-Ok ok…

Trúc ngồi trong nhà vệ sinh nghe rõ tiếng điện thoại ở phòng bên

“ Xoá hết camera trong nhà chưa,đồ ngu làm cũng chậm nhanh lên k có thời gian đâu,tuyệt đối giữ bí mật rằng đêm qua ông bà chủ cãi nhau,kẻ nào nói ra tao xử hết”

Trúc đứng dậy đi ra rửa tay cũng là lúc Tiên đi ra ,cả hai chạm mặt nhau…Tiên ú ớ cô ta biết Trúc đã nghe thấy tất cả …

-Là cô à

-Chào em chồng…

Trúc vẫn rửa tay bình thường nhưng ánh mắt đá gương nhìn Tiên…

Tiên bỏ thỏi son trong túi ra ,cô ta thấy chiếc ống tiêm đựng thuốc độc mà định tiêm cho ông Hoàng nhưng sợ bị phát hiện nên chưa kịp tiêm…

-Chị có nghe thấy em nói gì khi nãy không?

-Em có nói gì à,chị k nghe thấy…

Tiên rút cây kim tiêm có chứa độc ra đâm phập vào cổ Trúc,Trúc giữ tay chặt

-Mày đừng có nói dối,đã nghe thấy thì phải trả giá…

Trúc đẩy mạnh Tiên ra khiến cô ta ngã nháo nhào…

Trúc chạy ra đến ngoài hành lang tay ôm cổ đúng lúc Khánh và Phú đang đi tới…Trúc trợn ngược mắt và ngất lịm ngay trước mặt cả hai…

– [ ]

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN