Mùa Yêu
Chương 19
Thả trôi vào những giấc mơ…chỉ mong cuộc đời là một giấc mơ thật đẹp…
Thấy Trúc gục ngã,Tiên vội vã từ sau lao ra như không biết gì
-Ơ chị Trúc…chị sao vậy
Khánh chạy tới nâng Trúc lên rồi gọi
“ Trúc…”
Phú vội hỏi Tiên
-Có chuyện gì thế ?
-Em k biết em đi vệ sinh ra thấy vậy nên em mới đang lo đây…
Khánh vội bế Trúc qua phòng cấp cứu…Tiên lo lắng thì mẹ cô ta xuất hiện
-Mẹ con …con đâm kim tiêm vào cổ cô ta rồi,kim có độc ,cô ta sẽ chết phải không mẹ
-Kim có độc mẹ vứt đi rồi,kim của con là thuốc mê thôi…nãy mẹ định tiêm thêm mê cho ông ấy nhưng thấy chúng tới nên phải giấu vào túi con…
-Còn kim kia
-Làm vậy hơi ác với ông ấy quá,dù sao ông ấy cũng cưng chiều con hết mực như con đẻ…
-Mẹ lại mủi lòng
-Nếu cây kim đó giết chết cô ta thì đúng thật hôm nay sẽ là dấu chấm hết của chúng ta
-Nhưng cô ta nghe thấy con nói mọi chuyện rồi…
-Cái gì…con…
Trúc vào cấp cứu nhưng phát hiện ra cô bị ngấm thuốc mê,lúc này Khánh thổi phào nhẹ nhõm…
Phú cũng thở phào
-Yên tâm rồi chắc ngấm mê ở đâu đó
-Đâu đó là đâu,mê để như thế này là loại rất nặng,quá liều có thể mãi mãi k tỉnh lại đấy…em đã nói chuyện với bác sỹ điều trị của bố rồi,bố đã được phẫu thuật giờ chỉ chờ hồi tỉnh,nếu tỉnh là được nhưng nếu không tỉnh,bố sẽ sống thực vật mãi mãi…
-Ông già đang rất khoẻ vậy mà
-Có điều lạ là bác sỹ đó nói khi vào đây là máu trên đầu bố đã khô cả lại,chứng tỏ rất lâu mới phát hiện ra
-Bà dì đó nói sáng mới phát hiện ra mà
-từ đêm đến sáng mới phát hiện thì bố chết rồi ,chắc chắn là khi bố bị khoảng đôi tiếng là đã dc phát hiện ra…hoặc là bà ta là người gây nên vụ này
-Sao em nghĩ thế
-Ánh mắt nói chuyện của người k thật sẽ lộ rõ…
-Nếu bố k tỉnh lại thì sao
-Thì anh sẽ là chủ nhân mới của Hoàng Kim…nghe em này giờ là lúc anh thay bố gánh vác sự nghiệp …anh đến lúc phải gồng gánh tập đoàn này trên chính đôi chân của mình…
-Anh hiểu rồi…hy vọng đêm nay sẽ có phép màu xảy ra…
Trúc sau khi mở mắt cô thấy rất mệt…thở yếu ớt…Khánh ngồi lù lù bên cạnh
-Tỉnh rồi à,nói cho tôi nghe ai đã chuốc mê cô vậy?
-Là Tiên,cô ta đâm cây kim vào cổ em sau khi biết em nghe thấy cô ta nói chuyện điện thoại…
-Nói gì
-Đại loại là xoá camera trong nhà và bảo người làm k dc nói là ông bà chủ có cãi vã…
-Tôi hiểu rồi,ngủ tiếp đi
-Vâng…
Trúc lại lơ mơ nhắm chặt mắt…Khánh gập quyển sách đứng dậy…anh ta mở cửa phòng của cha mình rồi khẽ nói bên tai “ Ông nhất định phải sống,phải sống để nghe tôi than phiền về con người ông,phải sống để theo dõi chúng tôi phát triển và thành công như thế nào,ông nhất định phải sống …phải sống”
Ông Hoàng dù nằm bất động nhưng nước mắt ông vẫn chảy ra khi nghe người con trai nói bên tai…
Chiếc xe đen chở Khánh và Phú về nhà,cả hai đều vừa nói chuyện sau khi biết chuyện mà Trúc kể lại…
Phú quát lớn
-Con Tiên đâu,mày ra đây
Mẹ Tiên và Tiên đi ra vẻ sợ sệt
-Anh gọi em ạ
-Mày làm gì mờ ám mà phải xoá cam và dặn người dưới hả
-Trúc nói cho anh rồi sao,em sợ các anh hiểu lầm mẹ nên mới bảo xoá cam vì mẹ và bố cãi nhau nên bố trượt chân ngã
Người dì gật đầu
-Phải ,lỗi của dì nên dì sợ các con suy nghĩ nên mới bảo xoá…chứ k có gì khác…
Khánh cười khẽ…
-K có gì khác…nếu đã k có gì thì sao phải xoá ,bà nghĩ chúng tôi là trẻ con à,hay mẹ con các người muốn hại bố tôi hả…
Phú quát lên
-Hay đúng là như thế hả,muốn chết đúng không bà là cái thá gì hả chỉ là vợ bé vợ lẽ mà thôi …
Khánh lúc này xua tay nói vào tai Phú “ Anh,mẹ em cũng là vợ bé nếu tính theo thứ tự”
-À vậy để anh sửa lại,bà chỉ là vợ bé của bé mà thôi…
Khánh ôm đầu trước câu đối thoại của Phú….
Trúc ngồi bên cạnh ông Hoàng,ngón tay ông ta cử động,cô thấy ông đang nhìn mình
-Bố…bố tỉnh rồi ạ
Ông Hoàng Gật đầu rồi Trúc vội chạy đi gọi bác sỹ…
Khánh ngồi nghe Phú sỉ nhục mẹ con Tiên nói rất dai,anh ta vẻ mặt mệt mỏi …Phú nghe điện
-Tôi nghe sao cơ…bố tôi tỉnh rồi à…
Khánh vội đứng dậy và mẹ con Tiên cũng vậy…
Tại bệnh viện…
Ông Hoàng sau khi tháo ống thở,ông nhìn Trúc và nở nụ cười hiền hậu
-Con là vợ Khánh à ,bố xem ảnh con rồi tiếc là cưới con nó k mời bố nên cũng k tới được
-Dạ vâng con cũng cưới gấp nên…
Ông nhìn bụng Trúc
-Con có bầu chưa mà cưới gấp
-Dạ không,con chưa có gì cả
Ông Hoàng ngạc nhiên khi Khánh kết hôn với một cô gái rất bình thường,cũng k phải có thai rồi mới kết hôn…
-Mau sớm sinh cháu cho bố bế với nhé
-Con vẫn còn trẻ nên chưa nghĩ tới ạ
-Con còn trẻ nhưng chồng con lại có tuổi rồi,con nếu yêu thương nó nên nghĩ cho nó một chút…có con tình cảm sẽ càng sâu đậm…càng gắn kết…
-Dạ vâng con sẽ lưu ý lời bố nói ạ…
-Cố lên con nhé,Khánh là đứa trẻ khó tính từ bé ,nó lấy con thì con nên cảm thông và chia sẻ với nó hơn nhé,mẹ nó mất sớm nên nó ở với ông ngoại bên đó ,ông ấy nhất quyết k trả thằng Khánh lại cho bố nuôi ,cha con xa mặt cách lòng nên nó là đứa trẻ rất cô đơn…nó lúc nào cũng nghĩ bố bỏ rơi nó…
-Anh ấy có lẽ đúng thật là người cô đơn đã quá lâu nên luôn đóng chặt lòng mình…
-Mong con sẽ là người mở chiếc chìa khoá đấy…
Phú vừa mở cửa khóc nức nở ôm bố
-Ôi bố ơi bố làm con tưởng con mất bố rồi bố ơi
-Tôi xin anh đàn ông khóc lóc cái gì,nín đi tôi vẫn khoẻ …
Khánh k nói câu gì,anh ta định quay đi thì Trúc kéo tay giữ
-Anh cũng rất lo khi bố bất tỉnh mà,giờ bố tỉnh rồi anh có gì muốn nói vs bố k?
-Không,chuẩn bị về luôn,tôi rất bận…
Bố Khánh nói theo sau…
-Khi nào khoẻ bố sang chơi với hai vợ chồng nhé
Khánh k nói câu gì Trúc thì đon đả
-Vâng bố sang chơi nhé,nhà con sẵn sàng đón bố bất cứ lúc nào ạ…
Khánh kéo tay Trúc đi về…ông Hoàng thở dài…
Vừa lên máy bay Trúc cau mày
-Sao anh cứ phải như thế,sao anh k hỏi thăm bố dù lòng anh rất lo cho ông còn gì
-Cô nghĩ cô hiểu tôi được bao nhiêu mà nói
-Tôi thấy ông nói anh cô đơn ,thế nên tôi …
-Tôi làm sao?
Trúc quay đi k nói gì nữa,cả hai chẳng ai nói vs ai điều gì suốt chuyến đi…
Về tới nhà…Trúc thấy vú già đang cho thỏ ăn…cô cười tít mắt…
-Thỏ ở đâu vậy vú ,xinh thế
-À k biết ở đâu nhảy ra,chắc từ bên núi rồi…
-Đi tắm đi cho nhẹ người
-Vâng,vú giữ con thỏ cho cháu nhé
-Được rồi …
Khánh nhìn Trúc khi cô đang nhìn chú thỏ rồi cười híp mắt…
Trúc đi tắm cô biết đến ngày rụng trứng…cô thở dài “ Hôm nay mà quan hệ là dễ có em bé,mình có nên có em bé để thêm mối liên kết như bố anh ấy nói không”…
Trúc xoa xoa nước vào mặt rồi lắc đầu “ Lại nghĩ linh tinh rồi nhưng đúng là mình còn trẻ còn anh ấy thì đâu còn trẻ nữa…làm mẹ có cảm giác thế nào nhỉ”…
Trúc tắm xong đang hí hửng đi ra chơi với chú thỏ thì Khánh đang ngồi ở ghế kéo tay cô…Trúc ngã nhào vào lòng anh ta…cô mở to mắt nhìn ngạc nhiên…Khánh hôn chụt lên môi Trúc khi cô vẫn đang mở mắt …Trúc lấy tay khẽ đưa lên miệng mặt đỏ như gấc…
-Em …em ra ngoài chơi …
-Xong rồi đi,học phí chưa trả
-Để tối đi…tối em trả đủ…
-Nhớ đấy
-Vâng…yên tâm ạ
Khánh lấy chiếc dây đỏ buộc vào tay Trúc,chiếc dây có lúc lắc khẽ kêu
-Đừng bao giờ tháo nó khi đang ở cạnh tôi
-Cái gì đây ạ…
-Là sợi dây đỏ gắn kết chúng ta…
Trúc mỉm cười
-Chắc chắn là gắn kết rồi,nếu em có con với anh chúng ta sẽ càng gắn kết…anh nhỉ…em đi chơi đây…
Trúc nói đùa ,Khánh siết chặt eo Trúc…
-Tối nay …
Khánh đưa môi đến gần môi Trúc rồi hôn xuống cổ cô…
-Ưm …tối được k ạ…
-Được…em đi đi…
Trúc vội chỉnh lại áo mặt đỏ rực vội rời khỏi phòng…cô thấy lo lo “ Thấy anh ấy có vẻ rất ham muốn khi ở cạnh mình…tối nay mình rất dễ dính thai,có nên tiếp tục uống tranh thai hay để có em bé đây…”
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!