Mùa Yêu - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
516


Mùa Yêu


Chương 20


Tuyết rơi từng bông khẽ rơi xuống mái tóc tôi,từng bông tuyết lạnh giá khiến cho tôi cảm thấy ở nơi rộng lớn này có thứ gì đó khiến cho con người ta cảm thấy cô đơn…

Tại Việt Nam

Ông Hoàng thấy cô vợ bé đặt ly trà lên bàn với dáng vẻ run rẩy…

-Mình dùng nước đi

-Chuyện lần này tôi bỏ qua với điều kiện ,từ nay về sau mỗi tháng cô sẽ được chu cấp một thẻ tiêu dùng,số tiền cô chỉ được dùng trong đó và k có quyền hành gì trong tập đoàn này…

-Nghĩa là mình k cho em chút quyền lợi nào sao,mình có nghĩ đến con bé không?

-Tôi sẽ cho nó một số tài sản nhất định,nó là con gái đi lấy chồng là sẽ xong,tài sản trong tập đoàn này tôi nói rõ là của thằng Phú và thằng Khánh ,tài sản này nếu rơi vào tay cô thì sớm muộn cũng lụi tàn

-Mình nói thế mà nghe được à,em sống với mình bao năm qua thế nào?

-Tôi đã làm di chúc cô kí vào đây…

Luật sư đem ra bản di chúc bà ta cau mày

-Mình đừng ép em

-Cô có kí hay là không,nếu cô k kí thì k có một chút thừa kế nào trong số tài sản này …1 xu cũng k có

Bà vợ bé liền kí vội rồi quay đi lầm lỳ…

Luật sư hỏi khẽ ông Đại

-còn tài sản này chia đôi hay thế nào vậy ạ

-Thằng thứ hai nhà tôi cơ ngơi mà nó đang nắm giữ còn lớn hơn cái tập đoàn này,vẫn là thằng lớn phải gánh vác nhưng trước mắt cứ 50/50

-Dạ vâng…

Tại Võ Đường…

Phương sau khi nghe thấy Khánh đã về phủ,cô ta hỏi Tokuda dồn dập

-Làm sao để tôi có thể tiếp cận anh ấy

-Cô cứ bình tĩnh ,cô nóng vội chỉ hỏng chuyện,giờ sẽ từng bước một

-Tôi k thể chờ nổi nữa,ở trong cùng một nơi mà cách nhau cả một ngọn núi…

-Cô cứ miêu tả quá lên thế,tất nhiên cô là học sinh tới đây học sao có thể lấn sáng cấm điện bên kia được…

-Vậy anh phải có hướng đi rõ ràng cho tôi chứ phải không?

-Tôi sẽ để cô được làm vợ bé Hoàng Kim Khánh ,cô yên tâm…

-Làm cách nào ?

-Để tôi sắp xếp…

Lời nói của hai người họ vô tình Trúc nghe thấy khi cô đứng ngay sau rặng cây,cô ôm miệng ánh mắt lo lắng…

“ Cô ta muốn làm vợ bé của chồng mình,chuyện gì đang xảy ra vậy,k phải cô ta đến đây chỉ để học kiếm hay sao”…

Cô rời đi ánh mắt như thất thần,Yumi cười nhẹ và khẽ gọi

-Phu nhân,cô có bạn đến chơi này

Xuân từ sau lưng yumi ló đầu ra cười khẽ…

-Hello khoẻ không?

Trúc thấy Xuân tới liền cười tít mắt…

Cả hai ngồi bên bờ hồ tâm sự,Xuân thấy Trúc ánh mắt đang có vẻ buồn…

-Sao thế bố chồng k ổn à

-À không,ông khoẻ lại rồi,chỉ là có chút chuyện khiến tớ phải suy nghĩ

-Chuyện gì nói nghe

-Có cô gái muốn tiếp cận chồng của tớ,cô ta muốn làm vợ bé của anh ấy

-Hiểu trong đầu bạn đang nghĩ gì nhưng cái gì là của mình thì nó sẽ là của mình,còn nếu anh ấy là người có thói trăng hoa hay gì đó thì muốn giữ cũng k được,cậu nhìn nơi này đi,anh ta có quyền lực rất lớn lại nhiều tiền thì thiếu gì đàn bà muốn ở bên đâu …quan trọng giờ cậu là nhất phẩm phu nhân ở đây,là vợ cưới hỏi đàng hoàng…

-Anh ta không yêu mình

-Rồi sẽ yêu tin mình đi,cái ánh mắt khi nhìn cậu không có nghĩa là không yêu đâu…

-Không,điều đó mình cảm nhận rõ …nếu có ngày phải ly hôn thì có lẽ cũng k có gì đáng ngạc nhiên…

-Đừng nói dại…chỉ cần trong lòng có nhau là mình tin sẽ ở bên nhau…

-Này…còn ông Phú…ông anh chồng tôi yêu bạn đấy ,bạn lựa mà tính…

-À anh ta không phải là mẫu người mình thích,tính cách hung hăng,k có chút nào để khiến người khác yêu được…tóm lại là không thể yêu được…

-Ông ấy thay đổi rồi mà,thật đấy trước đây

-Đừng nói đến người ấy nữa,tôi k thích nghe …

Phú đứng ngay phía sau…anh ta thay đổi sắc mặt sau khi Xuân nói vậy,Trúc bối rối khi thấy Phú quay đi…

-Anh Phú,anh ơi ,anh về khi nào vậy…

Xuân quay lại thấy Phú đang cùng đàn em đi về hướng cấm điện…cô tỏ vẻ ái ngại…

-Thôi muộn rồi về đây hẹn gặp lại ở trường

-À ừ …hay ở lại chơi vs anh Phú chút

-Đã nói đừng trêu kiểu đó rồi mà…

Trong phòng làm việc tại cấm điện…Khánh cứ bật chiếc bật lửa ,ánh sáng loé lên,anh ta lại thổi tắt…cứ bật rồi lại thổi tắt trong bóng tối…

Sắt đứng trước mặt báo cáo

-Cây quạt đó có lai lịch k hề đơn giản,nghe nói ông ngoại của cậu cũng tìm kiếm nó

-Ồ…nó là cái gì mà lại khiến ai ai cũng muốn có vậy nhỉ…

-Thật sự rất khó để biết được điều gì lúc này,nghe nói nhà chủ tịch thành phố là nơi cuối cùng người ta thấy chiếc quạt…

-Tiếp tục điều tra…

-Vâng…

Phú bước vào khẽ kêu

-Sao tắt hết đèn thế này,Khánh…anh có hỏi bố rồi ông nói chiếc quạt đó có liên quan đến nhà mắt quỷ này và nắm giữ một bí mật khủng khiếp,bố muốn lấy được nó để ép ông ngoại em trả em lại cho ông nhưng k ngờ nó nằm ngoài dự đoán…

-Bí mật…liên quan đến nhà này…đó là gì…

Khánh bật chiếc bật lửa lên…

-Bố bảo k biết,bố đã trả số tiền rất lớn để có được nó thì k ngờ bị bố Trúc trộm lại đưa cho người khác…

Khánh thổi tắt ngọn lửa…

-Bí mật thì luôn nằm trong bóng tối…em sẽ tìm ra chiếc quạt này…nhất định em phải biết bí mật đó là gì?…

Trúc trở về phòng,cô thay đồ đi ngủ rồi lên giường nằm …cứ suy nghĩ mãi về chuyện nghe thấy được lúc chiều …cô lại bật dậy rồi lầm bầm…” Cô ta mình phải nghĩ cách để cô ta ra khỏi đây,k được để mất chồng,đàn ông đâu mất gì,xểnh ra là mất chồng như chơi”…

Điện thoại của Trúc reo lên dòng tin nhắn của chị gái “ Bố cứ đang bảo mày sao mãi chẳng có tin vui,hay là xịt rồi để còn chữa”

Trúc thở dài nói khẽ
“Tin vui…có nên có hay không?”

Trúc nằm xuống rồi mơ màng ngủ thiếp đi…Bàn tay của Khánh khẽ chạm vào má Trúc,anh ta áp sát từ phía sau…khẽ xoay cô lại…

Trúc mở mắt thấy Khánh đang cởi trần nằm cạnh…anh ta có lẽ vừa tắm xong,mái tóc vẫn khẽ ẩm rũ xuống…tay Khánh nâng cằm Trúc lên…đang định hôn thì cô hỏi

-Anh có bao giờ có ý định lấy thêm vợ không?

-Sao hỏi vậy?

-Em hỏi anh trả lời đi

-Nếu giữa chúng ta có vấn đề thì lấy thêm là điều chắc chắn…

-Đàn ông đều vậy,thêm sẽ tốt hơn thì tội gì không thêm…

Trúc xoay người quay mặt vào bên trong…Khánh kéo sát lại gần

-Đừng làm tôi mất hứng…

-Anh mất đi cũng được…

Khánh cười khẽ anh ta trèo lên người Trúc…ghì tay cô rồi cắn chặt vào bầu ngực…tay giật mạnh chiếc quần lót của cô xuống dưới…

Cả hai nhìn nhau Khánh rất nhanh cúi xuống hôn chặt môi Trúc…cô khẽ kêu …

“ Ưm…ư…h…uh …”

-Cô biết gì không,chỉ cần cô sơ hở sẽ có người thế ngay vị trí mà cô đang nằm…

Trúc đỏ mắt rồi nước mắt khẽ rơi…Khánh chợt khựng lại…

-Phải rồi tôi đâu là gì,rất dễ dàng có người khác thay thế…

-Tôi nói đùa mà

-Anh nói đùa có duyên quá…

Khánh bật cười lớn ,tay anh ta khẽ lau nước mắt trên má Trúc…

-Cô sợ mất tôi à…phải không?

Trúc vẻ mặt vẫn giận dỗi…cô hất tay Khánh

-Tất nhiên rồi ai lấy chồng rồi chẳng sợ mất chồng…

Thấy Trúc vẻ mặt đáng yêu ,đôi mắt đỏ vừa khóc cùng bờ môi trái tim nhỏ xinh,Khánh bên dưới khẽ đưa dư.ơng v.ật của mình lại gần cửa mình của Trúc rồi bên trên mút chặt đầu ngực cô…Trúc nắm chặt tay vào ga giường…

Tiếng thở dốc…bầu ngực nhấp nhô…cô nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay Hoàng Kim Khánh…

Sáng hôm sau…

Trúc tắm xong đi ra thấy Khánh đang thay quần áo…cô liền cười tươi

-Em chọn đồ cho

Cô nhanh nhảu ra phía tủ thấy quần áo của anh ta hay mọi phụ kiện cài áo đều màu đen…

“Một màu thế này thì cái nào cũng vậy”…

Khánh khẽ xoa đầu cô

-Cô chọn đi,cô lấy cái nào tôi sẽ mặc cái đó…

-Cái nào cũng màu đen mà,có khi nào anh mặc màu khác không?

-Không…

Trúc thở dài buồn bã lấy chiếc áo khoác da màu đen dáng dài đưa cho Khánh

-Vậy mặc cái này ạ…

Khánh khoác lên người …anh ta khẽ mỉm cười nhìn Trúc…

-Thay đồ đi tôi sẽ đưa cô đi học…

-Thôi k cần đâu ạ…

-Tôi chờ bên ngoài

Không cần để ý câu trả lời của Trúc…cô vốn dĩ không muốn bạn bè biết vì mỗi lần Khánh ra đường là có 3-4 chiếc xe đi sau …

Trúc mặc áo sơ mi trắng bên trong và bên ngoài mặc áo gile kẻ cùng màu chân váy,tóc xoã đeo chiếc bờm kẻ…cô vẫn là một cô học sinh…

Ra bên ngoài cứ lưỡng lự k dám lên xe…Khánh mở cửa kính

-Có lên không ?

-À có…em có…

Trúc lên xe là chiếc xe Khánh tự lái…cô ngó ra sau

-Nhìn gì mà kĩ vậy

-Hôm nay k có ai đi xe cùng anh ạ…xe kiểu đi sau anh như mọi lần

-Có nhưng họ sẽ k đi gần chúng ta như mọi lần…hôm nay thi phải không?

-Vâng,em không biết có được không?

-Y khoa là một ngành khó thế nên vượt qua được kì thi chỉ là thử thách đầu tiên mà thôi,cố lên…

Trúc mím môi cười

-Anh nhớ cả lịch thi của em à…chồng mình nay yêu thế nhờ…

Cô quàng tay ôm và dựa vào vai Khánh,Khánh cũng nắm lại bàn tay của Trúc,anh ta gương mặt tỏ ra rất vui…

Đến trường Khánh xuống mở xe,Trúc ái ngại

-Xuống đi

-Em tự vào được mà…anh làm thế này bạn em chú ý đấy

-Là cô sợ bạn cô biết là cô đã có chồng hay thế nào?

-Em k muốn bạn bè biết

Khánh vẻ mặt khó chịu,anh ta kéo Trúc xuống rồi lên xe phi thẳng đi …Trúc cau mày “ Làm gì mà anh phải nóng tính thế”…

Ánh mắt Trúc nhìn theo xe đầy vẻ ấm ức…

Cả ngày sau khi đi tiếp khách gặp gỡ bạn làm ăn Khánh luôn có vẻ mặt k vui…Sắt liền bảo Yumi

-Có chuyện gì thế nhỉ,sáng đèo nhau đi học còn vui vẻ lắm mà

-Tôi cũng k biết,chắc chắn là do Trúc trọc giận rồi…

-Còn ai trồng khoai đất này…

Tại võ đường…

Khánh cầm cây kiếm chém vụt liên tiếp vào người gỗ,Phú cứ thấy mỗi lần Khánh đập mạnh vào người gỗ thì anh ta lại giật mình đôm đốp …mặt nhăn nhó vẻ sợ sệt

-Này em trai đủ hiệp rồi đấy ,sao nay giận gì mà nóng thế,hay lại giận vợ đấy

Nói đến vợ Khánh ném cây kiếm xuống sàn…

-Anh k định về à

-Anh quyết định rồi a sẽ ở đây ít là vài năm

-Làm gì?

-Để theo đuổi tình yêu của đời anh

-Anh đi chết đi

Khánh quay đi Phú nói với

-Anh yêu Xuân,tình yêu của anh là bất diệt đừng có mà nhạo báng tình yêu của anh…

Ra bên ngoài Khánh vừa châm thuốc hút thì thấy Phương ngã nhào xuống hồ cá…Phương dẫy dụa chới với…Khánh liền nhảy xuống hồ cá ,Phương ôm chầm lấy Khánh thở hổn hển cả hai nổi trên mặt nước …Phương bật khóc ôm chặt Khánh

-Em sợ quá em k biết bơi…

-Cô ổn chứ…

Đúng lúc Yumi và Trúc đang đi tới

-Sáng giờ ngài ấy k nói câu nào tức tối lắm đến xoa đi

-Tôi có làm gì sai đâu chỉ k muốn bạn bè biết để sau đỡ phải khó xử…

Trúc trên vai vẫn đeo cặp trong bộ đồ học sinh…cô thấy Khánh và Phương ở dưới nước,Phương đang ôm cổ anh ta ,còn Khánh tay ôm Phương và nói rất nhẹ nhàng “ Cô có đau ở đâu không”…

Yumi lúc này mới đánh tiếng …

-Cô có sao không vậy cô Phương…

Khánh ngẩng lên thấy Trúc đang nhìn…anh ta mặt lạnh tanh khi nhìn Trúc…làm cho cô cảm thấy lạc lõng…

Trúc quay đi nắm chặt tay …

“ Hoá ra ai anh ta cũng ân cần như vậy,hoá ra sau lưng mình họ luôn ở cạnh nhau”…

Phú đi ra gọi Trúc “ Này Trúc anh bảo đứng lại đã “

Phú nhận ra Trúc đã ghen …

Trúc đi bộ khá xa rồi lên chiếc xe buýt mà k hề để ý nó sẽ đi tới đâu,cô ngồi trên xe nhìn ra ngoài trời tuyết…cô cười rồi nói khẽ “ Chọn được ai yêu thương khó khăn bao nhiêu vẫn đợi,chỉ sợ một trong hai sẽ thay đổi,nhắm mắt một giây mất nhau sẽ đau đớn một đời phía sau…”

Bữa tối đã bày biện sẵn,Trúc vẫn không trở về ,Vú già k dám lên tiếng điều gì khi Khánh ngồi ăn một mình mặt lầm lỳ…

Xe buýt đến điểm tại một bờ biển…vừa xuống xe cô thấy thầy giáo dậy tiếng cho mình lúc mới sang đang đứng đón khách

-Trúc phải không em?

-À vâng em chào thầy ạ

-Sao lại xuống tận đây vậy

-Em cũng k biết nữa,thầy Sơn nhà ở đây ạ

-Phải rồi thầy và bạn có chung tiền làm du lịch mở khách sạn nhỏ ở đây…

-Vậy thầy cho em thuê một phòng nhé

-Thầy sẵn sàng thôi…em lên xe đi cùng đoàn nhé…

Ngồi bên bờ biển Trúc thở dài nhìn điện thoại,Khánh k hề gọi một cuộc nào ,cô bật cười…

Thầy Sơn đưa ly nước hoa quả đặt bên cạnh

-Em uống đi ,em chắc đang thi

-Dạ em cám ơn thầy…em đang thi rồi ạ

-Ở đây không khí trong lành,hãy cứ bỏ qua hết muộn phiền thoải mái một ngày đi

-Thầy biết em có muộn phiền ạ

-Trông e như mất hồn khi bước xuống từ xe ,thôi uống đi chuyện gì cũng qua

-Vâng em cũng cứ nghĩ chuyện gì rồi cũng qua…sẽ qua…( mặt buồn) thầy có bia không

-có chứ em uống loại nào

-Loại nào cũng được ạ miễn là bia…

Thầy Sơn mang hai lon bia ra cả hai ngồi bên bờ biển cạch nhẹ và tâm sự đến khuya…

Đêm hôm đó Trúc không về nhà,Khánh sáng sớm đã đi rừng săn bắn,anh ta bắn như điên …muông thú chạy loạn khắp rừng…Anh ta mồ hôi nhễ nhại cưỡi trên con ngựa đen với đôi mắt đỏ đầy vẻ máu chiến…

Phương cười lớn tại phòng…

“ Con nhỏ đó không biết rằng Khánh chúa ghét loại đàn bà ngủ lang,xưa Hoa Đán và anh ấy từng chia tay vì Hoa Đán say rượu k về nhà khi họ sống chung…giờ để xem lần này có chia tay hay không,con nhỏ ngu ngốc nghĩ mình là ai,nghĩ anh ấy cần mày chắc mà phải tỏ vẻ giận dỗi bỏ đi”…

Thầy Sơn buổi sáng thấy Trúc vươn vai cười rạng rỡ bên ánh bình minh…giây phút đó khiến cho lòng người đàn ông đó chợt rung động…khẽ chụp ảnh khoảnh khắc đó rồi vội cất điện thoại…

Trúc trả phòng rồi cám ơn thầy

-Em cám ơn thầy rất nhiều

-Sau này thi thoảng tới đây nghỉ nhé,thầy rất vui khi thấy em…

-dạ chắc chắn rồi

-Trúc này…khi nào thầy về thành phố thì có thể mời em đi cafe không?

Trúc lúc này ngập ngừng…thì từ sau tiếng vỗ tay cất lên…

-Kìa,chàng đã mở lời rồi còn ngại ngần gì mà không đồng ý đi …

Trúc tay run lên vì đó là giọng của Khánh,anh ta mặc áo vest đen tay đeo găng tay da…hôm nay anh ta đeo chiếc kính cận…vẻ cười nhếch môi cùng tiếng vỗ tay khiến Trúc như đứng tim…cô k ngờ anh ta lại đi tìm cô …

– [ ]

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN