Mùa Yêu - Phần 2: Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
470


Mùa Yêu


Phần 2: Chương 28


Mùa yêu…cứ nghĩ nó đã tới…thế nhưng càng muốn nắm lấy lại càng khó…giống như những bông tuyết nắm lấy dễ nhưng khi mở ra nó đã tan thành những giọt nước …

Tách…

Nước trên bàn tay Trúc rơi xuống những cánh hoa hồng trắng …cô như kẻ mất hồn chết lặng nước mắt rơi nhưng miệng mỉm cười…

Khánh chạy dọc bờ sông miệng gọi lớn tên “ Hoa Đán…Hoa Đán…là anh đây”

Cô gái đang nở nụ cười dưới sông chợt thấy Khánh liền quay đi vội vã…Khánh nhẩy xuống sông anh ta bơi vội tới mạn thuyền rồi trèo lên…cô gái kia ôm miệng

-Hoa Đán ,đúng là em

-Anh nhầm người rồi ạ

Khánh trèo lên thuyền trong bộ đồ ướt sũng…anh ta với tay ôm cô gái

-Làm sao mà anh có thể không nhận ra em được,là em…đúng là em…

Sắt và Yumi báo đàm gọi người bảo vệ Khánh…Trúc đứng trên bờ lạc lõng khi thấy Khánh bên dưới ôm chặt một cô gái…

Từ sau Trúc thầy Sơn choàng áo khoác lên người cô…

-Chồng của em là Hoàng Kim Khánh,nghe tên hắn đã lâu nhưng bây giờ thầy mới biết hoá ra đó là chồng của em…

-Em sai khi lấy người nổi tiếng như anh ấy phải không thầy…

-Hắn đợi cô gái đó vì yêu mà đau đến điên dại,chuyện này ai cũng biết ,cô ta không chết mà lại xuất hiện ở đây hẳn là có nhiều uẩn khúc

-Em có lẽ nên rời đi thôi,hết rồi ,tất cả đã kết thúc ,em chỉ giống như một phép thử với người ấy…

Trúc bật cười nhìn thầy Sơn,Sơn biết Trúc đang rất đau lòng…

-Em chỉ là khóm hoa dại,k thể sánh với cô ta là một khóm hoa hồng đầy gai…

-Cám ơn thầy luôn xuất hiện lúc em cần,mỗi lần em suy sụp nhất là lại có thầy xuất hiện,nhưng lần này em sẽ đối diện,dù có thế nào em cũng muốn đối diện sự thật này…phải đối diện ,em cám ơn thầy…

Trúc trả lại chiếc áo khoác cho thầy Sơn rồi cúi đầu quay đi…

Cô gái có tên Hoa Đán đó khóc nức nở kể cho Khánh nghe mọi chuyện…

-Em bị mất trí nhớ ,mới hai tháng trước em nhớ lại thì nghe tin anh đã kết hôn nên em k xuất hiện nữa,gia đình e ngày đó đã giấu anh đưa em ra nước ngoài ,họ nghĩ em sống bên cạnh anh quá nhiều nguy hiểm …thế nên muốn đưa em sang nước ngoài sinh sống nhưng khi e tỉnh lại mất trí nhớ…

-Vậy hoá ra là toàn lừa dối,anh đã bị lừa

Khánh bật cười vẻ mỉa mai

-Anh giờ đã kết hôn thì chúng ta phải làm sao đây,em sao dám quay về ,10 năm qua em sống mà k biết mình là ai ,anh bảo em phải làm thế nào khi gặp lại nhau đây ạ…

-Chuyện đó k quan trọng,quan trọng giờ chúng ta đã ở bên nhau ,k ai có thể chia rẽ chúng ta lần nữa…

Hoa đán lao vào ôm Khánh,miệng cô ta mỉm cười nụ cười đầy nham hiểm…

-Em cũng k muốn xa anh lần nữa đâu ạ…

Trúc trở về nhà chờ cả đêm ,cho tới sáng khi Vú bước vào …

-Phu nhân k chợp mắt chút nào sao ạ

-Vú,anh ấy yêu Hoa Đán rất nhiều phải không,khi cháu mới cưới anh ấy còn lấy son của cô ấy tô lên môi cháu

-Phải,cậu ấy yêu cô ấy đến phát điên,tình cảm của cậu Khánh dành cho Hoa Đán thì ai cũng biết rõ,chỉ là cô ấy đã chết giờ lại quay lại thật sự quá đỗi khó hiểu và quá bất ngờ…đã 10 năm

-Cô ấy vì cháu mà mới xuất hiện chăng

-Kìa Phu nhân,đừng nói vậy,cậu Khánh cũng rất thương yêu phu nhân mà,đừng nghĩ gì nữa chuyện đâu cũng sẽ có đó…

-Cháu biết ạ,cháu đang chờ để đối diện với sự thật này,cháu luôn muốn rõ ràng trong tất cả mọi chuyện…

-Vú lúc này không biết gì ngoài an ủi cháu…cố lên nhé…

Trúc đứng dậy thay đồ để đi học…cô mặt buồn bã đeo chiếc cặp lên vai rồi vừa bước ra ngoài ,Khánh đang đi ngược hướng lại trên hàng hoa anh đào…mái tóc Trúc khẽ bay lên,cô mỉm cười…

-Chúc mừng anh,chúc mừng anh vì cô ấy cuối cùng đã trở lại ,hai người thật sự rất đẹp đôi…

-Em đừng nói vậy…anh quá bối rối vào lúc này…

-Anh sẽ k phải bối rối đâu,dù sao thì em cũng chỉ là một phép thử,cứ cho là anh có rung động một chút với em nhưng cũng không thể nào sánh bằng tình cảm 10 năm nay anh dành cho chị ấy…chúng ta dù gì cũng chưa sâu đậm gì

Trúc nói tới đây cô nhăn mặt nghẹn ở cổ họng…

-Em muốn thế nào anh cũng luôn tôn trọng quyết định của em nhưng trừ việc ly hôn ra thì anh chấp nhận tất cả…

-Anh quá tham lam rồi ,anh phải để cho em có một cuộc sống mới,sẽ k phải suy nghĩ rằng à chồng mình đang nằm cạnh cô người yêu đó,hoặc cô ấy cũng đỡ phải suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta…

-Anh k thể chia tay được

-Vì sao?

-Vì anh cũng yêu em

Trúc bật cười khẽ rơi nước mắt và cô lấy tay gạt đi cố tỏ ra mạnh mẽ

-Cũng yêu em …vui quá,nghe câu này em hạnh phúc thật sự đấy…

-Chúng ta cứ sống bình thường được không?

-Một ông hai bà…anh sẽ mệt đấy…em đi đây

Trúc đi lướt qua Khánh tóm tay

-Anh k muốn mất ai cả,anh nói thật đấy

-Giây phút anh buông tay em chạy theo cô ấy,anh bỏ mặc em ở lại thì khi đó trong lòng anh vốn dĩ k có sự tồn tại của em…em sẽ về nhà ngoại,muốn tập trung ôn thi…em chờ đơn ly hôn từ anh…

Trúc giật tay Khánh rồi bước đi,anh ta đứng ôm trán dáng vẻ mệt mỏi…từ bên kia hồ Hoa Đán thấy tất cả,cô ta khẽ nắm chặt tay khi thấy Khánh đang níu kéo Trúc…

Phú lúc này bật dậy thấy đang ngủ ở nhà Xuân,anh ta giật mình…

-Sao anh…sao anh ở đây

xuân đặt ly trà lên bàn

-Có chuyện lớn rồi ,tại sao anh lại ngất đi hả

Xuân đánh vào vai Phú

-Anh…anh cũng k hiểu sao lại ngất…mà có chuyện gì vậy em?

-Hoa đán người yêu cũ đã chết 10 năm của anh Khánh quay về rồi

Phú đang tu ly trà anh ta lè lưỡi suýt xoa vì nóng…

-Đã chết…quay về…

-Trúc phải làm thế nào đây…anh nói đi bạn em phải làm sao đây

-Trong chuyện này thật sự anh cũng đang k biết phải nói thế nào,cô ta đã chết giờ quay lại trong khi Khánh yêu đến vậy ,lẽ nào sẽ bỏ Trúc

-Anh nói vậy mà nghe được à,k lẽ anh ta có người mới bỏ người cũ

-Trúc mới là người mới mà

-Anh…anh dậy rồi mau ra khỏi nhà em đi,nói chuyện chán mớ đời,em đi học đây…

-Để anh về tìm hiểu xong có gì anh bảo…

Trúc bước đến cổng trường,cô hít một hơi thật sâu rồi bước đi và tự nhủ “ Mạnh mẽ lên nào coi như một thử thách trong cuộc đời,rồi tất cả sẽ qua”…

Khánh trong buổi sáng nhìn đống đồ học tập của Trúc vứt bừa trên bàn,anh ta tự tay dọn dẹp ngăn nắp lại và nghĩ lại lời Trúc nói khi nãy “ Em chờ đơn ly hôn từ anh”…

Gập cuốn sách vào Khánh thở dài,Vú lặng lẽ nói từ sau

-Để tôi thu dọn

-Tôi làm được mà…già này Hoa Đán đã quay về nhưng hiện tại tôi đã lấy vợ,tôi k muốn mất ai trong số họ…tôi cảm thấy bất ổn nếu như thiếu một trong hai nhưng Trúc sẽ không chấp nhận sống chung như vậy…tôi phải làm gì?

-Trong lòng ngài hiểu rõ cần ai nhất lúc này,thế nhưng tình cảm thì chỉ có một vì trái tim chỉ có một…phu nhân đã ngồi chờ ngài cả đêm qua nhưng ngài đã không về ,thế nên phu nhân chắc chắn nghĩ ngài không cần cô ấy nữa…cô ấy muốn lựa chọn ra đi để khiến cho ngài không khó xử…

-Tôi k thể mất Trúc được,thật sự giây phút tối qua khi ở bên Hoa Đán trong đầu tôi đã luôn nghĩ về Trúc nhiều hơn,tôi k nghĩ rằng tôi lại nghĩ đến cô ấy nhiều như vậy…tôi k muốn mất Trúc…

-Phu nhân có lẽ đã tổn thương rất nhiều vì vốn dĩ đến sau đã là thiệt thòi…

Khánh lặng yên ,anh ta nắm chặt cây bút của Trúc trong tay…

Tại nhà ông ngoại Khánh

Tokuda ngạc nhiên trước nước cờ của Ông

-Cô ta còn sống sao ạ,nghe nói bị mất trí nhớ

-Tất cả là màn kịch,cô ta theo lệnh của ta biến mất bằng cái chết,nó là đứa tham vọng ta sợ nó điều khiển dc thằng Khánh,thế nhưng lần này ta muốn mang tham vọng,ghen tuông của nó đến đánh bật cô gái kia…

-Và ông nắm được thóp cô ta nên cô ta k bh dám phản kháng

-Phải…nó sẽ nghe lời ta răm rắp mà k chút phàn nàn…k như con nhỏ kia ,nó sẽ là vật cản khiến Khánh chống lại ta…

-Ông thật thâm sâu,nước đi này quả thật không ngờ tới…

Bữa tối bên ven hồ diễn ra,Hoa Đán đi tới ngồi ăn bên những ngọn nến lung linh…Khánh bước tới rồi hỏi Yumi

-Trúc k về ăn sao?

-Phu nhân nói hôm nay đi liên hoan lớp nên sẽ về muộn ạ

Hoa Đán nghe thấy Khánh hỏi về Trúc cô ta cảm thấy khó chịu nhưng vẫn cố tỏ ra bao dung

-Hay là chờ cô ấy rồi ăn cả thể ạ,em cũng chưa đói

-cô ấy đi liên hoan rồi,k sao chúng ta ăn thôi…

-Em ở phòng bên kia thấy hơi xa anh quá ,cảm thấy bất tiện anh ạ…

-Vậy em muốn ở chỗ nào em cứ nói để anh bảo người dưới sắp xếp

-Nơi gần nhất là nơi k còn thuộc về em ( ý nói phòng Khánh đã có nữ chủ nhân)

Nghe câu này Khánh cười nhạt

-Hoa Đán này,chúng ta vì nhiều chuyện đã nhau quá lâu rồi,tình cảm anh vẫn vậy nhưng tình thế thì lại khác,anh đã kết hôn nên rất khó xử cho anh…

-K sao đâu anh,em k muốn làm anh khó xử,chỉ cần chúng ta ở bên nhau mỗi ngày là em hạnh phúc rồi,mặc dù lòng đau nhưng em vẫn cố kìm nén…

-Cứ được ở gần nhau bên nhau là hạnh phúc rồi phải k em?

-Em muốn có danh phận,em k thể sống ở đây mà k có danh phận được,như thế thật sự quá đỗi bất công với em…

-Ý em là em?

-Em chấp nhận làm vợ bé của anh như vậy kể cả chúng ta có bên nhau thì vợ anh cũng sẽ k thể suy nghĩ gì được…

Khánh không trả lời câu này ,anh ta đánh trống lảng…

-Em ăn đi kẻo nguội sẽ k còn ngon…

Đưa miếng thịt lên miệng ánh mắt Khánh đầy vẻ rối bời…

Trúc và Xuân đi liên hoan lớp,Trúc say bí tỉ…họ đến quán bar có cô gái đứng bên cạnh nói lớn vào tai Trúc…

-Con điên này dẫm vào chân tao rồi

Trúc quay sang

-Tôi xin lỗi nhé

-Mày xin lỗi là xong à

Cô ta tóm tóc Trúc,Trúc thổi phù rồi quay sang vật đánh nhau với ả kia,dù cho ả to gấp đôi Trúc…

Mọi người vào can ngăn nháo nhào…

Khánh đứng chờ vợ ở cổng tay nhìn đồng hồ đã 12h…anh ta tỏ ra khó chịu…Yumi vội vã báo

-Phu nhân đang bị tam giam ở sở cảnh sát…

-Sao cơ…

Tại sở cảnh sát nhà cô gái kia có vẻ là người giàu có nói to đe doạ cả cảnh sát

-Con tôi xước xát hết thế kia,nó đánh con tôi mà các anh lại bảo nên hoà giải

Cảnh sát thở dài

-Con nhà chị cũng đánh bạn ấy xước hết kia còn gì,con chị to gấp đôi bạn kia đấy

-Ý anh là như nào,có muốn mất việc không?

-Chị giữ bình tĩnh đây là sở cảnh sát…

-Này con nhỏ kia xin lỗi con tao ngay

-Này chị yêu cầu chị ra ngoài

-K ra đấy giỏi bắt đi…con kia gọi người nhà của mày đến đây…

Bên ngoài đám anh chị xã hội cũng là người nhà cô gái to béo kia đang la ó “ Thả nó ra xem nó dám đánh nữa không”

Trúc ngồi lầm lỳ không nói câu gì…xe của Khánh đi tới nơi phía sau là ba xe đi bảo vệ,Sắt người xăm trổ cả ở mặt xuống mở cửa xe…đám người kia vội thì thầm đứng khép nép khi thấy Khánh bước xuống xe …” Đại ca lớn à,trông nhìn sợ thế”…

Khánh bước vào rất lịch sự trong bộ áo vest đen

-Chào anh cảnh sát tôi là người nhà của Phan Thanh Trúc

-À anh là gì của cô ấy

-Là chồng của cô ấy

Cảnh sát ấp úng

-Cô ấy ở bên kia chúng tôi đang cho hai bên hoà giải…

Khánh đi tới thấy vợ mặt cúi gằm ,cổ xước sát máu vẫn đang chảy

-Anh cho em đi học để em kiểu này sao Trúc

-Anh về đi cứ mặc kệ em được rồi …

Khánh thấy áo của cô rách đứt …tai cũng đang chảy máu…

Người phụ nữ bên kia thấy sợ khi đi sau Khánh là Sắt và Yumi cả hai xăm trổ đầy người…Khánh nắm chặt tay quay lại nói với cảnh sát

-Kẻ nào nói k hoà giải bước ra đây…

Cảnh sát vừa nhận được cuộc gọi khi biết Khánh là trùm xã hội đen nổi tiếng ,anh ta sợ lắp bắp chỉ sang bà béo bên kia

-Ở kia…họ k hoà giải…

Khánh nhìn sang bà béo,bà ta ấp úng

-Đánh con tôi như thế sao hoà giải được

-Được vậy không muốn hoà giải thì chúng ta không cần hoà giải luôn…

Trúc lúc này mới sực nhớ chồng mình là xã hội đen và đừng thách thức anh ta trong bất kể hoàn cảnh nào…

Hoa Đán nói với kẻ dưới thân cận mà cô ta đưa vào…

“ Anh ấy đã thay đổi rồi,giờ này anh ấy bỏ tôi cô đơn là đủ hiểu, cuộc chiến này tôi nhất định phải dành lại những thứ thuộc về mình”…

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN