Mùa Yêu
Chương 29
Tình yêu là thứ không thể sẻ chia,nhất là khi mà chúng tôi đã là vợ chồng,tôi k thể nào can ngăn tình yêu của chồng với người cũ vì tôi là kẻ đến sau…thế nhưng tôi cũng k thể sẻ chia tình yêu này cho cô ấy…thật khó xử…!
Trúc đứng dậy nói trong trạng thái rượu đã ngấm say
-Là tôi sai,tôi đánh cô ta trước nên hãy hoà giải đi ạ…
Người phụ nữ bên kia vội gật đầu …Trúc bước ra bên ngoài còn yumi ở lại giải quyết nốt việc…
Trên xe Trúc máu chảy ướt đẫm áo,cô lặng yên không nói câu gì,Khánh cũng vậy,anh ta cảm thấy không biết phải nói câu gì lúc này…
Trở về phòng Trúc cởi bỏ đồ rồi đi thẳng vào nhà tắm…Khánh nói với
-Đêm rồi tắm cẩn thận k ốm đấy
Trúc bật khóc lớn sau khi cánh cửa nhà tắm đóng lại,cô tự lấy tay đập lên ngực mình “ Làm sao mà mày phải khóc hả,nhưng sao lại buồn đến thế này…sao lại buồn thế này…tại sao tôi mãi mãi chẳng thể có hạnh phúc”…
Trúc khóc gục dưới vòi sen,bên tiếng nước chảy ào ạt…
Phú trở về phủ anh ta vô tình gặp Hoa Đán ngay tại hành lang,Hoa Đán chủ động chào hỏi trước…
-Chào anh,đã lâu không gặp
-Cứ nghĩ là sẽ k bao giờ gặp nữa cơ chứ nhỉ ,điều gì khiến em từ âm phủ trở về vậy
-Có vẻ anh không hoan nghênh khi em trở lại
-Cái đó tự trong lòng em hiểu rõ nhất mà ,giờ Khánh đã có gia đình thế nên em tự nên cân đo đong đếm ,sai một bước em mất tất cả…
Phú nói vậy rồi đi lướt qua vai Hoa Đán,cô ta nắm chặt tay rồi cười khẩy “ Anh là cái thá gì mà nói mỉa tôi”…
Sắt đứng ở bên hồ hoa súng nói chuyện với Khánh
-Tôi đã điều tra theo như lời ngài dặn,cô ấy đúng là đã được đưa ra nước ngoài trong thời gian rất dài,gia đình cô ấy cũng đã thừa nhận vì lo sợ cô ấy ở bên ngài lại nguy hiểm nên đã làm giả cái chết…
-Tai nạn hôm đó là lúc ta và Hoa Đán cãi vã ,ta rất ân hận vì chuyện hôm đó trong suốt 10 năm qua…thế nhưng đột nhiên cô ấy trở về là thứ khiến ta bắt buộc phải cân nhắc và …
-Và đề phòng phải không ạ…
-Phải,thế nhưng ta nợ cô ấy …và nếu như cô ấy bị mất trí thật sự thì cô ấy có lẽ cũng đã quá đau khổ dằn vặt rồi…cứ để ý xem cô ấy liên lạc với ai …
-Dạ vâng…
Trúc đi ra bên ngoài thấy Khánh đang ngồi ôm hộp đồ sơ cứu…anh ta khẽ đập nhẹ vào ghế…
-Lại đây
Trúc đôi mắt đỏ ngầu,mặc chiếc áo choàng ngủ đi lại gần với gương mặt thất thần…
-Anh chưa đi à
-Đi đâu?
-Đến nơi anh cần phải đến…
Khánh gắp bông rồi sát khuẩn thấm lên cổ Trúc
-Xót không?
-Không…
-Anh biết là em còn trẻ nên lúc này em sẽ có những suy nghĩ theo hướng tiêu cực…thế nhưng làm gì thì làm đừng hành hạ bản thân mình vì anh…không đáng đâu.
Khánh lau máu trên tai Trúc anh ta nhăn mặt,ánh mắt có vẻ đau lòng…
-Giờ anh bảo tôi phải làm thế nào,người anh yêu đã trở lại rồi …
-Anh tự biết sắp xếp mọi thứ…chỉ cần em ở đây bên anh là đủ…
Khánh ôm lấy Trúc,cô bật khóc lớn trên vai Khánh…
-Chúng ta tại sao k thể nắm được chữ hạnh phúc,tại sao lại k thể…
Khánh đôi mắt trùng xuống buồn bã và lặng yên …
Đêm hôm đó trời đổ cơn mưa lớn…Trúc bật dậy thấy tay mình lại được đeo chiếc lắc chuông đỏ ,có lẽ Khánh đã đeo lại cho cô trong lúc cô ngủ…
Cô ra khỏi giường rồi nhìn bông hoa hồng trắng được Khánh dán băng dính trở lại cắm ngay ngắn trên bàn học của mình…cô khẽ sờ lên canh hoa rồi quay trở lại giường…thấy Khánh đang ngủ ngon lành Trúc nắm lấy tay Khánh rồi hôn nhẹ lên bàn tay anh ta và nói nhỏ
“ Người ấy có biết đêm đông anh sợ mưa giông,người ấy có nắm tay anh khi ngủ hay không…sợ nắng bỏ gió theo mây,em sẽ nước mắt vơi đầy…em biết anh đã vui thế nào khi cô ấy trở về ,em k có quyền đòi hỏi gì cả…chỉ mong trong trái tim anh có một góc khuất nào đó có em là đủ rồi…”
Trúc rơi nước mắt vào bàn tay Khánh ,cô nhắm mắt thì cũng là lúc Khánh mở mắt,anh ta nghe thấy tất cả…tay Khánh định sờ lên má Trúc rồi lại rụt lại…anh ta thở dài…
1 tháng sau…Trúc có ý né tránh Khánh trong suốt một tháng qua ,sáng cô dậy sớm đi học trước khi Khánh dậy,tối đến cô cũng đi ngủ sớm và ăn vội trước khi Khánh trở về…
Trong bữa trưa nay Hoa Đán nhìn sắc mặt k vui của Khánh
-Anh đang có tâm sự
-Có chút chuyện khiến anh phải suy nghĩ…
-Về vợ anh phải không,nếu cô ấy cảm thấy k thoải mái khi em ở đây em có thể ra ngoài
-À không,giữa bọn anh đợt này hơi căng thẳng ,cô ấy đang thi nên anh cũng không muốn làm cô ấy mất tập trung…
-Vậy sao,cô ấy thi trường gì vậy anh?
-Cô ấy thi vào Y,sở thích rất giống anh
Khánh nhắc đến Trúc liền nở nụ cười tươi
-Vậy là giỏi lắm đây,từ hôm e ở đây cũng chưa chạm mặt vợ anh lần nào ,cô ấy có vẻ bận rộn…
-Anh còn ít chạm mặt nữa là,cô ấy đang giữ khoảng cách với anh…
-Cô ấy làm vậy càng khiến anh khó xử hơn thôi,em là người đến trước nhưng chưa khi nào có ý muốn chia rẽ anh và vợ ,có lẽ chúng ta nên có khoảng cách tránh làm vợ anh buồn…
-Em suy nghĩ chín chắn hơn vợ anh ,cô ấy còn trẻ nên suy nghĩ chưa được thoáng…
-Và cô ấy đang làm người yêu của em buồn
-K sao đâu rồi tất cả sẽ quen dần thôi …
-Em có chuyện vui muốn báo cho anh
-Ừ em nói đi
-Em có thai rồi,sau đêm gặp nhau lần đầu đó mà lại có luôn ,em vui lắm…
Khánh lúc này quá đỗi ngạc nhiên…
-Vậy …vậy à
-Anh k vui à…
-Có chứ tất nhiên là anh vui rồi
Khánh nhấp ly nước lên môi rồi cười nhạt…
-Vậy em nên báo cho gia đình là chúng ta sẽ kết hôn chứ ạ…
Trúc và Xuân thi xong bộ môn cuối cùng,cả hai la lớn …
-Giải thoát rồi …
Xuân thở mạnh
-Mai tao mở lại quán ốc ra ăn nhé
-ok ok …thôi tao về đây về sớm ăn sớm k lại chạm mặt chồng
-Trúc này,tránh mãi được không?
-Được lúc nào hay lúc đó ,giờ đối diện ngại lắm
-Sao không hâm nóng tình cảm,làm vậy thì con yêu tinh kia có biến mất đâu…
-Đừng nói vậy,thấy người yêu đã lấy vợ chắc hẳn chị đấy cũng rất buồn …
-Mày lo thân đi khéo nó về cướp chồng ý ở đấy mà yêu đương
-Nếu cướp được thì có giữ cũng chằng được…tao chờ câu trả lời rõ ràng từ anh ấy nếu thật sự k thể nữa thì ly hôn,tao luôn chấp nhận điều ấy …
Trúc trở về nhà thấy cứ đi qua là đám gia nhân trong nhà xì xào gì đó…cô gãi đầu vẻ mặt khó hiểu…trở về cấm điện Trúc thấy Vú đang đứng chỉ trỏ gia chăng đèn đỏ…
-Vú à,có chuyện gì mà phải giăng đèn đỏ vậy
-À chuyện này…trong phủ có tin hỷ
-Ai cưới vậy vú,anh Sắt à
Trúc cười
-Không …là…
Từ sau lưng Trúc thì Khánh lên tiếng
-Là anh…
Trúc quay lại nhìn Khánh ,mái tóc dài cô khẽ bay nhẹ …ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên…
-Anh nói gì?
-Hoa Đán có thai rồi nên anh và cô ấy sẽ kết hôn…
Trúc cười nhẹ rồi cười như quá đỗi sốc …cô gượng gạo
-Cô ấy có thai rồi ,anh …
Trúc đi tới tát bốp vào mặt Khánh,vú và Sắt cùng yumi cúi đầu vì thấy quá căng thằng…
-Anh xin lỗi…
-Nếu anh kết hôn,anh sẽ mất tôi…mãi mãi…
-Anh k thể làm gì khác cả ,cô ấy có con với anh điều đó em phải vui mới đúng vì em sẽ k còn áp lực chuyện con cái…
Trúc lắc đầu lùi lại…
-Hết rồi,hết thật rồi …tôi chúc anh mãi mãi hạnh phúc…có chết tôi cũng không ở bên anh nữa…nếu anh muốn tôi tồn tại bên anh thì khi đó chỉ còn là cái xác thôi hãy nhớ lấy lời tôi nói ngày hôm nay Hoàng Kim Khánh…chúng ta chia tay đi…
Nước mắt Trúc rơi xuống,Khánh đỏ đôi mắt
-Đừng như vậy…
Trúc quay vào phòng kéo ngăn bàn ra có khẩu súng cô dí thẳng vào đầu …
-Chúng ta mãi mãi chẳng thể chạm tay tới thứ có tên là “ Mùa Yêu”…
Đoàng…
Máu chảy xuống…Khánh há miệng nước mắt anh ta rơi xuống…
“ Không”…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!