Ngay khi khuôn mặt trắng bệch quỷ dị bị cơ quan thu hồi, rốt cuộc tiếng cười kỳ lạ chói tai cũng dừng lại.
Vân Bích Lam đứng trước cửa rọi đèn pin vào căn phòng búp bê.
Căn phòng tối đen như mực, những sợi chỉ mảnh buộc tay chân người làm bằng vải nối thẳng lên trần nhà, đủ loại bộ phận búp bê đang chầm chậm xoay tròn giữa không trung.
Trên giường, trên tủ, trên bàn trang điểm, khắp nơi đều bày đủ loại búp bê.
Có loại to bằng bàn tay, có loại cao bằng nửa người, cũng có loại cao bằng kích thước con người bình thường.
Váy ren bụi bặm phủ đầy không gian, khiến cho người ta bị sặc đến mức phải dùng tay che mũi miệng.
Giữa không gian tối đen không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay, từng con búp bê hoặc lớn hoặc nhỏ đều mang nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt trắng bệch cứng đờ, từng tròng mắt u ám hướng về phía cửa khiến lông tơ trên người dựng đứng.
Một con búp bê Tây Dương lớn cỡ bàn tay ngồi trên bàn trang điểm.
Nó mỉm cười ngồi trên bàn, hai bàn tay nhỏ trắng sứ cầm một chiếc hộp tinh xảo mở nắp, bên cạnh dán vài chữ: “Vui lòng quẹt thẻ vào đây.”
Có thể nhận ra đây chính là chỗ quẹt thẻ.
Vân Bích Lam nhìn anh Mập: “Anh đứng chờ ngoài cửa, nếu có vấn đề lập tức dùng đạo cụ.”
Anh Mập đáp: “Đã hiểu.”
Sau đó cô gái tóc xanh nhìn Ôn Giản Ngôn: “Còn anh thì sao, có muốn vào cùng tôi không?”
Mặc dù bọn họ tạm thời hành động cùng nhau, nhưng dù sao Ôn Giản Ngôn không phải thành viên chính thức của đội họ, vì vậy Vân Bích Lam cũng không tiện ra lệnh cho hắn.
“Tất nhiên.”
Chàng trai mang đôi mắt màu hổ phách nở nụ cười nhẹ, sau đó khẽ cúi người xuống: “Làm sao một quý ông có thể để một cô gái đi vào nơi nguy hiểm một mình?”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha ha.
Đừng làm trò nữa, chẳng phải người vừa bị dọa giật mình là cậu sao?”
“Chó lừa đảo tỉnh lại đi, mi mới là tên nhát gan nhất trong đám ấy.”
“Mặc dù hiểu rõ đạo lý mọi người nói, nhưng tôi vẫn bị hắn làm cho động lòng.
Đáng ghét [Thưởng tích phân 50].”
“Hu hu hu hu hu, tôi cũng vậy.
Mẹ kiếp, lần nào cũng bị sắc đẹp mê hoặc.
Tôi đúng là con chó ham mê sắc đẹp nông cạn! [Thưởng tích phân 100]”
Ôn Giản Ngôn và Vân Bích Lam lần lượt bước vào phòng.
Bọn họ cẩn thận tránh những bộ phận cơ thể con người làm từ vải vóc treo trên đỉnh đầu, đi tới trước bàn trang điểm.
“Ở thế giới thực, đối với nhiệm vụ cần làm trong ngôi nhà ma như này thường sẽ xuất hiện một ít hiệu ứng sau khi quẹt thẻ.”
Vân Bích Lam nhìn Ôn Giản Ngôn nói: “Tuy nhiên bây giờ chúng ta đang trong phó bản, cũng không biết hiệu ứng đặc biệt kia là thật hay giả, nhưng dù là loại nào thì chúng ta cũng phải chuẩn bị tinh thần.”
Ôn Giản Ngôn gật đầu.
Vân Bích Lam hít sâu một hơi, sau đó vươn tay nhặt tấm thiệp viết bốn chữ “Xin hãy lấy tôi” từ trong hộp trang điểm.
“Cộp.”
Một tiếng động mạnh vang lên, chiếc hộp trang điểm trong tay búp bê bỗng đóng sầm lại.
Búp bê từ từ ngước khuôn mặt trắng bệch lên, chiếc miệng khép mở phát ra tiếng cười chói tai bén nhọn: “Hì hì hì!!”
Một giây sau, cánh cửa mở toang khép lại, phát ra tiếng cọ xát chói tai.
Anh Mập đứng bên cửa thận trọng lùi lại, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng kéo hai người họ ra khỏi phòng bất cứ lúc nào.
Toàn bộ búp bê trong phòng cũng cử động, chúng xoay chiếc cổ cứng ngắc tạo thành tiếng kêu kẽo kẹt, trong bụng phát ra tiếng cười trẻ con lanh lảnh:
“Chơi với tớ đi, chơi với tớ đi.”
Theo thời gian trôi qua, tiếng động kỳ lạ biến mất, cơ quan không còn hoạt động, căn phòng trở về với vẻ yên tĩnh.
Không có chuyện gì xảy ra ngoài việc ngôi nhà ma ám dùng để dọa người.
“Xem ra là hiệu ứng giả.”
Vân Bích Lam nhún vai kết luận.
Cô cầm tấm thẻ xoay người bước ra, nhưng còn chưa kịp cất bước thì đột nhiên bị chàng trai bên cạnh kéo tay về: “Chờ đã.”
Mệnh lệnh của hắn bình tĩnh ngắn gọn, vang lên giữa căn phòng yên ắng.
Vân Bích Lam sửng sốt.
Giây tiếp theo, cô bỗng nhìn thấy có thứ gì đó xẹt qua trước mặt rồi rơi xuống đất.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trên.
Chỉ thấy bên ngoài những chiếc chi vải treo trên không trung đang từ từ chảy máu đen.
Dòng máu dần dần thầm ướt phần đáy, tựa như bên trong thật sự chứa đựng các chi trên cơ thể người.
“Máu?” Vân Bích Lam giật mình.
Ôn Giản Ngôn nheo mắt: “Còn nhớ quy tắc thứ sáu bên ngoài khu Cảm giác mạnh không?”
Hắn lặp lại chính xác từng từ: “Không có người thật đóng NPC trong nhà ma, tất cả đều là âm thanh, ánh sáng và con rối.
Nơi đây không có bất kỳ cảnh tượng nào liên quan đến nước, nếu nghe thấy tiếng nước, vui lòng tránh xa khu vực đó ngay lập tức và liên lạc với nhân viên chú hề tóc xanh càng sớm càng tốt.”
Đồng tử của Vân Bích Lam co lại, cô lập tức hiểu ý Ôn Giản Ngôn muốn nói:
“…!Liên quan đến nước.”
Máu là một loại chất lỏng, và nó cũng là một cảnh liên quan đến nước.
Cùng với thông báo, tất cả chi giả bắt đầu nhỏ máu xuống dưới, máu trên mặt đất từ từ loang ra khiến cho bọn họ không thể rời khỏi phòng.
Giọng của anh Mập ngoài cửa vang lên:
“Bên trong có chuyện gì vậy?”
Vân Bích Lam cùng Ôn Giản Ngôn đứng ở góc phòng gần bàn trang điểm, tình cờ đây lại là chỗ máu trên chi giả không thể nhỏ xuống được.
Vân Bích Lam cất cao giọng kể tóm tắt kết luận vừa rồi của họ cho anh Mập nghe.
“Tôi hiểu rồi.”
Cách làn mưa máu, giọng của anh Mập có vẻ hơi mơ hồ: “Vậy nên chiếu theo quy tắc, bây giờ chúng ta phải liên lạc với nhân viên hề đúng không?”
Vân Bích Lam: “Không cần, sử dụng đạo cụ trước…”
Tuy nhiên cô còn chưa kịp dứt lời thì đã bị giọng anh Mập cắt ngang:
“Mọi người chờ chút, tôi nhìn thấy nút khẩn cấp rồi.”
Giọng của đối phương từ bên kia vách tường truyền đến, nghe qua có vẻ xa xôi lạ thường, thậm chí còn mang theo chút hoảng hốt:
Ôn Giản Ngôn quát to:
“Đừng đi.”
Hắn cũng không quên, điều thứ hai trên quy tắc nhà ma chỉ có mình hắn nhìn thấy là “Các nút khẩn cấp đặt trong ngôi nhà ma ám đã mất hiệu lực, vui lòng không đụng chạm tùy ý.”
Thế nhưng giọng của anh Mập bên ngoài hành lang đã biến mất.
Vân Bích Lam nhíu mày quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.
“Có chuyện gì vậy? Không phải tên hề nói rằng, nếu gặp những chuyện kỳ lạ trong nhà ma thì hãy liên hệ với nhân viên thông qua nút khẩn cấp sao?”
Mặc dù anh Mập không tuân theo chỉ thị của cô, nhưng cách xử lý của gã cũng không có chỗ nào là bất hợp lý cả.
Trái lạnh hành động sẵng giọng ngăn cản của Ôn Giản Ngôn mới khiến Vân Bích Lam cảm thấy có chút bất thường.
Vân Bích Lam dùng ánh mắt tìm tòi nhìn hắn:
“Anh biết gì sao?”
Ôn Giản Ngôn không đổi sắc đáp: “Nhưng cô cũng không tận mắt nhìn thấy quy tắc mặt sau tấm vé, chỉ được nghe nó từ miệng chú hề đúng không?”
“…”
Vân Bích Lam nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhanh chóng đổi tích phân rồi bắt đầu gọi cho anh Mập.
“Tút…!tút…!tút…”
Chẳng mấy chốc điện thoại đã được kết nối.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói sang sảng của anh Mập: “Bích Lam, có chuyện gì thế? Tôi đang đứng ở ngoài cửa, cô lãng phí tích phân làm gì vậy?”
“Anh đã nhấn nút khẩn cấp chưa?”
Giọng Vân Bích Lam lạnh lùng bình tĩnh.
“Tất nhiên ấn rồi.” Giọng của anh Mập nghe không khác gì ban nãy: “Chờ thêm chút nữa mọi người có thể lập tức ra ngoài.”
Điện thoại bị cúp.
Vân Bích Lam nhíu mày nhìn điện thoại di động trong tay mình.
Giữa căn phòng tối tăm, Ôn Giản Ngôn hơi nheo mắt lại, đầu óc nhanh chóng xử lý tất cả thông tin mình biết.
Về ngôi nhà ma, hiện tại hắn đã nắm trong tay ba bộ quy tắc.
Một bộ quy tắc đến từ tấm biển dán ở lối vào Công viên Cảm giác mạnh, phía trên có viết “Hãy tin tưởng nhân viên chú hề” và “Nếu bạn nghe thấy tiếng nước, hãy liên lạc với nhân viên chú hề tóc xanh càng sớm càng tốt.”
Một bộ quy tắc đến từ chú hề đứng trước ngôi nhà ma ám, đưa ra ba lời gợi ý cho streamer.
Một bộ quy tắc đến từ những gì hắn nhìn thấy sau tấm vé, đưa ra ba lời gợi ý hoàn toàn trái ngược với lời chú hề trước cửa nhà ma.
Ba quy tắc này, cái nào là thật cái nào là giả?
Ngoài ra, người thứ sáu trà trộn vào đội ngũ họ là ai? Nó có liên quan đến tính thật giả của các bộ quy tắc không?
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân từ từ tới gần.
“Cộp, cộp,…”
Tốc độ máu tươi nhỏ xuống chậm lại, cuối cùng từ từ đình chỉ.
Chẳng bao lâu sau, một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài phòng: “Được rồi, mọi người có thể đi ra.”
Ôn Giản Ngôn và Vân Bích Lam bị mắc kẹt trong góc nhà kinh ngạc nhìn nhau.
Hai người cẩn thận vòng qua những nơi có máu dưới đất, chầm chầm di chuyển ra ngoài.
Rất nhanh, bọn họ đã rời khỏi căn phòng búp bê trở về hành lang.
Chỉ thấy anh Mập vẫn đứng yên tại chỗ, bên cạnh gã là tên hề tóc xanh.
Chú hề vẫy tay chào hỏi: “Hãy đi theo tôi, các bạn phải tránh xa khu vực này càng nhanh càng tốt.”
Vân Bích Lam rảo bước đến chỗ anh Mập, đè thấp giọng hỏi: “Sao vừa rồi anh không nghe chỉ thị của tôi?”
“Là vì tôi muốn tiết kiệm tích phân.”
Anh Mập gãi má: “Hơn nữa, không phải làm vậy còn có thể kiểm chứng những quy tắc này có tác dụng hay không sao? Tôi cảm thấy chúng khá hữu ích, với lại nó cũng là cách đơn giản nhất để mọi người ra ngoài.”
Đúng thật là vậy.
Toàn bộ chuỗi logic không có bất kỳ điểm đáng ngờ nào, nghe thấy tiếng nước → dùng nút khẩn cấp gọi nhân viên → chú hề tóc xanh đến cứu viện, vừa vặn chứng minh được độ tin cậy của bộ quy tắc.
Ôn Giản Ngôn giật mình, đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Hắn kéo khóa ba lô, nhanh chóng mở chiếc túi mình vừa mua từ cửa hàng quà tặng.
Con gấu hình mèo vẫn ngoan ngoãn nằm phía dưới, nhưng con gấu chú hề đã thay đổi hình dạng lúc nào không hay.
Mặt nó đang khóc, thân trên và thân dưới của nó bị tách ra, đầu nghiêng về một phía, cơ thể và tứ chi tách rời.
Không biết từ khi nào, tờ hóa đơn dài đã có thêm rất nhiều chữ.
Ôn Giản Ngôn mở tờ hóa đơn ra, nương theo ánh sáng lờ mờ nhanh chóng đọc dòng chữ hiện trên đó.
[Nhật ký làm việc của nhân viên ngôi nhà ma ám]
Đây là ngày đầu tiên tôi làm việc tại Công viên Giải trí Mộng Ảo, mức lương và đãi ngộ ở đây rất cao, tôi không hiểu sao những tiền nhiệm rời đi lại nói với mình rằng không được làm việc ở đây quá một tháng.
Đây là tuần đầu tiên tôi làm việc tại Công viên Giải trí Mộng Ảo, không biết vì sao, dường như tôi luôn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, phải chăng tôi đã quên tắt vòi nước?
Đây là tháng đầu tiên tôi làm việc tại Công viên Giải trí Mộng Ảo, tôi đánh bạc thua rồi.
Tôi nghĩ rằng mình cần ở lại đây lâu hơn chút.
Chữ viết phía dưới đột nhiên trở nên nguệch ngoạc và lộn xộn:
Kỳ lạ kỳ lạ kỳ lạ (bị bôi đen)
Da tôi dinh dính, ngón tay tôi có mùi lạ (hai từ “dinh dính” được khoanh tròn bằng bút đen, sau đó dùng sức khoanh mạnh vài vòng)
Càng lướt xuống, chữ viết càng trở nên nguệch ngoạc và khó đọc:
Kỳ lạ kỳ lạ kỳ lạ kỳ lạ kỳ lạ (bị bôi đen)
Tôi nhìn thấy chính mình, tôi thấy cơ thể mình bị rạch ra, tôi thấy mình bị nhét vào trong vải, tôi thấy mình bị treo lên.
Tôi thấy mình bắt đầu di chuyển trở lại (vết mực lớn và vệt nước đã làm những chữ này trở nên loang lổ không rõ ràng)
Vị trí của tôi không có người bán vé, chỗ bán vé không có người xuất hiện.
Ai đó đã dùng vị trí của tôi bán vé.
Tôi đang bán vé.
Nét bút cuối cùng của chữ “vé” vẫn chưa xong, bị lệch khỏi lề của tờ hóa đơn trong thời gian dài.
Lướt xuống dưới nữa là một dòng chữ nhỏ in bằng máy:
[Cảm ơn bạn đã mua gấu bông chú hề được sản xuất bởi cửa hàng chúng tôi.]
[Nếu có nhân viên được thay thế bằng “nó” trong khu vực bạn tham quan, gấu bông chú hề sẽ theo sát bạn và nói cho bạn mọi thứ mà nhân viên biết bằng lời.]
[Gấu bông sẽ hành phế thải sau một lần sử dụng]
[Cảm ơn bạn đã quan tâm]
Tay Ôn Giản Ngôn lập tức nổi đầy da gà.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn chú hề tóc xanh đang đợi ở đầu cầu thang gần đó.
Dưới ánh đèn lay động, không biết có phải ảo giác của Ôn Giản Ngôn không mà làn da của nó trông càng tái nhợt và có vẻ nhớp nháp.
Nó cất cao giọng thúc giục:
“Mau đi theo tôi, mọi người phải nhanh chóng rời xa khu vực này.”
Giờ phút này, Vân Bích Lam và anh Mập cơ bản đã xua tan nghi ngờ với nó, bọn họ đi về phía nhân viên chú hề, song lại bị Ôn Giản Ngôn nhanh chân bước lên túm lấy:
“Đừng đi qua.”
Ôn Giản Ngôn cố đè thấp giọng nói bên tai hai người.
Vân Bích Lam sửng sốt quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.
Chàng trai với đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn nhân viên chú hề tóc xanh đứng phía xa, giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng hơn trước: “Đó là một con ếch.”
Cái gì…?!
Đồng tử của Vân Bích Lam bỗng co lại.
“Con ếch? Ý cậu là sao?” Anh Mập ra sức gãi má, không hiểu hỏi: “Nó đã cứu hai người…”
Giọng nói trầm thấp của Ôn Giản Ngôn vang lên bên tai bọn họ:
“Nghe khẩu lệnh của tôi.”
Giọng hắn bình tĩnh lạnh lùng, không hề có chút nghi ngờ và do dự nào, bên trong giọng nói còn ẩn chứa một loại kiên định không thể phản kháng cũng không thể cãi lại, khiến cho người khác vô thức tuân theo.
Vân Bích Lam nhìn anh Mập lắc đầu.
Anh Mập không nói gì nữa.
“Chạy.” Ôn Giản Ngôn dứt khoát ra lệnh.
Nháy mắt, ba người không hề do dự lập tức xoay người, cất bước chạy như bay về phía ngược lại.
Nhân viên chú hề tóc xanh cũng không đuổi theo.
Nó chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, làn da tái nhợt nhớp nháp từ từ bị bóng tối nuốt chửng, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.
Ba người chạy nước rút đến cuối hành lang mới dừng bước.
“Không có, không có ai đuổi theo.”
Anh Mập thở hồng hộc nói.
Vân Bích Lam cũng dừng bước, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn: “Anh vừa nói thứ kia là ếch sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao anh biết?”
“Đúng vậy, sao mọi chuyện lại thành ra như này?” Anh mập gãi hai má mình, vô cùng nôn nóng hỏi.
“Ọc ọc” “Ọc ọc”
Tiếng nước kỳ lạ vang giữa hành lang.
Vân Bích Lam giật mình quay đầu nhìn anh Mập.
“Sao thế? Cô nhìn tôi làm gì?” Động tác gãi mã của anh Mập càng mạnh hơn, làn da tái nhợt của gã bắt đầu sưng tấy, phát ra tiếng nước ọc ọc quỷ dị.
“Đừng gãi nữa.” Vân Bích Lam lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
“Đừng gãi nữa!”
“Tôi ngứa quá, tôi ngứa quá, tôi ngứa quá!” Thịt trên toàn thân anh Mập bắt đầu run rẩy, đường nét khuôn mặt trở nên vặn vẹo, mang đến cho người tamột cảm giác nóng nảy lạ thường: “Ngứa quá ngứa quá ngứa quá…”
“Xoẹt…”
Toàn bộ làn da tái nhợt mềm nhũn bị móng tay sắc nhọn xé nát khỏi mặt.
Thế nhưng, thứ chảy ra từ miệng vết thương không phải máu tươi mà là một loại dịch nhầy trong suốt.
Vân Bích Lam há hốc mồm, vô thức lùi về phía sau vài bước.
Ôn Giản Ngôn nhìn chăm chú anh Mập đứng cách mình không xa, sau lưng nổi lên một tầng da gà, cảm giác ớn lạnh trườn dọc sống lưng hắn.
“Có chuyện gì vậy?”
Đường nét khuôn mặt anh Mập vặn vẹo, dường như gã đã thấy được vẻ mặt kỳ quái cùng sự sợ hãi trong mắt của hai người kia, tất cả khiến toàn thân gã càng thêm kích động nôn nóng, thoạt nhìn rơi vào trạng thái bất an gần như điên cuồng.
Gã nắm chặt da mặt mình trong tay, nước bọt từ miệng văng ra, gào to bằng chất giọng bén nhọn:
“Hai người đã nhìn thấy gì, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nương theo ánh đèn trong tay, có thể nhìn thấy rõ ràng giữa chất nhầy trên mặt anh Mập là một lớp trứng rậm rạp, từng quả tròn trịa chen chúc bám sâu vào thịt người.
Và trong chất nhầy màu trắng ấy, có thể nhìn thấy những chấm đen tựa như đầu kim ở giữa trứng, dường như chúng còn đang uốn éo khó chịu.
Trông hệt như là trứng ếch.
Editor có lời muốn nói:
Tối an tối ngọt tối trà sữa trân trâu đường đen, tối trứng ếchhhh!!!!!!!!!.