Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó
Phần 32
🔥 TRUYỆN: MỢ NHỎ NHÀ HỌ PHÓ.
CHƯƠNG 32.
Kể từ lúc phát hiện có thai, mãi tới hôm nay Khiếu Trạch mới dám đưa vợ con ra ngoài ăn tối. Đình Đình nôn lắm, cô chuẩn bị từ chiều, lại không nhịn được mà chạy xuống sân đợi trước. Trước đây lúc chưa có thai thì suốt ngày bay nhảy bên ngoài, bây giờ có thai tất cả tốt đẹp đều dành hết cho con. Nhưng mà những việc làm này… Đình Đình thật sự chưa bao giờ hối hận!
Lam Châu từ phim trường trở về, hôm nay cô quay không được tốt, cảnh bị NG rất nhiều, đạo diễn có phần không hài lòng nên cho mọi người về sớm. Vốn dĩ tâm trạng đã không được tốt còn đụng mặt Đình Đình, Lam Châu đã khó chịu lại càng thêm khó chịu. Kể từ lúc biết tin Đình Đình có thai, Hà Loan đã quán triệt mạnh mẽ không cho cô có suy nghĩ xấu làm hại đến mẹ con Đình Đình. Đã vậy Hà Loan còn bắt cô không được đến gần Đình Đình, tránh Đình Đình càng xa càng tốt. Khó chịu thật! Cô đâu có ngu, không cần phải nhắc nhở cô những điều thừa thãi như thế!
Vốn định đi đường vòng nhưng vì tâm trạng hôm nay không được dễ chịu, Lam Châu quyết định đi đường thẳng, đường đường chính chính đi ngang qua Đình Đình. Lúc đi gần đến chỗ Đình Đình đang ngồi, cô là “tiện đường” mà “cố ý” lên tiếng chào hỏi.
– Sao hôm nay cô lại xuống đây? Đã khỏe hẳn chưa?
Đình Đình biết Lam Châu đang đi đến, lại nghe thấy cô ấy hỏi cũng rất đàng hoàng, vì vậy cô cũng lịch sự đáp lời:
– Khiếu Trạch đưa tôi ra ngoài ăn tối, ở trong phòng mãi cũng khó chịu lắm. Cô vừa đi quay về à? Quay tốt không?
Lam Châu cười cười:
– Tốt chứ! À mà cô…
Lời còn chưa nói xong thì từ ngoài cổng đột nhiên có xe chạy vào, Lam Châu quay người nhìn lại mới phát hiện thì ra là xe của Khiếu Trạch. Lúc này, Đình Đình mới quay sang nói với cô, trên môi Đình Đình nở nụ cười vô cùng rực rỡ:
– Có gì mai mốt nói tiếp nhé Lam Châu, tôi đi trước, Khiếu Trạch tới rồi.
– Ừ, cô đi đi.
Lam Châu không thể cứ vậy mà rời đi trước Đình Đình, cô đành giả vờ tỏ ra kiêu ngạo, hai tay khoanh trước ngực nhìn Khiếu Trạch đón lấy Đình Đình. Ánh mắt cô dõi về phía hai người trước mặt, hình dáng người đàn ông tuấn tú cẩn thận đỡ lấy thân hình mảnh mai của người phụ nữ. Hai bàn tay họ nắm chặt vào nhau, nụ cười tràn ngập hạnh phúc, kể cả ánh nhìn cũng toàn là hình ảnh của nhau. Không cần nghĩ cũng biết là bọn họ đang yêu nhau rất nhiều…
Bất giác Lam Châu cảm thấy chạnh lòng vô cùng, trời không lạnh nhưng sao cõi lòng cô lại lạnh lẽo đến mức độ này, lạnh đến thấu cả xương. Cô cũng yêu Khiếu Trạch, chưa chắc Đình Đình đã yêu anh ấy nhiều bằng cô… vậy thì lý do gì lại chỉ có một mình Đình Đình được hạnh phúc… còn cô thì không?!
Hà Loan đứng từ xa theo dõi Lam Châu, lúc Lam Châu xoay người, vừa vặn nhìn thấy Hà Loan đang đứng trước mặt đợi cô. Lam Châu bước đến bên cạnh chị mình, cô không nói gì, chỉ nghe giọng của Hà Loan nhàn nhạt cất lên:
– Xót xa đúng không? Rồi em cũng sẽ tìm được người yêu em như thế… không cần ganh tỵ với Tiểu Đình.
Lam Châu cười khẩy đáp lời Hà Loan:
– Em biết chị muốn nói gì, em thừa hiểu, chị không cần lúc nào cũng nhắc nhở em như vậy.
Hà Loan mím môi, cô nói:
– Nhắc em cũng vì muốn tốt cho em thôi, nếu em giành được… vậy thì Đình Đình đã không xuất hiện ở đây rồi. Hôm nay đi quay về mệt lắm rồi phải không, về phòng nghỉ đi, chị cho người dọn cơm cho em.
Lam Châu nhạt nhẽo đáp:
– Em đang giảm cân, em không ăn đâu, đừng ai đến làm phiền em.
Nói rồi, Lam Châu bước thẳng về phía trước, cũng chẳng đợi chị gái mình theo cùng. Hà Loan cũng không muốn đi theo làm phiền Lam Châu, cô biết em gái đang không vui, vì vậy cô cũng không muốn cứ lải nhải quấy rầy con bé nghỉ ngơi. Chỉ là, cô cảm thấy rất lo lắng cho Lam Châu, cô biết rất rõ Lam Châu vẫn chưa chịu buông xuống tình cảm với Khiếu Trạch. Cô đã nhắc nhở em gái mình rất nhiều, chỉ hy vọng là con bé lớn rồi, suy nghĩ cũng sẽ chín chắn và trưởng thành hơn. Cái gì nắm không được thì đừng cố, càng cố thì càng kéo bản thân mình với về phía trước. Và cái kết của việc với quá đà là té ngã… mà ngã sấp thì sẽ rất đau!
__________________________
Khiếu Trạch giúp Đình Đình thắt dây an toàn, anh nhướn người về phía Đình Đình, thắt dây xong cho cô lại dịu dàng vỗ nhè nhẹ lên bụng của cô, anh thì thầm dịu ngọt:
– Ba đưa hai mẹ con ra ngoài ăn nhé! Ba thương!
Đình Đình nghe anh nói mà phì cười, cô bảo:
– Ui con còn bé tí, chưa nghe anh nói được đâu.
Khiếu Trạch nhướn mày nhìn cô:
– Có sao đâu, anh nói cho con nghe từ từ, đợi tới khi con sinh ra, chỉ cần nghe giọng của anh là biết ba đến… anh tính cả rồi.
Cô bỉu môi cười mỉm:
– Trẻ con!
Khiếu Trạch véo yêu vào má cô, anh lại không cảm thấy anh trẻ con chút nào. Mà có trẻ con cũng tốt, anh trẻ con với vợ con anh, ai dám cản!
Lại chợt nhớ đến khi nãy có nhìn thấy Lam Châu, sẵn tiện anh nhắc nhở Đình Đình một chút:
– Vừa nãy anh nhìn thấy em với Lam Châu đang nói chuyện với nhau à? Tốt nhất đừng đến gần cô ta, cô gái đó không có ý tốt với em.
Đình Đình nhíu mày nhìn chồng mình bên cạnh:
– Lam Châu không có ý tốt với em nhưng cô ấy có ý với anh… đúng không?
Khiếu Trạch cười phì:
– Anh không biết, anh có vợ rồi.
Đình Đình lại cười toe toét:
– Em cũng có nói là anh chưa có vợ đâu, Lam Châu có ý với anh thì cũng kệ cô ấy, con của anh đang trong bụng em… không ai qua nổi em được đâu.
Khiếu Trạch nhịn không được mà cười lớn:
– Vợ anh ăn nói càng ngày càng lớn gan ha… tốt tốt… anh với con đều là của em… không ai dám vượt qua em đâu… anh lo hết!
Kẻ tung, người hứng, trong xe tràn ngập tiếng cười. Để đi đến được những giây phút cười vui thoải mái như vậy, cả anh và cô đều đã trải qua những chuyện rất tồi tệ trong quá khứ. May mắn là đến cuối cùng cũng nắm được tay nhau, cùng nhau bước tiếp đoạn đường còn lại của cuộc đời…
________________________
Ăn xong bữa cơm tối, Khiếu Trạch nhận được điện thoại của A Nam nên sẵn có Đình Đình ở đây, anh đưa cô theo cùng. Xe chạy vào khu biệt thự an ninh cao, Khiếu Trạch xuống xe, anh nắm tay Đình Đình bước từng bước thật chậm vào bên trong. A Nam không có ở đây, chỉ có người của cậu ấy hướng dẫn Khiếu Trạch đến nơi đang giữ người mà anh cần tìm.
Căn phòng rộng lớn với nội thất sang trọng, bên trong phòng, trên ghế sô pha, có một người phụ nữ U50 đang ngồi. Trên mặt người phụ nữ này có một vết bớt đen nhẻm rất lớn che gần hết nửa gương mặt. Cũng vì vết bớt đen này nên trông bà ấy có phần đáng sợ, ban đêm nếu gặp người phụ nữ này bất thình lình, chắc chắn sẽ bị doạ cho giật mình.
Người phụ nữ này chính là vú nuôi của nhà Lý Vì, bà ấy tên là Tử, là vú nuôi từ bé của Lý Lan Trúc. Trước khi nhà Lý Vì xảy ra chuyện, bà ấy được cho nghỉ hưu về quê, lại vì nghèo khổ bệnh tật nên tha phương cầu thực tứ xứ, mãi đến hôm nay Khiếu Trạch mới tìm ra được người phụ nữ này.
Anh dìu Đình Đình ngồi xuống ghế, trước là quan sát người phụ nữ tên Tử, sau đó im lặng rất lâu, mãi gần mấy phút sau mới nghe anh trầm giọng lên tiếng.
– Bà là vú Tử, vú nuôi của Lý Lan Trúc?
Vú Tử e ấp gật đầu, bà ấy không dám nhìn thẳng vào mắt Khiếu Trạch. Đầu lúc nào cũng cúi thấp hơn anh, giọng bà ấy run run, nói như mếu:
– Dạ… là tôi… tôi…
Khiếu Trạch lại hỏi:
– Tôi sẽ không làm gì bà, bà không cần phải run như vậy.
Vú Tử càng cúi thấp đầu, sợ đến mức tay chân cũng run theo. Nhìn thấy bà ấy như vậy, Đình Đình mới cất giọng trấn an:
– Vú Tử đừng sợ, vú chỉ cần nói những gì vú biết, chúng tôi sẽ không làm hại vú.
Vú Tử rụt rè ngước mắt lên nhìn Đình Đình, bà nhìn thẳng vào mắt cô, giống như tìm thấy được nơi tin cậy, bà ấy có vẻ đỡ run hơn vừa rồi. Gần một phút trôi qua, bà mới dám nói chuyện với Khiếu Trạch:
– Cậu Nhỏ… cậu… tìm tôi có việc gì vậy cậu?
Khiếu Trạch khẽ nhíu mày, anh nhìn vú Tử, vú Tử lại sợ hãi mà rụt cổ lại. Khiếu Trạch nhìn thấy bà ấy sợ anh như vậy, anh cũng không muốn dọa người, không tiếp tục thị uy nữa mà bắt đầu hỏi chuyện.
– Cũng không có việc gì, tôi muốn gặp bà để hỏi về chuyện của Lý Lan Trúc. Tôi cũng hy vọng bà nói sự thật… về thân phận của con gái Lý Vì. Chắc là A Nam đã nói với bà trước rồi đúng không, nếu đã như vậy thì bây giờ bà biết gì bà cứ nói… tôi nghe.
Vú Tử đã gặp qua A Nam, cậu ấy cũng đã nhắc nhở bà về chuyện của Lý Lan Trúc. Vì vậy lúc này bà cũng biết Khiếu Trạch gặp bà là vì mục đích gì…
Suy nghĩ thấu đáo cẩn thận, vú Tử mới run run khàn giọng lên tiếng:
– Thật ra… tôi cũng không biết gì nhiều. Nhưng trước khi tôi nói, tôi muốn hỏi cậu Nhỏ hai câu… có được không cậu?
Khiếu Trạch hào sảng gật đầu:
– Được, bà cứ hỏi.
Hai tay vú Tử đan vào nhau, bà e dè hỏi:
– Tôi… cậu cho tôi hỏi là cậu… có phải là cậu đang muốn bảo vệ cho cô chủ không? Với lại… nếu tôi nghe lời cậu… cậu có thể cho tôi… đến gặp cô chủ được không hả cậu?
Anh nhìn vú Tử, con ngươi đen hẹp đanh lại, tròng mắt sắc sảo khẽ nhíu, ý tứ không nắm bắt rõ được. Cứ tưởng là anh sẽ nổi giận, ai ngờ khoảng vài giây sau, anh lại cười nhạt, đồng ý:
– Được, bà muốn gặp thì tôi cho bà gặp, tưởng chuyện gì chứ chuyện này không thành vấn đề. Hơn nữa, tôi còn để bà đến Phó gia đoàn tụ với cô chủ của bà, tôi là đang bảo vệ Lý Lan Trúc… bà cứ yên tâm.
Vú Tử kinh ngạc như không dám tin vào mắt mình, bà ấy hỏi lại:
– Cậu… nói sao? Cậu cho tôi đến Phó gia để chăm sóc cho cô Trúc?
Khiếu Trạch khẽ gật:
– Tôi không nói đùa, bà yên tâm. Đợi bà nói rõ mọi chuyện với tôi, tôi sẽ cho người đưa bà đến bệnh viện trước. Khi nào Lý Lan Trúc được xuất viện, bà theo cô ta về Phó gia… tránh cho người của Lý gia làm hại cả bà.
Vú Tử cầu còn không được, bà ấy mừng rỡ như muốn khóc, đầu gật lia lịa luôn miệng cảm ơn Khiếu Trạch. Sau vài giây bình tĩnh, vú Tử mới bình tâm kể hết những gì mà bà ấy biết cho Khiếu Trạch và Đình Đình nghe… về thân phận của Lý Lan Trúc.
– Cô Trúc… đúng thật không phải là con gái ruột của ông bà chủ. Con gái của ông bà chủ đã chết từ lúc còn nhỏ, cô Trúc là được đem về nuôi dưỡng. Mục đích bà chủ làm vậy là muốn ông chủ giành được Lý gia, bởi vì ông nội của cô Trúc lúc đó vô cùng thương cô ấy…
Khiếu Trạch nghi ngờ, anh hỏi:
– Lý Lan Trúc giả rất giống với Lý Lan Trúc thật à? Lý nào ông nội của cô ta lại không nhận ra được cháu ruột của mình?
Vú Tử xác nhận:
– Dạ cậu… sự thật là rất giống… nếu không giống thì bà chủ cũng không có cái gan đem một đứa nhỏ khác về nuôi thay thế con gái ruột của mình. Cũng bởi vì giống nên ông bà chủ mới qua mặt được tất cả mọi người của Lý gia, đường đường chính chính hưởng quyền thừa kế, thẳng chân đá ông chủ nhỏ ra khỏi nhà họ Lý.
Câu trả lời này coi như cũng rõ ràng, vợ chồng Lý Vì quả là cao tay, sắp xếp và che giấu rất giỏi.
– Vậy… lý do vì sao vợ chồng Lý Vì lại giấu hết hình ảnh của Lý Lan Trúc trước 5 tuổi?
Vú Tử ngẫm nghĩ một lát rồi mới dám trả lời:
– Chuyện này… theo tôi được biết là vì Lý phu nhân sợ có người điều tra ra được chuyện cô Trúc thật đã chết nên mới lợi dụng chuyện kỳ bí của Lý gia hòng giấu đi hình ảnh lúc cô Trúc còn bé. Thật ra, nếu nhìn kỹ thì cô Trúc thật và cô Trúc giả vẫn có vài điểm không quá giống nhau, nhưng chẳng qua là cô Trúc thật bị bệnh từ nhỏ nên ốm yếu hơn cô Trúc giả lúc bé. Sau khi cô Trúc thật qua đời, bà Lý vô tình tìm được cô Trúc giả có gương mặt rất giống với con gái mình. Vì vậy bà đã không ngần ngại mà bắt cô Trúc giả về nuôi. Lão gia năm đó đang bệnh rất nặng vì nghe tin cháu nội duy nhất lâm bệnh nặng, mãi đến khi bà Lý bồng cô Trúc giả trở về, lão gia mới khỏe trở lại và sống thêm một thời gian nữa…
– Sau khi nhận nuôi cô Trúc giả, bà Lý lấy lý do là lúc cô Trúc bị bệnh đã gặp được cao nhân giúp đỡ và vị cao nhân đó yêu cầu bà Lý phải giấu cô Trúc giả ở trong nhà đến khi 5 tuổi thì mới có thể sống sót đến lớn. Chẳng những như vậy, bà Lý còn nói với lão gia là phải xóa hết hình ảnh và cấm tuyệt đối không được chụp ảnh cô Trúc lúc bé… mục đích của bà Lý là muốn đề phòng người nhà họ Lý, để nếu bọn họ có nghi ngờ thân phận của cô Trúc thì cũng không có bằng chứng để đối chiếu…
Đình Đình không nhịn được mà cảm thán trong lòng, quả là hào môn thâm sâu, bảo sao Lý Vinh đấu không lại Lý Vì. Bởi vì đằng sau Lý Vì là một bà vợ quá mức cao tay, khôn khéo đến mức này thì có cả nhà họ Lý họp sức lại cũng chưa chắc đã vạch mặt được vợ chồng Lý Vì. Mà suy cho cùng cũng chỉ vì tiền tài và địa vị, thứ mà ở gia tộc nào cũng tranh đấu đến mức kẻ sống người chết!
Khiếu Trạch không quá kinh ngạc, anh cơ bản là đoán ra được một vài chuyện, chẳng qua là anh không dám chắc chắn những gì mình đoán là đúng. Lúc này, anh mới tiếp tục hỏi chuyện vú Tử:
– Lý Lan Trúc có biết sự thật về thân phận của mình? Còn ba mẹ ruột của Lý Lan Trúc… bà có biết họ là ai không?
Vú Tử đột nhiên run rẩy trở lại:
– Tôi… tôi biết mẹ ruột của cô Trúc… bà ấy… chết rồi… là bị truy đuổi…
Anh nhíu mày gằn giọng:
– Là ai truy đuổi?
Vú Tử sợ hãi:
– Tôi… không biết nữa. Nhưng tôi nghe bà Lý kể lại là mẹ ruột của cô Trúc… bị người nào đó truy đuổi cả hai mẹ con. Lúc bà Lý gặp được cô Trúc… cô Trúc bị sốt cao… xém chút nữa là đông máu chết. Còn mẹ của cô Trúc… tôi cũng không biết thế nào nhưng nghe bà Lý nói lại… bà ấy là do kiệt sức mà chết. À mà hình như… có lần tôi nghe bà Lý nói… cái gì mà Phó Kỷ… cái gì mà lái xe… tai nạn gì đó… có thể ba ruột của cô Trúc bị tai nạn chết…
Khiếu Trạch nghe đến đây thì có thể chắc chắn về thân phận của Lý Lan Trúc, không đợi vú Tử phải lục lọi thêm trong trí nhớ. Anh chỉ cần có người xác nhận Lý Lan Trúc không phải là con ruột của Lý Vì là được, còn về việc cô ta là con của ai, tự anh có cách phán đoán.
– Còn câu hỏi mà bà vẫn chưa trả lời… Lý Lan Trúc có biết cô ta không phải là con ruột của Lý Vì hay không?
Vú Tử thấp thỏm trả lời:
– Việc này… tôi thật sự… không biết…
Nhìn thấy vú Tử run rẩy đến không thể kiểm soát được, Đình Đình liền kéo tay Khiếu Trạch, cô nói nhỏ với anh:
– Chuyện này nên hỏi Lan Trúc, em nghĩ là bà ấy không biết đâu anh.
Khiếu Trạch gật đầu, anh cũng nghĩ là vú Tử không biết, chẳng qua là anh hỏi cho có để dễ bề trao đổi với Lý Lan Trúc khi cô ta tỉnh lại mà thôi.
Anh thả lỏng cơ mặt, không muốn dọa cho vú Tử sợ, giọng anh dịu xuống:
– Còn lý do tại sao bà lại trốn tránh khắp nơi? Cái này thì bà rõ đúng không?
Vú Tử sợ sệt gật đầu:
– Tôi… là bà Lý muốn tôi phải trốn… bởi vì tôi biết quá nhiều về thân phận của cô Trúc… sợ là người nhà họ Lý sẽ tìm được tôi. Cậu Nhỏ cũng biết rồi đó… tôi già rồi… nếu lỡ bọn họ bắt được tôi rồi tra tấn tôi… cái thân già này làm sao chống đỡ được. Nhưng vì tôi thương cô Trúc… tôi thà là sống chui lủi còn hơn là an phận làm hại cô ấy. Dù sao thì cô Trúc cũng là một tay tôi nuôi lớn… tôi thương cô ấy như con vậy…
Thân phận của Lý Lan Trúc sáng tỏ, bây giờ chỉ trông chờ Lý Lan Trúc tỉnh lại nữa là được. Theo như lời của thầy Huân, Lý Lan Trúc chắc chắn sẽ tỉnh, và còn là tỉnh táo hoàn toàn. Và anh cũng tin rằng, Lý Lan Trúc chắc chắn biết sự thật về ba mẹ ruột của cô ta… chắc chắn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!