Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó
Phần 37
“Đình Đình… đừng đi… đừng đi… đừng bỏ anh… đừng đi!”
Bật người tỉnh dậy, mồ hôi tuôn ra xối xả, Khiếu Trạch vừa hoảng vừa gấp gáp ôm chằm lấy Đình Đình đang nằm bên cạnh. Anh nhìn cô, nhìn thấy cô vẫn còn đang ngủ ngon bên cạnh anh, vô thức anh thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vừa nãy anh gặp ác mộng, anh thấy cô bỏ anh mà đi… bỏ anh và con của hai người mà đi… đi mất…
Vừa ôm vừa hôn lên má cô, anh nỉ non thì thầm:
– Đình Đình… may quá…
Đình Đình ngủ khá say, cô cảm nhận được vòng tay ấm áp của Khiếu Trạch nên xoay người sang ôm lại anh. Ở giữa cô và anh luôn có cái bụng to của Đình Đình ngăn cách, nhưng “kỳ đà” này lại không khiến Khiếu Trạch ghét bỏ, mà ngược lại còn làm cho anh có cảm giác ấm áp yêu thương ngập tràn. Một tay ôm vợ, một tay ôm con… sự lo lắng của cơn ác mộng kia cuối cùng cũng đã tan biến đi mất…
Bây giờ anh chẳng cần gì cao sang hơn nữa, chỉ cần như thế này, chỉ cần có vợ có con… cuộc đời này đã đủ viên mãn!
__________________________
Còn hơn tháng nữa là đến ngày sinh, Đình Đình lúc này đang bận rộn sắp xếp đồ đạc trong phòng hai đứa nhỏ. Bác sĩ nói trong bụng cô là hai bé trai, vì vậy quần áo đồ đạc đều toàn màu xanh da trời, cả bình sữa cũng là màu xanh, trông căn phòng tràn ngập đáng yêu vô cùng.
Bận rộn cả nửa ngày, cô nôn chuẩn bị phòng ngủ cho hai nhóc con mà quên luôn ăn uống. Mà từ sáng đến giờ cũng không có ai rảnh rỗi được với cô, từ vú Lê cho đến vú Ngọc, kể cả bé Thị cũng bị cô quần đến đen cả đầu. Đình Đình cẩn thận nên không cho ai vào phụ việc ngoài những người thân tín, cô muốn hai bé con của cô được sinh ra đời trong sự bình an nhất có thể.
Sắp xếp được một nửa, Đình Đình khoanh tay nhìn quanh một vòng, mặc dù vẫn chưa xong nhưng cô đã tạm hài lòng với sự chuẩn bị hiện tại. Cô với tay lấy ly nước lọc trên bàn, uống vào ngụm, cô nói với vú Ngọc:
– Vú thấy con sắp xếp như vậy đã được chưa vú?
Vú Ngọc gật gù khen ngợi:
– Rất là được, đến vú còn thấy thích, hai cậu chủ chắc chắn sẽ rất thích.
Đình Đình vốn định nói thêm gì đó thì đột nhiên bụng cô thoáng đau, đặt ly nước xuống bàn, tay ôm bụng, chân mày khẽ nhíu, giọng cô run run:
– Vú… sao con đau bụng quá vú…
Vú Ngọc hoảng hồn, bà đi nhanh đến đỡ lấy Đình Đình, gấp gáp hỏi lớn:
– Con thấy sao? Đau ở đâu? Chỗ nào chỉ vú coi thử…
Đình Đình cắn môi nén đau, cô chỉ vào bụng dưới, kêu lên:
– Ở bụng dưới… có cái gì nó thúc vô bụng con… giống như em bé đạp. Nè… vú thấy không… em bé đạp… cứng hết bụng con rồi…
Vú Ngọc sờ vào vị trí mà Đình Đình vừa chỉ, đúng là bụng của cô căng cứng như em bé đang đạp. Nhưng căng cứng không bình thường trở lại, em bé có nghịch thì cũng không thể nào đạp giống như thế này…
Nhìn thấy mồ hôi túa ra trên trán Đình Đình, lại sờ không thấy bụng cô bình thường trở lại, vú Ngọc hoảng hốt, bà kêu ầm lên, gọi vú Lê và bé Thị chạy vào. Vú Lê nhìn thấy tình hình của Đình Đình, bà không nghĩ ngợi gì nhiều liền gấp gáp dìu Đình Đình xuống nhà, tức tốc đưa cô đi bệnh viện. Bé Thị chạy đi báo cho bà Phó Nhỏ, báo cho Khiếu Trạch, báo xong liền theo chú Á quản gia kiểm tra một vòng Phó gia… bởi vì vú Lê nghi là có người cố tình đụng tay đụng chân với Đình Đình.
Đình Đình được đưa đến bệnh viện, Vũ Lan hoảng hồn khi nghe tin cô cấp cứu, bác sĩ bảo là tình hình nguy hiểm, mổ gấp để cứu thai nhi. Vũ Lan được đặt cách vào phòng mổ, trước khi vào trong, cô có đến gặp riêng Khiếu Trạch, thông báo một chuyện quan trọng với anh.
– Anh Trạch, bây giờ em sẽ vào phòng sinh với Đình Đình… em hỏi anh câu này… anh có muốn vào cùng với con bé không?
Khiếu Trạch cả người sốt ruột, mặt mày đỏ rần, vừa nghe Vũ Lan mở lời, anh đã gật đầu lia lịa, nói vội như muốn nuốt chữ:
– Vào… anh muốn vào… anh muốn gặp Đình Đình…
Vũ Lan đồng ý, theo lý thì trong những ca cấp cứu đặc biệt như thế này người nhà sẽ không được vào cùng thai phụ. Nhưng Vũ Lan có chuyện muốn nói, và cô cũng biết Khiếu Trạch không giống như những người đàn ông khác… vì vậy cô đặc biệt phá lệ cho anh một lần.
– Được, anh đi theo em… cần phải kháng khuẩn và mặc quần áo bảo hộ trước đã.
Khiếu Trạch mất hết dáng vẻ uy nghiêm thường có, trông anh bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ to đầu mà Vũ Lan nói gì cũng gật gù nghe theo. Người mà có khả năng biến một Phó Khiếu Trạch oai phong lừng lẫy trở thành một thằng bé to xác như thế này… chỉ có duy nhất một mình vợ anh… Đình Đình!
Vũ Lan đưa Khiếu Trạch vào phòng mổ nhưng cô không để anh đến gần nơi thực hiện ca mổ mà bắt anh đứng cách xa một đoạn. Cách ngăn giữa Khiếu Trạch và Đình Đình là một tấm màn mỏng, trên tấm mỏng có cắt một ô bằng nhựa trong suốt vừa đủ nhìn thấy được toàn cảnh diễn ra bên trong.
Khiếu Trạch từ xa nhìn thấy Đình Đình đang nằm trên giường phẫu thuật, trên người cô không mặc gì, chỉ choàng một tấm vải mỏng. Trên tay tiêm rất nhiều kim tiêm, miệng chụp ống thở, xung quanh bác sĩ và y tá đang chuẩn bị cho ca mổ sắp đến. Anh nhìn cô đang nằm trên giường sắt lạnh, mắt cô mơ màng, xung quanh gắn quá nhiều dây nhợ… lòng anh xót xa vô cùng… cũng thương cô vô cùng…
Vũ Lan hai mắt đỏ hoen, cô đáng lẽ không định nói chuyện này với Khiếu Trạch, nhưng mà cô nghĩ trước sau gì anh cũng sẽ biết, cô cũng không thể cứ giấu anh mãi được. Với lại, cô thật ra cũng không muốn giấu, dù là chuyện hiện tại hay là chuyện trong quá khứ, cô đều muốn người đàn ông này biết rõ tất cả.
Tầm mắt nhìn về phía giường phẫu thuật, giọng của Vũ Lan đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. Giống hệt như mỗi lần cô thông báo kết quả bệnh tình của bệnh nhân cho người nhà bọn họ biết, dứt khoát và chân thật:
– Có thể hai đứa bé… chỉ giữ lại được một đứa… anh chuẩn bị tâm lý trước… đừng quá đau buồn.
Khiếu Trạch sững người, anh quay sang nhìn Vũ Lan, giống như là không tin vào tai mình, môi anh run run, như muốn hỏi lại để xác nhận một lần nữa. Chỉ là, ngay khi anh vừa mở miệng định hỏi thì lại nghe tiếp một loạt thông tin đến từ chính miệng Vũ Lan.
– Còn nữa… ca mổ cấp cứu lấy thai có thể sẽ khó khăn hơn một chút vì… Đình Đình đã từng sảy thai một lần… là vụ tai nạn năm đó… khoảng 5 năm trước…
Sảy thai? Vụ tai nạn? 5 năm trước?
Đầu óc Khiếu Trạch trống rỗng, một loạt những thông tin giật gân như đưa anh rơi xuống tận địa ngục. Anh đã nghi ngờ Đình Đình từng bị sảy thai… nhưng anh chưa… chưa một lần hy vọng điều mà anh nghi ngờ là sự thật…
Sảy thai… vụ tai nạn… bảo sao cô lại nhạy cảm với trẻ con như vậy… bảo sao tâm lý cô lại bất ổn đến như vậy….
Hai tay co chặt vào nhau, Khiếu Trạch xém chút nữa là không giữ được bình tĩnh, anh bước lùi về sau, hụt chân như muốn ngã. Vũ Lan phải đỡ lấy anh, cô kéo ghế cho anh ngồi xuống nhưng anh không đồng ý. Anh muốn được nhìn thấy Đình Đình, nhìn thấy bác sĩ cứu được con của anh, cứu được vợ anh qua cơn hung hiểm…
Khiếu Trạch im lặng rất lâu, anh nhìn bác sĩ vừa rọc dao vào bụng của Đình Đình, nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mặt, một người đàn ông mãnh mẽ như anh cũng không cách nào khống chế được mà run rẩy hai chân. Không giữ được bình tĩnh, anh vô thức buộc miệng thốt lên:
– Đau… đau như vậy sao… sinh mổ kinh khủng như vậy sao?
Vũ Lan là bác sĩ, mặc dù không phải bác sĩ sản khoa nhưng đối với những tình huống này thì cô đã quá quen thuộc. Cô vịn lấy vai Khiếu Trạch vỗ vỗ an ủi, cô dịu giọng:
– Phụ nữ dù sinh thường hay sinh mổ thì đều đau như nhau… dao rạch đã tính gì… sau khi mổ xong còn đau đớn gấp nhiều lần như thế này nữa.
Khiếu Trạch run rẩy trong lòng, anh nhắm chặt hai mắt, thật tình anh không dám nhìn đến những cảnh tiếp theo. Lúc này, anh bất giác hỏi Vũ Lan, hỏi về chuyện quá khứ:
– Vũ Lan… em nói… tai nạn năm xưa khiến Đình Đình sảy thai… chuyện đó… rốt cuộc là như thế nào?
Vũ Lan nhìn về phía giường mổ, cô bình tĩnh kể lại toàn bộ sự việc, kể lại hết những gì mà cô được biết. Kể cả là chuyện của trước đây hay là cả chuyện của bây giờ, những gì mà cô đang biết, cô sẽ kể hết, kể không sót một chi tiết nào.
– Tai nạn năm đó ở trước rạp chiếu phim… Đình Đình không chỉ bị thương ở tai… con bé còn bị thương ở trong lòng. Con của anh và nó… chưa kịp hình thành đã phải c.hết yểu từ trong bụng mẹ. Đình Đình nó cũng không biết là nó mang thai… lúc nó bị xe đụng trúng… máu chảy ra nhiều… nó mới ngờ ngợ phát hiện ra được…
Dừng vài giây, Vũ Lan lại tiếp tục nói:
– Em… em đã định gọi cho anh nhưng Đình Đình… nó đã ngăn em lại. Trước lúc nó ngất đi, nó bắt em phải hứa với nó… hứa là không được gọi cho anh… không được báo cho ba nó biết… càng không được báo cho nhà họ Phó biết về chuyện nó mang thai. Lúc đó em cũng có do dự nhưng mà em nghĩ… đây là chuyện riêng của Đình Đình… con bé đã không muốn người khác biết… vậy thì em cũng không có cái quyền xen vào chuyện của nó.
Khiếu Trạch hít vào một hơi, cảm giác đau đớn thắt sâu vào trong lồng ngực, hốc mắt đỏ lên, giọng anh khản đặc:
– Sau đó thì… thế nào?
Chất giọng run run, Vũ Lan nói:
– Sau đó… đứa bé mất… thật ra cái thai lúc đó chỉ bé như một mầm đậu… không tính là một đứa bé đâu. Đình Đình ôm cùng lúc hai nỗi đau, một là bị anh từ chối khiến nó tổn thương, còn hai là nỗi đau mất đi đứa bé… giọt máu của cả hai người. Mọi người chỉ có thể biết chuyện con bé bị tai nạn, ngoài em ra… không một ai biết Đình Đình đã từng mang thai và từng bị sảy thai. Thời gian sau, con bé phải điều trị tâm lý một đoạn khá dài… cũng không quá nặng… chỉ là con bé không thể buông bỏ được chuyện đứa bé đã mất năm đó. Mãi đến sau này, khi anh và nó làm lành… tâm lý của nó mới ổn định.
– Em biết, anh từng cho người điều tra về chuyện này, chẳng qua bệnh viện năm đó Đình Đình nhập viện lại chính là bệnh viện nhà em. Hồ sơ bệnh án của nó đã bị em “thủ tiêu”, dù anh có tài ba đến cỡ nào thì cũng không thể điều tra ra được, ngoài trừ cơ quan nhà nước có thẩm quyền vào cuộc… vậy thì may ra là em chịu khai. Em đã định sống để bụng chết mang theo chuyện này, nhưng mà em nghĩ… cũng đã đến lúc nên nói cho anh biết. Đình Đình nó hy sinh vì anh rất nhiều, nó cũng yêu anh rất nhiều… nhiều hơn những gì mà anh và mọi người đang nghĩ…
Cảm xúc như vỡ òa, Khiếu Trạch không cách nào kìm chế được nữa, anh vịn lấy thanh sắt treo tấm màn mà cúi mặt âm thầm rơi lệ. Đối với anh, đối với một người chỉ là đang nghe lại chuyện kể mà còn không thể chịu được. Vậy thì Đình Đình… cô ấy đã phải sống như thế nào trong suốt những năm tháng chịu dày vò như vậy? Anh không dám nghĩ, cũng không dám tưởng tượng… bởi vì một khi nghĩ đến… anh đau như muốn chết đi sống lại… đau như giày xéo tận tâm can!
Vũ Lan vỗ vai anh an ủi, còn một chuyện nữa, cô cũng muốn nói cho xong…
– Về chuyện tai nạn năm đó, nói đúng ra là do Đình Đình xui xẻo… nhưng còn về chuyện khúc mắc giữa anh và Đình Đình… em nghĩ là… anh cũng nên biết chuyện này…
Khiếu Trạch khàn giọng:
– Em nói đi… anh vẫn nghe được…
Vũ Lan lặng nhìn bác sĩ đang thực hiện ca mổ, giọng cô trầm ấm, không dong dài, kể lại:
– Gần đây Đình Đình có nhờ em đến thăm Phúc Sinh, hôm đó cũng là tình cờ thôi… lúc em đến thì Phúc Sinh… nhân cách thứ hai của anh ấy xuất hiện. Như thông thường khi nhân cách kia của Phúc Sinh xuất hiện thì hắn ta chỉ ngồi im một chỗ, ít nói, chỉ cười rồi tự mình vẽ những bức tranh kỳ lạ, không có chủ đề. Nhưng đặc biệt lúc em đến, hắn ta phát hiện ra em… hắn ta muốn gặp em…
Khiếu Trạch khẽ nhìn sang cô, anh cau mày, hỏi:
– Cậu ấy… nói gì với em…
Vũ Lan mím môi, cô do dự một hồi, cuối cùng cũng quyết định nói toàn bộ sự thật:
– Hắn ta nói với em… năm đó khi anh nhờ hắn ta đến gặp Đình Đình… lúc đó người mà anh nhờ không phải là Phó Phúc Sinh mà chính là nhân cách thứ hai của anh ấy. Là Phúc Sinh cố tình đến gặp Đình Đình muộn hơn nửa giờ đồng hồ… sau đó còn nói những lời cố ý gây chia rẽ anh và con bé. Mà Lam Châu năm đó cũng có phần, đáng lý cô ta có thể gọi cho Duy Tân để báo chuyện Hà Loan gặp tai nạn ở Pháp nhưng cô ta không gọi. Cô ta cố tình gọi cho anh theo như ý của Phúc Sinh, là hai người bọn họ thông đồng với nhau làm như vậy… mục đích là muốn chia rẽ anh và Đình Đình… khiến cho Đình Đình nghi ngờ anh… chết tâm với anh…
Khiếu Trạch như rơi vào hồi ức của quá khứ…
Hơn 5 năm trước… anh và Đình Đình đã từng phát sinh quan hệ. Cũng không phải vì anh say nên anh làm bừa mà vì anh thật lòng muốn cùng cô bắt đầu một mối quan hệ mới sau khi anh nhận ra được tình cảm thật sự của mình là như thế nào. Hôm đó, Đình Đình hẹn anh ở rạp chiếu phim, bộ phim năm đó cũng là bộ phim đầu tiên mà Đình Đình nhận vai lồng tiếng nhân vật quần chúng. Đáng lý anh sẽ đến rạp chiếu phim như đã hẹn, và nếu anh đến đó đúng giờ thì anh và Đình Đình đã không phải xa nhau lâu như vậy…
Gần đến giờ hẹn thì anh đột nhiên nhận được điện thoại của Lam Châu, cô ta vừa gọi vừa khóc, cô ta nói với anh là… Hà Loan bị tai nạn ở Pháp trong khi đang tác nghiệp, tai nạn vô cùng nghiêm trọng. Nhưng hiện tại Lam Châu không thể bay sang đó được vì cô ta đang tham dự một cuộc thi diễn xuất quan trọng. Còn về phần vì sao anh không gọi cho Duy Tân báo tin của Hà Loan… là bởi vì vào ngày hôm đó… Duy Tân theo ông nội sang nhà Đinh Diệp Sương bàn chuyện cưới hỏi. Tình thế nguy cấp, cứu người như cứu hỏa, anh không còn cách nào khác đành phải bay sang Pháp giải quyết trước vấn đề của Hà Loan. Anh có gọi cho Đình Đình rất nhiều lần nhưng cô không nghe máy, sau này anh mới biết là điện thoại của cô hôm ấy… hết pin. Ngẫm nghĩ lại… đúng là trò đùa của số phận… những chuyện tưởng chừng chỉ có trong phim ảnh… vậy mà lại trùng hợp đến đáng sợ như vậy!
Vì chuyến bay sang Pháp quá sát giờ, anh không có thời gian ghé ngang rạp chiếu phim để báo với Đình Đình. Vì vậy anh có nhờ Phó Phúc Sinh đến gặp Đình Đình, nhờ cậu ta giải thích với cô, cũng nhờ cậu ta đưa cô về nhà trước, anh sẽ gọi điện giải thích với cô sau khi anh bay đến Pháp. Thế nhưng, cậu ta đã làm những gì… cậu ta đã làm những gì?
Vũ Lan tiếp tục nói thêm:
– Sau khi anh gọi nhờ, Phó Phúc Sinh cố tình đến muộn nửa giờ đồng hồ, hắn ta nói, hôm đó sau khi nghe tin anh bay sang Pháp lo cho Hà Loan… Đình Đình đã rất sốc. Đình Đình càng sốc thì hắn ta càng vui mừng, vì muốn để Đình Đình chịu thấu tổn thương… hắn ta quyết định không đưa con bé về mà để con bé một mình trước rạp chiếu phim. Cũng may năm đó hắn còn nhân từ, hắn gọi cho em… nhưng lúc em đến đón Đình Đình thì lại nhìn thấy cảnh tượng… Đình Đình bị tai nạn…
Nói đến đây, cảm xúc như vỡ òa, giọng của Vũ Lan run run:
– Taxi đâm sầm vào nhà chờ xe buýt bên đường, Đình Đình bị va đập mạnh… dẫn đến sảy thai… đó cũng là lần đầu tiên nó biết đến sự hiện diện của đứa bé ở trên đời này. Cùng lúc đến quá nhiều cú sốc, vì vậy sau đó… dù anh có nói cái gì… có giải thích thế nào thì nó cũng không thể chấp nhận. Không phải vì nó ích kỷ, cũng không phải nó cố tình muốn trách anh… trách anh vì sao lại bỏ nó mà chạy sang Pháp lo cho Hà Loan. Mà vì sự mất mác trong lòng nó quá lớn… đứa bé chưa kịp hình thành năm đó… chính là rào cản vô hình ngăn cách khoảng cách giữa hai người. Em nói ra những việc này, không phải để anh tìm Phúc Sinh để trả thù, bởi vì chưa chắc Phúc Sinh đã nhớ được những thứ mà “hắn” ta đã làm. Em chỉ muốn cho anh được rõ ràng tường tận hết chân tướng của sự việc, để anh hiểu rằng… Đình Đình nó đã phải chịu đựng những tổn thương ghê gớm đến mức nào. Đã trãi qua những gì mới có thể an ổn mà ở bên cạnh anh. Hơn nữa, em cũng không muốn che giấu nữa, biết nhiều chuyện quá… ôm nhiều chuyện quá… nặng lòng lắm.
Dừng đoạn, Vũ Lan lại nói:
– Đình Đình nó là một đứa rất hiểu chuyện, cũng vì quá hiểu chuyện nên nó mới thiệt thòi. Một đứa trẻ biết đòi hỏi thì sẽ có kẹo, còn một đứa trẻ hiểu chuyện… vậy thì chỉ nhận lời hai chữ “hiểu chuyện” mà thôi!
Khiếu Trạch cúi đầu không đáp, hai tay anh xoa mặt, như cố tìm cho mình một chút bình tĩnh giữa vô vàn những cảm xúc thống khổ bao vây. Trong lòng anh đau đớn vô cùng, giống như là có trăm ngàn mũi dao đang ghim sâu vào vậy. Anh biết, anh biết cô gái của anh vốn dĩ đã chịu rất nhiều tổn thương, nhưng tổn thương đến mức này… thật sự… anh…
“Oa… oa… oa…”
Trong giây phút khổ sở vây lấy, Khiếu Trạch đột nhiên nghe được tiếng khóc em bé mềm mỏng cất lên. Anh vội vàng ngước mắt nhìn về phía ekip mổ, đôi chân cũng run rẩy như muốn chạy về phía ấy. Đúng lúc này, Vũ Lan liền khều vai anh, cô mừng rỡ, nói lớn:
– Vẫn có thể khóc được, đứa trẻ này có bản lĩnh. Mau, đi sang đó bồng con của anh đi… nhanh đi!
Khiếu Trạch gật đầu lia lịa, anh bước theo sau Vũ Lan, như một đứa trẻ chạy theo sau lưng người lớn. Vừa nhìn thấy anh và Vũ Lan, vị bác sĩ mổ chính liền thấp giọng, thông báo một tin không vui:
– Chú cũng đã cố gắng hết sức, chỉ cứu được một bé, một bé thì…
Vũ Lan không nói gì, cô chỉ gật đầu, sau đó nháy mắt ra hiệu cho bác sĩ bồng cả hai đứa bé đến cho Khiếu Trạch xem mặt.
Bác sĩ bồng hai đứa bé nhỏ xíu, chỉ nhỏ như một con mèo mới sinh đi đến trước mặt Khiếu Trạch, ngay giây phút nhìn thấy con, Khiếu Trạch liền bật khóc nức nở. Anh thương con anh lắm nhưng con bé quá… anh không dám bồng… anh sợ con đau… sợ tay chân mình vụn về…
Lại nhìn sang đứa nhỏ đang nằm bất động, đôi môi nhỏ xíu tím tái, làn da trắng xanh, gương mặt đầy những nếp nhăn tội nghiệp… lòng anh như chết lặng… đau đớn như muốn mất đi nửa cái mạng của mình.
Bác sĩ nói với anh, bà ấy an ủi:
– Ba nhìn con lần cuối đi, con mất trong bụng mẹ… con là con trai… cả hai đứa nhỏ đều là bé trai… rất đáng yêu ba à!
Khiếu Trạch ngã quỵ xuống sàn nhà, nước mắt lấm lem trên gương mặt tuấn mỹ, anh khóc rất lớn, vừa khóc vừa ôm hờ lấy đứa con tội nghiệp của anh. Bàn tay thon dài run rẩy sờ lên da mặt con, sờ lên cánh môi nhỏ xinh của con, anh nghẹn ngào, uất ức nói:
– Ba xin lỗi… ba thương con… ba thương con rất nhiều… ba xin lỗi… ba xin lỗi mà con…
Anh khóc, đứa nhỏ vừa mới sinh đang được bác sĩ bồng cũng òa khóc. Vì sinh non, thiếu tháng nên tiếng khóc của bé con rất nhỏ, nhỏ xíu, tựa như tiếng kêu của mèo, yếu ớt đáng thương…
Trong giây phút cốt nhục chia lìa, Vũ Lan và mọi người cũng không cầm được nước mắt. Người đời bảo rằng… mất cha mất mẹ thì là mồ côi… vợ hoặc chồng mất thì là goá vợ goá chồng. Nhưng người ta lại chưa có một từ ngữ nào để hình dung được những tổn thương của bậc làm cha làm mẹ khi mất đi đứa con mà mình hết mực yêu thương mong chờ. Đáng lẽ… hai đứa nhỏ sẽ được sinh ra đời trong sự chào đón của mọi người. Hai đứa nhỏ mang họ Phó, họ tộc cao quý, họ tộc lẫy lừng… vậy mà giờ đây… thai song hỷ lại chỉ còn có một đứa…
Đôi vai gầy của người cha run lên từng đợt thê lương, anh bồng con đến bên cạnh Đình Đình, đặt đứa nhỏ lên ngực cô, để cho cô được một lần ôm lấy con trai bé bỏng của mình. Giây phút đặt bé lên người Đình Đình, người mẹ đang mê mang bỗng dưng rơi nước mắt. Hai hàng nước mắt chảy dài hai bên… nỗi đau đứt từng đoạn ruột này… Đình Đình lại phải một lần nữa trải qua…
Mà ở bên ngoài, ông nội Phó khi biết tin thai đôi chết một… ông cũng không cách nào nhịn được mà rơi nước mắt. Lão Ngô dìu lấy ông trấn an, lại nghe được những tiếng nỉ non đau đớn của người đàn ông phong trần oai phong họ Phó:
“Sinh hai còn một… dữ hóa bình an…
Là sinh hai còn một… dữ hóa… bình an!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!