Khế Ước Của Mợ Tư
Phần 29
Không biết thông tin của O Lan có chính xác không, nhưng việc mợ Ba Trà nhập viện là có thật không phải chuyện giả. Đợi sau khi bà Tư gọi hỏi thăm mợ Ba, tôi với mợ Hai Thôi cũng thay phiên nhau gọi tới. Mà mợ Ba không có nghe điện thoại, người nghe là mẹ ruột của mợ ấy, bà ấy bảo là mợ Ba không sao, sau khi xuất viện về sẽ sang bên nhà mẹ ở vài hôm, khi nào khỏi hẳn mới trở về bên này. Mà mẹ của mợ Ba Trà cũng không để mọi người tới thăm, bà ấy nói nhận thành ý qua điện thoại là được rồi, không cần phiền mọi người phải chạy tới bệnh viện.
Má chồng tôi nghe mợ Hai Thôi nói lại, bà khỉnh môi, xem thường, nói:
– Con Trà nó ra vẻ lắm, mà má nó cũng như vậy, một ruột y chang nhau. Kệ nó đi, không cho thăm thì khỏi thăm. Hai đứa có lời hỏi thăm là được rồi, đừng nhiệt tình quá coi chừng nó leo lên đầu.
Vú Tám đứng bên cạnh má chồng tôi, giọng vú ấy khe khẽ.
– Mà có khi nào… là mợ Ba có bầu không hả bà chủ? Gì chứ tui thấy giống lắm, cái kiểu giấu giấu giếm giếm này thì càng nghi dữ nữa.
Nghe vú Tám nói vậy, sắc mặt má chồng tôi đột nhiên nghiêm lại, bà nhíu mày, hỏi lại vú Tám.
– Vú nghi như vậy hả?
Vú Tám gật đầu, cũng không kiêng dè tôi với mợ Hai Thôi, vú cẩn trọng trả lời.
– Bữa đó nấu thơm nhiều như vậy mà mợ Ba có ăn đâu, bình thường mợ Ba khoái ăn thơm lắm. Tui để ý kỹ lắm, mà tui nói bà chủ bà chủ không có tin tui.
Vú Tám vừa dứt câu, trong lòng tôi liền sinh ra cảm giác kinh ngạc. Thì ra hôm bữa nấu thơm nhiều như vậy là để thử coi mợ Ba Trà có mang thai không… đa mưu vậy Trời?
Nhưng nếu nói như vậy, cộng việc mợ Ba Trà không ăn thơm với cộng thêm cả thông tin của O Lan… vậy thì tôi nghĩ… khả năng cao là mợ Ba có thai rồi!
Má chồng tôi im lặng trầm ngâm, khoảng chừng vài giây sau, bà mới nghiêm nghị lên tiếng.
– Vú lên bệnh viện chỗ con Trà nó nằm, vú nghe ngóng thử coi vú.
Vú Tám gật đầu, cũng không quên hỏi thêm một câu.
– Vậy nếu đúng là mợ Ba có bầu thì mình làm sao hả bà chủ?
Ánh mắt sắc lạnh quét quanh một vòng, má chồng tôi siết chặt tay, giọng bà đột nhiên trở nên lạnh lẽo:
– Con Trà mà nó đẻ được con trai là nó leo lên đầu tao nó ngồi… cứ đi nghe ngóng… mọi chuyện còn lại để tôi tính.
Dứt câu, bà lại nhìn sang tôi và mợ Hai Thôi, bà nghiêm giọng căn dặn.
– Hai đứa lẹ lẹ mà có bầu, đừng có để con Trà nó qua mặt… lúc đó thì đừng có trách má tại sao lại nhẫn tâm để hai đứa sống trong cảnh chung chồng…
Dừng chốc, bà lại quay hẳn sang nhìn tôi, ý tứ cảnh cáo thấy rõ, bà gằng giọng:
– Nhất là con Lụa, đừng có quên tôi đã nói những gì với cô. Muốn sống tốt thì bụng dạ đừng để thua ai… nghe chưa?
Tôi cúi đầu gật gật, vờ như là nghe lời để cho qua chuyện chứ tôi cũng làm biếng phản bác lại má chồng tôi. Má chồng tôi bị hận thù che mờ mắt rồi, cứ cắn chặt vào chuyện cháu trai nối dõi để hành hạ con dâu. Chuyện sinh con đẻ cái đâu phải cứ muốn là được, thiệt, làm nhiều cái thấy bất mãn hết sức!
__________________________
Mợ Ba Trà không có nhà, cậu Ba cũng không thấy tăm hơi, nhà họ Trần trải qua những ngày tháng tĩnh lặng nhưng lại vô cùng nặng nề. Áp lực sinh con đè nặng lên đôi vai mỏng manh của tôi, nhưng mà đâu có ai biết là tôi đâu thể có bầu… thiệt khổ tâm ghê!
Hiếm khi có tâm trạng nhậu nhẹt, tôi liền kêu Tiểu Phụng lấy cho tôi một ít rượu nho ở dưới bếp lên để tôi nhâm nhi giải sầu. Vì muốn cho hợp hoàn cảnh nên tôi ra ngồi kế bên cửa sổ, vừa ăn khô gà vừa nhấm nháp từng cốc rượu nho, trông sầu não thiệt sự.
Ban đầu cứ tưởng rượu uống nhẹ đô, chứ ai có mà ngờ uống một hồi xỉn muốn chớt. Mà một khi đã lâng lâng có men trong người thì tôi lại bắt đầu làm những việc… trẻ trâu. Mà một trong những việc trẻ trâu mà tôi đang làm đó là, chạy xuống sân nhà chờ chồng đi làm trở về.
Tôi bước thật nhanh xuống sân nhà, trời mưa lất phất, bước chân không ngay thẳng, vừa thấy bóng lưng của cậu Tư, tôi đã chạy tới kêu ầm lên.
– Cậu Tư… cậu về rồi hả?
Trong lòng đang mong đợi chồng mình quay người lại, ấy mà khi người nọ xoay người, tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng. Mẹ ơi, tôi nhận nhầm người rồi, là cậu Ba… là cậu Ba chứ có phải cậu Tư đâu?
Mắt đối mắt, mặt đối mặt, cậu Ba nhìn tôi, biểu cảm của cậu cực kỳ ngạc nhiên, cậu hỏi.
– Em say à? Uống bia?
Tôi lúc này đã nhận ra là tôi nhận nhầm người rồi, đầu óc cũng bắt đầu tỉnh táo được một chút. Mặc dù người có hơi chuếnh nhưng tôi vẫn rất cố gắng tập trung giữ sự tỉnh táo. Tôi cười cười, không quá phận, trả lời:
– Dạ… có uống một chút. Xin lỗi anh Ba, mắt em bị cận, em nhìn nhầm…
Cậu Ba lúc này mới phát giác ra được là tôi đang đề cập đến chuyện gì, cậu nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng cậu trầm khàn.
– Em nhìn nhầm tôi thành chú Thịnh? Ý em là vậy?
Má ơi! Sao tự dưng thấy nổi da gà vậy nè? Bộ tôi nói vậy sai hay sao mà cậu Ba có biểu cảm kỳ vậy trời?
Không đoán được ý của cậu Ba, tôi liền gật đầu xin lỗi.
– Dạ, tại mắt em cận… có gì anh Ba bỏ qua… em không có thấy đường.
Cậu Ba không đáp, cậu im lặng nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh, biểu cảm càng lúc càng kỳ lạ…
Ngay trong lúc tôi còn chưa biết phải làm gì thì đột nhiên từ đằng xa, tôi nhìn thấy cậu Tư đang đi tới. Bước chân của cậu thẳng tắp, gương mặt đẹp trai siêu cấp cùng ánh mắt uy nghiêm chết người… Đúng là chồng tôi rồi… đây mới chính xác là chồng tôi!
Tôi nhìn thấy cậu Tư, nụ cười bất giác treo trên miệng, bỏ quên luôn cậu Ba đang đứng ở trước mặt, tôi một đường chạy tới chỗ cậu Tư, vừa đi vừa kêu.
– Anh… anh về rồi… cậu Tư… cậu Tư!
Nhìn thấy tôi với gương mặt say nhè, bước thấp bước cao không vững, cậu Tư hết sức kinh ngạc. Bước chân của cậu thoáng vội hơn, cậu nhanh chóng đi nhanh tới rồi dang tay đỡ lấy cơ thể như con sâu rượu của tôi. Kéo được tôi vào lòng, ôm chặt lấy eo tôi, mi tâm cậu khẽ nhíu, cậu lo lắng hỏi:
– Uống rượu? Muốn chết hả?
Tôi cười hề hề, ngờ nghệch nói:
– Uống có chút, tưởng không xỉn ai dè xỉn không tưởng.
Cậu Tư chịu chết với thái độ lơ mơ gà mờ này của tôi, cậu ôm chặt lấy eo tôi, giữ người tôi dựa hết vào cậu. Lúc này tôi mới chỉ chỉ vào eo cậu, tôi thấp giọng thì thào.
– Hồi nãy em nhìn nhầm cậu Ba là cậu… cậu lại xin lỗi dùm em một tiếng đi.
Nghe tôi nói, cậu Tư liền đưa mắt nhìn về phía cậu Ba, thấy cậu Ba cũng đang nhìn chằm chằm về hướng này, cậu Tư liền siết nhẹ lấy eo tôi, cậu gằng giọng.
– Không có nết na ý tứ gì hết, coi chừng em đó.
Bị cậu Tư mắng, tôi rụt cổ trốn vào người cậu, mặc cho cậu lôi kéo tôi đi đâu thì đi. Mẹ kiếp, uống có chút rượu nho mà tưởng đâu uống một thùng bia con hổ… xỉn dữ nè trời!
Cậu Tư bước tới trước mặt cậu Ba, trông dáng vẻ của hai anh em nhà này như sắp đánh nhau tới nơi. Ngó thấy tình hình căng thẳng quá, tôi mới mượn cớ say rượu mà lôi kéo cậu Tư về phòng, thoát được một màn lời qua tiếng lại. Mà cũng may là cậu Ba không có nói gì, thấy tôi đi vẫn để cho đi, chỉ là ánh mắt cậu ấy nhìn tôi có chút… à quái dị?
Trở về phòng, cậu Tư rót cho tôi một ly nước ấm rồi bắt tôi uống cho bằng hết. Uống xong, cũng tỉnh táo thêm được một chút, tôi lúc này mới bĩu môi lên án cậu ấy.
– Em thấy anh cũng xỉn mà, trên người anh có mùi rượu vang… vậy mà nói em ham rượu chè?
Cậu Tư trợn mắt nhìn tôi, cậu quát khẽ.
– Còn nói nữa? Không biết lượng sức mình, uống rượu nho mà cũng xỉn, không có chí tiến thủ.
Bị hạ thấp năng lực, tôi đứng bật dậy, vểnh râu lên thể hiện.
– Anh nói hay, anh thử uống giống em coi, coi có xỉn cắm đầu không thì biết.
Cậu Tư cốc một phát lên trán tôi, cậu mắng:
– Anh điên à? Một mình em say xỉn là đủ rồi, muốn cả hai đứa say xỉn để làm trò con bò cho người ta cười hả?
Nói rồi, cậu lại phát vào mông tôi, giọng cậu đã dịu xuống nhưng vẫn mang hàm ý trách cứ:
– Uống thì cũng được, anh không cấm, nhưng uống ít thôi, uống say thế này để gạ gẫm anh à?
Tôi cười cười, vờ vịt đáp:
– Thì là vậy mà, má cứ bắt em sinh em bé, nhưng em bé ở đâu ra, em ấp ra được chắc? Thấy anh bận quá nên em gạ gẫm, được thì được, không được thì thôi, vui vẻ không quạu nha?
Cậu Tư mím mím môi, cậu ngồi xuống bên cạnh tôi, ý tứ mị hoặc, cậu khẽ hỏi.
– Gạ gẫm thì có sợ không?
Tôi hừng hừng khí thế, vỗ ngực xưng tên, khảng khái trả lời.
– Sợ gì? Anh là “bê đê” hả? Làm không được?
Nghe tôi hỏi như vậy, cậu Tư đột nhiên bật cười thành tiếng, tôi còn định chửi là cậu bị khùng rồi hay sao mà cười. Ấy mà còn chưa kịp hỏi thì đã bị cậu đẩy nằm ra giường, môi cậu phủ hết lên môi tôi, xốn xang mà nóng bỏng. Cảm giác được hôn bất thình lình đúng thiệt là kích thích một cách điếng người, khiến cho tôi toàn thân bất động, ngờ ngệch bị cậu hôn tới đỏ bừng hết mặt mũi.
Môi lưỡi đan xen, cậu hôn cực kỳ nghiêm túc, rất dịu dàng, nhưng cũng không kém phần nóng bỏng. Mà đàn ông một khi đã hôn môi thì tay chân liền bắt đầu ngứa ngáy, bắt đầu có biểu hiện muốn được nhiều hơn là một nụ hôn. Chỉ là tôi cũng không sợ, mặc dù có hồi hộp nhưng tôi không có ngại. Khung cảnh kích thích, cả hai cùng say, lại còn đang trong mối quan hệ đứng đắn thì chuyện abc xyz với nhau là chuyện dĩ nhiên. Với lại đối tượng của tôi là cậu Tư, người đàn ông đẹp trai siêu cấp vũ trụ, quá hời cho tôi rồi, nghĩ ngợi cái gì nữa?
Tay cậu sờ khắp người tôi, mà tôi cũng không bài xích, trực tiếp đưa tay ôm quàng lấy cổ cậu. Ngước đôi mắt rực đỏ nhìn thẳng vào mắt tôi, một bên tay đã luồng vào trong áo đặt ở trước ngực, cậu đột nhiên khàn giọng, khẽ hỏi.
– Được không? Có hối hận không?
Mặt tôi nóng bừng, cảm giác rạo rực như có núi lửa phun trào trong cơ thể, tôi bỗng trở nên thẹn thùng hiếm có, giọng mềm ngọt như đường.
– Hối hận có còn kịp không?
Cậu Tư lắc đầu, tay cậu đáng ghét xoa xoa một bên ngực tôi, nở nụ cười ma mị, giọng cậu mê hoặc trêu chọc.
– Không kịp nữa rồi. Anh từng nói là em nợ anh, bữa nay em phải trả đủ… giữ lời!
Tôi mím môi giận dữ, muốn dùng sức đẩy cậu ra nhưng bất thành. Mà thực ra là tôi giả vờ vậy thôi chứ đẩy đưa gì tầm này nữa, cá lên thớt, kiểu gì cũng bị chặt đầu…
Trời mưa lất phất, đèn ngủ ấm áp, hai thân thể nóng rực va vào nhau, xoắn xuýt mãi không ngừng…
Tôi cũng không biết mình đã trải qua đêm đầu tiên của phụ nữ là như thế nào, chỉ biết khi cậu Tư “đi” vào, cảm giác đau đớn như xé thủng da thịt. Là đau nhưng không đến mức phải chết, cũng không phải đau như bị thương tích nặng trên người, mà là cái cảm giác đau kinh hoàng, nhưng lại thổn thức, cũng pha một chút đê mê, cực kỳ khó diễn tả bằng lời…
Nửa tỉnh nửa mê, tôi miên man chìm vào giấc ngủ, đầu óc trống rỗng chẳng còn suy nghĩ được gì. Tôi cũng không biết cậu Tư sẽ cảm thấy như thế nào, có hân hoan và đắm chìm giống như tôi lúc này không. Chỉ là lúc bọn tôi hòa hợp vào nhau, tôi thật sự đã nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của cậu ấy cứ nhìn tôi mãi…
Kinh hãi cái gì nhỉ? Mắc gì cậu phải kinh hãi? Thiệt là lạ lùng!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!