Hoa Tigon Nở Muộn - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Hoa Tigon Nở Muộn


Phần 3


Chương 3: Kẻ đánh cắp

Thảo Nguyên đi ngược dòng người, cúi mặt che giấu vẻ hoang mang trong đáy mắt. Bất ngờ cổ áo cô bị giật ngược lại, lực kéo ấy khiến cô không thể phản kháng.

Trong một góc hành lang vắng vẻ, còn chưa kịp định thần thì Thảo Nguyên đã bị đám người xô ngã chúi đầu xuống nền gạch.

Cô tức giận, mắt như hai lưỡi dao sắc lạnh nhìn về kẻ thù. Những kẻ kéo cô đi chính là nhóm Hoàng Oanh. Hoàng Oanh cúi người xuống, đưa tay bóp lấy khuôn mặt đỏ bừng tức giận của Thảo Nguyên:

– Mày biết tao là ai không?

Thảo Nguyên phát hiện ba ngôi sao vàng thêu trên ngực áo của cô ta liền lúng túng không dám đáp lời. Ở Hải Vương sự cách biệt giữa sinh viên khóa trên và khóa dưới vô cùng khắc nghiệt. Những sinh viên khóa trên đều là những tinh anh đã được chọn lựa rất kỹ sau mỗi kỳ thi.

Cùng với sự tuyển lựa khắc nghiệt ấy thì đặc quyền dành cho khóa trên cũng cao hơn. Đối với trường học mà trưởng hội sinh viên còn có quyền sinh quyền sát khủng hơn cả Hiệu Trưởng thì việc gây mất lòng với khóa trên sẽ khiến bản thân có nguy cơ bị cô lập khỏi hội sinh viên, bị bài xích và bắt nạt trên mọi mặt trận.

Thảo Nguyên gạt tay Hoàng Oanh ra khỏi mặt mình:

– Tôi không cần biết chị là ai.

Lời nói của cô mạnh mẽ thế thôi, thực ra trong lòng đang rất lo sợ. Trước sự xấc láo ấy, hai nữ sinh khác xông đến xốc Thảo Nguyên đứng dậy, bẻ quặp tay về phía sau khiến cô đau đớn không cựa quậy được.

Hoàng Oanh liếm môi, bàn tay cô không buông tha cho gương mặt đẹp của Thảo Nguyên. Cô nghiến răng, dùng lực bóp chặt vào xương hàm làm Thảo Nguyên đau đớn. Thảo Nguyên ném ánh mắt căm thù về phía Hoàng Oanh:

– Chị muốn gì?

Hoàng Oanh nheo mắt, dò xét Thảo Nguyên từ đầu đến chân:

– Càng nhìn tao càng thấy ở mày không có gì đáng để tụi con trai phải thốt lên hai từ “nữ hoàng”. Tao ngửi thấy mùi nhà nghèo ở mày rất rõ. Mà nếu là nhà nghèo thì không xứng thở chung bầu không khí này với bọn tao rồi.

Một lần nữa hai từ “nhà nghèo” khiến Thảo Nguyên chột dạ. Thảo Nguyên cố gắng diễn kịch dù trong lòng đang trăm mối tơ vò:

– Nhà nghèo? – Cô cười hắt ra – Chị đừng có dựng chuyện. Đừng nghĩ mình cao quý nhất để rồi coi ai cũng là hèn mọn.

Hoàng Oanh tức tối, dùng hết sức tát mạnh vào mặt Thảo Nguyên. Mắt Thảo Nguyên đỏ hoe, tia thù hận bốc lên ngùn ngụt như muốn đốt cháy Hoàng Oanh. Cô cắn môi, ngăn vết máu mặn chát đang rỉ ra từ vết rách trong khoang miệng. Lúc này mà chúng buông tay, chắc sẽ có án mạng xảy ra.

– Kiểm tra nó cho tao!

Hoàng Oanh ra lệnh cho đồng bọn lục soát cơ thể của Thảo Nguyên. Thảo Nguyên cố gắng vùng vẫy, nước mắt không kìm được mà lã chã rơi xuống. Nhưng khi chúng sờ đến chiếc ví trong túi áo thì Thảo Nguyên mới chợt hoảng hốt nhận ra. Cô cố gắng kháng cự. Nhưng không kịp nữa rồi, Hoàng Oanh đã có được chiếc ví trong tay.

Vừa nhìn thấy chiếc ví da, sắc mặt Hoàng Oanh đã bất ngờ thay đổi. Bởi vì rất để ý Hoàng Ca nên cô nhận ra ngay đó là ví của ai.

Thảo Nguyên sợ hãi nhìn theo chiếc ví trên tay Hoàng Oanh. Có lẽ nào cô lại bị phát hiện thân phận chỉ vì một chiếc ví cỏn con này.

Hoàng Oanh cau mày, tiến đến tiếp tục bóp chặt miệng Thảo Nguyên:

– Tại sao mày lại có cái ví này?

Một cô gái trong đám nhanh miệng đáp:

– Dĩ nhiên là nó ăn cắp rồi. Chiếc ví quý giá này của Hoàng ca dễ gì đưa cho người khác.

Thảo Nguyên run sợ không dám trả lời. Đầu óc cô quay cuồng không biết phải xử trí như thế nào. Thấy Thảo Nguyên cố chấp im miệng, Hoàng Oanh tức giận tiếp tục giáng cho cô thêm một cái tát:

– Nói mau! Cái ví này ở đâu ra?

Hoàng Oanh và Thảo Nguyên mắt đối mắt với nhau. Nhìn thấy ánh mắt đỏ rực như muốn nuốt chửng mình, tâm trạng Hoàng Oanh có chút chấn động. Nàng ta không phải sốt ruột vì Hoàng ca bị mất ví mà sợ rằng Thảo Nguyên đã tiếp cận được Hoàng ca. Nếu chuyện đó xảy ra, cơ hội để nàng ta trở thành người yêu của Hoàng ca lại vụt mất lần nữa.

Hoàng Oanh nhỏ hơn Hoàng ca một tuổi. Từ nhỏ gia đình hai bên đã là bạn bè thân thiết. Dù không có định ước nhưng trong lòng Hoàng Oanh lúc nào cũng coi Hoàng ca là bạch mã hoàng tử của đời mình. Nhưng sự thật thì khác hoàn toàn, Hoàng ca chưa bao giờ để Hoàng Oanh vào mắt, trái tim anh trước nay đều để cho một người phụ nữ khác chiếm giữ.

Trước sự bướng bỉnh của Thảo Nguyên, Hoàng Oanh càng tức tối định tiếp tục ra tay. Thảo Nguyên nghiêng đầu và nhắm nghiền mắt, lấy hết hơi sức tiếp tục gánh chịu cái tát từ chị đại. Nhưng cái tát thứ ba chưa kịp giáng xuống đã bị một bàn tay lực điền khác cản lại. Cái tát chỉ còn là tiếng gió lướt qua gương mặt hằn vết thương của Thảo Nguyên.

Hoàng Oanh ngạc nhiên thốt lên:

– Hoàng ca!

Một giọng nam trầm vang lên, âm vực mang đầy băng giá:

– Em làm gì ở đây vậy? Cô ta là ai?

Bắt gặp giọng nói quen thuộc, Thảo Nguyên hoàn hồn, len lén mở mắt nhìn. Hoàng Oanh nhanh nhảu đưa chiếc ví cho Hoàng ca:

– Em tìm thấy chiếc ví của anh trong túi của cô ta. Hoàng ca! cô ta là một tên trộm.

Ánh mắt lạnh lùng của Hoàng ca, sáng lên khi gặp lại vật cũ. Anh cầm lấy ví của mình rồi tự tay nâng khuôn mặt đáng thương của Thảo Nguyên lên. Nhưng khác với Hoàng Oanh, lực nắm có chút nâng niu hơn. Chàng khom người, cúi sát nhìn vào mặt Thảo Nguyên:

– Cô là một tên trộm? Tại sao lại lấy ví của tôi?

Đôi mắt của Thảo Nguyên và Hoàng ca chạm vào nhau. Thảo Nguyên hồi hộp chờ đợi. Cô sợ rằng anh ta sẽ nhận ra mình là con bé phục vụ ở quán Adam đêm qua. Rồi cô sẽ bị lộ bản chất là một kẻ hèn mọn và sẽ bị Hoàng ca đem ra làm trò đùa như cô bạn đáng thương ở hồ bơi.

Nhưng thật may, Hoàng ca không nhớ gì cả. Anh chỉ thoáng lúng túng khi nhận ra ánh mắt Thảo Nguyên nhìn anh khác lạ. Khuôn mặt dịu dàng yêu kiều đã bị đánh đến mức sưng đỏ và chảy máu. Đôi mắt đỏ au ngập tràn thù hận ban nãy đã chất đầy bi thương.

Nhưng trái tim Hoàng ca đâu dễ rung động như vậy. Chàng nhếch mép cười, đôi tay gạt mạnh cằm của Thảo Nguyên sang một bên:

– Đến đồ của tôi mà cô cũng dám động vào. Chắc là cô chán sống lắm rồi.

Hoàng ca đứng thẳng người dậy, đút chiếc ví vào túi quần rồi ra lệnh:

– Đem cô ta lên ban giám hiệu, đuổi cô ta khỏi trường này đi.

Nói rồi Hoàng ca định quay lưng bước đi. Nghe đến việc bị đuổi khỏi trường, mặt Thảo Nguyên tái xanh cắt không còn một giọt máu. Cô cuống cuồng dãy dụa và hét lên:

– Là anh đưa cho tôi.

Bước chân Hoàng ca khựng lại. Đám đông bàn tán xôn xao. Hoàng ca nhếch mép cười, vừa quay lưng lại đã lấy đà định tát Thảo Nguyên cái nữa. Nhưng anh bỗng sững lại khi bắt gặp đôi mắt cô nhìn anh không một chút run sợ.

Anh nghiến răng, cười nham hiểm:

– Cô còn dám nói dối?

– Tôi không nói dối. Chẳng phải hôm qua anh đã đến quán Adam uống rượu sao?

Hoàng ca dần hạ tay xuống. Quả thật anh đã đến Adam giải sầu. Nhưng sau đó bằng cách nào về được nhà thì không còn nhớ rõ. Hoàng ca lạnh lùng ra lệnh:

– Thả cô ta ra!

Đám bạn của Hoàng Oanh ngơ ngác. Chẳng lẽ Hoàng ca lại tha thứ dễ dàng như thế. Hoàng Oanh ấm ức chất vấn:

– Cô ta nói thế mà anh cũng tin ư? Tại sao anh lại gặp cô ta ở Adam? Tại sao anh lại đưa ví cho cô ấy? Chẳng phải chiếc ví này anh chưa bao giờ cho ai chạm vào hay sao?

Hoàng ca nhìn lại chiếc ví, đôi mắt từ lạnh lùng thoáng chút suy tư. Chiếc ví này là kỷ vật duy nhất mà anh còn giữ lại trước khi người yêu cũ chia tay anh để đi du học. Anh mân mê ngón tay trên bông hoa cúc được thêu tay rồi nhìn Thảo Nguyên:

– Nói đi! Tại sao tôi lại đưa cho cô?

Lần này thì Thảo Nguyên bí thực sự. Cô phải trả lời như thế nào đây? Cô không thể nói mình là nhân viên quán Adam, cũng không thể nói được lý do vô lý mà đêm qua Hoàng ca đã nói với cô cho mọi người nghe. Nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác, cô không thể lên gặp ban giám hiệu, càng không thể để mình bị đuổi khỏi Hải Vương. Khó khăn lắm cô mới có cơ hội học ở Hải Vương để thực hiện mơ ước mở một nhà hàng. Cô không thể để một chiếc ví khiến mình bị đuổi khỏi Hải Vương được. Thảo Nguyên nhắm mắt làm liều:

– Vì anh muốn tôi trở thành bạn gái của anh. Chiếc ví này… là tiền thưởng.

Câu trả lời của cô đã khiến đám đông chứng kiến được một trận cười náo nhiệt. Bất ngờ lúc này Đại Bảo rẽ đám đông xông đến:

– Thảo Nguyên! Cậu có sao không?

Nhìn thấy bộ dạng hớt hải, thở không ra hơi của anh chàng cũng đủ biết anh chàng đã chạy đến đây gấp gáp như thế nào. Đại Bảo vội đỡ lấy Thảo Nguyên, xem xét vết thương cho cô như thể rất thân thiết rồi nhìn Hoàng ca đầy oán trách:

– Sao anh lại gây khó dễ cho Thảo Nguyên? Cô ấy là bạn của tôi không thể nào lại đi ăn cắp đồ của anh. Chưa điều tra rõ đã đánh người có phải quá đáng lắm rồi không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN