Nhưng sau chuyện này, hắn ta cũng không khác người chết là bao.
Trên dưới toàn quân đã có một số người hoảng sợ. Nhan Nhất Minh cố gắng hết sức để ổn định lại lòng quân, bên cạnh đó còn phải cùng thương lượng với Hữu tướng quân về cách phá tan quân địch.
Hữu tướng quân tán thành với ý tưởng cắt đứt tiếp viện của quân Mông, chặt đứt chân sau của bọn chúng mà Nhan Nhất Minh nói trước đó. Giờ mà đi khai chiến chính diện với quân Mông mới là lựa chọn ngu xuẩn nhất, phải tránh khỏi mũi nhọn và tạm thời làm giảm bớt khí thế của quân Mông, nghĩ cách để tìm ra sơ hở mới là điều quan trọng.
Hai người đạt được suy nghĩ chung, bất đồng duy nhất lúc này là suy đoán khác nhau của hai người về đường đi của tiếp viện quân Mông.
Có lẽ nên nói là khác với đường đi chính xác mà Quả Táo đã nói.
Trước đó Nhan Nhất Minh và Hữu tướng quân đã cùng nhất trí ý tưởng. Bọn họ xác định là tuyến đường giữa hai nơi phải là ngắn nhất, trên chiến trường phải giành giật đến từng phút từng giây, theo lý mà nói thì khả năng lớn nhất là đường này.
Nhưng Quả Táo lại chỉ ra một con đường quanh co hơn khác. Trước kia Nhan Nhất Minh cũng đã từng nghĩ đến khả năng này, cho nên vẫn do dự đến lúc này mới dò hỏi Quả Táo câu trả lời chính xác.
Bây giờ cũng thật may mắn rồi, vì trước đó nàng và Hữu tướng quân đang nghiêng về con đường thứ nhất.
Nhan Nhất Minh vẫn kiên quyết lựa chọn con đường kia, Hữu tướng quân cảm thấy vô cùng khó hiểu. Vì sao sau một đêm mà Nhan Nhất Minh đã thay đổi ý tưởng, lại còn kiên quyết như thế. Ngón tay Nhan Nhất Minh vạch con đường này trên bản đồ: “Hai cánh quân của quân Mông mà trao đổi thì cũng chỉ có kỵ binh là thích hợp nhất, kỵ binh đến sau đó đã tách nhau ra. Chỉ cần chúng ta có thể đánh tan được chúng thì có thể nắm được cơ hội, Khả hãn sẽ không nghĩ đến nguy cơ tiềm tàng này đâu. Tuy con đường này là ngắn nhất nhưng lại dễ dàng bị nắm bắt mất cơ hội, xung quanh là thảo nguyên mênh mông, một khi mà gặp tập kích thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Mà bây giờ quân Mông không có nhu cầu gấp cần quân dự bị cứu viện nên khả năng cao là bọn chúng sẽ giảm tốc độ lại, lựa chọn đường đi an toàn để đảm bảo ít tổn thất nhất.”
Hữu tướng quân hơi do dự trước lời nói của Nhan Nhất Minh.
Lời này cũng không hợp lí lắm, nhưng một phần cũng rất hợp lí.
Nhưng liệu đầu óc của quân Mông có đơn giản, không tính nhiều như vậy không? Hay bọn họ lại thông minh quá thành ra bị thông minh hại?
Hai con đường, như một ván cờ, Hữu tướng quân bỗng chốc cũng không biết phải lựa chọn như thế nào.
Nhan Nhất Minh nhìn thấy sự bối rối trong mắt của Hữu tướng quân: “Trần tướng quân cứ yên tâm, nếu lựa chọn của ta mà sai thì Bệ hạ sẽ trách tội ta, ta nhất định sẽ không để Tướng quân phải chịu liên lụy đâu.”
Nhan Nhất Minh nói thẳng như vậy khiến Hữu tướng quân có chút xấu hổ. Trận chiến là hai người cùng đánh, sao có thể để một người gánh vác trách nhiệm được, huống chi Nhan Nhất Minh mới chỉ là một thiếu niên mà thôi.
Thôi vậy, Hữu tướng quân vỗ bàn: “Lão Trần ta đã sống được mấy chục năm, sao có thể để cho một đứa trẻ gánh trách nhiệm cho mình chứ. Đúng thì tốt mà sai cũng được, hôm nay nghe ngươi hết!”
Nhan Nhất Minh hơi ngạc nhiên, không ngờ Hữu tướng quân lại khí phách như thế. Gương mặt từ trước đến nay không có biểu cảm gì hiện lên một nụ cười nhẹ: “Vậy hy vọng lần này có thể thành công thôi, nếu Trần tướng quân yên tâm thì hãy giao lần tập kích này cho tại hạ.”
“Tất nhiên là yên tâm rồi.” Trần tướng quân phá lên cười: “Tất nhiên là tin vào ánh mắt của Thiệu tướng quân chứ, lão Trần ta sẽ ở lại canh giữ doanh trại, chờ Nhan giáo úy chiến thắng trở về.”
Hai quân đang ở thế giằng co căng thẳng, nhưng giờ phút này Nhan Nhất Minh lại có được sự thả lỏng hiếm có, sau đó thương lượng cùng Hữu tướng quân một lúc, cẩn thận tính toán thời gian tiếp viện của quân Mông.
Lại một ngày nữa, hai quân vẫn không có động tĩnh gì. Đêm hôm đó, một vạn tinh binh theo sát Nhan Nhất Minh bôn ba hơn trăm dặm cả một đêm, cuối cùng đến sáng cũng đến được con đường mà quân Mông phải đi qua để mai phục tại đó.
Bộ binh không thể nhanh được như kỵ binh, chứ chưa nói đến chỉ là quân tiếp viện phụ trách vận chuyển lương thực dự trữ.
Rạng sáng, sắc trời còn u ám không nhìn rõ, hôm đó cứ như ông trời đang giúp Nhan Nhất Minh vậy, thảo nguyên bị sương mù mờ mờ bao phủ dày đặc, nhìn càng thêm mơ hồ không rõ. Tất cả mọi người nín thở chờ đợi, đến cả con ngựa cũng không phát ra tiếng động.
Các tướng sĩ bên cạnh Nhan Nhất Minh vô cùng lo lắng, nếu quân Mông không đi qua nơi này thì sao. Nhưng không ngờ nửa khắc sau đã nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe chạy truyền đến màng nhĩ, xa xa trong làn sương mù dày đặc còn có ánh đuốc lấp ló, chiếu sáng trời tờ mờ sáng.
Mọi người lập tức vực lại tinh thần, Nhan Nhất Minh nắm chặt trường đao trong tay, mãi đến khi tiếng xe ngựa càng lúc càng gần.
Chợt một tiếng còi vang vẳng phá tan sự yên lặng, ngựa chiến của quân Mông như bị giật mình mà hí ầm lên. Lúc này quân Mông mới hoảng loạn mà quan sát xung quanh.
Nhưng trong phút chốc, quân Hạ vốn không nên xuất hiện ở đây lại xông đến từ bốn phương tám hướng. Trong nháy mắt, những kỵ binh tinh nhuệ nhất của quân Mông bị giật mình mà tách ta, ngay lúc đó tiếng lưỡi đao chém qua da thịt, tiếng kêu rên hỗn loạn lại thảm thiết vang vọng khắp thảo nguyên.
Mục đích của trận đánh này là phá tan quân tiếp viện chủ lực của quân Mông chứ không phải gϊếŧ người, ngọn lửa hừng hực cháy trên chiến xa. Lúc này, vì lửa cháy nên ngựa chiến bị mất khống chế, giằng húc lung tung càng khiến cho thế quân Mông sụp đổ xuống.
Đây là trận đánh áp đảo nhất trong trí nhớ của Nhan Nhất Minh, quân Mông thậm chí còn không có ý định kháng cự, rõ ràng là có đến mấy vạn bộ binh nhưng một khắc sau lại chạy đến xin hàng, chiến kì giơ cao cũng đổ trên thảo nguyên.
Rõ ràng bọn chúng đã lựa chọn con đường an toàn nhất, nhưng không rằng quân Hạ sẽ đoán được đường này để ôm cây đợi thỏ.
Ngay từ lúc bắt đầu, quân Mông đã thua hoàn toàn rồi.
Thương vong chưa đến ngàn người nhưng lại gϊếŧ được mấy ngàn địch, mấy vạn người chạy thoát được, cuối cùng là số người quy hàng lên đến hai vạn. Giờ phút này, các tướng sĩ bên cạnh Nhan Nhất Minh đã tâm phục khẩu phục, mặt mày hớn hở, muốn được bay trở về doanh trại ngay lập tức để hưởng thụ thắng lợi tuyệt đẹp này.
Nhan Nhất Minh cũng muốn như vậy.
Chưa kịp khai chiến đã bị chặt đứt mất toán quân phía sau, chắc hẳn quân Mông phải chịu đả kích lắm, mượn thời cơ này mà phát động tấn công là thích hợp nhất.
Toàn quân tăng tốc trở về quân doanh, còn nhanh chóng và gấp gáp hơn cả lúc đi.
Trần tướng quân ở doanh trại mà lòng nóng như lửa đốt, mãi cho đến khi tiểu binh chạy vào báo tin Nhan Nhất Minh đã chiến thắng trở về, lúc này mới hét lớn một tiếng: “Tốt lắm.” rồi lao ra ngoài như một cơn gió, tự mình đón người trở về.
Lần đầu tiên sau khi đánh trận mà cả người Nhan Nhất Minh vẫn còn sạch sẽ như vậy, sạch như chưa từng ra trận vậy, nhưng nhìn thấy vị tiểu vương gia đang áp tải cả lương thảo của quân Mông kia, Trần tướng quân đã hiểu, không phải là không đánh mà là đánh quá dễ dàng rồi.
Trần lão tướng quân phục rồi, may là lần này nghe theo Nhan Nhất Minh, nếu không thì không thể có được thắng lợi nhẹ nhàng như vậy.
Lúc này Nhan Nhất Minh đã về đến doanh trại, Khả hãn Mông Cổ ở bên kia chắc đã nhận được tin quân tiếp viện phía sau bị tiêu diệt rồi. Bây giờ là lúc bọn họ chính thức phát động tấn công!
Thắng lợi đầu tiên đã làm sôi sục ý chí chiến đấu của các tướng sĩ. Nghĩ đến trước đó còn thấp thỏm và bất an, một trận đánh tưởng chừng tất cả sẽ bị quân Mông nghiền nát, nhờ chiến thắng đầu tiên mà quân Hạ đã vực dậy tinh thần chiến đấu.
Mà bên phía quân Mông, sau khi Khả hãn Mông Cổ nghe được tin dữ thì vô cùng tức giận, nhưng không kịp bố trí nhiều nữa, quân Hạ đã phát động tấn công rồi.
Vốn là bên chủ động tấn công, vậy mà giờ lại thành ra phải vội vàng chiến đấu, cho dù binh lực vẫn chiếm ưu thế nhưng đã mất đi ý chí chiến đấu ban đầu.
Lần đầu tiên theo Thiệu Kinh Vũ xuất chinh, cả một đường bọn họ vẫn luôn đuổi theo giành thế chủ động, lần thứ hai nàng vì cứu Thiệu Kinh Vũ mà đến, chưa từng trải qua cảnh chém gϊếŧ ngươi chết ta sống.
Đây là lần đầu tiên Nhan Nhất Minh lấy cứng đối cứng với quân Mông, bốn vạn kị binh với mấy chục vạn quân Mông, mở ra một đường đầy máu.
Mặc dù ban đầu Khả hãn Mông Cổ mất đi thế thượng phong nhưng sau khi quân Hạ phát động tấn công, thấy rõ binh lực quân Hạ cũng chỉ có bốn, năm vạn người mà thôi.
Nghĩ như thế, Khả hãn Mông Cổ càng thêm tức giận. Nếu sớm biết quân Hạ chỉ có từng ấy binh lực, sao bọn chúng phải chậm trễ mấy ngày, chừa cơ hội cho quân Hạ chứ, càng không để xảy ra tổn thất trước khai chiến như vậy.
Nếu quân tiếp viện đã không còn, vậy càng phải đánh nhanh thắng nhanh. Quân Mông không chậm trễ chuẩn bị giằng co với Nhan Nhất Minh nữa, mục tiêu là tiêu diệt quân Hạ, dùng nhân số nghiền nát đối phương.
Nhan Nhất Minh nhìn từng người từng người bên quân Mông ngã xuống, nàng biết chắc chắn thương vong trận này của quân Mông sẽ vô cùng nặng nề, nhưng tổn thất của quân Hạ cũng không dám nhìn.
Suốt cả đêm bôn ba, khoảng hai mươi giờ chưa từng chợp mắt, tinh thần của Nhan Nhất Minh đã càng lúc càng yếu hơn, ngựa chiến bị một thanh giáo đâm phải, kêu gào mà hung hăng ném Nhan Nhất Minh xuống đất rồi chạy đi. Nhan Nhất Minh cố nhịn lại cái chân đau đớn vì ngã mà tránh thoát được một thanh giáo đâm đến, nhưng không tránh được bị thương ở eo, trong nháy mắt đau đến mức suýt chảy cả nước mắt.
Trong thời khắc nguy cấp này, có một tiểu tướng ngày thường có quan hệ tốt định cứu nàng, nhưng liếc mắt thấy quân Mông lại đến nên tiểu tướng không thể quan tâm đến Nhan Nhất Minh nữa, chỉ có thể liều chết mà cản lại.
Nhan Nhất Minh cắn răng, bên hông đau đến nỗi run cả người, Quả Táo sợ đến mức vội vàng giúp nàng khép lại vết thương. Lúc này Nhan Nhất Minh mới dần khôi phục lại sự tỉnh táo, xoay người một cái né thanh giáo của quân Mông đang đâm xuống, cắn răng nắm cương ngựa chiến, xoay người leo lên lưng ngựa.
Quả Táo sẽ không để nàng chết dễ dàng như vậy, hơn nữa giờ nàng cũng không cảm thấy đau nữa. Ánh mắt Nhan Nhất Minh xẹt qua tia lạnh, lần nữa vung trường đao trong tay dưới ánh mắt kinh ngạc của quân Mông đang tiến đến.
Có lẽ cả người toàn máu của nàng quá kinh người, hoặc có lẽ nhìn thấy rõ nàng đã bị thương mà vẫn mạnh đến như thế đã khiến cho mấy người có cảm giác sợ hãi, không cẩn thận đã bị trường đao đâm vào ngực, khi trường đao rút ra để lại một đường máu bắn ra. Mọi người nhìn lỗ máu dữ tợn trên ngực người nọ thì tức khắc lạnh run cả người, nhìn thân hình gầy nhỏ của thiếu niên trước mắt cũng không dám bước lên.
Rõ ràng đã bị thương, thế nhưng lại càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn trước, trường đao của Nhan Nhất Minh vung ra là lại có mấy người bỏ mạng, đứng dưới ánh trời hoàng hôn như một sát thần. Mãi đến khi có thanh đao vung đến, Nhan Nhất Minh khựng người lại, sau lưng có người thấy vậy đã lập tức hành động, nhưng trong tình thế cấp bách đó, Nhan Nhất Minh quay đầu lại cũng không còn kịp nữa rồi.
Lưỡi đao xuyên qua lớp áo giáp, để lại sau lưng Nhan Nhất Minh một vết thương khiến người ta phải sợ hãi, nó kéo dài từ bả vai xuống bên hông. Quả Táo hét lên, cố gắng duy trì sự tỉnh táo cuối cùng cho Nhan Nhất Minh. Dưới ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người, Nhan Nhất Minh không hề ngã xuống mà quay lại gϊếŧ kẻ đã đâm lén mình, cuối cùng nhảy lên, thúc ngựa chạy khỏi vòng vây của đám người.
Có lẽ tất cả còn bị phân tâm, ngay cả quân địch cũng còn đang cảm thán, cuối cùng để nàng rời đi.
Cho dù không cảm nhận được đau đớn, nhưng cuối cùng vì thương thế quá nặng, mất máu quá nhiều khiến cho Nhan Nhất Minh ngã xuống thật mạnh từ lưng ngựa. Vào một khắc cuối cùng, nàng nghe thấy tiếng gọi gấp gáp của Quả Táo, tiếp đó, bên tai không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
….
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi yêu tiểu tỷ tỷ quá đi, lần thứ hai bày tỏ rồi đó!
Ngày hôm qua có chỗ viết sai mất. Giang Dật không “đánh lửa nóng” với Giản Ngọc Nhi đâu, Tiểu Giang là đứa trẻ ngoan nhất, đã sửa lại rồi nè.