Lúc em bé Quý được sinh ra là trở thành cục cưng của cả nhà, được cưng như trứng hứng như hoa.
Ông bà ngoại và ông nội thường xuyên cãi nhau vì để tranh “quyền nuôi nấng” em bé Quý, lúc này ba mẹ của em bé sẽ lén đưa con trốn đi.
Tịch Tuế đang tận hưởng một tháng ở cữ. cuối cùng thì cũng có thể về nhà với chồng con rồi.
“Dù gì thì nhà mình vẫn thoải mái nhất.” Cô vô cùng hoài niệm tự do.
Sinh ra được cục cưng ở trong bụng cô suốt mười tháng nhẹ nhàng biết bao nhiêu.
Mẹ là mẹ tay mới, ba là một người ba thuộc lí thuyết nhưng thiếu kinh nghiệm thực hành.
Để chào đón con trai ra đời, trong một thời gian ngắn Quý Vân Tu đã đọc cả đống sách chăm sóc trẻ em, tra tìm rất nhiều video chăm con, nhưng việc nuôi con không phải là khó khăn bình thường.
Trẻ con rất mau đói, mới ăn chưa được bao lâu thì phải ôm bé cho uống sữa. Khi nào ngủ, khi nào khóc cũng không có thời gian cố định, nửa đêm bị đánh thức là chuyện thường.
Cho dù ba mẹ có thương con nhiều đến mấy thì cũng rất phiền lòng khi bị ồn ào, vậy phải làm sao đây? Con mình thì phải nuôi thôi!
Mỗi lần mà bất lực với cậu nhóc, Tịch Tuế chỉ có thể thở dài, miệng không ngừng nói: “Con ruột… con ruột…”
Nếu không chống đỡ được thì cô sẽ lựa chọn cách…
“Quý Vân Tu! Anh mau ôm con cho em!” Triệu hồi ông xã, đây là kĩ năng tất nhiên!
Quý Vân Tu có kĩ năng nuôi con rất đặc biệt, lúc bé con không biết nói, không biết đi bộ, ngoại trừ việc ngủ ra thì bé con thích mở to mắt nhìn xung quanh.
Lúc này bé con không muốn một mình nên cần phải có người “giao lưu” với bé, nhưng mà là phải ôm bé hoặc là nhìn bé chăm chú.
Quý Vân Tu có thể làm được điều này.
Cánh tay Quý Vân Tu rất khoẻ, bé con lại rất nhẹ, anh ôm một lúc lâu mà không sao cả.
Em bé Quý rất giống anh, đôi mắt trong veo màu nâu bẩm sinh, mắt trẻ con càng thêm đơn thuần.
Bé con rất thích nhìn vào mắt người đối diện, bởi vì nó có nghĩa là mình không bị ngó lơ, mà Quý Vân Tu đã tập luyện kĩ năng ngây người rất đỉnh, hai ba con có thể mở mắt nhìn nhau suốt cả buổi chiều.
Lúc này Tịch Tuế có thể an tâm mà nhắm mắt nằm trên ghế để nghỉ ngơi, bên cạnh là chén canh bổ dưỡng.
Thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai ba con thần kì kia sẽ nhẹ giọng cảm thán: “Cuộc sống này thoải mái quá đi…”
—
Lúc Quý Cảnh An được tám tháng cậu bé rất thích bò lên trên ghế sô pha, vì để cho an toàn nên Tịch Tuế sẽ kêu người mở rộng sô pha ra, trải đệm và vòng bảo hộ lên.
Lúc mười tháng thì cậu bé đã bắt đầu tập đi, 1 tuổi đã có thể tự mình đi đường.
Cậu nhóc vừa thông minh và hoạt bát, học rất nhanh.
Một nhà ba người sinh hoạt yên ổn, Tịch Tuế cũng trở lại công ti tiếp tục làm việc.
Đến bây giờ Quý Vân Tu chính thức mở ra con đường người ba bỉm sữa.
Bởi vì kinh nghiệm nuôi con của Quý Vân Tu chỉ là những lí thuyết mà anh học được nên thường xuyên xuất hiện những tình huống khó nói, như…
Lúc Quý Cảnh An được 2 tuổi, Quý Vân Tu dựa theo thời gian biểu mà Tịch Tuế đã lập ra, mỗi ngày đưa con trai đi dạo để hấp thu ánh mặt trời và không khí trong lành.
Hai ngày trước anh tra tìm thấy một video có dây kéo trẻ em và thú cưng, nên quyết định kiểm chứng xem, thuận tiện kiểm tra chỉ số IQ của con trai mình.
Tuy Tia Chớp rất ngoan hiền nhưng sợ nó doạ người qua đường nên lúc ra cửa sẽ mang dây xích vô cho nó.
Sau khi xem video xong anh lại mua cái dây kéo trẻ em, nghe nói đây là công cụ phòng ngừa việc trẻ nhỏ đi lạc. Thật ra thì không cần đến dây kéo vì anh không thể nào để lạc mất con trai mình được, nhưng anh muốn kiểm chứng video.
Anh móc dây xích vào cho Tia Chớp xong rồi cài dây kéo cho con trai, hai tay xách hai dây.
Bạn nhỏ Quý Cảnh An trước giờ chưa tiếp xúc với cái này nên ngây người ra!
Cậu bé với Tia Chớp nhìn nhau một lúc, chậm rãi cúi người, đôi tay đè trên mặt đất, biến thành tư thế của Tia Chớp.
Quý Vân Tu: “…”
Quý Vân Tu bắt đầu sầu lo, hình như IQ của con trai anh có vấn đề, làm sao để anh nói với Tuế Tuế đây?
Cùng lúc đó, Tia Chớp vốn đang để bốn chân trên mặt đất bỗng nhiên nâng hai chân trước lên, đi bằng hai chân sau, tư thế kia rất giống với một đứa trẻ mới tập đi.
Quý Vân Tu: “…”
Quý Vân Tu càng sầu lo, đã nói sau khi kiến quốc không cho phép thành tinh, anh nên nói với Tuế Tuế sao đây?
Vì không muốn cho người khác phát hiện ra con trai mình “không bình thường”, trước khi ra cửa Quý Vân Tu quyết định tháo cái dây kéo ra, rồi nắm lấy tay con trai không cho cậu bé nằm xuống.
“Quý Cảnh An!” Anh học theo trên phim bày ra gương mặt nghiêm túc, “Tuyệt đối không được cho mẹ con biết chuyện này, nếu không thì mẹ sẽ buồn lắm.”
Anh không muốn Tuế Tuế biết chỉ số IQ của con mình không đủ dùng, cứ để chuyện này cho mình anh biết thôi!
Quý Vân Tu tay nắm dây xích Tia Chớp, tay nắm tay con trai, chậm rãi đi ra chung cư.
Bọn họ đi vào công viên nhỏ quen thuộc, Quý Vân Tu liền sắp xếp cho Quý Cảnh An và Tia Chớp chơi đúng khu vực dành cho người cho chó.
Không biết khi nào mà giữa sàn lủng một chỗ nhỏ, chân nhỏ Quý Cảnh An đẫm lên thì kẹt xuống, đôi tay ấn trên mặt đất.
Cậu bé định đứng lên, nhưng vừa nhấc chân thì bị kéo lại, đôi tay tiếp tục ấn xuống.
Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như thế.
Ba ruột thì cứ nhìn cậu bé bị kẹt ở cái lỗ mấy centimet như vậy.
Quý Vân Tu: “…”
Xong rồi, ngay cả đi đường cũng đi không vững nữa, anh nên nói sao với Tuế Tuế đây?
Cuối cùng Tia Chớp không thể nhìn vậy được nữa nên chạy về phía chủ nhân cầu xin sự giúp đỡ, mà cậu nhóc Quý Cảnh An dứt khoát ngồi xuống đất, quay đầu nhìn ba vẫy tay, giống như muốn nói: Trên mặt đất mát mẻ nên con ngồi nghỉ một lát.
Trưa Tịch Tuế còn việc phải làm nên dời thời gian lại chút.
Cô dùng cơm trưa, thấy không đủ thời gian để đi ngủ nên gọi video cho Quý Vân Tu, muốn gặp anh và con trai.
Quý Vân Tu nghe thấy giọng nói trong video, thấy hai chữ “Tuế Tuế” xuất hiện, anh sợ tới mức nhìn xung quanh, cứ nghĩ Tịch Tuế đã phát hiện.
Đương nhiên là anh không tắt máy Tịch Tuế, anh bắt máy.
“A Tu, chào buổi trưa, anh đang ở ngoài hả?” Tịch Tuế để ý bối cảnh phía sau anh.
Quý Vân Tu gật đầu thừa nhận.
Tịch Tuế cười hỏi: “Anh đưa An An ra ngoài à? Cục cưng có bên cạnh anh không?”
Nghe lời này là hiểu rõ cô muốn nhìn con trai, Quý Vân Tu giơ điện thoại lên, đi đến bên cạnh bạn nhỏ Quý Cảnh An, xách cậu bé lên, ôm bằng một tay.
Hai ba con xuất hiện trong điện thoại, Tịch Tuế thấy tức khắc cảm thấy rất ấm lòng.
“Chào buổi trưa nhé cục cưng của mẹ.”
Quý Cảnh An học theo cách mẹ làm, giơ tay vẫy vẫy vào điện thoại, “Hello mẹ.”
Cậu nhóc thích giao tiếp bằng mấy từ tiếng Anh đơn giản.
Tịch Tuế tận dụng thời gian trò chuyện với hai ba con cỡ 10 phút rồi mới cúp máy trong lưu luyến, trước khi cúp máy còn rất tin tưởng vào chồng mình chăm sóc con trai.
Kết thúc video, Quý Vân Tu lại đặt Quý Cảnh An về chỗ cũ.
Hai chân Quý Cảnh An đứng vững trên mặt đất, anh thấy sai sai, lúc nãy không phải như thế này.
Thế nên anh thả lại Quý Cảnh An vào cái lỗ nhỏ ban nãy.
Quý Cảnh An: “…”
Ba ruột làm cậu bé ngốc theo rồi!
Buổi tối, điện thoại Tịch Tuế đang sạc pin nên cô mượn điện thoại của Quý Vân Tu. Mở công cụ tìm kiếm ra, đang chuẩn bị tìm tài liệu cho mình thì phát hiện lịch sử tìm kiếm rất đặc biệt.
[Chỉ số IQ của trẻ con không đủ thì phải làm sao?]
[Bé con quá ngốc thì mẹ có bị tổn thương không?]
[Bé con không thông minh bằng con cún…]
[Sau khi kiến quốc có được thành tinh không?]
Sau khi thấy lịch sử tìm kiếm này, khoé miệng Tịch Tuế khẽ nhếch, nhìn ông xã đang bận rộn trong phòng bếp không thể tin được, lại nhìn con trai đang ngồi trên thảm trẻ con chơi trò chơi, cuối cùng cô nhìn Tia Chớp đang nằm trên mặt đất chơi với con trai.
Giữa lúc đó, cô không biết nên nói gì cho phải.
Quý Cảnh An nhà cô biết đi, biết nói nhanh hơn các bạn cùng trang lứa, ngốc chỗ nào?
Cô định nói chuyện đàng hoàng với Quý Vân Tu.
Nhân một ngày công việc và việc nhà đều đã hoàn thành, lúc có thể an tâm ngồi xuống nghỉ ngơi, Tịch Tuế chuẩn bị tâm sự với Quý Vân Tu về chuyện bé con.
Quý Cảnh An cầm bao đồ ăn vặt đi tới, bỏ vào tay mẹ một miếng, rồi cầm lấy một miếng đưa thẳng đến bên miệng ba.
Đương lúc Quý Vân Tu há miệng định ăn thì bỗng nhiên Quý Cảnh An thu tay về, nhanh chóng bỏ vào trong miệng mình.
“Tuế Tuế, con bắt nạt anh!”
“Ui cha, con trai còn nhỏ mà.”
Đòi công bằng không được, anh không vui.
Việc này khơi dậy tâm lí nghiêm khắc của Quý Vân Tu, anh ra vẻ nghiêm túc dạy dỗ con: “Ai dạy con làm thế, không được làm thế nữa!”
Ai ngờ Quý Cảnh An bán đứng Tịch Tuế không chút do dự, “Mẹ trêu con như vậy mà.”
“…” Nụ cười của Tịch Tuế cương cứng trên mặt, trong lòng mặc niệm: “Con ruột, con ruột…”
Rồi lại nhìn Quý Vân Tu, rốt cuộc anh cũng có tự tin để dạy dỗ Tịch Tuế, “Tuế Tuế! Sau này em không được dạy An An như thế!”
Người phạm sai lầm chột dạ, “Được rồi, người ta biết sai rồi mà.”
Quý Vân Tu xụ mặt.
Quý Cảnh An lấy tay che mắt lại, chuẩn bị xem kịch. Cậu bé bị mẹ trêu, mẹ bị ba mắng.
Ngay khi cậu bé cho rằng mẹ sẽ la lại ba giống như mình thì thấy mẹ ôm cánh tay ba làm nũng, “Ông xã! anh tha thứ cho em đi.”
Cậu bé còn thấy mẹ hôn lên mặt ba, sau đó, lỗ tai ba đỏ bừng!
Thật là thần kì!
*
Trong khi Tịch Tuế mang thai, mọi người trong nhà lo sợ cậu bé sẽ bị di truyền bệnh của Quý Vân Tu.
May mắn là Quý Cảnh An không những không tự bế mà còn tung tăng nhảy nhót hoạt bát!
Mùa hè nóng bức, lúc Quý Cảnh An được 3 tuổi, Quý Vân Tu và Tịch Tuế đưa cậu bé đi đến bể bơi, trẻ con nằm trên cầu trượt sẽ bị trơn trượt nên Quý Vân Tu và Tịch Tuế canh giữ ở hai bên.
Cậu bé rất thích chơi nước, gót chân nhỏ linh hoạt đung đưa trong nước, sung sướng đến mức tiếng cười vang dội.
Tắm mãi trong nước cũng không tốt nên lúc Quý Vân Tu ôm cậu bé lên thì cậu bé không chịu. Hai tay lẫn hai chân đều kháng nghị, “Giận ba quá à, mẹ cứu bé.”
Cậu bé nằng nặc đòi Tịch Tuế, cho nên Tịch Tuế đành ôm cậu.
Mà khi cậu bé cho rằng mình có thể tiếp tục bơi thì Tịch Tuế cũng ôm bé đi lên bờ.
Thế nên lời kịch của bạn nhỏ lại thay đổi, “Mẹ đáng giận, Tia Chớp cứu bé.”
Cậu nhóc vẫy tay về phía Tia Chớp, phập phập, vẫn bị ba mẹ lau khô mình, thay quần áo sạch sẽ, đưa về nhà.
Mấy ngày sau cậu bé muốn đi bơi nên kết quả là làn da đen đi một tông.
Tịch Tuế sợ con bị cháy nắng nên bảo Quý Vân Tu cho cậu bé bơi trong nhà.
Quý Vân Tu nghe theo mệnh lệnh của vợ không chút nghi ngờ, gật đầu nói: “Được.”
Anh biết rồi.
Vài ngày sau, căn phòng bị bỏ trống giữa chung cư được cải tạo thành bể bơi trong nhà.
Lúc Tịch Tuế biết chuyện này thì Quý Vân Tu đã sắp xong rồi, chỉ đợi cô chấp nhận thôi.
Nhìn thấy bể bơi mà Quý Vân Tu tỉ mỉ chế tạo cho con trai, cô lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Câu nói ở cửa hàng mẹ và bé lúc trước quả không sai: Ba con thật sự có nhiều tiền, tuổi thơ của bạn nhỏ Quý Cảnh An quá hưởng thụ rồi!
—
Quý Vân Tu biết kiếm tiền và cũng biết chi tiền cho con trai, từ trước đến nay Quý Cảnh An không thiếu tiền bao giờ. Mãi cho đến một ngày, Quý Vân Tu tra thấy video “Lấy nghèo nuôi con trai, lấy giàu nuôi con gái”.
Từ đây, cuộc sống sinh hoạt của bạn nhỏ Quý Cảnh An đã xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Cậu bé nghèo…
Cậu bé nghèo rồi!
Thế là, cậu bé ôm cuốn truyện cổ tích đi đến trước mặt ba, nghiêm túc thì thầm: “Ngày xửa ngày xưa có một con cua nhỏ, cái càng nó bị rớt nên nó chạy đi tìm bác sĩ. Bác sĩ hỏi cua nhỏ bị làm sao vậy, con cua nhỏ liền nói…”
“Không có càng, không có càng!”
Bạn nhỏ Quý Cảnh An lén lút dời quyển truyện đi, ngắm nhìn ba, thấy ba không có phản ứng gì nên chạy đến bên tai ba, quát: “Ba ơi, con không có tiền!!!”
Quý Vân Tu lấy quyển truyện cổ tích của con lại, nội dung bên trong khác với lời cậu bé đọc.
Anh nói với con trai: “Con phải tự học cách kiếm tiền đi.”
Bảo một cậu nhóc 5 tuổi tự đi làm kiếm tiền, tin được không?
Con đường đào mỏ ba ruột không được rồi, cậu phải đành đi tìm sự giúp đỡ của mẹ thôi.
“Mẹ ơi, bé không có tiền.”
“Tiền tiêu vặt ba cho con đâu?”
“Thì… không có ạ…”
“Vậy con tiêu hết tiền tiêu vặt của con rồi, không được đòi nữa.” Tịch Tuế từ chối cậu.
Cậu nhóc liền đứng trước mặt cô, ngẩng đầu, dùng đôi mắt màu nâu trong veo kia nhìn cô chăm chú, chớp chớp mắt.
Tịch Tuế: “…”
Đau tim quá!
Hai ba con này cứ dùng cách này đối phó với cô mãi thôi!
Cô lấy một ít tiền từ trong ví ra đưa cho con trai, thuận miệng hỏi: “Con đòi nhiều tiền tiêu vặt vậy để làm gì?”
Bạn nhỏ Quý Cảnh An trả lời như đúng rồi: “Nuôi bạn gái ạ!”
– —–oOo——