Kỳ thi thử thứ hai Lâm Giáng làm bài rất tốt, môn tiếng Anh bất ngờ được trên 100 điểm, điểm toán của cô được 130 cao nhất lớp, xếp hạng cũng tăng lên top 12 của cả lớp.
Tiết sinh hoạt lớp, giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng nước bọt bắn tứ tung, biểu dương Lâm Giáng có tên trong bảng xếp hạng, Lâm Giáng ngồi dưới viết bài tổng kết cho kỳ thi vừa rồi, một bông liễu rơi trên tập vở lại bị cô gạt đi.
Xuân ấm hoa nở, cô không dám lơ là mất tập trung nữa.
Khoảng thời gian này, Lâm Giáng gần như học ngày học đêm, buổi tối cũng rất ít khi đi về cùng Thẩm Yến, mỗi khi lớp tự học buổi tối kết thúc cô lại tự học môn Anh thêm một tiếng nữa.
Cô cố gắng khiến bản thân mình trở nên bận rộn, lấp đầy trái tim bởi những tập đề và công thức, như vậy mới không thể nhớ đến những chuyện linh tinh khác.
Đôi khi nhìn thấy Giang Vi Phong cô tự nhận rằng bản thân mình biểu hiện rất khá.
Giống như là, thời gian hoạt động tự do sau tiết thể dục nào đó, cô cùng với mấy bạn học nữ đứng một chỗ nói chuyện với nhau, anh vừa hay ôm theo trái bóng rổ đi qua, khuôn mặt đáng lẽ ra đang thờ ơ lạnh nhạt của cô nháy mắt lại giương lên nụ cười thật thoải mái, cứ như cô chẳng hề nhìn thấy anh vậy. Đương nhiên, sau khi anh đi lướt qua, sắc mặt cô lại đột nhiên trở nên bình đạm.
Từ nhỏ đến lớn, môn ngữ văn đã dạy cô không biết bao nhiêu từ ngữ miêu tả thời gian trôi qua nhanh. Ví dụ như là: thời gian như bóng câu qua cửa, ngày tháng trôi qua như thoi đưa, năm tháng như mây trôi trên bầu trời.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy người xưa thật sự vô cùng sáng suốt, vận mệnh giống như bánh răng không ngừng chuyển động, những ngày tháng khổ ải của lớp mười hai cũng chỉ là bóng câu qua cửa sổ*, thoáng qua mà thôi.
*Bóng câu qua cửa sổ: Ý chỉ thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Trước kỳ thi đại học mấy ngày, học sinh trong lớp bắt đầu viết lưu bút cho nhau, có lúc mọi người hết tiết cùng nhau đi vệ sinh sẽ phát hiện trên bàn học bày đầy những tờ giấy hình dáng khác nhau, bên trên còn cố ý dừng bút chì viết tên lên đó để tránh bị lẫn vào nhau.
Nội dung cần điền trong sổ lưu bút của học sinh cơ bản đều giống nhau, họ và tên, ngày sinh, QQ, cung hoàng đạo và sở thích, còn có cả lời gửi gắm. Mỗi một phần Lâm Giáng đều nghiêm túc điền thật cẩn thận, đám nam sinh thích trêu đùa như Lý Khải thường sẽ viết mấy lời chọc cười, ví dụ như cô gái lý tưởng, quê quán ở sao Hỏa, cực kỳ không thích hợp đối với trẻ em.
Trong lớp có một vài bạn học tâm tư tinh tế, sẽ viết thêm mấy chữ nghệ thuật ở cuối lời nhắn gửi, những chữ hay được viết nhất là “nhất phàm phong thuận*”, chữ “nhất” được kéo ra thật dài, bốn chữ như được treo trên một sợi dây thừng vậy.
*Nhất phàm phong thuận: Thuận buồm xuôi gió.
Ngày 5 tháng 6 là ngày ở trường cuối cùng của học sinh lớp 12.
Sáng sớm mới đến phòng học, lớp trưởng đã đứng trên bục giảng nói “Mọi người thi xong đừng xé sách nhé, giữ lại rồi đưa cho mấy cô lao công. Hơn nữa… nhỡ đâu thi trượt thì còn có cái để mà học lại”, sau đó bị Lý Khải cầm cây lau nhà đuổi xuống khỏi bục.
Thực ra lúc còn chưa bắt đầu tháng sáu, trong lớp đã có người nhắc đến vấn đề “có nên xé sách hay không”. Đương nhiên, khi ngày đó thực sự đến rồi, mọi người ngược lại không hề kích động như trước kia từng tưởng tượng nữa, tất cả đều yên lặng ngồi ôn tập.
Khi gần đến giữa trưa, có giáo viên chủ trì cho học sinh khối mười và mười một “gọi lớp”, đây là truyền thống bao năm nay của tam trung, học sinh hai khối đứng ngay ngắn đối mặt với học sinh lớp mười hai trên tầng hét to mấy câu đại loại như “chúc mọi người vinh danh trên bảng vàng”, nghe vô cùng động lòng, nó giống như lời cổ vũ tinh thần trước khi ra trận vậy.
Bắt đầu từ buổi chiều, giáo viên từng môn lần lượt lên lớp nhắc nhở những điều cần chú ý trong kỳ thi, nhưng câu cuối cùng mà mỗi một giáo viên đều nghìn bài như một nhấn mạnh đó là, đừng căng thẳng và cố lên. Hôm ấy tất cả các thầy cô giáo đều trở nên thân thiết và dịu dàng vô cùng, đến cả giáo viên tiếng Anh thường ngày bị gọi là “bà phù thủy” cũng có vài phần nghẹn ngào.
Giáo viên chủ nhiệm bình thường chẳng mấy khi xuất hiện trong lớp, đến cả giờ tuyên thệ buổi sáng cũng là do lớp trưởng chỉ đạo.
Đến tiết học cuối cùng thầy cũng xuất hiện.
Thầy vẫn nói năng thận trọng nghiêm túc như ngày thường, vào đến trong lớp liền đứng trên bục giảng nhắc nhở những điều cần chú ý trong kỳ thi đại học, khi thầy nói đến “tuyệt đối không được đến muộn”, không biết trong lớp có ai ngắt lời thầy: “Thầy ơi, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, thầy không thể sến sẩm hơn một chút ạ.”
Khiến cho cả lớp nổ một tràng cười lớn.
Tiếng cười này quá quen thuộc, rất giống như trước kia khi giáo viên đang giảng bài thì có học sinh nghịch ngợm nói leo, làm cho cả lớp bùng lên tiếng cười, chỉ là sau này không thể nghe được nữa.
Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm mở lời: “Nghe nói các em đặt cho chiếc cửa sổ đằng sau của lớp học một cái tên là “Góc nhìn đẹp”, rất có tính sáng tạo. Tuy nhiên sau này tôi không thể dán mặt vào “Góc nhìn đẹp” để lén lút giám sát các em nữa rồi. Nhưng mà, con đường tương lai phía trước còn dài, thầy sẽ dõi mắt theo mọi người cho đến khi các em đặt chân đến một bến bờ mới.”
Lời còn chưa dứt đã có người nhỏ giọng khóc thút thít.
Buổi chiều hôm đó sau khi tan học, những bạn học trong lớp thân thiết đều tặng quà cho nhau, Hà Lai và mấy nữ sinh khác đề nghị đến chỗ bức tường graffiti viết “Tâm nguyện thi đại học”, Lâm Giáng vẫn còn ở trong lớp thu dọn sách vở, cũng không biết là vì sao, bình thường hễ nghe thấy tiếng chuông tan học là cô hận không thể lập tức chạy đi, nhưng hôm nay lại lề mề chậm chạm rất lâu.
Cuối cùng Thẩm Yến từ lớp tầng trên chạy xuống tìm cô, tay cậu ôm theo sách, trong cặp cậu toàn là quà do các bạn trong lớp tặng.
Lâm Giáng vừa đi vừa cùng cậu nói chuyện: “Cậu làm lớp trưởng coi như không phí công nha.”
Thẩm Yến cười hê hê: “Hôm nay trước khi tan học, mình viết một chiếc đơn xin nghỉ trên bảng đen, giáo viên chủ nhiệm nhìn nó rất lâu mới kí tên của mình xuống, nữ sinh trong lớp đều khóc nức nở.”
“Được đấy, cậu học được mấy trò sến sẩm ấy từ lúc nào thế?” Lâm Giáng cười.
Thẩm Yến cong cong khóe môi, nói: “Đàn ông cần phải có một mặt mềm mỏng.”
Lâm Giáng bị mấy lời chém gió của Thẩm Yến chọc cho bật cười, kết quả ý cười còn chưa kịp đến khóe mắt thì phía đối diện có người đang đi đến.
Ý cười trên miệng Lâm Giáng nháy mắt liền đông cứng lại ở khóe môi.
Giang Vi Phong đối mặt với ánh sáng mà đi tới, ánh mặt trời buổi chiều tối cũng có chút chói mắt, anh bị chiếu vào nên mắt hơi híp lại.
Thẩm Yến tiến lên trước: “Không đi à?”
Giang Vi Phong cười, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề nhìn đến cô: “Đợi Thạch Đầu.”
“Vậy hai chúng tôi đi trước nhé? Xe còn để ở cổng chưa cả khóa.” Thẩm Yến cười.
Lúc Thẩm Yến nói xong lời này, Giang Vi Phong cuối cùng cũng dời tầm mắt nhìn sang Lâm Giáng, cô cảm nhận được cũng đưa mắt nhìn lên trên, ai ngờ nam sinh chỉ trầm ngâm nhìn cô cười, đáy mắt mát lạnh.
Lâm Giáng bất giác nhớ đến một câu nói trong “Bức thư của người đàn bà không quen biết”: “Lúc đó em đột nhiên phát hiện, em đối với tâm hồn anh mà nói, bất luận có cách xa vô số núi sông hẻm cốc, hay là chỉ có một sợi dây ngăn cách giữa ánh mắt của hai chúng ta, thật ra đều xa xôi như vậy cả.”
Lâm Giáng bởi vì ánh mắt đó mà buồn phiền một chút, sau đó lại lập tức cười với anh.
Giống như là cô không hề phát hiện ra anh đang cố ý làm như vậy, cô giương lên nụ cười mà cô cho là đẹp nhất khi vô số lần đứng trước gương luyện tập chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật, nói với anh: “Cố lên.”
Nói xong cô thẳng bước rời đi.
Đưa lưng lại với anh, Lâm Giáng lập tức chớp chớp mắt.
Tạm biệt, không bao giờ gặp lại.
Cô không còn gì nuối tiếc cả.
Mà nam sinh đứng im tại chỗ, gió thổi làm lay động góc áo và mái tóc của anh, nhưng ngoài điều đó ra, cả người anh đều là tĩnh lặng giống như một bức ảnh được máy quay phim chụp lại.
Ánh chiều tà khiến cho bóng người cao gầy của anh kéo dài kéo dài mãi.
Giang Vi Phong đột nhiên cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Anh tạm thời hủy bỏ lời hẹn ăn cơm cùng Thạch Đầu, về nhà sớm.
Giờ này Trịnh Bình vẫn còn ở đài truyền hình làm việc, Giang Hà xào hai món ăn, rót cho mình một ly rượu rồi ngồi xuống nói chuyện cùng Giang Vi Phong.
“Chúc con trai ngày mai làm bài thật tốt, bố cạn trước đây.” Giang Hà uống một ngụm cạn sạch.
Giang Vi Phong lấy trà thay rượu, biểu đạt tấm lòng.
Hai cha con bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, nhưng hầu hết đều là Giang Hà nói, nhắc đến kinh nghiệm làm bài thi của mình, cũng nhắc đến việc giữ vững tinh thần trước khi thi, vừa uống vừa tán gẫu.
Chẳng bao lâu Giang Hà đã ngà ngà say, nhưng vẫn không quên dặn dò Giang Vi Phong: “Có điều, cho dù thi không tốt cũng đừng nản lòng, quan trọng nhất là con chắc chắn tìm được con đường mà mình muốn đi, dũng cảm kiên trì bước tiếp.”
Giang Vi Phong cong môi, rót đầy cho Giang Hà một ly rượu.
Anh vẫn luôn muốn hỏi: “Bố, bố không cảm thấy con hư hỏng à?”
“Ai cũng có cuộc sống riêng của mình, ai cũng có chí hướng riêng của mình.” Giang Hà lắc đầu cười, lại uống một ngụm rượu, “Nói thật, gần đây con chăm học hơn so với trước kia rồi, đây chính là tiến bộ.”
Giang Vi Phong cười nhạo: “Bố khách khí rồi.”
Từ nhỏ đến lớn, đó là lần đầu tiên Giang Vi Phong ngồi học bài ở nhà vào buổi tối.
Lúc sắp thi thử đợt hai, anh chơi bóng cùng với mấy người bạn học cùng lớp, sau khi hiệp một kết thúc Thẩm Yến cũng đến.
Cậu vừa vào sân mọi người liền huýt sáo hô to, thực ra đã lâu rồi cậu không đến, mấy tên tiểu tử trêu đùa làm hỏng hết đồ uống của cậu.
Giang Vi Phong chảy mồ hôi ngồi một bên uống coca-cola lạnh, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Thẩm Yến.
Hiệp hai kết thúc, Thẩm Yến mời mọi người uống nước, cậu cầm một chai đến cho anh.
Anh thuận miệng hỏi tình hình gần đâu của cậu, Thẩm Yến than thở rồi lại cười: “Không liều mạng học không được, mọi người đều đang cắm đầu cắm cổ học kìa, đặc biệt là Lâm Giáng, lúc trước tôi dạy kèm cho cô ấy, cô ấy lúc thì nói chuyện với tôi, lúc lại ngâm nga hát, bây giờ hoàn toàn thay đổi, ngoan ngoãn học bài khiến tôi vô cùng áp lực.”
Giang Vi Phong phối hợp cười mấy tiếng.
Sau đó hai người nói thêm gì đó nhưng Giang Vi Phong quên rồi.
Anh chỉ nhớ tối hôm đó đêm thật dài.
Ánh trăng có ló ra hay chưa? Anh cũng không nhớ.
Anh chỉ nhớ, môn toán cmn khó quá!
Khoảng thời gian trước kỳ thi thử lần thứ hai Giang Vi Phong nghiêm túc học tập, nhưng thành tích vô cùng buồn nôn, trước kia xếp hạng bao nhêu anh không biết nhưng lần này xếp thứ 37.
Tên nhóc Thạch Đầu vẫn không biết nhìn ánh mắt người khác, cười ha ha khen anh: “Ai yo Phong ca của tôi được đấy, tiến bộ nhiều như vậy cơ à.”
Vậy sao?
Thạch Đầu đến tận bây giờ vẫn không hiểu vì sao mình lại bị ăn đập.
Giang Hà nâng ly rượu lắc lư một lát rồi lại nhấp một ngụm, nhích lại gần Giang Vi Phong thấp giọng nói: “Con trai, hỏi thật đấy…”
“Vâng?”
“Con có căng thẳng không?”
Giang Vi Phong sững sờ: “Có gì mà phải căng thẳng chứ?”
“Tốt!!!” Giang Hà đập bàn, dọa cho Giang Vi Phong giật mình, anh chỉ nghe thấy ông khí thế hừng hực, “Con trai ta mặc dù nổi loạn không chịu học hành, nhưng lại rất dũng cảm, hào phóng, không chịu chùn bước.”
Bàn tay nâng ly rượu của Giang Vi Phong hơi cứng lại.
Qua khoảng chừng ba bốn giây, Giang Hà nâng ly rượu lên, không uống mà nhướng mày cười: “Lời này không phải bố nói, mà là dì Trịnh của con nói đấy.”
Giang Hà say rồi.
Giang Vi Phong cười.
Tối đó anh thấy rõ ánh trăng, màu đồng cổ.
Giống màu của bánh xe đánh lửa trên đầu của chiếc bật lửa vậy.
Miệt mài đèn sách hơn mười năm trời để chuẩn bị cho kỳ thi đại học, khoảng thời gian ấy dường như chỉ chớp mắt một cái liền trở thành quá khứ.
Ngày thi, Từ Danh Quyên và Lý Tịnh mỗi người mua một bộ sườn xám, nói rằng “đầu xuôi đuôi lọt”, khiến cô và Thẩm Yến vô cùng vui vẻ, cuối cùng nói hết nước hết cái mới dập tắt được ý định mặc sườn xám đưa con đến trường thi của hai bà mẹ.
Sau khi thi xong, Lâm Giáng không chơi bời thỏa thích như kế hoạch, thậm chí ngay ngày hôm sau bởi vì đã quen với đồng hồ sinh học thường ngày mà cô còn chẳng ngủ nướng nổi.
Kỳ nghỉ hè này rất dài, Thẩm Yến đến Lệ Giang, còn Vương Giai Thiến cùng một đám nữ sinh hẹn nhau ra nước ngoài theo đuổi thần tượng.
Công ty du lịch của Lâm Vĩ vẫn luôn hợp tác với một công ty hàng không nên vé máy bay rất rẻ, chính vì vậy mà một mình Lâm Giáng đến Nhật Bản du lịch.
Cô ngồi chuyến xe buýt chạy thẳng từ Tokyo đến núi Phú Sỹ, hồ Kawaguchi, Lâm Giáng đeo tai nghe, bên tai cô vang lên giọng hát nhỏ, âm thanh của Trần Dịch Tấn khiến cô cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Trước đây cô chưa từng nhìn thấy núi Phú Sỹ, hận không thể giấu nó đi cho riêng mình.
Sau khi nhìn thấy núi Phú Sỹ, lại cảm thấy thật may mắn vì không ai có thể giấu nó cho riêng mình.