Bốn Lần Gả - Chương 69
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Bốn Lần Gả


Chương 69


Tần Bồng ngủ một giấc rất yên bình, lúc tỉnh lại nàng đột nhiên thấy mình nằm trong vòng tay của Tần Thư Hoài.

Tần Bồng sửng sốt một giây, nàng bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, bản thân leo lên thế nào?

Nàng nghi ngờ liếc nhìn Tần Thư Hoài một cái, nhưng nhìn Tần Thư Hoài vẫn còn đang hôn mê, không giống có thể đứng dậy bế nàng lên. Nàng đoán mình ngủ không thoải mái, theo bản năng bò lên trên giường?

Nghĩ như vậy, nàng ôm trán của Tần Thư Hoài, dán trán mình vào thử, sau khi xác nhận Tần Thư Hoài không phát sốt, mới cẩn thận rời khỏi giường.

Nàng quay người lại, Tần Thư Hoài lặng yên không một tiếng động nở nụ cười, dịu mặt vào chăn bông, nheo mắt tiếp tục ngủ bù.

Lúc này mặt trời đã lên cao, người hầu đứng ở bên ngoài, Tần Bồng đi ra ngoài, nhỏ giọng dặn dò người bưng đồ rửa mặt, sau đó bảo người nấu cháo, đun thuốc, rồi vào phòng rửa mặt sạch sẽ.

Tiếng rửa mặt của nàng đánh thức Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài cũng không ngủ nổi nữa, dứt khoát mở mắt ra.

Kết quả vừa mở mắt đã cảm thấy có gì không đúng, trước mặt hắn trắng xóa một mảng, không nhìn rõ mọi thứ.

Hắn không khỏi có chút hoảng loạn: “Bồng Bồng? Triệu Nhất? Giang Xuân?”

Nói xong, hắn thử thăm dò đứng dậy.

Trước mắt trắng xoá, không nhìn thấy gì cả, hắn múa may tay trong không trung, trong âm thanh mang theo chút nôn nóng: “Người đâu!”

Tần Bồng đang súc miệng, nghe thấy âm thanh, sau khi phun một ngụm nước, vội vàng vào phòng, đồng thời nói: “Gọi đại phu lại đây!”

Nói xong, lập tức tới trước mặt Tần Thư Hoài, nôn nóng nói: “Sao vậy…”

“Bồng Bồng!”

Tần Thư Hoài kéo nàng vào trong ngực, nhiệt độ cơ thể của Tần Bồng khiến Tần Thư Hoài trấn định, hắn ôm nàng, cũng không nói gì cả.

Người tới rồi, hắn cũng không nóng nảy, Tần Bồng ngẩn người, vốn muốn đẩy hắn ra, cuối cùng quan tâm vẫn chiếm được ưu thế, đè sự hoảng loạn xuống, nói: “Làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”

“Không sao.” Tần Thư Hoài lúc này mới bình tĩnh lại, ngữ điệu cũng trấn định: “Bảo Mạc Cảnh vào đi, chắc là do độc chưa biến mất, ta không nhìn thấy gì.”

Trong lòng Tần Bồng rơi lộp bộp, dường như Tần Thư Hoài phát hiện nàng bất an, nàng ở trong lòng hắn nhắm mắt lại, trấn an nói: “Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ khỏi.”

“Ừm…”

Tần Bồng rũ mắt, lúc này Mạc Cảnh tiến vào, hắn liếc mắt nhìn Tần Bồng không dấu vết, Tần Bồng lui xuống, nhường vị trí cho hắn.

Nhưng mà Tần Bồng vừa động đậy, Tần Thư Hoài lập tức bắt lấy nàng.

“Bồng Bồng.” Giọng nói của Tần Thư Hoài ôn hòa: “Đợi ở bên ta, ta có lời muốn nói với nàng.”

Hắn nói chuyện, đồng thời cũng không buông tay nàng, sợ Tần Bồng thật sự muốn chạy, thật ra đi cũng không được.

Tần Bồng chỉ có thể ngồi ở một bên, Mạc Cảnh  kiểm tra Tần Thư Hoài một lúc, mới thở phào nhẹ nhõm: “Độc còn lại chưa biến mất, ta kê phương thuốc điều dưỡng, hai tháng sau là ổn.”

Tần Thư Hoài gật đầu, Mạc Cảnh ngẩng đầu nhìn Tần Bồng, nói thẳng: “Mấy ngày gần đây làm phiền Công chúa chăm sóc.”

Tần Bồng: “???”

Hoài An Vương phủ nhiều người như vậy, tại sao cái ông này trực tiếp tìm nàng?

Nàng đang muốn cự tuyệt, Mạc Cảnh đã đứng dậy nói: “Phu nhân, lão hủ đi trước.”

Nói xong, Mạc Cảnh chạy mất.

Tần Thư Hoài cố nén cười, ôn hòa nói: “Thỉnh cầu Công chúa giúp đỡ tại hạ rửa mặt.”

“Ài, không phải…” Tần Bồng có chút bực: “Ta chỉ thuận tay cứu ngươi, sao ngươi lại ăn vạ ta? Trong phủ nhiều người như vậy, ngươi chờ, ta gọi Giang Xuân tới!”

Nói xong, Tần Bồng gỡ tay Tần Thư Hoài, vẻ mặt Tần Thư Hoài bất động, dịu dàng nói: “Từ khi gặp được Công chúa, lần đầu tiên Thư Hoài rơi xuống vách núi gãy chân, bây giờ bị trúng mũi tên làm cho mù mắt, Công chúa không cảm thấy, Công chúa phải phụ trách chuyện này sao?”

Tần Bồng cứng đờ.

Nàng đột nhiên cảm thấy, Tần Thư Hoài nói rất có đạo lý. Khi nàng xuất hiện, người này đều không ổn, nàng cân nhắc một chút, châm chước nói: “Vương gia nói phải, ta nghĩ, có lẽ do bát tự của ta và Vương gia tương khắc, nếu không ta…”

“Cho nên Công chúa nên chăm sóc tại hạ.”

Tần Thư Hoài đoán được nàng muốn nói gì, quyết đoán nói: “Nếu Công chúa cảm thấy không chăm sóc tại hạ cũng không sao, dù sao tại hạ cũng cảm thấy chuyện ám sát này nên điều tra kỹ lưỡng, ta lập tức bảo Giang Xuân phát lệnh truy nã, đưa Bạch Chỉ về thẩm vấn, ý của Công chúa như thế nào?”

Tần Bồng: “…”

Hiện giờ nàng rất hy vọng Bạch Chỉ có thể ngoan ngoãn quay về Bắc Yến, nhanh chóng trở về bên Hạ Hầu Nhan. Chuyện của nàng, Bạch Chỉ xen vào.

Tần Bồng hít sâu một hơi, nặn ra nụ cười.

“Ta cảm thấy nếu không, hay là để ta chăm sóc Vương gia đi. Bạch Chỉ là thuộc hạ của ta, ta cho người đi bắt là được.”

Tần Thư Hoài cười cười, nắm tay nàng không buông, âm thanh dịu dàng: “Muốn ăn cái gì, ta bảo đầu bếp đi làm?”

Nếu đã muốn chăm sóc Tần Thư Hoài, đương nhiên nên phải lấy nhiều chỗ tốt hơn, đầu bếp của Tần Thư Hoài, Tần Bồng đã nhớ nhung quá lâu, quyết đoán nêu một danh sách thật dài.

Nàng nhớ quá nhiều món, đọc xong một đống chữ bản thân nàng còn không nhớ rõ. Tần Thư Hoài mỉm cười nghe nàng nói, đợi nàng nói xong, giữa những vẻ mặt sững sờ của rất nhiều người phục vụ, hỏi một câu: “Nói xong chưa?”

“Ờm… cứ những cái này trước đi.”

Tần Thư Hoài gật đầu, người hầu ký sự bên cạnh lập tức quỳ xuống, âm thanh run rẩy: “Vương gia…”

“Làm sao vậy?”

Tần Thư Hoài nghe thấy giọng nói của Giản Mặc chuyên hầu hạ mình, thấy lạ, Giản Mặc khó khăn nói: “Vừa rồi Công chúa nói quá nhanh, quá dài, Giản Mặc không nhớ hết…”

“Ờm…” Tần Bồng chỉ thuận miệng nói thôi, cũng không muốn làm khó ai, vừa định nói bỏ đi, đã nghe thấy Tần Thư Hoài nói: “Buổi sáng ăn long nhãn, chè hạt sen, bánh bao nhân nước, rau trộn tam ti trước, sau đó lại thêm một bánh dừa hoa quế. Cơm trưa…”

Tần Thư Hoài nói không nhanh không chậm, phân ra tất cả các món nàng vừa nói theo tùy thời gian sáng tối, chọn ra những món thích hợp, quyết định ba bữa một ngày sẽ ăn gì.

Giản Mặc đứng một bên điên cuồng nhớ, vừa ghi vừa có chút tuyệt vọng, chẳng lẽ sau này bọn họ phải sống như thế này sao?

Tần Thư Hoài nói xong, nhấp một ngụm trà, đợi trong chốc lát, ngẩng đầu nói: “Nhớ xong rồi?”

“Nhớ xong rồi.”

Giản Mặc thở phào nhẹ nhõm: “Ta sẽ bảo người ta đi chuẩn bị.”

Tần Thư Hoài gật đầu, người hầu tiến lên, giúp Tần Thư Hoài rửa mặt.

Tần Thư Hoài không nhìn thấy, người hầu bên cạnh đều là nam tử, làm xáo trộn cả lên, Tần Bồng có chút nhìn không được, liền đi qua giúp Tần Thư Hoài rửa mặt, sau đó giúp Tần Thư Hoài thay quần áo.

Khi nàng ngồi xổm để buộc thắt lưng cho Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài rũ mắt, tưởng tượng dáng vẻ của người này.

Lúc trước tân hôn, bọn họ cũng như thế này.

Hắn đột nhiên cảm thấy 6 năm này đáng giá, tất cả sự đau khổ tại lúc này đều khiến người ta cảm thấy thật ra cũng không quan trọng.

Tần Bồng giúp hắn mặc áo thúc quan, đợi sau khi làm xong tất cả những thứ này, nàng thở phào nhẹ nhõm, nói thẳng: “Đi thôi.”

Nói xong, nàng lập tức xoay người rời đi, nhưng mà còn chưa đi được hai bước, nàng đã phát hiện Tần Thư Hoài không theo kịp, nàng mới chợt nhớ ra là hắn không nhìn thấy.

Nàng bất đắc dĩ thở dài, quay lại, kéo ống tay áo của hắn: “Đi thôi, đi theo ta.”

Tần Thư Hoài gật đầu, nhắm mắt đi sau nàng.

Tần Thư Hoài bước chậm, Tần Bồng thả chậm bước chân, nhưng mà Tần Thư Hoài bước hụt, thiếu chút nữa ngã xuống.

Cũng may Tần Bồng nhanh tay đỡ lấy hắn, lúc này Tần Thư Hoài mới ổn định cơ thể.

“Điện hạ.” Tần Thư Hoài giương mắt, trên mặt mang theo chút bất đắc dĩ: “Ta có thể kéo ngài không?”

Tần Bồng mím môi, cuối cùng cũng nói: “Kéo đi.”

Khóe miệng Tần Thư Hoài cong lên một nụ cười, nhưng vẫn phải cố chịu đựng, hắn bọc bàn tay Tần Bồng trong tay hắn, Tần Bồng có chút dở khóc dở cười: “Ngươi kéo kiểu vậy sao?”

“Nếu không thì như thế nào?” Tần Thư Hoài nghiêng nghiêng đầu, tựa như thật sự không hiểu, Tần Bồng trước khi lên tiếng còn bổ sung một câu: “Ta chỉ kéo phu nhân của ta, ta kéo phu nhân của ta như vậy đấy.”

Tần Bồng nhất thời nghẹn lời, nghẹn nửa ngày, chỉ có thể nói: “Ta không phải phu nhân của ngươi!”

Tần Thư Hoài gật đầu, vẻ mặt thản nhiên: “Ta biết, ý của ta là, ta chỉ biết dắt cô nương kiểu vậy, mặc kệ cô nương này là phu nhân của ta hay là không phải phu nhân của ta, hoặc là phu nhân tương lai của ta.”

Tần Bồng: “…”

Nàng nâng mắt lên, cảm thấy có chút bất lực, Tần Thư Hoài mặt dày, thật sự không còn cách nào với hắn.

Sau khi kéo Tần Bồng, Tần Thư Hoài bước đi vững vàng, vì thế Tần Bồng cũng không khó đoán, vừa rồi hắn ngã thế nào.

Nàng cảm thấy Tần Thư Hoài có chút ấu trĩ, một người ấu trĩ như vậy, nàng cũng không thèm so đo.

Khi hai người đến bàn ăn, Tần Thư Hoài cầm chiếc đũa, gắp qua gắp lại cũng không gắp được cái gì, hắn dừng đũa một chút, thở dài, dứt khoát buông xuống.

Tần Bồng cảm thấy bản thân mình nên cứng rắn một chút, giả bộ không thấy gì, bản thân cứ cố ăn no uống đủ, Tần Thư Hoài nghe tiếng đặt đũa của nàng: “Ăn no chưa?”

“No rồi!” Tần Bồng thở dài: “Đầu bếp quý phủ không tồi.”

“Sau này Công chúa có thể tiếp tục ăn.” Tần Thư Hoài vô cùng hàm ý nói: “Không vội một hai ngày.”

“Không cần đâu.” Tần Bồng ho nhẹ một tiếng: “Cho dù đầu bếp giỏi hơn nữa, ăn ngày một ngày hai cũng chán.”

“Cũng đúng.” Tần Thư Hoài gật đầu, hoàn toàn không cảm thấy bản thân đang nói lời gì: “Lúc Công chúa muốn ăn, ta đưa đến phủ Công chúa cũng được.”

Tần Bồng ngậm một ngụm bánh dừa tắc trong cổ họng, nhanh chóng ho khan.

Tần Thư Hoài nhíu mày, vỗ nhẹ lưng của Tần Bồng, dịu dàng: “Ổn không? Ta bảo Mạc Cảnh lại đây.”

Tần Bồng xua xua tay, chậm rãi điều chỉnh hơi thở.

“Ngươi chờ ta một lát.” Tần Bồng đứng lên, đi ra ngoài: “Ta ra ngoài hít thở một hơi, suýt nữa ngạt chết rồi.”

Tần Thư Hoài ngẩn người, Tần Bồng đã đi ra ngoài.

Ra ngoài cửa, cuối cùng Tần Bồng cũng cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều.

Thật ra hiện giờ nàng cũng nhìn ra, tuy rằng nàng bảo Triệu Nhất không nói cho Tần Thư Hoài, nhưng thái độ của Tần Thư Hoài như vậy có chỗ nào không biết?

Dựa vào sự khôn khéo của Tần Thư Hoài, sợ là đã sớm nhìn ra.

Tần Bồng đứng trong viện, phát ngốc.

Tần Thư Hoài không nói gì, nàng cũng không dám vạch trần, vạch trần, nàng không biết phải cự tuyệt người đã chờ nàng sáu năm như nào.

Nàng không xứng với tình cảm của hắn.

Thời niên thiếu luôn nghĩ rằng mình đã phải trả giá rất nhiều, hiện giờ mới hiểu được, người kia trong bóng tối làm nhiều như vậy.

Cả đời nàng sợ nhất là thiếu nợ tình cảm, nàng không cho hắn sự thâm tình như vậy, nên chỉ có thể trốn tránh.

Thật ra Tần Thư Hoài cũng hiểu.

Triệu Nhất ngủ đủ giấc đi ra khỏi chỗ tối, gắp đồ ăn cho Tần Thư Hoài, nhỏ giọng nói: “Vương gia, ngài không muốn giãi bày với Công chúa sao?”

“Có cái gì để giãi bày đâu?”

Tần Thư Hoài cười cười, vẻ mặt mang theo bất đắc dĩ: “Không cẩn thận dọa chạy mất, vậy thì thật tệ.”

“Hơn nữa.” Tần Thư Hoài giương mắt, dường như có thể nhìn thấy ai kia, ôn nhu nói: “Nàng có thể thích ta lần thứ nhất thì có thể thích ta lần thứ hai.”

“Hiện giờ nàng ở bên ta, ta sẽ chờ.”

Triệu Nhất ngẩn người, sau đó suy nghĩ, gật đầu nói: “Cũng đúng. Người ở chỗ này, chạy không thoát.”

Khi hai người nói chuyện, Tần Bồng phục hồi tinh thần.

Nàng nợ Tần Thư Hoài, cho dù không trả được món nợ tình cảm, tóm lại nàng vẫn phải đối xử tốt với hắn một chút.

Tần Bồng trấn định tinh thần, xoay người trở về, Triệu Nhất quay lại chỗ tối của mình, Tần Bồng thấy Tần Thư Hoài đang tự mình mò gắp đồ ăn.

Nàng có chút đau lòng, bước đến trước mặt hắn, cầm đũa của hắn.

“Ta bón cho ngươi.”

“Hả?”

Tần Thư Hoài không nghĩ tới Tần Bồng sẽ thật sự quay lại bón cho hắn, sau khi phản ứng xong, trong lòng hắn không khỏi thắt lại.

Hắn đáp lời: “Ta muốn ăn bánh dừa.”

“Tại sao muốn ăn cái này?”

Tần Bồng có chút ngoài ý muốn, Tần Thư Hoài luôn không thích ăn cái này, nàng đút một thìa vào miệng Tần Thư Hoài, sau khi Tần Thư Hoài cắn một miếng, hắn ngẩng đầu nhìn nàng cười thành tiếng.

“Ngọt.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN