Băng Đế - Quyển 1 - Chương 6: Phát tài rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Băng Đế


Quyển 1 - Chương 6: Phát tài rồi


Nói xong, Tô Phong đi về phía đông của động phủ. Nơi mà đến Cổ Thần khi sống lại còn phải thèm khát chứ đừng nói Tô Phong.

Đứng trước Tu Di Kim Cương đại trận, Tô Phong khá phân vân không biết nên làm thế nào. Nếu sử dụng “Băng Quyết” thì cái đống thảo dược quý hiếm kia đóng băng hết. Trong khi không sử dụng thì chỉ đứng mà nhìn.

Tính toán một hồi Tô Phong quyết định dùng “Băng Quyết”. Lúc phá ảo trận, Tô Phong vận dụng “Băng Quyết” trong khoảng thời gian một chén trà. Lần này Tô Phong quyết định dùng thời gian mười hơi thở.

Tính toán xong , Tô Phong bắt đầu vận hành “Băng Quyết”. Từng luồng khí lạnh tỏa từ người hắn bắt đầu lan tới Tu Di Kim Cương đại trận. Mười hơi thở trôi qua, Tô Phong mở mắt. Đập vào mắt hắn là Tu Di Kim Cương đại trận chỉ bị ảnh hưởng đôi chút, còn đâu vẫn nguyên lành cành đào.

“Á đù! Không phải thế chứ”.

Tô Phong gào lên rồi ngồi bệt xuống đất vò đầu nghĩ cách. Suy nghĩ một lúc Tô Phong nhìn thẳng vào đại trận rồi nói:

“Đkm, lão tử không tin là không phá được ngươi. Mười hơi thở không được, lão tử chơi hẳn một canh giờ cho nó chất. Lão tử không tin không phá được ngươi”.

Nói xong Tô Phong tiếp tục vận hành pháp quyết một canh giờ, mười canh giờ, một ngày, đến ngày thứ hai khi Tô Phong dừng lại hai mắt mở ti hí nhìn về phía trận pháp. Trân pháp đã biến mất từ khi nào. Chạy tới đống thảo dược đập vào mắt hắn là:

Băng mộng thảo, hoàng huyết thảo, lộ thủy liên, thiên thanh hoa, thất diệp liên, hoàng linh chi, linh tâm thảo, thiên hòa hoa, huyết ô…

Ánh mắt Cổ Thần lần lượt từ trên mỗi một linh thảo đảo qua, trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào, nhiều linh thảo như vậy, từ băng mộng thảo, hoàng huyết thảo cấp thấp nhất, tới linh thảo cao giai như huyết ô, thiên hòa hoa… Cái gì cần đều có.

Đột nhiên…

Hai mắt Tô Phong một lần nữa mạnh mẽ mở ra, thần sắc trong mắt sáng ngời, nhìn vài cây linh thảo tươi tốt phía trước, hô hấp Tô Phong lập tức có chút dồn dập.

Tụ tinh chi, bàn niết hoa… Còn có, nguyên thai quả…

Tụ tinh chi, bàn niết hoa, nguyên thai quả…

Đồng thời, Tô Phong quan sát tỉ lệ từng loại kỳ hoa dị thảo tụ tinh chi, bàn niết hoa, nguyên thai quả, căn cứ vào đống kiến thức hắn đã học, mỗi loại đều có mấy gốc vượt quá nghìn năm.

Linh thảo kỳ quả nghìn năm tuổi trở nên nha…

“Giàu to rồi haha! Cmn quá phê rồi”.

Gào thét xong, Tô Phong chạy vào dùng tốc độ nhanh nhất thu gom hết đống thảo dược trên. Bố của Naruto mà nhìn thấy chắc cũng cam bái hạ phong. Vơ vét xong, Tô Phong nhìn quanh một vòng xem còn xót thứ gì không để thu nốt nhưng đáng tiếc là không còn gì.

Nhìn ra ngoài thấy trời đã tối, Tô Phong từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra Tật Vũ Phi Phong mặc lên người, Tô Phong lập tức chạy về phía Tô gia, có Tật vũ phi phong hỗ trợ tăng tốc, Tô Phong còn chưa dốc hết toàn lực, tốc độ so với ngày hôm chạy tới đây đã nhanh hơn gấp ba lần.

Chạy tới gần Tô gia đã là nửa đêm, Tô Phong giảm tốc độ, thu Tật Vũ Phi Phong vào Càn Khôn Trạc rồi đi về phía đại môn. Hai tên lính canh thấy Tô Phong, một tên chạy vào trong thông báo cho mọi người là Tô Phong đã trở lại. Còn một lên chạy lại phia Tô Phong hành lễ rồi nói:

“Thiếu gia ngài đã trở lại! Gia chủ cùng mọi người rất lo lắng cho người”.

Tô Phong thấy vậy liền nói:

“Không sao ta đã trở về rồi còn gì”.

Nói xong Tô Phong đỡ hắn đứng dậy rồi đi vào trong. Mới đi vào trong thì:

“Bốp”

Chưa kịp đinh thần lại xem con cờ hó nào đập mình, Tô Phong liền nghe thấy giọng của lão cha tiện nghi:

“Đồ ranh con, ngươi đi đâu hai ngày liền để lão tử cùng mọi người lo lắng cho ngươi hả?. Đi tìm thì chẳng thấy ngươi ở đâu là sao”.

Nghe Tô Ngạo Thiên nói, Tô Phong cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Từ khi tới thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được có người quan tâm mình như thế. Thấy Tô Ngạo Thiên mặt hằm hằm còn mọi người thì lo lắng nhìn mình Tô Phong mỉm cười nói:

“Xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng”.

Rồi quay sang Tô Ngạo Thiên nói:

“Con sẽ giải thích với cha sau, giờ con đi ngủ phát”

Nói xong Tô Phong chạy một mạch về phòng của mình, đóng cửa lại lên giường đi ngủ. Để lại một đống người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta không biết nói gì cho phải.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN