*Chung Quyền ngốk*
***
*Em trai Chung Quyền tên Chung Cù nên mình để tên luôn cho tiện xưng hô nha*
Lần đầu tiên Chung Cù được mời đến nhà Chung Quyền làm khách, gã cảm nhận được một loại xúc động xen lẫn với sợ hãi.
Chung Quyền còn gọi tới một vài người bạn mà hắn chơi thân, hắn nói với mọi người rằng muốn tổ chức một buổi yến hội.
Bạn thân của Chung Quyền gã cũng biết một vài người, nhưng cũng không phải nhớ rõ hoàn toàn.
May mắn Chung Cù biết được một người bạn thân của Chung Quyền trong số những người đang có mặt ở đây, y làm trong viện nghiên cứu, cũng coi như là một người bạn tốt của Chung Quyền.
Y là một trong số ít những người bạn vẫn còn giữ liên lạc với Chung Quyền từ sau khi hắn bị thay đổi gương mặt.
Nếu quan hệ không tốt, nhất định Chung Quyền sẽ không dám tùy ý uống loại thuốc do đối phương tự mình nghiên cứu ra.
Gã tìm đến viện nghiên cứu kia, hỏi thăm tên của y. Rất nhanh sau đó gã đã tìm được y.
Chung Cù thề rằng, từ trước tới nay gã chưa từng gặp người nào xinh đẹp như y cả.
Phảng phất từ một cái chớp mắt của y, đều có thể ánh lên hàng vạn vì sao lấp lánh.
Mỹ nhân có chút lãnh đạm nhìn gã: “Anh là?”
Chung Cù câu nệ nói: “Tôi là em trai Chung Quyền, Chung Cù.”
Mỹ nhân lớn lên cao ráo mảnh khảnh, nhìn không ra được là Alpha hay Beta.
Mỹ nhân cẩn thận nhìn Chung Cù: “Có chuyện gì sao?” Y vẫn biết Chung Quyền có một người em trai ruột.
Chung Cù cũng không cảm thấy tức giận trước thái độ thờ ơ của y, gã khẽ cười nói: “Chỉ là muốn nói chuyện với cậu một chút.”
***
Nhóm bạn tốt của Chung Quyền sau khi gặp được nhau thì cùng nhau tụ tập ở hoa viên trong biệt thự của hắn, đến lúc này cũng được bốn năm người.
Nhưng mà Chung Quyền còn cảm thấy chưa hài lòng, hắn nhỏ giọng hỏi Chung Cù: “Anh thật sự chỉ có nhiêu đây bạn sao?”
Chung Cù cũng vô cùng nghiêm túc nhỏ giọng nói vào tai hắn: “Em cũng cố gắng hết sức rồi.”
Lúc này mỹ nhân đi tới, bưng chén rượu cười nhạo hắn: “Nghe nói đầu óc anh lại hư nữa rồi?”
Mỹ nhân dùng lời nói không có khách khí như vậy nói với hắn, nhưng thật ra lại không hề có ác ý, bên trong cũng chứa đựng sự quan tâm, làm hắn cũng không cảm thấy tức giận: “Không còn cách nào khác, chỉ trách cái số tôi quá xui xẻo.”
Mỹ nhân: “Anh vẫn nên bớt chút thời gian đến bệnh viện kiểm tra thì hơn, có thể là do tác dụng phụ của thuốc”
Chung Quyền: “Thuốc gì?.”
Mỹ nhân: “Anh đang nói đùa đúng không? Là thuốc anh dùng để lừa Omega nhà anh chứ còn thuốc gì?.”
Chung Quyền lộ ra vẻ mặt khó hiểu, em trai hắn tiến đến bên tai tiểu mỹ nhân nói nhỏ cho cậu biết thật ra Chung Quyền lại bị mất trí nhớ.
Mỹ nhân nghe xong không còn gì để nói, ánh mắt y nhìn Chung Quyền tỏ vẻ thông cảm: “Anh thật là đáng thương, mất trí nhớ giống như ăn cơm bữa.”
Chung Quyền nghe xong cảm thấy không thoải mái nhưng hắn vẫn là bắt được từ ngữ mấu chốt, Hà Nhan cũng từng nói về loại thuốc thay đổi gương mặt.
Rốt cuộc mọi chuyện sao lại thành ra như vậy?
Không chờ hắn kịp thắc mắc, điện thoại di động trong túi liền vang lên.
Là vệ sĩ thông báo tin tức Omega của hắn đã trở lại.
Lúc này hắn liền giơ cao chén rượu trên tay, nói với mọi người: “Hôm nay mời mọi người đến đây vốn dĩ là muốn thông báo cho tất cả mọi người biết một chuyện.”
Đám đông bên dưới tức thời trở nên yên lặng, ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Chỉ thấy Chung Quyền nở một nụ cười tự hào, gương mặt mang theo một chút đắc ý: “Tôi muốn kết hôn!”
Tin tức vừa được truyền tới như một quả boom, làm dọa đến không ít người bên dưới.
Ngay sau đó, Chung Quyền giống như sợ mọi người còn chưa đủ shock, hắn lại tiếp tục tung ra một cú chí mạng: “Con thì chúng tôi cũng có được hai đứa rồi!”
Khóe miệng Hà Nhan lúc này đã trở nên run rẩy, em trai vừa bất đắc dĩ vừa xấu hổ che mặt lại.
Chung Quyền cười càng thêm xán lạn, đem ly rượu đang cầm trên tay uống một hơi cạn sạch: “Em ấy tên là Hà Nhan, là người mà cả đời này tôi yêu nhất.”
***
Hà Nhan mới vừa về đến nhà, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
Ngàn vạn lần không nghĩ đến Hà Bạch của cậu cùng một đám người hoàn toàn xa lạ giống như đang mở tiệc ăn mừng, cuối cùng vừa đến thì nghe Alpha của cậu muốn cầu hôn cậu.
Hà Nhan nhìn một đám người xa lạ, thế nhưng xuất hiện trong đám người còn có những đồng nghiệp có quan hệ tương đối tốt với cậu ở trong công ty.
Dĩ nhiên lần này đồng nghiệp đều bị cậu làm cho hết hồn, ngày thường Hà Nhan đi làm cũng rất ít nói, là tiểu kiều thê nhẹ nhàng lại dễ thẹn thùng cho nên đối với quan hệ giữa cậu và Thái tử gia thật sự khiến bọn họ cảm thấy rất vi diệu.
Hà Nhan không tiếng động thở dài, cảm thấy lần này có khả năng phải tìm một chỗ làm mới.
Thật sự là cậu không có tinh lực để ứng phó một vạn câu hỏi vì sao của đồng nghiệp nếu như vẫn tiếp tục làm ở công ty cũ.
Nhưng đối mặt với sự hưng phấn của Chung Quyền khi muốn tuyên bố mối quan hệ của bọn họ cho mọi người biết thì Hà Nhan vẫn mang lên nhẫn đính hôn, ôm, sau đó là hôn môi với hắn ở trước mặt mọi người.
Mặc dù có hơi ngại, nhưng cậu chắc chắn sẽ phối hợp hết tất cả nhưng việc mà Chung Quyền muốn làm.
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Chung Quyền, cậu liền cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Lúc này đồng nghiệp đi đến bên cạnh cậu, hiển nhiên sẽ nói 3000 từ để biểu đạt tâm trạng kinh ngạc của y ngay lúc này.
Thật sự mọi chuyện xảy ra quá nhanh, người yêu mất, lại tìm được một Alpha tốt hơn.
Hà Nhan bình tĩnh nói với đồng nghiệp: “Anh ấy chính là Hà Bạch.”
Đồng nghiệp khϊếp sợ mà nhìn cậu, đại khái cảm thấy đầu óc của cậu nhất định không được bình thường, lại không dám nói khích cậu, vì thế cũng đành im lặng xem như đồng ý.
Lúc này một vị mỹ nhân đi về phía Hà Nhan, sau đó chào hỏi cậu.
Mỹ nhân nói: “Chào cậu, còn nhớ tôi không?”
Hà Nhan trầm tĩnh mà nhìn y: “Anh là người trong điện thoại nói cho tôi biết Chung Quyền là Hà Bạch?.”
Mỹ nhân cười: “Đúng vậy.”
Hà Nhan: “Giọng nói của anh rất đặc biệt, rất dễ nghe.”
Mỹ nhân được Hà Nhan khen cảm thấy có chút đắc ý, y kéo mắt nhìn về phía Chung Quyền đang bị chuốc rượu: “Hắn cầu hôn cậu ở trước mặt nhiều người như vậy, cậu không cảm thấy bối rối sao?”
Hà Nhan nói: “Chỉ cần anh ấy thích là được.”
Mỹ nhân nhìn cậu: “Nhưng nếu như điều đó làm cậu khó chịu thì sao?”
Hà Nhan: “Bởi vì tôi yêu anh ấy, cho nên chỉ cần là quyết định của anh ấy thì tôi đều tôn trọng.”
Mỹ nhân suy nghĩ hồi lâu, nói: ” Bởi vì Chung Quyền thật sự không có cảm giác an toàn, nên mới phải dùng phương thức như vậy.”
Nói tới đây, Hà Nhan có chút hoang mang mà tưởng: “Vì cái gì anh ấy lại không có cảm giác an toàn?”
Mỹ nhân liếc mắt nhìn cậu một cái: “Bởi vì đầu óc cậu ta có chút…”
Hà Nhan lạnh lùng nhìn về phía mỹ nhân, cậu không thích có người nói Alpha của cậu như vậy, cho dù người đó có là bạn tốt của hắn.
Mỹ nhân vội nói: “Tôi thật sự đang nói sự thật, đầu óc cậu ta không được bình thường, mất trí nhớ rồi!.”
Hà Nhan ngạc nhiên, theo bản năng nói: “Không có khả năng!”
Mỹ nhân khoanh tay đứng đó nhìn cậu, rất có hứng thú nói: “Vì sao lại không có khả năng.”
Hà Nhan: “Nếu anh ấy thật sự mất trí nhớ, thì anh ấy sao lại có thể ở bên tôi?”
Mỹ nhân: “Vậy thì cậu phải tự hỏi mình chứ.”
Mỹ nhân: “Vì sao anh ta không nhớ cậu mà vẫn yêu cậu. Cậu không biết sao, nói chung Chung Quyền cũng quá thảm rồi.”
Hà Nhan kinh ngạc lại khϊếp sợ, lúc này rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, trong khoảng thời gian này suy nghĩ lại hành động của Chung Quyền.
Alpha của cậu cái gì cũng không nhớ, lại theo bản năng muốn cùng cậu ở bên nhau sao?
Cũng không biết nên khóc hay nên cười, cảm thấy may mắn hay là khổ sở.
Nhưng cuối cùng bọn họ trước sau cũng ở bên nhau, khổ sở chính là, Chung Quyền không nhớ rõ những chuyện trước kia của bọn họ.
Cậu có tài đức gì, lại được Chung Quyền yêu sâu đậm đến vậy.
Nhưng tất cả chuyện này không còn quan trọng nữa.
Cậu cất bước đi tìm Chung Quyền ở trong đám người.
Bọn họ còn có cả đời để tạo ra những ký ức mới…
***
Mà trong lúc này, lão Chung sau khi nghe được tin tức con trai của ông muốn kết hôn, ông vừa kinh ngạc vừa tức giận, lập tức gọi video muốn nói chuyện rõ ràng với Chung Quyền.
Trong video Chung Quyền đang dạy Nhị Nguyệt đọc tập tranh, Nhị Nguyệt đã nói được mấy từ rất dài, biết chữ cũng rất nhanh, lớn lên vừa thông minh vừa xinh đẹp.
Khuôn mặt của ông đỏ bừng, tức giận nói: “Tao không cho phép.”
Chung Quyền buông tập tranh, sờ sờ tóc Nhị Nguyệt, tóc của em bé bồng bềnh mềm mại nằm ở trong tay hắn, cảm giác rất thoải mái.
Hắn không chút để ý nói: “Đây là hôn nhân của con, do con quyết định.”
Lão Chung tức giận nói: “Muốn kết hôn cũng phải tìm một người có lợi cho gia tộc chúng ta, ba nói mà mày quên rồi sao!?”
Chung Quyền không quan tâm nói: “Vậy ba cứ lấy lại quyền thừa kế của con không phải được rồi sao.” *10 điểm*
Nói xong Chung Quyền liền lập tức treo máy, tài sản trong tay hắn tương đối nhiều, hắn có thể đầu tư hoặc mở công ty riêng.
Chung Quyền cảm thấy bản thân trước khi bị mất trí nhớ nhất định rất thông minh, sớm như vậy đã độc lập được tài chính, sự nghiệp cũng coi như có chút thành tựu. *Sao mà bạn hay ra dẽ quá*
Nếu như hắn nghèo thật thì cũng chẳng sao, nhưng hắn không muốn Omega của mình và con của hai người phải chịu khổ.
***
Chung Quyền ngồi trong phòng làm việc, trong tay hắn lúc này cũng đã có thông tin về người chồng trước đây của Hà Nhan.
Y đã chết, hàng xóm láng giềng nói y là một kẻ ngốc, được Hà Nhan nhặt được từ ven đường, lớn lên cao ráo đẹp trai.
Chung Quyền hừ nhẹ một tiếng, nhìn ảnh chụp trên tay, càng nhìn càng thấy ghét, cùng lắm chỉ có như vậy.
Dáng người vừa cao vừa gầy, ờm thì mặt cũng có xíu góc cạnh, nhưng nói chung cũng quá khó coi đi, xấu hơn hắn nhiều. *Sao bạn hay zậy quá à*
Lúc này Hà Nhan đẩy cửa tiến vào, cậu mặc một chiếc áo lông tối màu làm nổi bật lên làn da trắng nõn, tóc cậu hình như lại dài thêm một chút, cậu cầm một đống ảnh chụp đến gần Chung Quyền.
Chung Quyền luống cuống tay chân giấu đi ảnh chụp trong tay, nhưng cuối cùng Hà Nhan vẫn thấy được.
Hà Nhan có chút kinh ngạc nhìn vào những bức ảnh đó: “Anh đã biết rồi sao?”
Chung Quyền miệng đắng lưỡi khô nói: “Là…là biết cái gì vậy em?” Ngay lúc này đây, hắn thật sự rất khẩn trương, sợ Hà Nhan thấy ảnh chụp lại nghĩ lung tung.
Hà Nhan nói: “Đây là ảnh chụp trước kia của anh.”
Chung Quyền nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút, trên mặt lại xuất hiện chút ghen tuông: “Thật không.”
Hà Nhan nhìn vào mắt hắn nói: “Có phải anh lại mất trí nhớ nữa hay không.”
Chung Quyền thần sắc cứng đờ: “Anh không có.”
Hà Nhan ngồi xuống, đem Nhị Nguyệt ôm ở trước ngực mình: “Nhị Nguyệt là con gái anh, chuyện này anh còn nhớ không?”
Chung Quyền: “Anh biết mà, em đã nói rất nhiều lần.”
Hà Nhan: “Em cho rằng anh đã nhớ rõ, hiện tại ngẫm lại, anh chính là vẫn không nhớ, bằng không tại sao lại quên mất Nhị Nguyệt là con anh.”
Chung Quyền trầm mặc.
Hà Nhan không thể tưởng tượng nói: “Nếu như cái gì anh cũng không nhớ nổi, vậy thì trong khoảng thời gian này rốt cuộc anh đã suy nghĩ cái gì vậy?”
Chung Quyền cảm giác đầu gối của mình từng trận đau nhức, trong giọng nói Hà Nhan vừa uất ức vừa ngạc nhiên quá rõ ràng, đáng tiếc hắn vẫn là không dám nói lung tung, sợ nói gì đó không đúng, Hà Nhan lại bỏ hắn đi mất.
Hà Nhan: “Anh còn nói anh không phải Hà Bạch, nguyên nhân là do anh thật sự nghĩ rằng anh không phải là Hà Bạch?”
“Vậy vì sao anh còn muốn cùng em ở bên nhau, không phải anh cho rằng em là Omega đã chết chồng, còn là Omega quả phụ đang mang thai con của người khác sao?”
Mặt Chung Quyền càng thêm đỏ, nhưng vẫn phản bác nói: “Con trong bụng em là của anh!.”
Hà Nhan vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì vậy! Sao em lại có thể nhận sai Alpha của mình được chứ!.”
“Hơn nữa Nhị Nguyệt là đứa con mà em sinh cùng với anh, nếu anh còn không tin, vậy thì đưa con bé đi xét nghiệm ADN đi!!!.”
Chung Quyền cũng không chắc chắn, hắn lén lút nhìn Hà Nhan: “Anh….. thật sự là Hà Bạch?”
Hà Nhan gật đầu.
Chung Quyền: “Em thật sự không có nhận sai người?”
Hà Nhan: “Trong đầu anh suy nghĩ lung tung cái gì vậy, có phải mấy ngày qua anh nghĩ chính mình đang bị đội nón xanh đúng không?”
Hà Nhan đoạt lấy ảnh chụp trong tay Chung Quyền: “Đây là anh, là anh sau khi uống thuốc thay đổi gương mặt.”
Hà Nhan sau khi kể rõ ràng mọi chuyện trước kia cho hắn nghe, hắn còn không dám tin, đến khi người bạn mỹ nhân của hắn đến phổ cập kiến thức cho hắn thêm một hồi, hắn mới miễn cưỡng tin đôi chút.
Chung Quyền gọi em trai hắn lại đây, là cái kiểu bảo người ta lại mà vừa đe dọa vừa dụ dỗ, rốt cuộc sự thật mới được sáng tỏ.
Chung Quyền giận tím mặt, hận không thể đứng trước mặt ba hắn mà đối chất, lại sợ ba hắn giở trò với Hà Nhan, sau đó chỉ có thể nhịn xuống cục tức này, đem Hà Nhan với Nhị Nguyệt bảo vệ đến vô cùng chặt chẽ, thậm chí còn thuê bảo tiêu.
Sợ ba hắn lại dùng thủ đoạn bỉ ổi cẩu huyết gì đó lên Hà Nhan. *Tổng tài đọc truyện ngôn tình quá 180p*
Hà Nhan cảm thấy không có nghiêm trọng đến như vậy, nhưng Chung Quyền nếu đã lo lắng cho cậu, cậu cũng thuận thế từ chức ở nhà.
—————–
Chào mọi người!
Tui đã quay trở lại rồi đây. Từ tết đến giờ cũng khá lâu rồi không ra chương mới cảm thấy có lỗi với mọi người rất nhiều vì đã chờ tui 🤧. Lâu quá không ra chương nên có chỗ nào edit không hay or sai chính ta góp ý tui sửa nhé.
Mong mọi người vẫn còn nhớ tui, cmt+ bắn sao chíu chíu cho tui có động lực ra truyện đi ạ(*•̀ᴗ•́*)و ̑̑