Trộm Nhìn Ánh Sáng - Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Trộm Nhìn Ánh Sáng


Chương 42


Phó Húc nói xong câu đó, hình như chính anh cũng cảm thấy thú vị, khẽ cười một tiếng.

Tiếng cười ấy làm rung động cả trái tim Tạ Thời Dã, hơi nóng chảy ra từ trong xương tủy, như thể y đã say, mê mẩn nhìn người, thần hồn điên đảo.

Vốn luôn là vậy, mỗi khi y cho rằng tình cảm của mình với Phó Húc đã rút về trong một phạm vi có thể khống chế, người này sẽ luôn có cách để y càng thêm yêu, khiến y lại sắp mất khống chế.

Sát vách đột nhiên truyền tới từng tiếng cười đùa vang dội, hình như ghi bàn rồi, ồn ào đến mức bên này cũng nghe thấy.

Tạ Thời Dã nghiêng đầu lắng nghe một hồi, chịu đựng từng cơn tê dại trong tim, cố tìm chuyện để nói: “Muộn vậy rồi, có khi nào sẽ bị khiếu nại không?”

Phó Húc lại gẩy lá ngọc bích mấy cái rồi mới đứng thẳng dậy nói: “Không sao đâu, anh đặt thêm mấy phòng xung quanh rồi.”

Tạ Thời Dã nghi hoặc nhìn về phía anh, Phó Húc đút một tay vào túi: “Tin anh đi, cậu sẽ không muốn khênh mấy con ma men kia về lại phòng họ đâu.”

Hóa ra Phó Húc đã cẩn thận đặt cả mấy phòng xung quanh, để sau khi đám người kia say rồi còn có thể qua đó nghỉ ngơi.

Đại khái cũng dự liệu được là bọn họ sẽ quậy ầm ĩ, nên để tránh cho bị hàng xóm khiếu nại, chi bằng cứ bao hết mấy phòng xung quanh đi.

Phó Húc lấy thuốc lá ra khỏi túi: “Hút không?”

Tạ Thời Dã đứng dậy đi qua, nói có. Phó Húc lắc hộp thuốc, đẩy ra một điếu. Tạ Thời Dã lại không dùng tay rút mà trực tiếp cúi đầu ngậm đầu lọc, rút điếu thuốc ra.

Trong lúc đó, hình như cằm y có thoáng cọ lên đầu ngón tay Phó Húc, để lại chút ấm áp, ngưa ngứa.

Nhưng dường như cả hai người bọn họ đều không để ý đến giây phút tiếp xúc ngắn ngủi đó.

Bởi vì trong phim, sự tiếp xúc da thịt của sư huynh đệ còn kịch liệt hơn, thân mật hơn. Lúc ấy còn không cảm thấy gì, chứ đừng nói tới chỉ là chút sượt qua như vậy.

Phó Húc lấy bật lửa ra, châm thuốc cho y.

Không gian của ban công rất lớn, theo kiểu mở rộng, còn có một cái bàn pha lê tròn và hai cái ghế.

Tạ Thời Dã kéo một cái ghế ngồi xuống, Phó Húc không ngồi mà đứng tựa vào tường, đón gió đêm, im lặng hút thuốc.

Trời đêm thành thị rất đen, không có mấy ánh sao, chỉ còn một vầng trăng sáng.

Lúc này Tạ Thời Dã chợt nhớ đến lời Văn Dao từng nói với y, cô ấy nói Phó Húc giống mặt trăng, mỹ lệ đến mức khiến người nhìn cảm thấy lạnh lẽo.

Khi nói hai chữ lạnh lẽo, Văn Dao còn cố ý rùng mình một cái, cường điệu mình bị rét thấu xương, Tạ Thời Dã không khỏi bật cười.

Phó Húc nghe thấy, hỏi y: “Cười gì thế?”

Tạ Thời Dã mỉm cười lắc đầu, không định kể chuyện này ra. Phó Húc lại rất để ý, hỏi thêm mấy lần, Tạ Thời Dã đành phải nói: “Hình như đêm nay chỉ có thể thấy trăng.”

Phó Húc nhìn lên bầu trời: “Ừ, nhưng cái này có gì buồn cười?”

Tạ Thời Dã nói: “Văn Dao nói anh giống như mặt trăng vậy, mỹ lệ đến động lòng người.”

Y không định nói vụ đông lạnh ra, Phó Húc nghe vậy thì thoáng nhíu mày, không nói gì nữa.

Hai người im lặng hút xong một điếu thuốc, Phó Húc bỗng đứng thẳng dậy, nhìn sang Tạ Thời Dã: “Đi nào, phải quay lại thôi.”

Trong lòng Tạ Thời Dã khá là tiếc nuối, nhưng cũng biết bọn họ đã ra ngoài đủ lâu rồi, đang lúc tụ hội, hai người họ không thể đơn độc biến mất quá lâu được.

Đầu ngón tay còn sót lại chút đau đớn, nhưng không ấn vào sẽ không cảm giác được.

Khi Tạ Thời Dã và Phó Húc trở lại, Dương Dương đã đến, đang ngồi cạnh Trần Phong, không biết nói chuyện gì mà cười đến là vui vẻ.

Thấy Tạ Thời Dã trở lại, Dương Dương lập tức đứng dậy đón y, hỏi y đi đâu vậy?

Tạ Thời Dã trả lời qua loa vài câu, quay đầu tìm Phó Húc, lại phát hiện Phó Húc không còn ở sau lưng y mà đã đến chỗ Chung Xương Minh rồi, ngồi xuống xem đá bóng với bọn họ, chỉ thấy được một cái gáy trên ghế sô pha.

Y ngồi xuống chỗ bàn ăn, cõi lòng vẫn thật mềm mại vì ngọn đèn sinh trưởng chiếu lên bồn ngọc bích kia, ngay cả Dương Dương đang nói chuyện với y y cũng không nghe thấy, cầm chai bia mân mê mãi, uống từng ngụm từng ngụm.

Dương Dương huơ tay trước mặt y mấy lần, Tạ Thời Dã mới hoàn hồn, hỏi cậu nói gì thế? Dương Dương đeo găng tay dùng một lần cầm con tôm lắc lắc trước mặt y: “Anh không ăn à?”

Tạ Thời Dã cố ý giơ cái ngón dán băng cá nhân của mình lên cho Dương Dương xem: “Không lột được.”

Sự mỏng manh của Tạ minh tinh đổi lấy việc Dương Dương cứ ăn một con lại lột cho y một con.

Bữa tiệc nhỏ này ồn ào đến hai giờ sáng mới tan, quả nhiên như Phó Húc nói, uống ra một bầy ma men.

Còn lại vài người không quá say thì giúp khênh bọn họ đến căn phòng cách vách. Tạ Thời Dã chỉ uống một chai bia, đương nhiên sẽ giúp một tay.

Chỉ đỡ Tưởng Thắng sang phòng bên cạnh thôi mà y đã mất một đống sức, Tạ Thời Dã thật sự bội phục Phó Húc đã đoán được trước.

Vất vả lắm mới khênh được hết bầy ma men về phòng, Tạ Thời Dã trở lại căn phòng bừa bãi kia, đúng lúc nhìn thấy Phó Húc đang cầm một túi rác, chậm rãi dọn dẹp đồ trên bàn, Trần Phong đang giúp anh.

Tạ Thời Dã cũng không nói là đừng làm để đó nhân viên vào dọn hay gì, mà gọi Dương Dương tới cùng giúp bọn họ.

Bốn người nhanh chóng dọn dẹp xong bãi chiến trường.

Phó Húc ôn hòa nói với bọn họ: “Vất vả rồi, mọi người về ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.”

Trần Phong và Dương Dương đều đi về phía thang máy, bọn họ không ở tầng này.

Lúc Tạ Thời Dã đến trước cửa phòng mình, y đột nhiên quay đầu nhìn Phó Húc một cái, đúng lúc Phó Húc đang đứng trước cửa phòng rút thẻ ra, cũng quay sang nhìn y. Hai người nhìn nhau một hồi, Phó Húc là người lên tiếng trước, anh gật đầu với Tạ Thời Dã: “Ngủ ngon.”

Tạ Thời Dã nắm chặt chốt cửa, kim loại lạnh lẽo cứng rắn in sâu vào lòng bàn tay y dường như mang lại vô vàn dũng khí. Tạ Thời Dã bỗng hỏi: “Anh thích chậu ngọc bích kia không?”

Y biết rồi còn cố hỏi, nếu như không thích, Phó Húc đã không cố ý mua một cái đèn sinh trưởng về chiếu cho nó, nhưng y vẫn muốn xác nhận lại một lần.

Phó Húc đẩy cửa phòng ra, tươi cười nói với y: “Cảm ơn cậu, anh rất thích món quà này.”

Rõ ràng chỉ nói là thích chậu cây, trái tim Tạ Thời Dã lại mạnh mẽ đập loạn như thể Phó Húc vừa tỏ tình với y, trực tiếp mở cửa phòng ra chạy vào trong, thậm chí còn không dám nói thêm một câu với Phó Húc.

Chờ tắm rửa xong, cuối cùng Tạ Thời Dã cũng tỉnh táo trở lại, y nói với bản thân, những lời đó có thể chỉ là khách khí mà thôi.

Cái chậu cây đó vừa nặng vừa xấu, có gì hay đâu mà thích.

Mặc dù trong lòng y nghĩ vậy, nhưng lúc nằm lên giường chìm vào giấc ngủ, y vẫn thấy rất hạnh phúc, ngay cả giấc mơ cũng tràn ngập ánh nắng rạng ngời, hoa ngọc bích nở khắp mọi nơi.

Ngày hôm sau, Phó Húc đến phòng hóa trang trước y, đang cầm điện thoại xem gì đó, còn đeo cả tai nghe.

Phó Húc không phải người thích chơi di động, thay vì dùng điện thoại lướt các phần mềm xã hội phổ biến hiện giờ, anh thích xem báo hoặc đọc sách, đọc tạp chí hơn.

Thời gian rảnh rỗi đều dùng để học tập các loại kỹ năng, từ hồi đại học anh đã như vậy.

Cho nên Tạ Thời Dã luôn cảm thấy trên người Phó Húc có một loại khí chất tĩnh lặng, chính Phó Húc cũng luôn nói mình như ông già, không hợp với những người trẻ tuổi xung quanh.

Một Phó Húc như vậy mà mới sáng sớm đã cầm điện thoại, thật khiến cho người khác kinh ngạc.

Tạ Thời Dã đi tới, y không có thói quen nhìn trộm điện thoại của người khác, nhưng y vừa mới ngồi xuống ghế, thợ trang điểm của Phó Húc đã quay sang cười đầy kì quái với y.

Tạ Thời Dã không hiểu, thợ trang điểm của Phó Húc tên là Đồ Nhan, Đồ Nhan cười híp mắt nói với y: “Anh đẹp trai quá!!”

Tạ Thời Dã lại càng thêm khó hiểu, sao mới sáng ra đã đột nhiên khen y rồi. Lúc này thợ trang điểm của y là A Tinh cầm một hộp phấn phủ tới, cũng cười híp mắt nói với y: “Chào anh chàng đẹp trai.”

Mấy cô này phát điên cái gì vậy, đúng lúc này Phó Húc lại tháo tai nghe xuống, quay sang nói với y: “Chào buổi sáng.”

Tạ Thời Dã đành phải hỏi người bình thường duy nhất: “Bọn họ làm sao vậy, sao mới sáng ra đã chọc em rồi?”

Phó Húc giơ điện thoại cho y xem, trên màn hình là phim truyền hình, chính là bộ « Ngô Vương » mà y đóng vai chính.

Tạ Thời Dã suýt phát rồ, đứng phắt dậy, cố kiềm chế ham muốn chạy qua giật lấy cái điện thoại: “Sao anh lại xem cái này! Đừng có xem! Khó coi chết đi được!”

Đồ Nhan nói: “Đâu có, thật sự rất đẹp trai đó.”

Cô vừa nói vừa vẽ lông mày cho Phó Húc, vừa nhại lại lời thoại kinh điển mà nhân vật hoàng đế do Tạ Thời Dã diễn nói với nữ chính: “Thiên hạ của cô không còn nàng, thì còn gọi gì là thiên hạ.”

A Tinh không ngại chuyện lớn, lại bổ sung một câu: “Từ nay về sau, ở trước mặt nàng, cô không phải là hoàng đế, mà chỉ là chính ta. Tề Nguyệt, ta yêu nàng.”

Tạ Thời Dã nghe thấy mấy lời thoại buồn nôn đó, mặt đỏ rực: “Đừng nói nữa đừng nói nữa! Tha cho tôi đi!”

Y thấy mặt mày Phó Húc tràn đầy ý cười, lập tức nói: “Không cho phép xem nữa!”

Phó Húc tắt màn hình di động, nhẹ nhàng nói: “Được, không xem nữa.”

Nói xong còn quay sang dặn Đồ Nhan và A Tinh: “Hai người cũng không được cười cậu ấy nữa.”

A Tinh suýt chút nữa cười đến gập cả người: “Rõ ràng là anh xem trước mà anh Phó.”

Tạ Thời Dã không nỡ trách Phó Húc, đành phải tự mình hờn dỗi. Y lấy di động ra lướt Weibo, định không thèm để ý đến bọn họ nữa, không ngờ điện thoại lại rung lên, mở lên xem thì hóa ra là Phó Húc nhắn tin WeChat cho y: Thật ra quay khá tốt.

Tạ Thời Dã lập tức trả lời: Nói dối.

Phó Húc: Được rồi, đúng là trong bộ phim này cậu còn có thể phát triển hơn nữa.

Đóng loại phim thần tượng với trang phục tinh xảo và một đống filter nhan sắc như vậy, nếu dùng kĩ thuật diễn quá xuất sắc thì vị nữ chính xuất thân từ nhóm nhạc kia sẽ không theo kịp, còn sẽ bị lấn áp nữa.

Tạ Thời Dã có chút không cam lòng nhắn lại: Thế bây giờ thì sao?

Phó Húc: Giờ tiến bộ hơn rất nhiều rồi.

Có được sự khích lệ của ảnh đế Phó, sự xấu hổ ban nãy của Tạ Thời Dã dịu đi nhiều, tiếp tục xin tha: Thật đó, anh đừng xem nữa, chẳng hay gì cả, mất mặt quá.

Phó Húc nói: Ừ, không xem nữa.

Tạ Thời Dã thở ra một hơi, quay đầu nhìn về phía Phó Húc, vừa vặn đối diện với Phó Húc trong gương đang cong mắt cười với y.

Y thả lỏng người dựa vào ghế, nhắm mắt lại để A Tinh phủ phấn lót cho y, không bao lâu sau, điện thoại lại rung lên.

Tạ Thời Dã cầm lên xem, lại là WeChat, vẫn là Phó Húc, lần này anh gửi một tấm ảnh, là ảnh fan photoshop cho y. Đó là một cảnh trong « Ngô Vương », y vì nữ chính mà chặn tên, sau đó nằm trên giường, suy yếu tựa vào lồng ngực nữ chính.

Fan hâm mộ dùng quá nhiều filter, trong ảnh y môi hồng răng trắng, chẳng có vẻ gì là sắp chết cả, mà giống đang hưởng thụ trong ngực nữ chính hơn.

Phó Húc bình luận: Photoshop không tồi.

Tạ Thời Dã nắm chặt điện thoại, trừng Phó Húc: “Anh!”

Phó Húc lập tức đặt điện thoại lên bàn, giơ tay như thể cầu xin tha thứ, anh nói: “Lần này thật sự không xem nữa.”

Tạ Thời Dã: “Cũng không được tìm kiếm từ khóa!”

Phó Húc: “Được.”

Tạ Thời Dã: “Cũng không được xem mấy thứ có liên quan.”

Phó Húc như thể chịu thua: “Được rồi được rồi, tất cả đều nghe cậu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN