Cô ấy là người biết ăn nói, lại tinh tế, sắc sảo, chả mấy chốc đã chọ cho nhóm lão đại trong giới làm ăn cười ha ha không ngừng, khuôn mặt cực kỳ tán thưởng.
Lúc Sở Tuấn An dẫn Bạch Mộng Lam trở lại, vốn định tìm Chu Khả Nhi nói rõ ràng quan hệ, nhưng vừa đi vào đã bị đám hồ ly kia gọi vào nói chuyện phiếm.
Lần này thì hay rồi, không những không vạch rõ ranh giới với Chu Khả Nhi, ngược lại còn cười nói không ngừng, cực kỳ thân thiết.
Bạch Mộng Lam đứng dán bên cạnh Sở Tuấn An, tức đến hộc máu, mặt lúc xanh lúc trắng, lại không dám bùng phát, chỉ có nín nhịn chịu đựng.
Hạ Văn Xuyên không thích tham gia náo nhiệt, kéo Hạ Miên Miên đi khiêu vũ.
Hai người tuấn nam mỹ nữ, vừa đi đến sàn nhảy, lập tức thu hút ánh nhìn của vô số người.
Hạ Văn Xuyên quan hệ rộng, đa phần là đối tác làm ăn, tất cả đều chủ động tiến lên chào hỏi anh.
Một vị bằng hữu khác còn đem theo một cậu thiếu niên, nhìn tuổi tác có vẻ không kém Hạ Miên Miên là bao, là một cậu trai sáng sủa, tuấn tú.
Cậu thiếu niên mặt hoa da phấn kia thấy trưởng bối nhà mình hàn huyên với Hạ Văn Xuyên cũng chủ động bắt chuyện với Hạ Miên Miên.
“Hạ tiểu thư, đêm nay cô thật xinh đẹp.
Có thể nể mặt nhảy cùng tôi một điệu được không?”
Đây là lần đầu Hạ Miên Miên được mời nhảy, cảm giác thực sự vi diệu, cũng không đợi cô trả lời, Hạ Văn Xuyên đã nhanh chóng trở lại cạnh cô, ánh mắt không tốt đẹp gì, chằm chằm nhìn tên nhóc trắng trẻo nói:
“Tôi thay cô bé cự tuyệt.”
Cậu thiếu niên bị nhìn có chút sợ sệt, nhưng vẫn to gan đáp lại:
“Vì sao vậy?”
Hạ Văn Xuyên gằn từng chữ: “Bởi vì bạn trai cô ấy không đồng ý.”
Cậu thiếu niên mặt hoa da phấn: … Trên miệng không dám cho ý kiến, trong lòng lại nhịn không được nói thầm:
“Ông anh trai này nói chuyện kỳ quái ghê, anh ta nói “Tôi không đồng ý” mới đúng, sao lại là “Bạn trai cô ấy không đồng ý”
??? Anh ta thân là anh trai, sao lại quan tâm bạn trai cô ấy có đồng ý hay không.
Ông bạn bên cạnh biết tính tình Hạ Văn Xuyên, vội vàng quắp tấm chiếu chưa trải nhà mình chạy thẳng, không dám để cậu ta ở đây chọc đông, chọc tây, chọc thẳng tổ kiến lửa Hạ Văn Xuyên nữa.
Bọn họ vừa đi, Hạ Văn Xuyên lập tức kéo Hạ Miên Miên bước lên sàn khiêu vũ, sau đó trầm giọng dặn dò:
“Về sau chỉ được khiêu vũ với bạn trai em thôi, người khác dù là ai cũng không được, biết chưa?” Hạ
Miên Miên bĩu môi, lầu bầu nói: “Bá đạo.”
Hạ Miên Miên cúi đầu hôn lên trán cô, thì thầm dỗ dành nói: “Ngoan.”
Buổi tối hai người về đến nhà đã là 11 giờ, Hạ Miên Miên ngồi trong xe xém chút nữa ngủ gật, thực sự mệt đến hai mắt nhíu chặt lại.
Vào đến nhà, vừa thay xong giày, đang định đi tắm rửa sau đó chui vào trong chăn làm một giấc ngon lành, hoàn toàn quên mất một anh bạn trai vừa được cấp danh phận tối nay, vẫn đang nín nhịn từ bữa tiệc.
Hạ Văn Xuyên đi sau cô, thấy cô nhóc nhà mình ung dung bình thản thay dép, liền chống một tay lên tủ để giày, nghiêng người về phía cô, thuận miệng hỏi:
“Chút nữa em định làm gì?”
Hạ Miên Miên vô lực đáp: “Tắm rửa, đi ngủ.”
Hạ Văn Xuyên nghe xong, gật gật đầu: “Ừm.”
Hạ Miên Miên thay xong dép đi trong nhà, chậm rãi vào trong, đi được một đoạn, đốt nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Văn Xuyên đang từ tốn thay giày, cởi vest, nới cà vạt.
Hạ Miên Miên nhíu mày, cường điệu nói:
“Ý của em là em đi tắm rửa, sau đó đi ngủ.”
Hạ Văn Xuyên chậm rãi đi đến, khóe miệng cong lên; “Không bao gồm anh?”
Hạ Miên Miên quả quyết cự tuyệt: “Không bao gồm.”
Vừa dứt khoát trả lời, cả người đã bị bế bổng lên, sau đó nghe thấy chất giọng khàn khàn của anh áp sát bên tai:
“Thế thì không được, bạn trai em không đồng ý.”
Hạ Miên Miên đột nhiên bị ôm, một tay theo bản năng choàng lên bờ vai anh, nói:
“Bạn trai bá đạo như thế, tốt nhất nên sớm chia tay thôi.”
Hạ Văn Xuyên vẫn nhắc lại câu nói kia: “Bạn trai em không đồng ý.”
Hạ Miên Miên: …
Thời điểm bị anh bế lên lầu, dì Liên vừa vặn mở cửa phòng, đối mắt với hai người, thấy dáng vẻ thân thân thiết thiết của hai anh em, chiếc mặt mo già nua lập tức ửng đỏ, vô thức thụt lùi lại phía sau, he hé cánh cửa, lại có chút ngại ngùng, im lặng một lát mới xấu hổ nói:
“Hai anh em về rồi à, có muốn ăn bữa khuya không, hôm nay dì làm hoành thánh tôm tươi.”
Hạ Văn Xuyên:
“Không cần.
Không rảnh.”
Hạ Miên Miên: …
Dì Liên: …
Giống như hoàn cảnh chưa đủ xấu hổ, Hạ Văn Xuyên quả quyết bổ sung một câu:
“Dì Liên, ngày mai không cần gọi chúng cháu rời giường.”
Hạ Miên Miên mất mặt hoàn toàn, quyết định vùi mặt vào ngực anh, giả chết.
Sau đó trong lòng mặc niệm: Chỉ cần mình không xấu hổ, không lúng túng…thì chính là người khác.
Dì Liên gượng cười hai tiếng, cứng đờ nói:
“Vậy hai người nhanh đi ngủ đi.
Ngủ ngon.”
Nói xong “Phịch” một tiếng đóng chặt cửa phòng.
“Cho em hai lựa chọn, qua phòng anh, hoặc đi phòng em.”
Hạ Văn Xuyên nói.
Hạ Miên Miên tức giận, đáp:
“Em chọn phương án 3.
Đến phòng khách.”
Kỳ thực ý cô là chỗ nào cũng không đi.
Dứt khoát quyết tâm ngủ lại phòng khách, nhưng lời này rơi vào tai anh lại ra một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Hạ Văn Xuyên nheo mắt, ánh sáng vi diệu lấp lánh nơi đáy mắt anh:
“Không được.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, anh sợ em không chịu được.”
Hạ Miên Miên: …
Mẹ kiếp.
Cầm thú.! Đêm nay, Hạ Văn Xuyên rốt cục cũng thành công bò lên giường của Hạ Miên Miên.
Đồng thời thỏa mong muốn ăn tươi nuốt sống cô em gái nhỏ một lượt từ đầu đến chân.
Ăn được một lần đâm ra nghiện, còn đem cô lật qua lật lại, thuận tiện chiên xào, chưng, hấp, liên tục thay phiên, mới mẻ phong phú, mỗi cái không quên làm đủ lượt đi lượt về.
Lần đầu tiên hai người phát sinh quan hệ là dưới tác động của thuốc, mơ mơ hồ hồ làm chuyện đó.
Vì vậy Hạ Miên Miên lúc tỉnh dậy còn cho rằng mình nằm mơ.
Mà lần này cả hai đều vô cùng tỉnh táo, do đó cảm nhận cũng hoàn toàn khác.
Mặc dù không có đau đớn như lúc phá thân, nhưng Hạ Miên Miên vẫn mất một thời gian dài để thích ứng.
Về sau thân thể trẻ trung, tràn đầy sức sống nếm được mùi vị ngon ngọt, đê mê của hoan ái, lại thêm thể lực không thể tốt hơn của Hạ Văn Xuyên, hơn nữa thực sự anh cũng đã phải nghẹn rất lâu, vất vả lắm mới dụ được miếng ăn đến miệng, đương nhiên sẽ không buông tha cô dễ dàng, cho nên hai người một mực chơi thẳng đến sáng, mới mệt lả ôm nhau ngủ.
Trước khi chìm vào giấc mộng, Hạ Miên Miên chỉ có duy nhất một suy nghĩ, chính là: Mẹ kiếp! Hạ Văn Xuyên, anh là đồ cầm thú ép cô đến khô mới chịu.
Đến tận giữa trưa hôm sau Hạ Miên Miên mới tỉnh lại, nhưng chỉ tỉnh táo về tinh thân còn thân thể thì… căn bản không dậy nổi.
Eo đau như muốn gãy ra, chống người ngồi dậy cũng cảm thấy vô cùng tốn sức, nơi nào cũng đau như thể sắp rời ra, vì thế đành mệt mỏi nằm bò lại lên giường.
May mắn hôm nay là chủ nhật, không lại phải xin phép nghỉ.
Đến giờ cơm trưa, dì Liên muốn mang lên tận phòng cho cô lại bị Hạ Miên Miên cản, tình trạng hiện tại của cô, quả thực không còn mặt mũi nào gặp người nữa.
Cuối cùng Hạ Văn Xuyên đích thân bê đồ ăn vào, còn mang theo cả thuốc mỡ, xem ra không phải là đồ vật gì đứng đắn.
Hạ Miên Miên tựa đầu vào giường, ôm bát cháo, từ tốn ăn.
Có điều cháo này là cháo đậu đỏ nha.
Hạ Văn Xuyên ngồi chống tay bên cạnh giường, rũ mắt nghiên cứu hộp thuốc bôi.
Hạ Miên Miên càng ăn càng khó chịu, chau mày nói với anh:
“Anh dặn dì Liên nấu cháo đậu đỏ là ý gì? Cũng đâu phải lần đầu tiên.”
Hạ Văn Xuyên không ngẩng đầu, từ tốn đáp:
“Lần kia bị hạ dược không tính, tối hôm qua mới là lần đầu.”
Hạ Miên Miên: …
Nhìn chén đậu đỏ nóng hổi, Hạ Miên Miên tiếp tục cúi đầu từ tốn ăn.
Hạ Văn Xuyên sau khi xem xét kỹ lưỡng cách hướng dẫn sử dụng thuốc mỡ, quay đầu nói với cô:
“Giờ anh thoa giúp em nhé?”
Hạ Miên Miên nghiêng đầu nhìn anh, tên heo to này tối qua chiến đã đời, hiện tại biết điều hơn rồi sao? Hạ Miên Miên thuận miệng hỏi:
“Thoa thế nào?”
Hạ Miên Miên bình thản mở nắp, đầu ngón tay lấy một chút cao, hai ngón tay ma sát một chút thử thuốc, mới điềm tĩnh đáp:
“Trực tiếp dùng tay.”
Hạ Miên Miên: … “Thôi quên đi, em tự làm.”
Cô nói.
Hạ Văn Xuyên quả quyết cự tuyệt: “Không được.”
Hạ Miên Miên giương mắt nhìn anh: “Vì sao lại không được?”
“Tự làm quá chậm.” Anh nói.
Hạ Miên Miên: …
“Chẳng lẽ anh định bây giờ bôi thuốc, tối lại tiếp tục???”
Hạ Văn Xuyên ho nhẹ một cái, không trả lời nhưng nhìn thái độ của anh, cho thấy hiển nhiên tên này đang nghĩ vậy.
“Đừng nằm mơ!!”
Hạ Miên Miên cơ hồ rống lên.
“Trong thời gian ngắn, em sẽ không cho anh đụng vào em đâu.”
Hạ Văn Xuyên: …
Hạ Miên Miên nằm trên giường một ngày thẳng đến tận chạng vạng tối mới xuống giường, lúc bước xuống cầu thang toàn thân liêu xiêu, dì Liên kinh hồn táng đảm, vội vàng tiến lên đỡ cô.
Hạ Miên Miên lập tức đỏ mặt tía tai, không dám ngẩng mặt nhìn bà.
Cuối cùng vẫn là dì Liên tinh tế, mở lời khuyên bảo:
“Cái này có gì mà phải xấu hổ, dì Liên của con đã ngoài 60, chuyện gì nên biết cũng biết hết.”
Hạ Miên Miên ngẫm lại cũng cảm thấy thế, hôm nay trốn trên lầu cả ngày chủ yếu bởi vì cô xấu hổ, so với cô tên nào đó hoàn toàn một bộ dạng thoải mái, nghênh ngang khiến người khác giận sôi gan.
Buổi chiều Hạ Văn Xuyên có việc phải ra ngoài, đến tối muộn vẫn chưa về.
Hạ Miên Miên và dì Liên đành ăn trước.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, dì Liên thuận miệng nhắc đến việc sáng nay dì nhỏ Tần Nguyệt của cô ghé qua nhà.
“Cô ấy bảo dì cho mượn 2 túi xách và 2 chiếc dây chuyền, nói là muốn đi tham gia liên hoan, mà cô ấy lại chẳng có món đồ hiệu nào, bèn qua nhà mình mượn vài món đi gặp bạn bè đỡ mất mặt.”
Dì Liên nói
Dì Liên làm quản gia cho nhà họ Hạ lâu như vậy, sớm đã trở thành một thành viên trong gia đình này, mỗi lần mua túi xách hay quần áo Hạ Văn Xuyên đều mua tặng bà một phần, cho nên đừng nhìn dì Liên chỉ là một quản gia, trong tủ quần áo của bà treo không biết bao nhiêu quần áo hàng hiệu, so với người khá giả bình thường chẳng hề thua kém, có khi còn hơn.
Hạ Miên Miên chớp chớp mắt, tò mò hỏi:
“Liên hoan gì ạ?”
Dì Liên nghĩ ngợi 1 lát, nói: “Hình như là một vị phu nhân giàu có, tên là gì dì không nhớ lắm.”
Hạ Miên Miên nhíu mày, Tần Nguyệt về nước chưa được bao lâu, đã mở rộng được quan hệ lớn đến thế rồi? Nhưng mà dù sao kết bạn, giao du cũng là quyền tự do cá nhân của bà ấy, nhưng đến gặp dì Liên mượn quần áo hàng hiệu để làm màu với bên ngoài cũng có chút hơi quá.
Dì Liên hiển nhiên không cảm thấy hứng thú với đề tài này, rất nhanh đã nói sang chuyện khác, bà hiền từ gắp cho cô một khối thịt, dịu dàng nói:
“Ăn nhiều chút, bồi bổ cơ thể, nhìn con yếu quá.”
Hạ Miên Miên: ….
1.
Quả óc chó từng là đồ chơi ưa thích của vua chúa Trung Quốc trước Công nguyên, nhưng chỉ thật sự phất lên từ thời nhà Thanh và trở thành biểu tượng quyền lực của giới thượng lưu từ đó.
Theo quan niệm của người Trung Quốc: Lăn hai quả óc chó giữa các ngón tay và bàn tay được cho là sẽ làm tăng tuần hoàn máu..