Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái - Chương 73
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái


Chương 73


Cô ta đã nói sẽ không giúp Sở Tuấn An thì chắc chắn sẽ không giúp.

“Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta không chỉ không thả chậm tốc độ mà còn phải nghĩ biện pháp gia tăng tiến trình thâu tóm Sở thị. Thừa dịp nhà họ Sở mất cảnh giác, buông lỏng phòng bị, công thành đoạt đất, đánh cho Sở gia đó không kịp trở tay.”

Hạ Văn Xuyên lành lạnh nói. Phương Cần dường như bị hù dọa, nếu như lần thâu tóm cổ phần này gặp vấn đề, vậy thì chắc khác nào tự sát. Hạ Văn Xuyên xưa nay luôn làm việc liều mạng, hoang đường như thế.

“Sao? Nghe không hiểu lời tôi nói hả?”

Hạ Văn Xuyên hỏi anh ta. “Tôi hiểu rồi, lập tức đi làm đây.”

Phương Cần vội vàng đáp, mặc dù có chút không đoán được dụng ý của ông chủ, nhưng anh cũng không dám hỏi nhiều.

Mọi người trong giới làm ăn hay mấy kẻ ngoại giới đều xôn xao bàn tán, nghĩ là Hạ thị lần này ăn trộm gà không thành còn mất nắm thóc. Trong thời điểm Sở thị nở mày nở mày tuyên bố việc thông gia giữa hai nhà Sở – Chu, thì một tin tức mới chấn động hơn lại nổ ra.

Lần trước bên tuyên bố tin đính hôn là Sở gia, cái này cũng có thể lý giải, bởi vì hiện tại Sở thị đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi chỉ, bị Hạ thị quấn chân, lúc này nhu cầu cấp bách chính là truyền ra một tin tức tốt để ổn định quân tâm. Nhưng lần này liên quan đến sự kiện đính hôn giữa hai người thừa kế Chu – Sở, lại do bên Chu gia truyền ra. Nội dung đại ý là: Hai người trẻ tuổi sau một thời gian ngắn ngủi bên nhau, phát hiện cách sống không hợp, cho nên đau dài không bằng đau ngắn quyết định không tiến đến hôn nhân.

Tin tức còn nói thêm. Từ nhỏ Chu Khả Nhi đã thích Sở Tuấn An, cũng quyết định không phải con trai lớn Sở gia nhất định không gả. Nhưng sau khi đính hôn, bên nhau một thời gian, Chu Khả Nhi phát hiện Sở Tuấn An nhớ mãi không quên bạn gái cũ.

Nghĩ đến hạnh phúc của bản thân, Chu Khả Nhi quyết định nhịn đau cắt thịt, ra nước ngoài định cư. Mọi người sau khi biết tin tức này, phản ứng đầu tiên: Thật là, … thật là bất ngờ… Đúng là ngoài dự liệu, vốn cho rằng tìm được một ngọn núi lớn đẻ dựa vào, không nghĩ đến còn chưa kịp dựa, núi đã biến mất.

Tin tức này không chỉ khiến người ngoài bất ngờ, mà rất nhiều người trong Sở thị hay tin cũng choáng đến muốn khóc trong nhà vệ sinh.

Sau khi tin tức thông gia hai nhà được truyền ra, nhân viên Sở thị bắt đầu buông lỏng cảnh giác, lơ là bất cẩn, dầu gì cũng đã được tìm được một ngọn núi sừng sững Chu thị chống lưng, nhưng mà đùng một cái ngọn núi thái sơn kia biến mất, mà khí thế của Hạ thị chưa bao giờ giảm sút, vẫn điên cuồng gom lưới, từng bước áp sát.

Người Sở thị đều luống cuống, bắt đầu tự loạn trận trước, dưới tình huống như vậy có không ít người vì tư lợi bán tháo cổ phiếu Sở thị.

Cái này vừa hay khiến bên thu mua hành động càng thuận lợi. Đến lúc này tất cả mọi người mới nhận ra, Sở thị đã bị Chu gia chơi một vố lớn. Bọn họ vậy là dùng sắc đẹp diễn một vở tuồng tình ái bi đát đá Sở thị vào vũng lầy.

Ngay từ đầu Chu Gia vẫn luôn đứng một phía với Hạ thị.

Lần này Sở Tuấn An không chỉ mất mặt còn ném đi ưu thế duy nhất trong tay. Thế sự khó lường chính là tàn cuộc hiện tại. Phong thủy thay phiên luân chuyển, nhưng cơ hội lại chỉ đến một lần. Vuột mất chính là vuột mất không vãn hồi được.

Nhưng mà ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều nghĩ lần thâu tóm này Hạ Văn Xuyên đã 10 phần chắc 9, nắm chắc chiến thắng trong lòng bàn tay thì một con ngựa ô đột nhiên lao ra làm nhiễu loạn thế cờ.

Chính là công ty liên doanh tên CM, nói đến cái tên này, rất nhiều người trong giới kinh doanh Bản thành đoán chừng không biết, nhưng nói đến dự án đầu thầu năm trước Hạ Văn Xuyên bị cướp trắng trên tay hợp đồng béo bở đã kề ngay trước mắt, mọi người lập tức ồ lên.

Lúc ấy bởi vì người nhà tiếp tay ăn trộm văn kiện cơ mật mà hai phe phái nặng ký Sở – Hạ bị loại, cuối cùng dự án đầu thầu liền rơi vào tay nhà thầu thứ 3, cũng chính là công ty liên doanh CM này.

Mà tập đoàn kia vốn dĩ không có quá nhiều người biết đến, bởi vì gần 2 năm gần đây tập đoàn này mới về nước và bắt đầu phát triển.

Tác phong làm việc tương đối dĩ hòa vi quý, người cầm quyền CM là một Hoa Kiều trẻ tuổi, họ Giang. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim hoàng tước ở phía sau. Hạ thị chính là bọ ngựa, CM chính là chim sẻ.

Tại thời điểm Hạ Thị mắt thấy chiến thẳng ngay trong tầm tay, con chim sẻ CM này đúng lúc nhảy ra, lấy tài lực hùng hậu, đột nhiên phát động việc thâu tóm Hạ thị. Tình thế phát triển đến bước này, đơn giản, trực tiếp khiến quần chúng ăn dưa trong giới kinh doanh Bản Thành bất ngờ đến suýt rớt tròng mắt.

Lần này không chỉ có Sợ thị xong đời, mà ngay cả Hạ thị cũng khó đảm bảo được tính mạng. Trong lúc nhất thời, mấy công ty lớn toán loạn thành một bầy. Nhưng thời điểm mọi người nhao nhao đổ mồ hôi lạnh vì Hạ thị, người cầm quyền cao nhất của Hạ thị lại không còn tọa trấn tại công ty nữa.

Sau khi bóp nát Sở Tuấn An, thâu tóm xong Sở thị, Mạc Nhất Uy gọi điện báo cho Hạ Văn Xuyên, Miên Miên đã có thể xuất viện. Thế là, Hà Văn Xuyên quả quyết vất hết sự vụ lại, vội vàng đi đón Hạ Miên Miên.

Nhân viên công ty thấy đại boss nhà mình cơ bản không vì động thái từ phía CM mà khẩn trương, lo lắng, còn suy đoán, Hạ Thị hẳn là không cứu nổi được nữa, cho nên ông chủ mới cam chịu không hành động, ngay cả giãy dụa cũng lười.

Có lẽ vì dùng toàn lực thu mua Sở thị, nội bộ đã móc rỗng, hiện tại đối mặt với địch nhân mạnh mẽ như CM, chẳng thể làm gì khác ngoài bất lực. Mặc kệ người ngoài suy đoán ra sao, Hạ Văn Xuyên thoạt nhìn không có chút căng thẳng, bối rối.

Sau khi giải quyết các văn kiện còn tồn động sau khi thu mua Sở thị, đến trưa, sau khi phân bổ công việc cho các trưởng phòng, anh bình thản, tiêu sai rời đi.

Trước đó mấy ngày, Mạc Nhất Uy đã hỗ trợ mua những thiết bị hỗ trợ cần thiết, cùng những dụng cụ y tế cần thiết, toàn bộ đã được đưa đến biệt thự trên núi. Hôm nay chỉ cần Hạ Miên Miên xuất viện, sẽ đưa cô đến thẳng đó là được.

Bởi vì bên cạnh có hồ lớn mát mẻ, không khí trong núi yên tĩnh trong lòng rất tốt cho việc điều trị, chính vì thế Hạ Văn Xuyên đưa cô lên đó tĩnh dưỡng.

Dì Liên cũng không có ý kiến gì, chỉ cần tốt cho Miên Miên bà đều đồng ý. Ngoại trừ việc bà vô cùng yêu thương cô bé này, thì một phần bà vẫn luôn cảm thấy áy náy vì tai nạn ngoài ý muốn hôm đó. Nếu không phải hôm đó bà xảy ra chuyện, Miên Miên đã không ngủ mê man như hôm nay.

Mặc dù ngoài miệng bà không nói nhưng mỗi lần một mình chăm sóc Miên Miên bà đều lặng lẽ rơi lệ. Trước khi Hạ Miên Miên xuất viện, bà đã cho người đến thu thập, quét tước, dọn dẹp, sắp xếp xong mọi thứ.

Bởi vì tịnh dưỡng thân thể cần nhất thanh tịnh, sạch sẽ, ngoại trừ để lại một mấy người làm cao tuổi cẩn thận, được việc cũng không có thêm ai khác. Bởi vì trên núi tương đối yên tĩnh, lại xa nội thành, cho nên đi lại không tiện đối với người trẻ tuổi rất khó thích ứng.

Mạc Nhất Uy đã chuẩn bị sẵn xe lăn cho Hạ Miên Miên nhưng Hạ Văn Xuyên căn bản không để cô bé ngồi lên, một mực bế Miên Miên như bế một đứa bé, ôm chặt vào lòng.

Hạ Miên Miên tựa đầu vào vai anh, cả người mềm nhũn nằm trong vòng tay Hạ Văn Xuyên, khuôn mặt thanh tú, hồng hào như đang ngủ say.

Hạ Văn Xuyên để Mạc Nhất Uy hỗ trợ đắp áo khoác lên người cô bé, sau khi bọc kín Miên Miên trong tầng tầng áo khoác dày, anh mới bế cô rời khỏi phòng bệnh.

Linh hồn Hạ Miên Miên vẫn luôn đi theo bên cạnh anh, nhìn cô gái nhỏ yếu ớt uể oải được anh ôm trong lòng, dù biết đó là thân thể của mình, nhưng nhìn từ góc độ này vẫn cảm thấy chua chua. Tự mình ăn dấm của bản thân, loại tư vị này đúng là chẳng thoải mái chút nào.

Mạc Nhất Uy còn có việc vì vậy chỉ hộ tống hai người họ đến bãi đỗ xe, trước khi đi không quên dặn dò:

“Có việc gì gọi điện nya cho tôi. Nếu vật dụng không đủ, cũng nói với tôi. Tôi sẽ mang đến tận nơi cho cậu.”

Hạ Văn Xuyên ôm Hạ Miên Miên ngồi ở ghế sau, ngẩng đầu nhìn Mạc Nhất Uy từ tận đáy lòng nói:

“Cảm ơn cậu, Nhất Uy.” Mạc Nhất Uy khoát khoát tay, đáp:

“Là anh em thì không cần nói cảm ơn. Cố lên, tôi còn chờ uống rượu mừng của hai người đó.”

“Được. Tôi sẽ tranh thủ càng sớm càng tốt.”

Về sau, xe phăm phăm một đường ổn định rời nội thành, tiến thẳng đến biệt thự trên núi. Đầu xuân, không khí ấm áp, nắng vàng tươi lấp lánh chiếu lên những tán cây rậm rạp bên hồ, phản chiếu xuống mặt đất những dải ánh sáng xanh đậm, nhạt nhiều màu, vô cùng thích mắt.

Xe chạy một đường đến biệt thự, Dì Liên đã chờ sẵn bên ngoài từ lâu, đến khi xe dừng hẳn, bà nhanh chóng chạy qua hỗ trợ mở cửa xe. Biết rõ Hạ Miên Miên hiện tại đang không có ý thức, vẫn theo thói quen vui vẻ nói:

“Bảo bối nhà chúng ta rốt cuộc cũng được về nhà rồi.”

Hạ Văn Xuyên ôm Miên Miên ngồi trong xe, ánh nắng rọi xuống khuôn mặt tuấn tú của anh, làn da dưới thứ màu vàng tươi óng ánh như phát ra ánh hào quang. Anh hơi nheo mắt, đáy mắt chứa chất đầy ôn nhu, mềm mại, nhìn cô gái trong lòng, mỉm cười:

“Đúng, chúng ta về đến nhà rồi.”

Từ khi xảy ra tai nạn xe cộ, năm viện đến hôm nay đã là hơn 2 tháng.

Hai tháng chớp mắt đã qua, cô bé của anh vẫn yên tĩnh ngủ say, với người khác hai tháng nói dài không dài, ngắn không ngắn nhưng đối với anh lại như đã qua hai đời. Nếu như cô cứ mãi ngủ say không tỉnh, vậy sinh mệnh của anh đời này sẽ chỉ còn những đêm đông dài cô tịch, mỏi mòn chờ đợi.

“Giường chiếu đã chuẩn bị xong, giờ muốn lên lầu luôn không?”

Dì Liên ân cần hỏi. Hạ Văn Xuyên ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, quay đầu nói với bà:

“Bảo người ta đem ghế dài đến đi, cháu muốn đưa Miên Miên đi phơi nắng. Hẳn là em ấy rất thích.”

Hốc mắt dì Liên đỏ lên, gật gật đầu, quay người nhanh chóng vào nhà, không bao lâu, lão Hoàng bê ghế đi ra, phía trên chiếc ghế Poang (1) làm từ gỗ lê còn cẩn thận lót một lớp đệm và đặt một tấm chăn mỏng.

Hạ Văn Xuyên tìm nơi có nắng ấm lại có bóng cây đặt ghế xuống, ôm Hạ Miên Miên ngồi lên. Hạ Miên Miên nửa nằm, nửa ngồi tựa vào lồng ngực anh, an yên ngủ say.

“Ánh nắng hôm nay thật thích. Dễ chịu quá.”

Hạ Văn Xuyên cúi đầu hôn lên trán cô nhóc,

“Sau này anh không tối ngày đi làm nữa, ngày nào cũng đưa em đi dạo, phơi nắng nhé.”

Dì Liên muốn rót cho anh chén trà, nghe anh nói vậy, ngẩn người hỏi:

“Dì nghe Lão Hoàng nói CM định thu mua Hạ thị, có phải hay không, bên ta không chống được?”

Hạ Văn Xuyên cười khẽ, chậm rãi đong đưa chiếc ghế Poang, cằm cọ nhẹ lên trán Miên Miên, từ tốn đáp:

“Chỉ cần Sở thị sụp đổ, những thứ khác có hay không cũng không còn quan trọng nữa.”

Dì Liên thở dài, gật đầu:

“Cũng tốt, trước cháu làm việc quá liều mạng, sau này… sau này hãy sống thật tốt, vui vẻ, thảnh thơi. Về sinh hoạt phí, dùng số tiền tiết kiệm hiện có cũng đủ rồi.”

Hạ Văn Xuyên bật cười, đáp:

“Sao có thể? Bảo bối nhỏ nhà chúng ta phải dùng đồ trang điểm tốt nhất, mặc quần áo đắt đỏ nhất, dùng túi xách hàng hiệu đẹp nhất, đi ra ngoài cũng phải ngồi xe sang nhất. Dù ủy khuất ai cũng không thể ủy khuất cô ấy.”

Dì Liên lắc đầu, cười nói:

“Sớm muộn cũng sẽ bị cháu chiều hư.”

Hạ Văn Xuyên thẳng thắn thừa nhận: “Chắc chắn rồi.”

Từ khi Hạ Miên Miên xuất viện, Hạ Văn Xuyên không đến công ty nữa, có việc gì sẽ họp online, có văn kiện cần ký Phương Cần sẽ chỉnh lý lại sau đó đem đến tận nơi.

Tóm lại sau cuộc chiến khốc liệt, mạnh mẽ lôi lệ nuốt chửng Sở thị kia, hung thần Hạ Văn Xuyên của Hạ Thị nhanh chóng biến mất.

Người khác muốn thâu tóm Hạ Thị, anh ta cũng chẳng nóng nảy, đau đầu hơn chính là còn không thèm nghĩ biện pháp thôn tính ngược lại, hay mua lại trực tiếp cổ phần từ các cổ đông của CM để nắm quyền quản lý…

Biểu hiện này của anh ta trong mắt người ngoài chẳng khác nào một tên điên.

Nhưng người ngoài bàn tán ra sao, đánh giá thế nào Hạ Văn Xuyên căn bản không quan tâm, hiện tại mỗi ngày anh ta đều bận bịu, chuyên tâm hầu hạ tốt bảo bối nhỏ nhà mình.

Nhưng mặc kệ có mở lòng bao nhiêu đi nữa, động viên bản thân thế nào, sự tiêu cực vẫn nhen nhóm trong tim Hạ Văn Xuyên. Tối hôm đó, ngủ đến nửa đêm anh bị cơn ác mộng ập đến dọa giật mình tỉnh dậy, trong giấc mơ cả người Miên Miên của anh lạnh toát, hơi thở không còn nữa.

Tỉnh lại, việc đầu tiên anh cuống cuồng đến bên giường thăm dò hơi thở của cô, sau khi cảm nhận được khí tức yếu ớt nhưng ổn định, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bị giật mình thức giấc giữa đêm, anh không cách nào ngủ tiếp nổi nữa, nghiêng người, kéo cô vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn lên khóe môi hồng nhạt của cô.

Một cái hôn môi này cũng khiến Hạ Văn Xuyên độn9 tình. Linh hồn Hạ Miên Miên đứng bên cạnh tức đến chống nạnh, dậm chân. Loại cảm giác này vô cùng khó chịu, tựa như đang nhìn ông chồng nhà mình gian díu với người phụ nữ khác, vừa bất đắc dĩ, vừa chua xót.

Hạ Văn Xuyên hôn xong, có chút gấp gáp lột y phục của hai người. Nhưng đối mặt với thân thể mềm nhũn không chút sức sống, anh thoáng phiền muộn, lại có chút phẫn nộ cùng bất lực. Cuối cùng anh dứt khoát ôm lấy thân thể trụi của cô, đi thẳng xuống căn phòng tối cuối hàng lang.

Căn phòng này được xây dựng, thiết kế đặc thù, chiếc giường cũng được đặt làm rất vừa vặn/ Hạ Miên Miên nhìn Hạ Văn Xuyên bế thân thể mình lên giường, trói tay, bó chân, vừa thẹn vừa xấu hổ, dứt khoát quay người đi không dám nhìn.

Cửa không khóa, cô ngồi xổm bên ngoài, rất nhanh đã nghe thấy tiếng rêи ɾỉ trầm thấp của anh. Hạ Miên Miên còn chưa kịp tức giận thì đột nhiên phát hiện một lực hút cường đại hút cô vào trong phòng.

– ——–

(1) Ghế Poang một kiểu ghế thư giãn

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN