Sáng sớm hôm sau cô đi trụ sở đóng quân, đặc biệt ngang qua thao trường, dọc đường cúi thấp đầu giống như không mong muốn gặp qua bất cứ một ai.
La Chiến xem xong video vô cùng hài lòng, không yêu cầu sửa chữa hay cắt đoạn nào, ngoại trừ một số chi tiết nhỏ: “Chổ này xưng hô là sĩ quan, không phải cảnh quan. Cần nói tỉ mĩ lại một chút, là thượng uý Lý.”
“Thật ngại quá.” Tống Nhiễm xấu hổ nói, không nghĩ tới bản thân lại phạm vào sai lầm nhỏ không đáng nhắc tới như thế.
La Chiến không chút để ý, sau khi xem xong đoạn phỏng vấn Lý Toản, mới đùa giỡn: “Đoạn phim này mà truyền ra ngoài, sợ rằng có một đống các cô gái nhỏ tới hỏi thăm cậu ta.”
Nửa tháng trước, trong video theo kì của Tống Nhiễm có một vị sĩ quan bộ dạng cũng không tồi, sau khi đăng tải lên đài truyền hình nhận được không ít các cuộc gọi. Nhất thời liền trở thành chuyện cười.
Giờ phút này Lý Toản trong video, nghiêm chỉnh anh tuấn, ôn hoà gần gũi. Điện thoại của đài truyền hình sợ là muốn nổ tung, nhưng nổ tung cũng vô dụng. Tống Nhiễm nghĩ, người ta đã có bạn gái rồi.
Rất nhanh cô liền mang tài liệu video gửi về nước. Không bao lâu liền nhận được hồi âm từ chủ biên, nói nội dung cực kì tốt.
Nhiệm vụ cố định của tuần hoàn thành, cô có mấy ngày rảnh rỗi nghỉ xả hơi.
Một mạch ba ngày liền, Tống Nhiễm một lần cũng không đi trụ sở đóng quân, ngay cả con đường lân cận đều tránh xa.
Cuối tuần hôm ấy, cô bước đi trên phố, thả lỏng tâm tình, cũng thuận tiện vì 《Đông Quốc Phù Thế Kỉ》 tìm tư liệu thực tế.
Bởi vì cuối tuần, người đi trên phố không ít. Các cửa hàng lớn nhỏ đều mở cửa, bên trong rạp chất đầy vải vóc, hương liệu, phấn son, vật phẩm thủ công mĩ nghệ, màu sắc sặc sỡ đập vào thị giác người đi đường.
Tống Nhiễm ở cạnh quầy hàng chần chừ lưỡng lự, phát hiện giá cả so với một tháng trước tăng gấp đôi. Các chủ bán hàng nhìn thấy người ngoại quốc gương mặt đều niềm nở nhiệt tình mời chào – Bây giờ, vật dụng sử dụng hành ngày người địa phương hầu như mua không nổi.
Nhưng mà Tống Nhiễm điển hình là người ngoại quốc nghèo rớt mùng tơi, chỉ có thể chụp chụp hình. Những người bán hàng rong cũng không để ý, lại còn đối với ống kính nháy mắt, thoải mái cười to.
Tống Nhiễm ra khỏi chổ bán hàng, ngang qua một ngôi chùa. Trong chùa không thiếu người quỳ bái cầu nguyện, có người niệm kinh. Cô nghe không hiểu, nhưng cũng cởi giày bước vào, chống cằm ôm má ngồi trên sàn đá ngũ sắc trơn bóng, nhíu nhíu mày suy tư.
Đại sảnh rộng lớn, cột nhà được các đường vẽ điểm tô kín mít, người dân thành tâm cầu nguyện… Ngoài mái vòm cao cao là toà nhà cũ nát của dân cư.
Tống Nhiễm phát hiện bản thân là một người đứng ở ngoài quan sát, có thể cảm nhận được sự trang nghiêm cùng bi thương cô tịch của giờ khắc này, nhưng không cách nào cho bọn họ cuộc sống yên bình trong sự mòn mỏi chờ đợi và cảm giác tuyệt vọng.
Hoặc có thể theo như lời Tát Tân nói, cô và những người ngoại quốc kia giống nhau, trải nghiệm được bước đường cùng của bọn họ, quan sát bọn họ cực khổ, thương hại cùng đồng cảm, sau đấy trở về nước lại tiếp tục cuộc sống vui vui vẻ vẻ, chỉ thế thôi.
Cảm giác mát lạnh trên sàn đá thấm tới tận chân cô, cô đứng dậy rời đi.
Bước tới chùa, ánh nắng chói chang chiếu lên da mặt cô, tựa như kim đâm. Cô dùng sức chà chà hai má, ngẩng đầu trông thấy đằng trước giữa một đám bụi bặm úa tàn xuất hiện một đường quân phục nguỵ trang màu lục.
Vài người tuần tra cảnh giới Trung Quốc và quân binh đứng ở chổ bóng râm uống nước nói chuyện, nghỉ ngơi chút xíu.
Tống Nhiễm liếc mắt liền nhận ra bóng dáng của Lý Toản trong đám người.
Anh cực kì buông lỏng nghiêng đứng đấy, có vẻ chân rất dài. Trong tay cầm bình nước khoáng uống một nửa, tay còn lại cầm chiếc nắp chơi đùa, nhẹ nhàng tung lên rồi tiếp lại. Cô nhìn đồng nghiệp mình đăm đăm, nghe bọn họ nói chuyện, nghe tới khúc nào thú vị, anh liền cười rộ lên, cười tới mức lộ ra cả hàm răng trắng tinh.
Cười tới nửa chừng, lúc vô tình anh hướng trên đường trông ra xa, bắt gặp Tống Nhiễm. Anh hơi nghiêng đầu một cái nhìn cô rõ ràng hơn, thừa nhận tâm tình thật không tồi, anh cười hất hất cằm hướng cô chào hỏi, ngón tay cái vân vê nắp chai nước nhỏ hướng cô vẫy vẫy tay.
Ánh mặt trời gay gắt như thế, một toà thành bức bách mà ngột ngạt đến vậy, nụ cười của anh tựa như là duy nhất – xóa bỏ màu sắc trong trong thế giới đen trắng thiện ác.
Tống Nhiễm không hề phòng bị, trái tim dường như bị một vật gì đó ấm áp mà có sức mạnh đụng phải, đụng tới mức chặt chẽ kín mít, trốn cũng trốn không nổi.
Nhưng cô muốn trốn chạy, muốn giả vờ không nhìn thấy, muốn quay người bước đi, nhưng tất cả bọn họ đều thấy cô rồi, nhao nhao vẫy tay: “Phóng viên Tống!”
Tống Nhiễm đành phải mỉm cười bước qua.
“Phóng viên Tống, trùng hợp vậy?” Lý Toản cười hỏi.
Tống Nhiễm cũng cười, tầm mắt lướt nhanh một vòng nhìn tất cả mọi người: “Ra ngoài đi dạo thôi.”
“Đi dạo mà đeo một túi nặng thế sao?” Lý Toản chỉ ra sau lưng cô nói.
Cô ngẩng đầu nghênh đón ánh nhìn của anh, mím môi: “Sợ vạn nhất cần tới thôi… Các anh sao lại ở đây?”
“Tuần tra tới chổ này. Nghỉ ngơi một chút.” Quân sĩ Giang Lâm nói, “Phóng viên Tống, tại sao mấy ngày nay không nhìn thấy cô, cô đi đâu vậy?”
“Có nhiệm vụ phỏng vấn khác,… Còn có rất nhiều bản thảo cần viết.”
“Thật không? Mấy ngày không gặp, đã nhớ cô lắm rồi đây này.” Giang Lâm cười đùa nói giỡn.
Tống Nhiễm bị chọc cho cười khúc khích: “Nói bậy nói bạ không à.”
“Thật mà.” Các vị quân sĩ trẻ tuổi đều ồ ồ lên, “Rảnh rỗi nhớ tới tìm chúng tôi chơi nhé.”
Lý Toản đứng một bên chậm rãi uống nước, không nói chuyện.
Nói được mấy câu, quân sĩ tập hợp lại, tiếp tục đi tuần tra.
Mọi người nhao nhao cùng Tống Nhiễm nói tạm biệt, Lý Toản lùi lại ở sau cùng, ngang qua bên người cô, chào một câu:
“Đi nhé.”
Anh đưa cho cô một chai nước chưa mở, Tống Nhiễm theo phản xạ có điều kiện nhận lấy, không kịp nói lời cảm ơn, anh đã sát bên người bước qua, lại quay đầu nhắn nhủ một câu: “Đừng chạy tới mấy chổ không quen thuộc đường.”
Tống Nhiễm cầm chai nước, “Ò” một tiếng.
Cô thực sự khát nước rồi, vặn mở nắp chai, uống vào bụng hơn phân nửa bình nước.
Quay đầu nhìn, Lý Toản còn chưa đi xa.
Anh mang theo một chai nước khoáng hướng về phía chùa, trước mặt một đứa bé ăn mày ngang qua, ngẩng đầu nói câu gì đó với anh. Thằng nhóc kia còn chưa cao tới bắp đùi anh.
Lý Toản dừng một chút, quay người hỏi nó cần cái gì.
Đứa trẻ đi chân đất, đầu tóc một đống như ổ gà, ăn mặc rách rưới, bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu, chỉ chỉ chai nước trong tay anh.
Lý Toản đem chai nước cho nó, liền bước đi.
Bước được mấy bước anh quay đầu lại nhìn, đứa trẻ đứng nguyên chổ cũ ra sức vặn vặn nắp chai.
Anh lại bước trở về, vặn nắp chai giúp nó.
Hai bàn tay nhỏ bé của nó cần chai nước, ngước đầu ừng ực ừng ực uống nước.
Tống Nhiễm từ trong máy quay ngước đầu lên, chỉ thấy bóng hìnnh Lý Toản bước xa dần.
Trong lòng cô yên tĩnh, quay người liền đi; bỗng nhiên một người đàn ông từ trước mặt cô lướt qua, thiếu chút nữa đâm sầm vào.
Cô bị doạ cho một trận, người đàn ông kia cũng không nói xin lỗi, ngược lại còn quay đầu hung hăng trừng mắt liếc cô một cái, gấp rút vội vã bước lên xe con đậu bên lề đường.
Tống Nhiễm bị ánh mắt kia doạ sợ, trực giác thấy bất thường.
Nhưng xe đã hướng bên kia chùa chạy đi. Cửa chùa có bậc thềm đá rất cao, còn có quân tuần tra Gia La thành của Đông Quốc. Nhưng… ngang còn hướng qua chùa lại bên kia đi, là chợ phiên lớn, toàn là người.
Tống Nhiễm sợ bản thân quá nhạy cảm, nhưng nếu như…
Cô nhìn chiếc xe kia đi xa, dưới tình thế cấp bách, bên đường hô lớn: “Cảnh quan Lý! Xe!”
Hết chương 14.