Cây Ô Liu Màu Trắng - Chương 53
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Cây Ô Liu Màu Trắng


Chương 53


Tống Nhiễm chạy về Đại học Tổng hợp, trong trường người đến kẻ đi, băng ca ra vào nườm nượp. Dãy giảng đường và lớp học tạm thời trở thành phòng phẫu thuật và phòng cấp cứu. Nhóm sinh viên đảm nhiệm vai trò y tá, chăm sóc cho người bị thương.

Không có thời gian chú ý đến họ, cô chạy băng băng về ký túc xá lấy khăn bông, mấy chai nước, mấy túi bánh mì và bánh bích quy, cộng thêm một quả táo mới mua mấy hôm trước, cho vào túi nylon sạch rồi vội vã xuống tầng.

Cô lái xe như bay, chạy thẳng đến khu Tây Bắc giao nhau với ngoại ô, không biết lúc này Lý Toản đã tỉnh chưa.

Mặt trời lên cao, ánh nắng vàng đỏ ấm áp soi rọi thành phố đã trải qua nhiều khổ nạn. Hai bên đường đều có binh lính nằm nghỉ ngơi, có người dân vất vả tìm kiếm người thân thất lạc trong chiến loạn, có người lau đi vết máu của người bị thương… Dù vậy, khuôn mặt người đang ngủ say vẫn an lành, khuôn mặt người đang cố gắng tìm kiếm vẫn dấy nên nét hy vọng. Chiến dịch Agri đã kết thúc, nhưng đất nước này còn lâu lắm mới chấm dứt chiến tranh.

Qua kính chiếu hậu, bình minh lan tỏa nơi chân trời phía Đông, toát lên vẻ rực rỡ huy hoàng.

Hồi đi học, giáo viên lịch sử đã nói, có thành phố là có sinh mệnh. Dù trải qua tai họa, cuối cùng vết thương cũng sẽ lành, vẫn sẽ xây dựng lại được.

Cô rời mắt, kiên định nhìn về phía trước.

***

Ngoại ô Tây Bắc thành phố Agri, cách pháo đài một kilomet rưỡi.

Nhóm tù binh phần tử khủng bố đã được chuyển cho quân chính phủ, tùy họ xử lý. Phân bộ lực lượng vũ trang Cook vẫn đang kiểm kê binh lực và trang bị. Cuộc đại chiến lần này tập trung mười mấy phân đội, công việc tiếp theo khá rắc rối.

Bùi Tiêu Nam và một bác sĩ không biên giới người Ý được cử đến đây chữa trị cho thương binh. Hai người lính bị trọng thương được đưa đến bệnh viện, số còn lại thương tích không nặng, có thể xử lý ngay tại chỗ.

Cho dù từng chứng kiến không ít cuộc chiến, Bùi Tiêu Nam vẫn phải thán phục thực lực của lính Cook. Nếu đổi thành quân đội bình thường, tình trạng thương vong hiện tại e rằng còn bi đát hơn nữa.

Lúc cô ấy băng bó xong cho nhóm thương binh thì trời đã sáng từ lúc nào.

Mặt trời treo cao, Bùi Tiêu Nam nhìn khắp một lượt nhưng không thấy Lý Toản đâu.

Cô ấy cố ý hỏi thăm, bảo rằng mình tìm một người châu Á. Quá nửa lính Cook là người da trắng và da đen, cực ít người châu Á, nhanh chóng có người biết cô ấy đang hỏi thăm Lý Toản, bèn chỉ phương hướng.

Bùi Tiêu Nam đi vòng ra sau Bộ Chỉ huy, thấy Lý Toản đang nằm ngủ trên đất giữa đống hoang tàn đổ nát. Ánh ban mai soi lên mặt anh, vậy mà anh vẫn ngủ ngon lành. Nét mặt an nhiên nhu hòa, không hiểu sao lại khiến người ta mềm lòng, khác xa với vẻ lạnh lùng xa cách như lúc tỉnh táo.

Bùi Tiêu Nam vặn nắp chai nước còn phân nửa, thấm ướt một miếng băng gạc rồi nhẹ chân đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, định lau đi vết máu và bùn đất trên mặt anh.

Nhưng đúng vào lúc tay cô ấy chạm vào anh, Lý Toản đột ngột mở mắt ra, đứng dậy rút súng, tức khắc lên cò, nhắm ngay vào trán Bùi Tiêu Nam.

Bùi Tiêu Nam giơ hai tay, mặt mày trắng bệch, sợ đến mức giọng mếu máo: “Lý Toản, là tôi…”

Lý Toản thoáng sửng sốt, nét hung tợn nơi ánh mắt thoáng chốc tan đi.

Bùi Tiêu Nam biết đó là phản xạ của anh nơi chiến trường, lại cười tươi rói, “Quả nhiên là quân nhân.”

Lý Toản khẽ nhíu mày không trả lời, bỏ súng xuống khóa chốt an toàn, nhét vào bao. Anh vô thức ngồi sang bên cạnh, giữ khoảng cách với cô ấy.

Bùi Tiêu Nam thấy được hành động này, nhưng không nghĩ ngợi nhiều.

Lý Toản còn chưa tỉnh hắn, chống khuỷu tay lên đầu gối, giơ tay che trán.

Bùi Tiêu Nam đưa băng gạc cho anh, “Lau mặt đi.”

Anh lắc đầu, “Không cần, về doanh trại rửa sau.”

“Anh có bị thương không?”

“Không.”

“Tôi thấy tay và mặt anh có chút trầy xước. Hay tôi xử lý giúp anh nhé?”

Anh ngẩng đầu, cười lịch sự, “Trong đội có quân y và dược phẩm cơ bản, tôi về rửa sạch vết thương rồi bôi thuốc là được.”

“À…” Bùi Tiêu Nam giấu đi vẻ hụt hẫng. Lúc Lý Toản đứng dậy, cổ tay rủ xuống, cô ấy nhìn thấy thứ gì đó, chỉ vào tay áo anh, “Ở đây dính gì này?” Nhưng còn chưa chạm vào thì anh đã rút tay lại, tay áo trượt lên, lộ ra sợi dây đỏ.

Lúc này Bùi Tiêu Nam mới nhìn thấy rõ, gượng cười ra vẻ thoải mái: “Người thân tặng hả?”

“Ừ. Bạn gái tặng.” Lý Toản thẳng thắn.

***

Mặt trời đã lên cao hơn, soi vào kính chắn gió làm Tống Nhiễm phải nheo mắt lại, cô kéo tấm chắn sáng xuống che đi. Ánh bình minh ở phía Đông đã tản hết, chỉ để lại vài vệt đỏ phớt.

Khi chạy đến ngoại ô Tây Bắc, cô không thấy bóng dáng một lính Cook nào cả.

Cô thử gọi cho Lý Toản, song điện thoại của anh tắt máy. Lang thang tìm một vòng trên đường, cô vẫn không thấy một bóng người nào.

Tống Nhiễm đỗ xe bên đường, tựa lưng vào ghế ngồi, thở hắt. Cô sắp kiệt sức, đã ba ngày thiếu ngủ, chắc hẳn Lý Toản cũng trở về doanh trại nghỉ ngơi rồi.

Cô quyết định quay về ngủ bù.

Trở về ký túc xá, rửa ráy sạch sẽ, cô kéo rèm cửa sổ rồi leo lên giường. Người đã mệt lả, cô thậm chí không cần uống thuốc ngủ mà vẫn nhanh chóng thiếp đi.

Tống Nhiễm ngủ một giấc từ sáng sớm cho đến chạng vạng thì bị loa phát thanh ngoài cửa sổ đánh thức. Trong radio, giọng người phát ngôn đại diện cho nước D vang dội, ngữ điệu nghiêm túc, xì xồ nói gì đó.

Tống Nhiễm không hiểu lắm, chỉ loáng thoáng biết vài từ như “thành phố Agri”, “miền Bắc”, “quân phản chính phủ”…

Xem giờ thấy không còn sớm, cô vội vàng sửa soạn, mang theo máy ảnh xuống dưới tòa nhà. Cô lo đội của Lý Toản đã rút quân đi đến miền Bắc.

Tống Nhiễm lái xe chạy ra ngoài, tiếng loa phóng thanh càng lớn hơn. Vừa đến cổng trường liền gặp ngay xe truyền thanh của chính phủ đang ồn ào tuyên truyền. Trên đường, có rất đông người đi theo xe truyền thanh, lớn tiếng reo hò.

Tống Nhiễm kéo một sinh viên đến, hỏi trên radio đang nói gì.

Sinh viên kia nhiệt tình phiên dịch cho cô: “Vào lúc mười lăm giờ ngày hai mươi lăm tháng Mười hai năm 201X, quân chính phủ đã hoàn toàn quét sạch quân phản chính phủ và tàn dư của tổ chức khủng bố. Trải qua cuộc chiến một năm năm tháng và hai mươi hai ngày, mười ba quận nội thành và ngoại ô thành phố Agri đã được chiếm lại toàn bộ.”

Tống Nhiễm cười rạng rỡ, cảm ơn sinh viên kia rồi lái xe đi. Vô số xe truyền thanh chạy khắp nơi trong nội thành tuyên truyền tin chiến thắng, phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập trong không khí hân hoan. Đường phố buổi sáng còn bao trùm trong vẻ mệt mỏi lúc này đã chật ních người đổ xô ra đường ăn mừng

Người lớn trẻ em, có nam có nữ, ô tô ấn còi, người đi đường hát ca, bất cứ thứ gì đang cầm trong tay như áo hay mũ đều được tung lên trời, vừa ném vừa hô: “Chúng ta chiến thắng rồi!”

Tống Nhiễm hiểu câu nói bằng tiếng nước D này.

Cô đi theo dòng người ùn ùn, lái xe đến quảng trường có bia kỷ niệm lịch sử, ôm máy ảnh xuống xe.

Ánh hoàng hôn bao phủ lên tấm bia kỷ niệm cao ngất, khu nhà cổ xung quanh rộng lớn và tang thương. Trên quảng trường, người đông nghìn nghịt, tuy người họ đầy cát bụi, song rốt cuộc bả vai đã được thả lỏng.

Trên đài tưởng niệm có một ban nhạc, lắc chuông kéo đàn đánh trống, cất giọng hát vang bài ca dao nổi tiếng nhất nước D. Khúc hát vừa xong, đám người hoan hô, đồng thanh hô to một từ đơn. Tống Nhiễm đoán là “Quốc ca”.

Giây lát sau, âm nhạc lại vang lên, diễn tấu khúc nhạc dạo của bài quốc ca. Giọng ca chính hướng về micro, trong nháy mắt tất cả người già, trẻ con, bất kể nam nữ ở quảng trường đều đồng thanh cất giọng hát.

Một cậu bé ngồi trên cổ bố mình, ra sức vỗ hai bàn tay nhỏ bé. Một đôi tình nhân ngồi bên bồn hoa, đang nâng mặt đối phương hôn tha thiết. Một người phụ nữ tựa vào ngực chồng, rưng rưng khẽ hát, còn chồng chị ấy thì đã sớm giàn giụa nước mắt. Một ông cụ chầm chậm mấp máy môi, trên khuôn mặt già nua nhăn nhúm, ánh mắt ươn ướt long lanh và rực rỡ ánh sáng.

Mấy người lính đứng ở góc quảng trường, mỉm cười nhìn mọi vật xung quanh. Còn những người dân đi ngang qua họ thì rối rít giơ tay bắt chước chào theo kiểu quân đội không hề tiêu chuẩn.

Tống Nhiễm nâng máy ảnh len lỏi qua đám người, môi nở nụ cười tủm tỉm, mãi đến khi trong màn hình xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Lý Toản cũng len lỏi trong đám đông, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Anh đã thay bộ quân trang, mặt mũi sạch sẽ gọn gàng, vết thương trên cổ và trán đều được bôi thuốc và dán băng cá nhân. Thỉnh thoảng có người chào và bắt tay anh, anh lịch sự cười đáp lại, ánh mắt tiếp tục tìm kiếm.

Anh đang đi tìm cô.

Tống Nhiễm lập tức ngẩng đầu nhìn lên, bóng người đan xen, che khuất bóng dáng anh.

“A Toản!”

Tiếng reo hò và hát ca của mọi người đã nhấn chìm giọng nói của cô.

“A Toản!”

Cô nhảy lên, gạt đám người ra, chạy về phía anh. Một nhóm đàn ông nước D cao lớn chặn ngay trước mặt, cô không thấy được anh, sốt ruột đến mức vừa nhảy lên nhìn vừa chen chúc chui qua đám đông.

Ánh mắt thoáng thấy anh đang đi ra khỏi quảng trường.

Đám đông không ngừng kéo nhau vào bên trong, Tống Nhiễm như chú cá bơi ngược dòng, tận dụng hết khả năng nhìn chăm chăm vào dáng người mặc quân phục ngụy trang kia. Trong dòng nước xiết, anh là một chú cá khác bơi cùng hướng với cô.

Vất vả lắm cô mới gạt đám đông chạy được ra ngoài, thấy Lý Toản sải chân bước lên motor, nhanh chóng phóng đi.

Tống Nhiễm chui nhanh vào xe mình, tức tốc khởi động.

Người trên đường chật như nêm, thi nhau đánh trống, lắc chuông, thổi kèn nhựa. Họ huơ quốc kỳ, hát quốc ca, giấy trắng bay ngợp trời.

Tống Nhiễm ấn còi xe nhưng vô ích, cứ thế nhích từng chút khó khăn đi ngược dòng người. Mấy chàng trai, cô gái trẻ nước D nhảy lên đầu xe cô, cười hớn hở vẫy cờ với cô, “Xuống xe chơi với bọn em nào!”

Cô cười khổ, cau chặt mày, cố hết sức cho ô tô di chuyển.

Phía trước, chiếc motor và Lý Toản càng lúc càng xa.

Khó khăn lắm mới lách tới một con phố bớt tắc nghẽn, cô tăng tốc, ấn còi inh ỏi, nhưng không ăn thua. Tất cả xe trên đường đều đang ấn còi ăn mừng, tiếng còi xe lanh lảnh dậy trời. Họ cho rằng cô cũng ăn mừng như họ, còn vui vẻ gào lên với cô: “Cố lên!”

Tống Nhiễm dở khóc dở cười, trán túa mồ hôi. Xe của Lý Toản ngày càng xa, rẽ qua khúc cua rồi khuất dạng.

Tống Nhiễm thảng thốt, bỗng nhớ ra đó là hướng chạy đến trường Đại học Tổng hợp. Cô giẫm chân ga hết cỡ, mặc kệ đuôi xe chao đảo, chạy thẳng về trường.

Xe cô dừng trước cổng ký túc xá, chiếc motor của Lý Toản cũng đang đỗ trên bãi đất trống.

Tim Tống Nhiễm đập như muốn nổ tung trong lồng ngực, cô đóng sầm cửa xe, chạy nhanh vào tòa nhà, sải bước xông lên cầu thang, lao vụt đến hành lang…

Trong ánh sáng mờ tối, Lý Toản khẽ cúi đầu, đút tay vào túi đứng chờ ngay cửa phòng cô, nghe thấy tiếng bước chân liền ngước mắt nhìn sang.

Anh vốn đang trầm lặng, vừa thấy cô liền nhoẻn miệng cười. Đang định nói gì đó, Tống Nhiễm lại dang tay chạy về phía anh. Anh thoáng kinh ngạc, cũng dang rộng cánh tay đón lấy cô theo phản xạ. Cô nhào vào lòng anh, hai người ôm chầm lấy nhau.

Tống Nhiễm ôm cổ anh, như thể dùng hết sức lực toàn thân. Người cô đang run rẩy, tuy nhiên không phải vì sợ, mà là vì cõi lòng quá đỗi kích động, là tìm được thứ đã đánh mất, là mãnh liệt khó dằn. Gò má cô vùi sâu vào hõm cổ anh, hít mạnh hương vị nam tính cực kỳ quen thuộc từ anh. Thân thể cô run bần bật không sao kiểm soát, lồng ngực râm ran.

Giờ phút này, chỉ có vòng tay ôm lấy gắt gao như gông cùm xiềng xích mới có thể miêu tả được nỗi quyến luyến và nhớ nhung sâu sắc từ tận đáy lòng cô. Cô yêu anh, yêu anh vô vàn!

Lý Toả”n cũng siết lấy eo Tống Nhiễm, cánh tay căng chặt như thể bẻ gãy người cô. Vòng ôm gần như đau đớn là minh chứng cho tình yêu sâu sắc nơi anh. Cô gái trong lòng mềm mại và ấm áp. Mái tóc cô đen nhánh mượt mà, khuôn mặt cô thuần khiết dịu dàng.

Anh cúi đầu vùi mặt vào cổ cô, cảm nhận nhịp tim rộn rã nơi lồng ngực cô, nóng hổi và sống động. Dường như anh cũng nghe thấy nhịp đập nơi con tim mình, cuồng loạn và rạo rực. Cơ thể không bao giờ biết nói dối, nỗi nhớ nhung bị đè nén suốt mấy tháng qua như lũ lụt tuôn trào ào ạt.

Cô lần mò đẩy cửa ra, anh ôm cô vào phòng, đóng sầm cửa lại, áp cô vào vách tường.

Tống Nhiễm cảm nhận được một ngọn lửa đang thiêu đốt nơi bụng dưới, vùn vụt bốc cao, lan khắp toàn thân.

Anh cúi đầu tìm đến môi cô một cách tự nhiên, cánh môi mơn trớn vương vấn, giọng khản đặc: “Anh đã chạy khắp thành phố tìm em rất lâu.”

“Em cũng tìm anh mãi.” Tống Nhiễm đón nhận nụ hôn của anh, bất chợt cảm thấy nhiệt độ trong phòng tăng cao đến không thở nổi.

Gió luồn vào từ cánh cửa sổ rộng mở, xua đi không khí nóng nực. Ngực cô lấm tấm mồ hôi.

Hơi thở của cô dần rối loạn, ánh mắt cũng mờ sương, chỉ thấy được mắt anh tối đen, hừng hực nhìn xoáy sâu vào mắt cô. Đáy mắt lộ ra những ham muốn nguyên thủy nhất.

Tình yêu của anh dành cho cô trước sau như một, thậm chí còn nồng cháy hơn.

Anh từng nghe lời cô, không liên lạc với cô nữa, chỉ vì nhìn thấy đồng đội chết thảm trên chiến trường. Thế nhưng giờ phút này, anh vô cùng quả quyết và chắc chắn, cô đã đến bên anh, dù ngày mai có chết thì hôm nay anh cũng sẽ không rời xa cô.

Hai má Tống Nhiễm đỏ bừng, hít thở một cách khó khăn trong lòng anh.

Tất cả bỗng nhiên đều không còn quan trọng. Cô từng nhạy cảm rối rắm, hơn ba tháng qua rốt cuộc đã có điều gì thay đổi? Vậy mà cho đến khoảnh khắc này, cô mới phát hiện không có gì thay đổi cả, có chăng chỉ là càng sâu đậm hơn. Tình yêu và sự lệ thuộc khắc cốt ghi tâm tràn đầy trong lồng ngực, sôi sục muốn tuôn trào, chỉ có những cái ôm, những nụ hôn và da thịt quấn quít bất tận mới có thể xoa dịu.

Mọi việc đều không cần phải nói bằng lời. Xin lỗi, trách móc, lo lắng, yêu thương, tất cả đều trở nên không cần thiết, kể cả chuyện bệnh tình của cô cũng chẳng còn quan trọng. Quan hệ của họ không đến mức ngay cả một căn bệnh trầm cảm cũng không bao dung được.

Cô bị anh hôn đến mức đầu óc mờ mịt, tinh thần mụ mị, chỉ nghe được tiếng khóa kim loại rơi xuống đất, vải vóc lướt qua, chân cô lạnh ngắt.

Anh khẽ khuỵu gối xuống rồi thẳng người dậy, mạnh mẽ lên xuống từng đợt.

“Aaa!” Cô kiễng chân ngẩng đầu, run run không thôi giữa khe hở của anh và vách tường.

Anh ngậm lấy môi cô, hôn mút, khuấy đảo.

Người cô từ trên xuống dưới đều bị anh lấp kín không có lấy một khe hở, suýt chảy thành nước.

“A Toản…”

Ngón tay mảnh khảnh của cô níu chặt quân trang của anh, cõi lòng được lấp đầy đến mức gần như muốn chảy tràn. Chỉ có anh mới cho cô cảm giác an toàn và gắn bó.

Cô vẫn thích anh thế đấy, còn thích hơn cả trước kia. Lúc này đây, nỗi vui sướng trong lòng còn hơn trước kia bội phần, gần như khiến cô không chịu nổi nữa, sắp sửa lịm đi.

Cô ôm cổ anh, nồng nhiệt hôn anh, hít lấy hơi thở của anh, gần như tham lam không muốn bỏ sót một thứ nào.

Mãi cho đến khi ánh chiều ngả về phía Tây, anh áp cô xuống giường, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt long lanh đê mê của cô. Bờ môi anh lướt qua sống mũi, gò má, vành tai, cứ thế hít hà như con vật nhỏ đang vờn giỡn và thưởng thức chút dư vị trên cơ thể cô, là quyến luyến, cũng là kiểu đánh dấu lãnh thổ nguyên thủy nhất.

“Nhiễm Nhiễm.”

“Ừ?”

“Khi ấy là em sao?”

“Ừm.”

“Anh biết ngay không phải mơ mà.”

Lúc đó, anh kiệt sức chìm vào cơn mơ, cảm giác được ngón tay em đang mơn trớn. Hãy tha thứ cho anh vì đã mệt nhoài, cố gắng đấu tranh nhưng vẫn không tỉnh lại được, chỉ đành nhẹ nhàng cọ vào tay em, đáp lại em trong mơ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN