Bàn Sơn - Chương 47: Không bằng chó lợn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Bàn Sơn


Chương 47: Không bằng chó lợn


Chương 47: Không bằng chó lợn. (1)

Ngay cả Thanh Mặc cũng thất thần thở dài:
– Những việc này quá lớn!
Bất kỳ ai đều có thể nghĩ đến, nếu như chân tướng của những vụ án này quả thực như lời nói của Đông Ly tiên sinh, vậy hậu quả sẽ như thế nào!?

Lương Tân đưa tay lên áo lau mồ hôi lạnh nơi lòng bàn tay, một khi chân tướng của những vụ án này bị vạch trần, giữa các môn phái lớn phút chốc gia tăng vô số thù hận không thể nào hóa giải được.

Những thù hận này từ Ngũ đại tam thô, Nhất tuyến thiên đến Cửu cửu quy nhất, rồi đến những môn tông nhỏ phía dưới, tất cả đều bị kéo vào. Đông Ly tiên sinh không quan tâm đến tông phái, không quan tâm đến tu vi, lôi kéo một lượng lớn tu sĩ đến Đồng Xuyên chỉ vì mượn miệng lưỡi bọn họ truyền sự việc của ngày hôm nay vào tu chân giới.

Nói cho cùng, lao nhân bày ra ván cờ này cũng không có gì làm kỳ lạ, nhưng chặt chẽ ứng với câu: Muốn ngừng mà không được!

Tu sĩ đang có mặt ở đây đều hiểu rõ ông ta muốn tu chân đạo tự giết lẫn nhau, nhưng liệu có kẻ nào không động tâm với lời nói của ông ta không?

Khổ chủ nhất định phải báo thù mà hung thủ vì bảo vệ tánh mạng nói không chừng sẽ ‘tiên thủ hạ vi cường’.

Lần này quả thực là buổi luận đàm dài, bốn mươi lăm vụ huyền án trong giới tu chân dĩ nhiên bị ông ta điều tra ra hung thủ, mà đám tu sĩ ở phía giằng co đối nghịch với ông ta sớm đã trợ mắt há hốc miệng, mỗi một vụ huyền án mà Đông Ly tiên sinh nói ra đều đã từng gây ra một trận sóng to gió lớn, không biết đã bao nhiêu tu sĩ từng tỉ mỉ điều tra nhưng cuối cùng vẫn không thể phá án. Cho dù Đông Ly tiên sinh thủ đoạn thông thiên nhưng chỉ bằng sức lực của một mình ông ta muốn điều tra ra chân tướng của những vụ án này căn bản là chuyện không có khả năng.

Đông Ly tiên sinh nói xong hết tất cả các vụ án, lại suy nghĩ một hồi sau khi đã chắc chắn không còn sơ sót gì nữa mới nhẹ nhàng ho khan một tiếng:
– Các vị nếu đã nghe kỹ, nhớ kỹ những việc này vậy lão hủ sẽ hỏi một câu,
Lão quái vật bật cười ha ha:
– Ta nói tu chân đạo sắp đại họa lâm đầu có được tính là chuẩn xác không?

Câu này căn bản là vô nghĩa, tu chân giới thái bình hơn bốn trăm năm thêm vào đó phong trào tu chân của trung thổ rất mạnh, cho dù môn tông nhỏ cũng có tám trăm đến một ngàn người. Mà giữa các môn phái cũng có thân sơ, hảo hữu, cừu ác, bốn mươi lăm kiện hung án này một khi dấy lên cừu hận rất nhanh sẽ khiến cho rất nhiều thế lực đánh nhau, đến lúc đó, nếu như tám đại môn phái không ra tay đàn áp, tu chân giới sẽ xảy ra tình trạng ‘chư hầu loạn thế’.

Nhưng bản thân tám môn phái lớn cũng bị những vụ án này kéo vào. . .

Lang Gia nhìn Lương Tân bĩu mỗi, tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng thần sắc lại ẩn dấu không được vẻ tươi cười:
– Lão nhân này quả thực quá độc ác rồi.

Mà Đông Ly tiên sinh dường như cảm thấy sự việc mình nói còn chưa đủ sức nặng, lại ha ha cười nói:
– Các vị, bây giờ các ngươi thân nơi hiểm địa, đại nạn lâm đầu, muốn sống sót nhìn thấy mặt trời ngày mai sợ rằng không dễ dàng đâu.

Khúc Thanh Mặc nấp sau cánh cửa nghe xong hít sâu một luồng khí lạnh, quay sang hỏi Lương Tân:
– Lão nhân muốn đại khai sát giới? Giết sạch đám tu sĩ này?

Lương Tân lắc đầu cười mắng:
– Nói bậy! Đông Ly tiên sinh nếu giết sạch những tu sĩ này, vậy mới thật sự điên rồi. Ông ta kéo đám tu sĩ tới nghe giảng là vì muốn truyền đi chân tướng của những vụ huyền án này, khiến cho tu chân giới tự tàn sát lẫn nhau.

Lúc này Đông Ly tiên sinh thấp giọng nói với thằng ngốc Thập Nhất vài câu, thằng ngốc Thập Nhất gật gật đầu, đột nhiên nhảy xuống khỏi đài cao, nhanh tựa như một trận cuồng phong xông vào cửa hàng quan bài Bất Chu hàng xóm bên trái Nhật Sàm.

Trang Bất Chu và Tống Cung Cẩn từ sáng sớm đã chạy sang Nhật Sàm ăn cháo, bây giờ đang ở ngay sau lưng Lương Tân. Lúc này nhìn thấy sát tinh ‘đóng đinh’ người không chớp mắt nhảy vào quán của mình, Trang Bất Chu ngoài ý muốn kinh hô một tiếng.

Bất chợt, có tiếng kêu giận dữ của nữ nhân xen lẫn tiếng kêu quái dị của thằng ngốc từ trong cửa hàng quan tài phóng lên cao; đồng thời kim quang chói mắt xuyên qua cửa lớn, cửa sổ, mái ngói bắn thẳng lên trời, giống như có một mặt trời khác đang chậm rãi mọc lên trong cửa hàng quan tài; còn vang lên cả âm thanh chiến đấu. . .

Ngũ đạo: Giám Hỏa đạo tông, Thừa Thiên đạo tông, Vinh Khô đạo tông, Lưu Liên đạo tông, Chỉ Tịch đạo tông.

Tam tục: Kim Ngọc đường, Ly Nhân cốc, Tá Giáp sơn thành.

Bát đại thiên môn cao cao tại thượng, địa vị không thể lay động, sau trận quyết chiến chính tà tám môn tông này phái ra một vị đệ tử , cộng đồng tạo thành ‘Nhất tuyến thiên’ trưởng lão hội, làm đại biểu cho bọn họ ở tu chân giới. Mà Ngũ đạo Tam tục bản thân ẩn độn núi sâu, không hề giao lưu với các tu sĩ khác.

Cố Toái đúng là một thành viên của Nhất Tuyến Thiên, nàng là đại biểu của Kim Ngọc đường, tu vi Huyền Cơ cảnh đại thành, chỉ kém một bước là đột phá Tiêu Diêu cảnh trở thành lục bộ tu sĩ. Trong lòng nàng âm thầm tính toán, thêm mười năm nữa, nhiều nhất là mười lăm năm lập tức có thể đột phá, đến lúc đó Kim Ngọc đường sẽ gọi nàng trở về. . .

Hơn một tháng trước Đồng Xuyên xuất hiện một tên sát thủ vô danh, không phận biệt phải trái trắng đen chỉ cần nhìn thấy tu sĩ là giết chết. Nhất Tuyến Thiên vốn là tai mắt của Ngũ đại Tam thô ở nhân gian, đối với loại chuyện như vậy tất nhiên sẽ không chậm trễ, Cố Toái lập tức chạy vội đến Đồng Xuyên.

Cố Toái tu vi không kém, về mặt tâm tư càng có điểm hơn người, nếu không sẽ không được Kim Ngọc đường phái vào trong Nhất Tuyến Thiên. Sau khi vào Đồng Xuyên phủ nàng không hề nóng vội ra tay, thậm chí tu sĩ ở Đồng Xuyên không một ai hai biết nàng đã đến, từ đầu đến cuối âm thầm ẩn nấp trong tối, giám thị nhất cử nhất động của Đông Ly tiên sinh.

Mãi đến không lâu trước, Đông Ly tiên sinh một lời công bố bốn mươi lăm vụ huyền án trên tu chân đạo Cố Toái mới giật mình kinh hãi. Nàng chỉ biết nội tình của ba vụ tử án, Đông Ly đều nói không sai lệch lấy một ly!

Sự việc mà Đông Ly tiên sinh giảng ngày hôm nay, chỉ cần truyền ra ngoài, tu chân đạo tất nhiên sẽ dấy lên một phen chiến loạn, đây là điều mà bát đại thiên môn thân trên ‘đỉnh tháp’ không cho phép.

Tu chân đạo hiện tại không thể loạn!

Cố Toái lật tay từ trong lòng ngực lấy ra ba chiếc chuông hình dạng giống nhau nhưng màu sắc khác nhau: Màu đỏ, màu đen, màu trắng.

Ba chiếc chuông là phương thức liên lạc giữa Nhất Tuyến Thiên và bát đại môn tông trong trường hợp khẩn cấp.

Chuông đỏ: Bản nhân gặp nạn, mau chóng phái cao thủ.

Chuông đen: Tình thế hiểm ác, trong chu vi ngàn dặm có đệ tử chi viện.

Chuông trắng: Đại họa đã xuất, đồ diệt nơi này, chó gà không tha!

Cố Toái đầu tiên lấy ra chuông màu đen, nhưng sau một hồi do dự cuối cùng cắn răng lấy ra chiếc chuông màu trắng, dùng lực vô thanh vô tức bóp nát! Nàng lựa chọn đồ thành, mặc kệ Đông Ly tiên sinh rốt cuộc đã dùng biện pháp gì tra ra những tử án này, hôm nay chỉ cần là người tiếp xúc với lão, nghe lão giảng bài thì một tên cũng không thể sống.

Trên tu chân đạo môn phái đông đúc, lại trải qua vài trăm năm nghỉ ngơi lấy sức, cho dù là một môn phái nhỏ có tám trăm đến một ngàn đệ tử cũng không lấy làm lạ, vì đại đạo an xương, tiêu diệt mấy trăm danh tu sĩ trước mắt này cũng không tính là gì. . . Còn về phàm nhân trong Đồng Xuyên phủ, Cố Toái căn bản là chưa từng để ở trong lòng.

Chương 47: Không bằng chó lợn. (2)

Sau khi bóp vỡ chuông trắng, ánh mắt của Cố Toái khi xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài đã đổi thành một loại nhìn người chết, chuông trắng truyền tin, chó gà không tha!

Nhưng đúng vào lúc Cố Toái vừa đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nơi này, thằng ngốc dùng tay đập người như đóng đinh kia, đột nhiên lao vào. . . Mãi đến lúc này Cố Toái mới hiểu được, Đông Ly tiên sinh sớm đã biết mình ẩn nấp nơi này, tất cả những việc mình làm đều rơi vào trong mắt đối phương!

Cố Toái nghĩ không ra, vì sao Đông Ly tiên sinh lại phải đợi mình truyền ra tin đồ sát toàn thành mới động thủ bắt mình? Chẳng lẽ . . . Đến lúc nàng bị thằng ngốc đâm nát ngực Cố Toái rốt cuộc giật mình hiểu ra:

Đông Ly làm như vậy là bởi vì nắm chắc đối phó được với thần thông đồ thành do Ngũ đại Tam thô phát động! Mà sau cùng đám tu sĩ này sau khi chạy thoát khỏi Đồng Xuyên, tin tức truyền đi không chỉ chân tướng của bốn mươi lắm vụ huyền án kia, mà còn thêm một tin tức nữa: Bát đại thiên môn vì che dấu chân tướng mà không tiếc tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành nhằm bịt miệng!

Từ đó về sau thanh danh của bát đại thiên môn xuống dốc không phanh, trăm ngàn môn phái sẽ không tiếp tục thật lòng nương tựa vào nữa!

Chỉ là, Đông Ly dựa vào điều gì mà cho rằng bản thân có thể ngăn đỡ được đại thần thông hủy thiên diệt địa kia? Ông ta dựa vào điều gì?

. . .

Một lát sau, thằng ngốc vai trái vác rương gỗ, tay phải cắp một nữ nhân béo tròn, từ cửa hàng quan tài bước nhanh ra ngoài.

Nữ nhân mập mạp này trên dưới toàn thân trang sức vàng bạc lấp lánh, quần áo đẹp đẽ nhìn vào khí độ bất phàm. Nhưng nơi khóe miệng từng dòng máu tươi không ngừng tuôn ra, thân thể run rẩy, đã trọng thương mạng cũng không còn được bao lâu nữa, nhưng nhìn chằm chằm vào Đông Ly dùng toàn bộ sức lực toàn thân, ô ô hét lên:
– Lão tặc, lão dựa vào cái gì?

Ông chủ của cửa hàng quan tài Trang Bất Chu lắc đầu quầy quậy đến nỗi như cái đầu như muốn văng ra khỏi cổ luôn, miệng không ngừng lặp đi lặp lại:
– Nữ nhân này tôi không quen biết, tôi không biết cô ta ẩn nấp ở trong cửa hàng. . .

Lang Gia hình như ai cũng nhận ra được, ngay lập tức nói ra thân phận của Cố Toái cho Lương Tân biết, mà Lương Tân sau khi suy nghĩ lắp ghép thông tin cũng đưa ra một nghi vấn giống hệt Cố Toái: Đông Ly tiên sinh, ngài dựa vào điều gì?

Lương Tân có thể nghĩ ra chuyện này, tu trong đám tu sĩ đang có mặt ở đây cũng có không ít người có thể nghĩ tới. Điểm nghi vấn của Lương Tân cũng đồng dạng là nghi vấn của những tu sĩ này.

Đông Ly tiên sinh trí lớn tài cao, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ông ta, nhìn đám tu sĩ mỉm cười nói:
– Đây là cấp bậc, mỗi một cấp bậc đều có ánh mắt của riêng mình; phàm nhân không để sinh mạng con kiến vào trong mắt, đám tu sĩ các ngươi không để sự sống chết của phàm nhân vào trong lòng, mà Ngũ đạo Tam tục càng cao cao tại thượng hơn so với các ngươi, tự nhiên cũng sẽ không trân quý tính mạng của các ngươi rồi. Bốn mươi lăm vụ huyền án ta vừa nói khi nãy các ngươi đã nghe vào tai ghi tạc trong lòng, bọn chúng sẽ không thể cho các ngươi tiếp tục sống. Đến bây giờ ta mới giết mụ đàn bà này chính là vì muốn để cho các ngươi nhìn thấy, Ngũ đại Tam tục mà các ngươi cung kính như thần minh kia, khi giết các ngươi ngay cả mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Nói xong, Đông Ly đưa tay chỉ lên trời, như nằm trong dự đoán cười nói:
– Đến rồi, rất nhanh!

Một đoàn tà vân màu đỏ như lửa từ cuối chân trời nhanh chóng lao về phía Đồng Xuyên thành. Chỉ trong chớp mắt Lương Tân đã có thể nhìn thấy rõ ràng, hỏa vân trên bầu trời do vô số đầu quái điểu màu đỏ thân dài khoảng một trượng tổ hợp mà thành!

Móng vuốt sắc bén, mỏ nhọn, bộ lông đỏ rực như lửa!

Quái điểu phi đến bầu trời trên thành Đồng Xuyên, xoay tròn một vòng sau đó đột nhiên phát ra một trận tiếng kêu sắc nhọn chói tai, tiếp đó hai cánh chợt thu lại giống như một trận cầu lửa diệt thế phủ xuống con phố Thiết Hài.

Đám tu sĩ sắc mặt tái nhợt hết cả, có vài kẻ tâm chí yếu ớt đã nhịn không được mà run rẩy gào thét:
– Giám Hỏa đạo tông, Ly Ly Tường Vũ sát trận!

Đông Ly tiên sinh lại khôi phục lại trạng thái cuồng ngạo, tiếng kêu sắc nhọn đầu trời nhưng vẫn không thể nào át được tiếng cười cuồng ngạo của ông ta, tay áo vung lên, lớn tiếng quát:
– Trận này để ta tới đánh!
Ngay lập tức hai tay kết ấn, kết ấn xong há miệng quát lớn:
– Băng Duệ Đấu!

Vừa dứt lời, không khí đột nhiên dao động mãnh liệt, một tảng băng cực lớn hơn trăm trượng hiện ra lơ lửng giữa không trung, từ dưới đi lên nghênh đón trận thế của Tà Thiêu hỏa điểu! Trên đổ lửa, dưới băng đông kết, hai cỗ lực lượng va chạm vào nhau lập tức phát ra một loạt tiếng nổ kinh thiên động địa! Mà lúc này cho dù là tu sĩ trấn tĩnh nhất cũng nhịn không được mà phát ra tiếng gầm khàn khàn, chỉ bằng vào một đạo thần thông băng chùy này thôi, tu vi của Đông Ly tiên sinh vừng vàng đặt chân ở lục bộ, trong Tiêu Diêu cảnh.

Thi thể của hỏa điểu mang theo huyết dịch nóng bỏng từ trên không trung rào rào đổ xuống, đám tu sĩ hoặc khởi động pháp bảo hoặc thúc dục thần thông, liều mạng đón đỡ một trận mưa lửa.

Tu sĩ dám đến Đồng Xuyên điều tra án tu vi đại đa số không thấp, trong đó không thiếu tu sĩ Huyền Cơ cảnh ngũ bộ đại thành. Giữa các cấp bậc càng lên cao sự khác biệt càng lớn, lực lượng của lục bộ tu sĩ so với ngũ bộ một bên là trời một bên là đất, nếu như Đông Ly tiên sinh không ra tay, tu sĩ đang có mặt tại đây tuyệt đối không thoát khỏi đạo Ly Ly Tường Vũ sát trận này.

Một trận này lấy băng chống hỏa khó phân cao thấp, mà phía cuối chân trời sấm gió lại nổi lên cuồn cuộn, một khối nguyên thạch cực lớn không kém Đồng Xuyên phủ ầm ầm lao về phía đường phố Thiết Hài.

Tất cả tu sĩ trên mặt lộ vẻ sợ hãi, Thanh Sơn áp đỉnh sát trận của Thừa Thiên đạo tông!

Đông Ly tiên sinh dốc hết toàn bộ sức lực chống lại hỏa điểu đầy trời, sắc mặt sớm đã tái nhợt, mắt thấy cự thạch ập tới miệng quát lớn một tiếng:
– Thập Nhất!

Thằng ngốc giọng ồm ồm đáp một tiếng, tiện tay vứt Cố Toái đã bị hắn bóp chết ra ngoài, nhưng vẫn như trước vác rương gỗ trên vai trái, đồng dạng dấy lên một trận sấm gió ầm ầm lao về phía cự thạch ở giữa không trung! Chỉ nghe một tiếng ầm cực lớn, thằng ngốc Thập Nhất dĩ nhiên dùng thân thể huyết nhục mạnh mẽ đâm nát cực thạch cực lớn có thể so với một tòa thành trì!

Cự thạch bị đâm nát thành ngàn vạn mảnh vụn, bụi đất phủ kín bầu trời. Thằng ngốc cũng rơi xuống đất, lồng ngực phập phồng, oa một tiếng phun ra ba ngụm máu liên tiếp, nặng nề ngã xuống, rương gỗ trên vai vẫn hoàn hảo không chút tổn hao, bị hắn ôm chặt trên vai như trước.

Lương Tân nhìn thấy màn đấu pháp này hoàn toàn kinh sợ ngây người. Mà đám tu sĩ còn chưa kịp thở ra lấy một hơi, tiếng kim loại va vào nhau leng keng lại một lần nữa vang vọng khắp trời đất, kiếm long do ngàn vạn phi kiếm hội tụ mà thành đang rít gào nhắm thẳng về phía con phố Thiết Hài!

Kim Ngọc đường, Vạn Kiếm Triều Tông sát trận.

Lúc này ngay cả những tu sĩ có đạo tâm kiên định nhất cũng nhịn không được mà há miệng mắng to: Ngũ đại Tam thô không bằng chó lợn! Mà đệ tử tu vi thấp từ tứ bộ trở xuống đã nước mắt đầm đìa, khóc lóc ầm ĩ! Bọn họ không sợ chết, mà là hoàn toàn bị sát trận của bát đại thiên môn liên tiếp triệu hoán tới dọa cho sợ bể mật, sợ đến thất thần, sợ đến mất hồn vía.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN