Nhưng dù là giả hắn cũng nhận.
Hắn cần quyền thế để làm gì? Muốn ngôi vị Hoàng đế để làm gì? Còn không phải là để không cần kiêng dè ai, muốn gì làm đó, đứng trên đỉnh quan sát chúng sinh hay sao.
Hắn có thiên hạ trong tay, đương nhiên Hi Trì là của hắn, nhất định phải là của hắn.
Chiếc lồng vàng dát ngọc này chỉ là một cái lồng nhỏ, giang sơn này mới là nhà giam lớn nhất của hắn, Hi Trì đi đến đâu cũng không trốn thoát.1
Tất nhiên Hi Trì không biết trong lúc đối diện với mình Chung Diệp có nhiều ý nghĩ như vậy, cảm tình y luôn thuần túy, trong sạch như nước, cũng mang độ ấm của nước.
Chung Diệp lại nhiệt tình như lửa, ngọn lửa lan đến đâu nuốt chửng mọi vật đến đó, thiêu đốt người ta thành tro bụi.1
Sáng hôm sau vốn phải thượng triều, Chung Diệp lại không đi, đây là lần đầu tiên từ ngày đăng cơ đến nay hắn không tảo triều.3
Không phải do hắn lười, chỉ đơn thuần không muốn đi.
Hi Trì đang ngủ bên cạnh, Chung Diệp vẫn luôn mở mắt ngắm nhìn khuôn mặt y, mỹ nhân say giấc đẹp như bức họa. Nhìn một lúc, Chung Diệp lại sinh ra ý niệm ăn Hi Trì vào bụng.2
Điều này không liên quan đến dục v0ng thân thể, mà là h4m muốn sâu trong lòng hắn. Nhu cầu nhục duc chỉ là nhất thời, tâm bệnh lại là vĩnh cửu.
Hi Trì cảm giác đầu ngón tay nhói đau, tỉnh lại đã thấy Chung Diệp đang cắn ngón tay mình, sắc mặt y mỏi mệt, mang theo cơn buồn ngủ chưa dứt: “Nghĩa huynh, bây giờ là giờ nào rồi?”
“Trời sáng rồi.” Chung Diệp tiếp tục cắn ngón tay y, “Sao đệ không ngủ tiếp?”
“Vừa tỉnh đã trêu cợt ta, làm sao ta ngủ được nữa.” Hi Trì nhắm mắt, “Nghĩa huynh tốt, cầu xin huynh buông tay ta ra đi, để ta ngủ thêm hai khắc.”
Chung Diệp hôn lên đầu ngón tay, khẽ cười một tiếng: “Đệ lười quá, còn lười hơn cả tiểu li miêu nuôi trong cung.”
Đầu ngón tay Hi Trì bị cắn cho sưng đỏ, cơn buồn ngủ chậm rãi biến mất: “Hôm nay không có buổi triều sớm sao? Ta nhớ rõ hôm nay phải lên triều mà?”
“Đúng là có.” Đôi mắt phượng của Chung Diệp nhìn Hi Trì, “Trẫm ngắm đệ quá say mê, quên mất phải thượng triều.”
Hi Trì nói: “Thiên tử không tảo triều, chẳng phải ta thành yêu nhân họa quốc rồi?”
Chung Diệp vươn dài tay ôm Hi Trì vào lòng: “Cứ đến gây họa cho trẫm đi.”
Hi Trì dựa vào bờ ngực kiên cố của Chung Diệp chợp mắt một lát.
Chung Diệp nhấc hai lọn tóc của hai người buộc vào nhau, Hi Trì lại phát hiện ra chỗ không đúng: “Nghĩa huynh, huynh đang làm gì thế? Thắt tóc vào nhau khó gỡ ra lắm.”
Chung Diệp cười như không cười: “Vi huynh muốn vĩnh viễn cột Tiểu Hi ở bên người.”
Hi Trì chớp chớp mắt, bây giờ y mới đột nhiên phát giác nghĩa huynh hình như hơi nguy hiểm.
Nam nhân nguy hiểm nhưng tuấn mỹ, tóc đen như mực tán trên gối đầu, đôi mắt phượng hẹp dài sâu không thấy đáy, môi mỏng mang theo nét cười như có như không nói với y: “Chúng ta đính ước rồi.”
Hi Trì là người sợ nguy hiểm sao?
Y vốn không sợ hãi điều gì, cứ tùy tâm sở dục thuận theo tự nhiên là được rồi.
Ở phương diện tình cảm Hi Trì cũng không đặc biệt nhiệt tình, y muốn mọi thứ chậm rãi tăng nhiệt, tình cảm giữa hai bên phải từ từ bồi dưỡng. Từ nắm tay đến ôm, rồi đến hôn môi, phải đi dần từng bước.
Y vẫn chưa suy nghĩ kỹ về hiện tại và tương lai, không thể tùy tiện làm nhiều chuyện hơn nữa.
Chung Diệp là một quân vương thủ đoạn nguy hiểm, Hi Trì ngưỡng mộ thưởng thức Chung Diệp.
Hai người không phát sinh quan hệ trên giường, Chung Diệp thấy được thì dừng, tạm thời chưa có tính toán chiếm đoạt Hi Trì. Đến xuân cung đồ y còn chưa từng xem qua, càng đừng nói đến tranh vẽ giữa hai nam nhân, cho nên trước mắt Hi Trì chưa nghĩ đến bước tiếp theo.
Xuân ý trong Kim Hoa Điện đã tan, Chung Diệp ôm ấp Hi Trì dung mạo vô song trong lòng, tóc hai người quấn lại bên nhau, ngủ chung một gối đầu. Tuy cái gì cũng chưa làm nhưng trong lòng hắn đã cảm thấy thỏa mãn.
Các quan viên đợi trên triều một lúc lâu mà không chờ được Chung Diệp, trong số bọn họ có người hoài nghi Chung Diệp bị bệnh nên mới trễ giờ thượng triều.
Duệ Vương lên tiếng: “Hay là có vị đại nhân nào đi Kim Hoa Điện hỏi một chút? Trần đại nhân, ông đi xem đi?”
Trong lòng Trần Quang không vui vẻ: “Để Giản đại nhân đi đi thôi, mấy ngày trước khuyển tử đắc tội Hoàng thượng, chỉ sợ Người không muốn nhìn thấy lão hủ.”
Giản Thanh Sương vuốt râu: “Thành Vương điện hạ đi là thích hợp nhất, đúng không Thành Vương điện hạ?”
Đám quyền thần có thể mở miệng trước mặt Hoàng thượng đùn qua đẩy lại, đương nhiên Thành Vương không muốn nhảy vào vũng nước đục. Mọi người đều biết Chung Diệp là quân vương trẻ tuổi chăm lo việc nước, cho dù ốm đau vẫn kéo theo một thân bệnh tật lên triều, hôm nay đột nhiên không tới tám phần là có chuyện gì lớn rồi.
Còn chuyện lớn là chuyện gì —— Thành Vương đoán không ra, bèn nói bừa một chuyện không có khả năng nhất: “Ta cảm thấy có khi đêm qua Hoàng Thượng sủng hạnh mỹ nhân nào đó, nhất thời tham hoan nên mới quên thượng triều, nếu bổn vương tùy tiện đi qua chẳng phải làm hỏng chuyện tốt của Hoàng thượng rồi sao? Ta không đi, tuyệt đối không đi!”5
Sâm Vương vừa bị con trai Thành Vương móc túi trăm vạn lượng bạc, hiện tại nhìn Thành Vương không khác gì nhìn kẻ thù. Nghe những lời này của ông ta, Sâm Vương biết Thành Vương không thích nam phong, liền ha hả cười lạnh cố tình khiêu khích: “Thật không? Nghe nói tiểu thế tử Hi Trì của Thành Vương dung nhan mỹ mạo, hay là Hoàng thượng sủng hạnh tiểu thế tử nhà ông rồi?”14
Thành Vương trực tiếp mắng: “Phóng cái chó má gì đấy? Con ta tối hôm qua còn cùng ta dùng bữa, bổn vương tận mắt nhìn nó vào phòng nghỉ ngơi. Lại nói con ta và Hoàng thượng căn bản không thân, nó không lên triều làm quan, ông muốn bôi nhọ cũng phải lôi chứng cớ ra đây đi chứ?”
Sâm Vương: “Nếu Thành Vương không tin, vậy mời ông đi Kim Hoa Điện tìm hiểu tình hình.”
Kỳ thật Sâm Vương cũng đang nói hươu nói vượn kiếm cớ đẩy một người đi tìm hiểu tình huống bên chỗ Chung Diệp, Thành Vương nhìn qua không thông minh, lừa ông ta là thích hợp nhất.
Mắt Thành Vương trợn trắng: “Ông là hoàng thúc mới có tư cách đi hỏi thăm Hoàng thượng, ông là thích hợp nhất.”
Lại qua thêm một khắc nữa Trịnh Như mới vội vàng từ Kim Hoa Điện đi ra, nói với bá quan văn võ: “Để chư vị đại nhân chờ lâu, Hoàng thượng hôm nay có việc bận không tảo triều, mọi người giải tán đi.”
Các quan viên tốp năm tốp ba chậm rãi rời đi.
Duệ Vương tách đoàn người tiến lên hỏi: “Trịnh công công, hôm nay Hoàng Thượng làm sao vậy?”
Thành Vương cũng cảm thấy tò mò, vội chạy lại gần nghe ngóng.
Trịnh Như trộm liếc Thành Vương một cái, còn không phải là tại cái vị tiểu công tử đẹp như thiên tiên trong nhà ông ta sao, có bản lĩnh câu cho Đế vương chăm chỉ nhất Huyên triều không rời nổi giường, lần đầu tiên trong đời không tảo triều.
Thành Vương chỉ vào mặt mình: “Nhìn bổn vương làm gì? Mặt ta rửa không sạch à?”
Trịnh Như cười nói: “Không có chuyện gì, long thể Hoàng thượng mệt mỏi nên hôm nay mới không thượng triều, mời điện hạ trở về đi.”
Trịnh Như nghĩ Chung Diệp bận rộn cả đêm, hẳn bây giờ rất mệt.
Không hỏi được nguyên nhân, từng người đành tan về các bộ xử lý công việc của mình.
Trong lòng Thành Vương không nhịn được nghĩ thầm: Thân thể mệt mỏi? Mấy hôm trước còn thấy Hoàng thượng long tinh hổ mãnh, vì sao đột nhiên lại mệt? Chuyện này vô cùng kỳ quặc, về nhà phải tìm con trai bàn bạc một phen.
Lúc này Hi Trì hẳn vẫn chưa rời giường, Thành Vương hưng phấn đi vào viện của Hi Trì, Tiểu Cảnh đang đứng trong sân chơi với đám chim cảnh, nhìn thấy Thành Vương liền nói: “Điện hạ, ngài về rồi.”
Thành Vương nói: “Bổn vương muốn dùng điểm tâm cùng với A Trì.”
“Công tử còn chưa dậy đâu ạ.” Tiểu Cảnh nói, “Vừa rồi tiểu nhân ở ngoài cửa gọi, không thấy ngài ấy trả lời.”
Thành Vương cười ha ha hai tiếng: “Để bổn vương lôi nó từ trên giường dậy, đứa nhỏ này mỗi ngày đều ngủ nướng làm sao được?”
Ông ta đẩy cửa vào phòng: “A Trì? A Trì!”
Trên giường trống không.
Thành Vương khó hiểu: Một người lớn như vậy biến đâu mất rồi? Rốt cuộc con trai mình đã chạy đi đâu?
Hi Trì bị Chung Diệp trộm cả một đêm, người bị trộm yêu cầu trả về chỗ cũ.
Hơn nữa thân phận Hi Trì không hề đơn giản, một người liên đới ba đại gia tộc, quan hệ với nhà nào cũng không nhạt nhẽo, cho dù Chung Diệp là Hoàng đế, nếu thật sự muốn chiếm đoạt Hi Trì bằng vũ lực cũng phải tốn tâm tư áp chế một phen.
Hai người dùng xong điểm tâm Hi Trì mới nói: “Nghĩa huynh, ta nên xuất cung trở về rồi, phụ vương không tìm thấy ta nhất định rất lo lắng.”
“Đệ định khi nào thì nói chuyện này cho Thành Vương?”
Bản thân Thành Vương không chấp nhận nam phong, Hi trì biết rõ ràng.
Y ngẫm nghĩ: “Chuyện này không nên nhắc tới quá sớm, ngày sau ta sẽ nói, trước mắt phải ám chỉ một chút cho phụ vương để ông ấy có chuẩn bị.”
Chung Diệp và y đang uống trà, sáng nay trà dâng lên là Kính Đình Lục Tuyết, hương thơm tràn ngập trong khoang miệng, trong lòng Hi Trì đang mải nghĩ ngợi, nhất thời có chút xuất thần.
Uống xong Trà Hi Trì mới đứng lên: “Nghĩa huynh, ta nên về rồi.”
Chung Diệp cũng không đứng lên cùng: “Hiền đệ, trước khi rời đi không nên làm chút chuyện thể hiện tình cảm sao?”
Hi Trì không hiểu lắm: Nên làm chuyện gì?
Chung Diệp vươn ngón tay chỉ lên môi mình ám chỉ.
Vành tai Hi Trì đột nhiên đỏ bừng.
Y quyết định sau khi về nhà phải tìm mấy tập thoại bản đang lưu hành nhìn qua một cái, để xem những người khác yêu đương với tình lang như thế nào. Thoạt nhìn y là thiếu niên phong lưu xinh đẹp, thực tế vẫn còn rất ngây thơ chưa trải sự đời, có vài chuyện không làm được thành thạo, cũng không quá rõ ràng.
Chung Diệp đã từng hôn y một lần, có qua có lại, nên hôn người ta cũng hợp lý.
Hi Trì đi qua cúi đầu dán lên đôi môi mỏng của Chung Diệp. Áp môi một lát y ngẩng đầu lên, đột nhiên Chung Diệp đè chặt vòng eo mảnh khảnh của Hi Trì lại, ấn cả người y vào lòng mình: “Lần trước ca ca hôn đệ như thế nào? Hửm? Mọi người đều nói đệ rất thông minh, bây giờ sao lại ngốc như vậy?”
“Làm gì cũng phải có chuyên môn, ta không tinh thông chuyện này.” Hi Trì nói, “Sau này từ từ sẽ quen.”
Chung Diệp nói: “Để vi huynh dạy đệ, mở miệng ra——”
Giọng nam nhân trầm thấp mị hoặc, Hi Trì vô thức tách môi mình ra.
Nụ hôn lâm li triền miên còn sâu hơn nụ hôn lần trước, đầu óc Hi Trì trống rỗng, bị giam chặt trên đùi Chung Diệp, bên trong khoang miệng hoàn toàn bị xâm lược.
Sau nửa khắc hai người mới tách ra, đôi môi Hi Trì bị cắn sưng đỏ ướt đẫm, đôi mắt dịu dàng chăm chú nhìn Chung Diệp.
Lòng bàn tay hắn vu0t ve cằm Hi Trì: “Sao nào? Lần sau gặp có thể chủ động hôn môi vi huynh không?”
“Đương nhiên có thể.” Hi Trì cảm thấy mình đã học thạo rồi, “Bây giờ lập tức thử lại một lần.”
Y học theo cách Chung Diệp vừa hôn môi mình, cúi đầu hôn lại, đáng tiếc Hi Trì không biết ước chừng nặng nhẹ, kết quả cắn rách cả khóe môi lẫn đầu lưỡi Chung Diệp.
Chung Diệp vuốt nhẹ mái tóc đen của Hi Trì.
Hắn càng ngày càng thích Hi Trì, là yêu thương từ tận đáy lòng, chỉ muốn đêm ngày triền miên bên nhau.
Hi Trì cầm chiếc quạt đặt trên bàn: “Nghĩa huynh, ta về đây, lần sau chúng ta lại gặp.”
Chung Diệp nhìn bóng dáng cao gầy của Hi Trì biến mất sau cánh cửa, hoàn toàn không thấy đâu nữa.
Hắn vươn tay xoa vết máu trên môi.
Trịnh Như trình chiết tử hôm nay Nội Các đưa tới lên trước mặt Chung Diệp, tuy sắc mặt của hắn vẫn đạm mạc như ngày thường —— vị Hoàng đế này xưa nay không biểu lộ vui giận, nhưng Trịnh công công bỗng dưng cảm giác tâm tình Hoàng thượng hôm nay không tệ.
“Dọn cái lồng kia xuống đi.”
Chung Diệp cảm thấy, có lẽ không cần đến lồng vàng hắn vẫn có thể giam giữ được Hi Trì.