Bàn Sơn
Chương 76: Nha tước tương tranh
Nhóm thanh y sắc mặt chợt biến đổi, bách hộ Hùng Đại Duy liền phất tay, hai tên thanh y nhảy xuống khỏi ngựa ẩn vào đám cỏ cao hai bên đường cái, hướng về phía sau đi tới thăm dò.
Những người còn lại đều nghiêm chỉnh trận hình chờ đợi, ngay cả quả phụ nỏ cũng đều lấy ra cầm chắc trên tay.
Lương Tân mặc dù không biết Đại từ bi điệu là thứ gì nhưng cũng hiểu được đã đụng phải địch nhân, cùng Tiểu Tịch sóng vai đi đến cuối đội ngũ, ngưng thần nhìn về phía xa.
Không lâu sau hai tên thanh y đi thăm dò đã quay trở lại, đi đến trước mặt vị thủ lĩnh thấp giọng bẩm báo:
– Đại đội nhân mã Ti Thiên Giám, xem bộ dáng chỉ là qua đường, không giống như vì chúng ta mà đến.
Tiểu Tịch hừ lạnh một tiếng, không nói năng gì.
Lại qua một lúc sau, một giai điệu cổ quái từ phía cuối con đường mơ hồ truyền đến, nghe ra giống như đầu lưỡi bị cắn đứt, lưỡi không ngừng vận động mà phát ra thanh âm, tiếng ca rõ ràng trúc trắc rất khó nghe, nhưng khi nghe xong thì lại khiến cho tâm thần người nghe thoáng yên ổn trở lại. Tiếng ca cổ quái càng lúc càng lớn, không biết bắt đầu từ lúc nào tiếng ca đã từ vang vọng phía xa xa chuyển thành vang vang đầy trời!
Lương Tân cũng đã phát hiện ra tiếng ca này có chút quen tai, hình như đã từng được nghe ở đâu đó. Đột nhiên chợt nhớ ra, không lâu trước ở Thỏ Kỷ khâu, hòa thượng Hải Đường đúng là ca điệu này đến giết người.
Chẳng qua Hải Đường chỉ ngâm nga rất nhỏ, nhưng tiếng hát hiện tại quả thực là một giàn hợp xướng!
Đại từ bi điệu mặc dù cổ quái nhưng tiếng ngâm xướng vang vọng nghe lâu cũng khiến cho tâm hồn người ta thanh thản. Nhưng nếu như giai điệu cuồn cuộn mãnh liệt, ngâm lên tựa như thiên lôi ầm ầm không ngớt cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy tâm thần rối loạn không yên. . .
Một chi đội ngũ Ti Thiên Giám rốt cuộc xuất hiện ở phía cuối con đường, Lương Tân từ xa xa nhìn tới trong lòng giật mình kinh ngạc không thôi!
Không phải là bởi vì nhân số của đối phương nhiều, cũng không phải bởi nhìn thấy địch nhân đáng sợ, khiến cho Lương Tân ngạc nhiên đó là chi đội ngũ này so với bọn họ mà nói quả thực quá phô trương đi.
Hai mươi tên đại hán mặc áo đỏ đi đầu dẫn đội không ngừng thúc dục pháp thuật lấy nước rửa đường; hai mươi cô gái áo đỏ cánh tay trắng nõn vung lên từng đóa hoa trắng mịn theo gió bay bay; hai mươi danh tăng nhân mặc áo đỏ trên mặt mang theo vẻ tươi cười, đôi môi mấp máy, không thấy dùng lực thế nào mà Đại từ bi điều được ngâm lên kinh thiên động địa!
Sáu mươi người theo sau cùng khiêng một cái khám* lớn màu đỏ đậm so với một căn phòng cũng không nhỏ hơn, một lão tăng mặc áo bào trắng đang ngồi ngay ngắn trong đó nhìn tướng mạo thì khoảng chừng sáu bảy chục tuổi, đang nhắm mắt dưỡng thần, dưới khám sáu thanh ngang chín thanh dọc tổng cộng mười lăm cây đòn dài, mỗi cây đòn do bốn đứa trẻ khiêng vác.
(*Khám: Loại bệ thờ của nhà phật.)
Đi sau cùng là đội cưỡi ngựa một trăm người, đám kỵ sĩ đều mặc áo bào trắng, eo giắt trường đao, trên trán buộc khăn, trong đội mang theo mấy chục cây cờ lớn.
Gió thu thổi qua, cờ xí phấp phới phát ra từng tiếng phần phật, tất cả đều là cờ hiệu của Ti Thiên Giám.
Lương Tân là một thằng bé mới từ trong núi đi ra chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hôm nay nhìn thấy trận hình này lập tức trợn mắt há hốc miệng, không những không chê Ti Thiên Giám công khai làm điều ác mà ngược lại hoàn toàn trong mắt tràn ngập vẻ hâm mộ, trong đầu đang suy nghĩ có một ngày mình giàu có rồi cũng phải gióng trống khua chiêng ầm ỹ như vậy. . . Dương Giác Thúy cũng trợn tròn mắt lên nhìn, có cùng tâm tình với chủ nhân của nó hết nhìn lão tăng đang ngồi trên khám lớn lại nhìn lại cáng tre mà người ta đưa cho mình dùng tạm. . .
Lương Tân nhìn thấy mới mẻ thú vị, thấp giọng hỏi Tiểu Tịch:
– Lão hòa thượng này chắc không phải là quốc sư nhỉ, tràng diện này quá lớn.
Tiểu Tịch lắc đầu, cô nhận ra tên hòa thượng này:
– Lão ta đứng hàng thứ ba trong bảy vị đệ tử đích truyền của quốc sư, pháp hiệu Lưu Ly, tên yêu tăng này bản tính thích bày vẽ phô trương, trong Ti Thiên Giám lão ta là kẻ nổi tiếng nhất, không biết vì sao lại tới nơi này.
Lão hòa thượng trong khám mặt trắng không râu, mặt mũi đầy vẻ hiền từ, khi đội ngũ của lão đến gần nhóm thanh y, lão Lưu Ly từ từ mở mắt nhìn đám người Lương Tân mỉm cười gật đầu.
Ác chiến tại Thỏ Kỷ khâu là cuộc đọ sức âm thầm giữa Cửu Long Ty và Ti Thiên Giám, bình thường khi gặp nhau mọi người đều là quan sai của triều đình, tự nhiên là không thể trực tiếp rút đao xông lên chém giết.
Nhóm thanh y đồng loạt lùi bước nhường lại nửa con đường, nụ cười của Lưu Ly càng thêm hiền từ, nhìn Hùng Đại Duy gật đầu nói:
– Cám ơn nhiều!
Khi lão ta mở miệng nói chuyện, Lương Tân chỉ cảm thấy giống như sau gáy bị ai đó thổi một hơi khí lạnh, lại nhìn sang Tiểu Tịch bên cạnh, trên trán làn da trắng mịn sáng bóng cũng nổi một tầng da gà. Giọng nói của lão hòa thượng này thế nhưng lại non nớt trong trẻo như tiếng trẻ con.
Hùng Đại Duy nghe không được giọng nói của đối phương, trên mặt không biểu lộ tình cảm gì, gật đầu trả lễ rồi trở lại sau lưng Lương Tân.
Đúng vào lúc này Hoàng Qua lại dùng mũi hít vào vài hơi, còn chưa kịp nói chuyện thì trên không trung đã truyền đến tiếng kêu hoảng hốt đau đớn, một chú Tuyết vĩ vân tước từ phía xa xa đang nỗ lực vỗ cánh, chao đảo chao đảo bay tới.
Lương Tân bây giờ thị lực kinh người, mặc dù còn cách rất xa nhưng vẫn có thể nhìn được rõ ràng, chú chim sẻ này màu lông không thuần. Mặc dù cũng là tuyết vĩ vân tước nhưng không xinh đẹp giống như những con chim khác mà nó đã từng thấy trước đó, cũng không giống với chú chim mà Lang Gia đã thả đi.
Bình thường Lương Tân nhìn thấy đều là tuyết vĩ vân tước chuyên dùng của Chỉ Huy Sứ đại nhân, tự nhiên là không phải vật phàm. Hiện tại đầu chim sẻ đang bay trên kia là vật dùng liên lạc của phổ thông thanh y, mặt khác chú chim sẻ này lông cánh bị nhổ gần hết, lúc bay lắc lư lảo đảo, bộ dạng giống như đã bị thương.
Hoàng Qua nhíu mày không hiểu chú chim sẻ này tại sao lại tàn tạ đến như vậy, lập tức huýt gió một tiếng thật dài kêu gọi nó. Chú chim sẻ nghe được tiếng gọi lập tức tinh thần phấn khởi, đang chuẩn bị bay đến thì đột nhiên từ trên không truyền đến một loạt tiếng cạc cạc khó nghe, bốn con quạ đen lớn từ trên cao không trung nhanh như chớp giật lao về phía vân tước!
Quạ đen cực lớn, hai cánh mở rộng khoảng hai xích, so với một đầu chim ưng cũng không hề thua kém. Ma Nha và Hoàng Qua mắt sắc miệng nhanh, dị khẩu đồng thanh cùng lúc kêu lên:
– Kim nhãn hồ nha!(con quạ mắt vàng)
Luận về thể hình, vân tước căn bản không phải là đối thủ của hồ nha, nhưng thể hình của vân tước càng gia tăng tính linh hoạt nhanh nhẹn, lại biết cứu tinh đang ở phía trước trong tức khắc sức lực tăng vọt, trong không trung né trái tránh phải tránh thoát công kích trong gang tấc. Mắt thấy chuẩn bị thoát khỏi vòng vây thì đột nhiên lại vang lên một tiếng cạc cạc quái dị, lại một đầu hồ nha nữa từ bên cạnh hòa thượng Lưu Ly bay lên trời, dùng đầu tông vào bụng vân tước.
Mấy đầu hồ nha còn lại bay nhanh lập tức đuổi tới kịp, sử dụng vuốt sắc, chú chim sẻ nhỏ bé phát ra tiếng kêu đau đớn, trên thân phun ra một dòng máu hồng!
Bạch y Tiểu Tịch đột nhiên phát ra một tiếng rống giận, tung người bay lên tựa như một đầu bạch yến, mạnh mẽ quyết đoán lao về phía hòa thượng Lưu Ly.
Mà Lương Tân đoạt lấy một thanh Tú Xuân đao từ tay thanh y vệ, trong tiếng hét lớn bảy cổ tinh hồn vận chuyển cuồn cuộn, ném mạnh thanh đao trong tay về phía trời cao.
Đao quang như điện, tiếng thét đau đớn ai oán phá nát tầng không, độ tinh chuẩn quả thực hơi kém, chệch xa vài trượng, chẳng qua cho dù như vậy cũng đã đủ dọa chết năm đầu hồ nha. Đám súc sinh lông đen ở trong không trung trên cao không ngờ được dĩ nhiên còn có người có thể đả thương bọn chúng, mà chú chim sẻ thì nhân cơ hội bọn chúng thất thần, hai cánh thu lại từ trên cao trực tiếp vào về phía nhóm thanh y.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!