Bùi Lĩnh: “…”
Cậu nói với Chu Hiện trước: “Không hề.” rồi nói với Hứa Văn Hàn: “Thi xong sẽ tra.”
“Không có sao? Sao lại không có?” Chu Hiện kinh ngạc.
Bùi Lĩnh nhìn sang, “Nhìn cậu trông có vẻ khϊếp sợ.” rồi hơi nheo mắt, “Có phải cậu sớm đã biết không?”
Mặc dù là câu hỏi nhưng vô cùng chắc chắn.
Mấy ngày nay Chu Hiện và Trương Gia Kỳ luôn luôn lén lén lút lút tránh mặt cậu, vừa nghĩ đã biết là hai người này đã biết ngay khi bài đăng đăng lên.
“Hai, ba ngày trước khi nghỉ lễ Quốc khánh kết thúc?”
“Làm sao cậu biết?!” Chu Hiện kinh ngạc x2.
Bùi Lĩnh không trả lời vấn đề này mà là nói: “Sao lại không nói cho tôi biết, còn tránh mặt tôi nữa.” Cậu tin Chu Hiện xem mình là bạn bè cho nên loại chuyện này chẳng lẽ không nên là người đầu tiên báo tin cho người trong cuộc là cậu sao?
Hứa Văn Hàn cũng nhìn sang.
“Cái này cũng không trách tớ được, này là Trương Gia Kỳ nói cho tớ biết.” Chu Hiện đầu tiên là kéo Trương Gia Kỳ xuống nước, muốn cùng nhau cõng nồi, còn nói tiếp: “Tớ đây không phải là sợ cậu biết chuyện rồi xấu hổ sao?” Cậu ta nói xong còn nhìn Bùi Lĩnh bằng ánh mắt tò mò hóng hớt: “Cậu thật sự không lấy ảnh anh Dã làm này làm kia hả? Vậy buổi tối cậu lẩm bẩm là đang làm gì?”
Cái này đúng là không trách cậu ta được mà.
Chu Hiện tủi thân.
Bùi Lĩnh rốt cuộc cũng rõ tại sao Chu Hiện và Trương Gia Kỳ sớm biết chuyện nhưng lại không nói cho mình biết.
Bởi vì bọn họ tin nội dung là bài đăng là sự thật, đồng thời Chu Hiện còn vô cùng chắc chắc cho là cậu mỗi lúc trời tối lại xuống tay với ảnh của Tần Trì Dã.
Nếu chỉ phủ nhận một lần thì đám người này sẽ chưa từ bỏ ý định.
Chu Hiện, không nghĩ tới người này lại hóng hớt đời sống nam nam như vậy.
Bùi Lĩnh nhìn Chu Hiện bằng ánh mắt nghiền ngẫm.
“Cậu làm gì?” Chu Hiện sợ hãi.
Bùi Lĩnh: “Nếu cậu tò mò như vậy tôi có thể gửi cho cậu bộ sưu tập phim nam nam cho cậu.”
“Vậy, vậy thì không cần, không cần đâu.” Chu Hiện sợ tới mức nuốt nước miếng.
Cậu ta là trai thẳng!
Điều này cũng nói rõ Bùi Lĩnh là xem phim chứ không phải này nọ với anh của anh đại.
Chu Hiện xấu hổ, hiểu lầm lớn quá.
“Chẳng trắng tối hôm qua anh Dã không đánh cậu.
Nếu đã làm rõ vậy tại sao mặt anh Dã lại thúi như vậy chứ, dáng vẻ còn rất tức giận…” Chu Hiện vừa tự hỏi tự trả lời vô cùng không rõ.
Bùi Lĩnh biết đại khái vì sao nhưng cậu không nói.
Mà Hứa Văn Hàn nghe xong đoạn đối thoại giữa hai người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Lĩnh.
Bùi Lĩnh nói chuyện này không tránh mặt cậu ta-cũng có thể là vì Bùi Lĩnh thẳng thắn.
Hứa Văn Hàn không biết làm sao để bắt chuyện và an ủi người khác, cuối cùng dứt khoát không đề cập đến đề tài này nữa.
Bùi Lĩnh thích nam hay nữ không liên quan đến cậu ta.
Hứa Văn Hàn nói: “Người tung tin đồn nhảm đó hẳn là phải biết tính hướng của cậu, có thể là bạn của cậu không?”
Chu Hiện giật mình kêu lên, “Cậu ở đây nãy giờ hả?” rồi vô cùng căng thẳng nhìn Bùi Lĩnh.
“Tớ không phải cố ý nói ra miệng đâu.
Con mọt sách này không có cảm giác tồn tại gì cả, tớ quên mất là cậu ta cũng ở đây – cậu ngồi đây sao không chít một tiếng?”
Hứa Văn Hàn không muốn phản ứng với đồ ngốc này.
Kiểu người này chỉ có thân mà không có não, không có gì để giao tiếp.
“Tối hôm qua tôi có xem bài vạch trần của chủ thớt.” Bùi Lĩnh không để ý tới Chu Hiện, sờ cằm, phát ra ánh sáng Holmes, “Năm lớp 10 tôi không ở trường, làm sao kẻ đó biết-“
Nói đến một nửa lại không nói nữa, Bùi Lĩnh đổi thành ngữ khí thoải mái nói: “Cảm ơn mọi người, tôi ngủ trưa đây.
Buổi chiều còn phải thi nữa.”
Chu Hiện ngáp một cái, không tim không phổi nói: “Cuối cùng cũng được ngủ.
Mấy ngày nay tớ lo lắng đề phòng, ký túc xá cũng không dám về.
Chơi một ván game đã.” Nói xong thì lấy điện thoại di động ra nằm ở trên giường bắt đầu chơi game.
Hứa Văn Hàn cũng ngồi lại bàn của mình, suy nghĩ về lời vừa nãy Bùi Lĩnh chưa nói xong.
Năm lớp 10 Bùi Lĩnh không có trọ ở trường cho nên kẻ vạch trần làm sao biết Bùi Lĩnh ra tay với ảnh của Tần Trì Dã?
Một, là kẻ vạch trần nói bậy bạ phỉ báng.
Hai, là năm lớp 10 Bùi Lĩnh có thời gian làm vậy thật.
Hứa Văn Hàn nhớ lại biểu cảm trên mặt Bùi Lĩnh lúc cậu ta nói câu này vừa nãy, hẳn là cái thứ hai…!Nhưng có liên quan gì đến cậu ta đâu, Hứa Văn Hàn mở sách tiếng Anh tiếp tục đọc sách.
–
Buổi chiều kiểm tra, Tần Trì Dã xuất hiện ngay lúc chuông vừa reo.
Đã thi xong môn cuối cùng Lý Hóa tổng hợp, Bùi Lĩnh thu dọn hộp bút xong thì thấy cô bạn ngồi cùng bàn với mình vội vàng cầm đồ bỏ chạy, sau đó cậu nhìn thấy Tần Trì Dã đến, sắc mặt không phải rất dễ nhìn – đã thành thói quen.
Từ tối hôm qua cho đến hôm nay, sắc mặt của trùm trường chưa có lúc nào tốt lên được, luôn luôn là vẻ mặt đen xì.
“Sao vậy?”
Tần Trì Dã lạnh lùng nói: “Đã tra ra được người đăng bài viết.”
Bùi Lĩnh sửng sốt, không ngờ Tần Trì Dã sẽ nói chuyện này, “Giữa trưa nay cậu đi làm chuyện này sao?”
“Nói cho cậu, cậu không hỏi là ai, quản tôi giữa trưa làm gì làm gì?” Tần Trì Dã nói bằng giọng điệu gay gắt.
Bùi Lĩnh mỉm cười.
Thừa dịp trùm trường chưa thẹn quá hóa giận vung tay bỏ đi, cậu thu lại nụ cười, thái độ đoan chính, rất phối hợp gật đầu như con mèo, đôi mắt mở to, hỏi: “Tò mò, tò mò chứ.
Rốt cuộc là ai làm?”
“Tống Minh Minh lớp 11-3 ban Xã hội.” Giọng điệu của Tần Trì Dã không còn gay gắt như vừa nãy, cầm USB đặt lên bàn, “Video theo dõi ở quán net.”
Tống Minh Minh?
Bùi Lĩnh nghe được cái tên này có hơi sửng sốt, cảm thấy vô cùng quen tai, chờ một lúc mới nhớ ra Tống Minh Minh.
Ngày đầu tiên xuyên vào trong sách, giữa trưa bị bóng rổ đập cho ngất xỉu, Tần Trì Dã đưa cậu đến phòng y tế trường, đàn em đi theo Tần Trì Dã là Trương Gia Kỳ, mà người gọi cậu là Bùi thiếu rồi cãi nhau với Trương Gia Kỳ chính là Tống Minh Minh.
Năm lớp 10, Bùi Lĩnh và Tống Minh Minh là bạn ngồi cùng bàn, quan hệ vô cùng “gắn bó”, thậm chí còn mời Tống Minh Minh đến nhà mình chơi.
Ở trường học, mỗi lần Bùi Lĩnh biết được thông tin Tần Trì Dã sẽ chơi bóng rổ, một mình cậu đi thì xấu hổ cho nên lúc nào cũng rủ Tống Minh cùng giả bộ “đi ngang qua sân bóng”.
…Cũng không tính là quá bất ngờ.
Bạn bè “rượu thịt” à.
“Cảm ơn.” Bùi Lĩnh thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài với Tần Trì Dã.
Tâm trạng cậu rất tốt, bước đi còn hơi đung đưa, có đôi khi lại lơ đãng đụng phải cánh tay của Tần Trì Dã, hai mắt cong cong, hỏi: “Sao cậu làm được? Lợi hại ghê nha.”
Khóe miệng Tần Trì Dã vừa mới cong lên lại đè ép trở về, vô cùng chảnh chọe nói: “Đương nhiên là tôi thông minh rồi.”
Thông minh hơn cái sách đề toán rách rưới kia.
Bùi Lĩnh còn đang muốn trêu đùa trùm trường nhưng nhìn sườn mặt anh tuấn kia cậu lại đè nén lương tâm trở về, “Đúng vậy, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cậu có thể tra ra được-để tỏ lòng cảm ơn, vừa vặn cũng thi xong, tôi mời cậu ra ngoài ăn cơm nhé?”
“Tiện tay thì làm thôi, cũng không phải cố ý vì cậu.” Tần Trì Dã nhấn mạnh câu cuối cùng, có nghĩa là đừng yêu tôi, không có kết quả đâu, chúng ta chỉ là anh em tốt thôi.
Bùi Lĩnh khịt mũi, có hơi thất vọng.
“Có phải cậu biết tôi thích con trai cho nên để ý không? Nếu cậu không muốn làm anh em với tôi nữa, lại cảm thấy khó chịu thì quên đi vậy, sau này tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa.
Ngày mai tôi sẽ đi tìm chủ nhiệm lớp xin đổi chỗ-“
“Mời mời mời, tôi không nói không đồng ý.” Tần Trì Dã ngắt lời.
Vốn dĩ đang bày ra hình tượng anh đẹp trai chảnh chọe lạnh lùng một tay đút túi quần, bây giờ tay cũng lấy ra rồi, nhìn không chảnh không lạnh, lại có chút hấp tấp.
Đợi khi Tần Trì Dã tự mình nhận ra thì lại đút tay lại, lạnh lùng nói: “Tôi không nói như vậy.”
Vẻ mất mát trên mặt Bùi Lĩnh lại hóa thành nụ cười.
“Tần Trì Dã, cậu tốt thật đó.
Cảm ơn.”
Tần Trì Dã chỉ lạnh nhạt gật đầu nói: “Đi thôi.”
“Đợi chút nữa đã.” Đôi mắt Bùi Lĩnh cong cong, “Tôi còn gọi Trương Gia Kỳ và Chu Hiện nữa.” Hứa Văn Hàn muốn về đọc sách nên không đi.
Tần Trì Dã nói dứt khoát, chuẩn bị sải bước đi về phía cổng trường thì đột nhiên khựng lại, sau đó quay đầu nhìn Bùi Lĩnh: “Cậu còn mời người khác?!”
Không phải mời hắn ăn cơm sao?!
“Đúng vậy, mọi người đều là anh em với nhau mà.
Mấy ngày nay hai người bọn họ cũng lo lắng cho chuyện của tôi, tôi cảm thấy áy náy lắm.” Bùi Lĩnh nhẹ nhàng nói, còn lo lắng nhìn Tần Trì Dã, “Cậu có phiền không?”
Tần Trì Dã đè lửa giận trong lòng xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phiền.”
Mọi người đều là anh em.
Ai mẹ nó anh em với Trương Gia Kỳ với Chu Hiện chứ!
Trương Gia Kỳ và Chu Hiện, những kẻ tạm thời nhận được tin nhắn vội vàng chạy đến không hề hay biết gì, nhìn thấy anh Dã/ anh đại Tần đang nhìn chằm chằm bọn họ bằng đôi mắt tóe lửa.
Nụ cười vui tươi hớn hở muốn đi ra ngoài ăn cơm trên mặt hai người bọn họ chợt tắt ngấm, tự nói thầm trong lòng: mình có đắc tội với anh Dã/ anh đại Tần đâu?
Một nhóm bốn người đi ra phía cổng trường.
Tin đồn trong trường dường như bị cô lập, bây giờ đã thi xong mọi người mới có thời gian trò chuyện, nhất là chuyện phát sinh trong lớp 11-3 sáng nay.
Thông tin còn chưa truyền nhanh như vậy, các lớp khác không biết, hiện tại cũng mới nhớ ra.
Tô Hạ đang ở căng tin ăn cơm, còn có bạn cùng bàn của cậu ta cùng hai, ba bạn nữ khác.
Mọi người cùng ngồi một bàn ăn cơm.
“Sáng hôm nay Bùi Lĩnh thiếu chút nữa là đến trễ, tớ với cậu ấy chung một phòng thi.” Chỗ ngồi của bạn nữ ở trong góc, bình thường trong lớp cũng không nói được với Bùi Lĩnh mấy câu, bây giờ đã trở thành trung tâm của sự chú ý từ bạn bè mình.
Những người khác cậu một cậu tớ một câu hỏi, có phải tối hôm qua trùm trường phá cửa xông vào ký túc xá nam thật không?
Nghe nói sáng nay mặt của trùm trường lạnh lắm hả?
Hai người có đánh nhau ở phòng thi không?
Tô Hạ đang ăn cơm yên lặng lắng nghe.
Bạn học nữ bị vây thành trung tâm rất có tinh thần nói đúng sự thật: “Mặt mũi Tần Trì Dã đúng là lạnh như băng luôn, Bùi Lĩnh thiếu chút nữa thì đến trễ, chẳng qua trên mặt cậu ấy không có vết thương.
Hai người bọn họ còn hẹn nhau đi ăn cơm nữa, Bùi Lĩnh chủ động mời…”
Thế mà không tức giận?
“Chuyện thi cử của cậu ấy sẽ không bị chuyện tối qua làm ảnh hưởng đâu nhỉ?” Tô Hạ xen vào, thấy mọi người đang nhìn mình, cậu ta nói một cách tự nhiên: “Bùi Lĩnh là học bá của lớp mình, lần thi tháng này là xếp hạng cả khối.
Điểm tổng của cả lớp mình chỉ dựa vào cậu ấy.”
Bạn học khác đang hóng hớt, “Tô Hạ, cậu đúng là quá tốt bụng rồi, lúc này mà còn nghĩ đến chuyện này.”
“Ai bảo Tô Hạ là học sinh được cô chủ nhiệm quý nhất chứ, quan tâm điểm của lớp chúng ta là chuyện bình thường.”
“Cũng phải.
Trước đây tớ còn rất mong chờ kết quả kiểm tra của Bùi Lĩnh cho lần thi tháng này.
Ai bảo lớp 1 ỷ là lớp chọn mà tỏ ra tự phụ đến mức mắt như mọc trên đầu vậy.
Đi lấy nước đứng sau lưng tớ nói này nói kia, bảo cái gì mà phải để cho bọn họ lấy trước, thời gian rất quý giá blah blah…”
Lớp 11-1 và lớp 11-2 ở cạnh nhau, bình thường có một số xích mích nhỏ nhưng đó không phải là vấn đề lớn.
Nguyên nhân chính là lớp 1 coi thường, nhìn lớp 2 bằng nửa con mắt.
Bạn học lớp 2 có người tùy tiện nhìn không hiểu, có người nhìn hiểu thì lại không có thực lực phản bác.
Lần trước thi khảo sát, Bùi Lĩnh được ba môn điểm tối đa, có mấy người lớp 2 cảm thấy nở mày nở mặt nói với bạn bè lớp 1, ai mà biết được lại bị lớp 1 chế nhạo chế giễu.
Lớp 1 nói đề lớp 2 đơn giản, dùng chân cũng làm được, có gì tốt mà khoe.
Lại còn đưa đề thi lớp 1 cho bọn họ nhìn – mấy vị bạn học đương nhiên thấy quá sức, sau đó lại bị chê cười.
“Tớ vẫn chờ Bùi Lĩnh đánh nát đám người lớp 1 kia.” Đương nhiên không phải dùng tay chân mà là dùng chỉ số thông minh.
“Tô Hạ không nói tớ cũng không nhớ ra chuyện này.
Bùi Lĩnh nhất định là bị ảnh hưởng.
Hầy, mấy lời tớ nói với lớp 1 coi như bỏ đi rồi, lần này khẳng định lại phải bị chê cười.”
“Cậu nói đi, Bùi Lĩnh làm bài thế nào?”
Bạn nữ cùng phòng thi cẩn thận nhớ lại một chút, “Ngày hôm qua khá tốt, sáng hôm nay Bùi Lĩnh tới muộn, nhìn tinh thần cũng không tốt lắm, lại còn nộp bài trước giờ…”
“Chết chắc rồi chết chắc rồi, vậy khẳng định không đùa được, đề lần này đúng là khó thật.”
Tô Hạ nghe được cúi đầu xuống ngăn chặn biểu tình trên mặt, giọng nói có phần đáng tiếc: “Là rất khó.”.