Dù sao sợi dây vẫn còn mắc ở đây, chờ lát sau hắn kéo lại một lần cũng thế.
Mao Cát Tường quyết định, dùng cả tay chân mà lộn nhào trên đất, miễn cưỡng thoát được một kích kia.
“Vị tiểu thư này, cô mặc quần áo vào trước đã,” Mao Cát Tường nhanh chóng bò lên, liên tục lùi về phía sau, “Cô như vậy, tôi muốn đánh cũng không có chỗ xuống tay.”
Nhỡ đâu không cẩn thận mò tới chỗ không nên mò, rờ tới nói không nên rờ thì làm sao bây giờ?
Hắn vẫn là trai tân đấy, ai phụ trách trinh tiết của hắn đây.
“Khà khà…”
Đáp lại hắn chỉ có vài tiếng cười quái dị.
Chỉ thấy đồng tử của cô ta mở rộng, sắc mặt ửng hồng, giơ tay hạ thêm một dao.
Cô ta chém lung tung trong không khí mấy lần, đầu lắc trái lắc phải, cả người cực kỳ điên cuồng.
Mao Cát Tường chỉ muốn đoạt dao trong tay cô ta rồi ném xuống biển, còn lại thì dẹp đi. Nói thế nào thì đối phương cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, hắn còn không đến mức…
Không đến nỗi đánh không lại…
Mao Cát Tường nỗ lực cản công kích bằng một tay, kết quả suýt chút nữa bị chém chết.
Sức lực này, quá nghịch thiên đi! ヾ(? `Д??)
Cô này là phụ nữ ở đâu, đánh nhau như không muốn sống vậy, chó điên cũng không bằng thế.
Hắn vội vàng nâng một tay khác, lao lực giữ cô ta. Tay không thể chuyển động, vì vậy người phụ nữ kia liền sử dụng những bộ phận khác, cắn rồi đạp, vẫn tiếp tục loạn thành đoàn.
“Aishh, đệt, đừng quá mức, cô thật sự cho rằng tôi không dám đánh con gái sao?”
“Hắc… Khà khà…”
“…”
Một bên khác, Tần Ý và Đường Ngự Thiên đang ở trong phòng giám sát, Đường Ngự Thiên vẫn còn giằng co với Trình Quốc Cường.
Trình Quốc Cường đại khái biết mình trốn không thoát, liền mím môi nhất quyết không tiếp tục nói nữa.
Đường Ngự Thiên còn chưa nói gì, Hồng Bảo đã đập súng lên bàn, giọng đầy tàn nhẫn: “Ông tốt nhất nên thẳng thắn, đừng chờ cho đến khi tôi chặt từng ngón tay của ông xuống, lại bắt đầu khóc cầu Đường tổng.”
Thực sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, Hồng Bảo lúc thường nhìn hàm hậu e thẹn, lúc ác mà cũng có một mặt hùng hổ như vậy.
Tần Ý quan sát trong phòng một hồi, màn hình lớn trước mặt được cắt thành mấy chục ô, chia cách các khu được camera giám sát quay lại. Máy vi tính trên bàn đang ở chế độ chờ, Tần Ý vươn tay di chuột, màn hình máy tính nhất thời sáng lên.
[ xin điền mật khẩu. ]
Tần Ý cũng không am hiểu gì với việc giải mật mã, càng không biết kỹ thuật hack gì, chỉ là đến lúc nhìn thấy chuỗi ký tự kia cảm thấy rất quen mắt.
Tại lúc anh đang suy nghĩ, Trình Quốc Cường không giả bộ được nữa, lúc này đồng hồ đã chỉ hơn mười một giờ. Ông ta vốn chỉ thỉnh thoảng hướng lên xem, mà sau khi đồng hồ chỉ qua mười một giờ, số lần xem thời gian của ông ta rõ ràng nhiều lên.
“Không cần nhìn, bây giờ là mười một giờ hai mươi.” Đường Ngự Thiên vắt chéo chân ngồi đối diện ông ta, nhưng không có nhìn đối phương, cả mí mắt cũng không nhấc, nói, “Hình như ông đang rất gấp?”
Trình Quốc Cường chịu đựng thêm mười phút, rốt cục không thể nhịn được mà tiết lộ: “Cậu thả ta ra đi, chúng ta cùng sống tiếp. Nếu cậu tiếp tục giam giữ ta, ta có thể đảm bảo, một người trong chúng ta cũng không thể sống sót.”
“Có vẻ như không hiểu câu hỏi của tôi,” Đường Ngự Thiên thả chân xuống, đổi tư thế, “Ông chỉ cần khai ra, gã là ai?”
Môi Trình Quốc Cường run rẩy, nhưng nửa ngày vẫn không phát ra âm thanh.
Đường Ngự Thiên kề sát vào ông ta: “Kiên trì của tôi có hạn, ông tốt nhất nên quyết định nhanh lên một chút.”
Hắn nói xong, Trình Quốc Cường lại nắm chặt tay, bắt đầu trầm mặc.
Trình Quốc Cường tổ chức lần tụ hội du thuyền này, vốn cũng không có ý tốt. Ông ta sớm cùng mấy người khác liên thủ giật dây, bày vẽ mấy thứ này, chính vì muốn tiêu diệt mấy tiểu bối trưởng thành quá nhanh, đoạt lại toàn bộ vương quốc thương mại.
Chỉ là kế hoạch biến đổi quá nhanh, Đường Ngự Thiên và Bạch Dư quá thông minh, mà người nói giúp ông cũng không hẳn tuân thủ toàn bộ ước định.
Nhưng dù như vậy…
Ông ta vẫn không cam tâm!
Nhọc nhằn khổ sở lên kế hoạch như vậy, đối phương động động đầu ngón tay liền triệt để phá huỷ.
Bên kia Trình Quốc Cường đang không cam lòng, Tần Ý đã cầm bút lên diễn giải công thức ba lần.
Chỗ này, hẳn là thêm một gạch ngang, là chữ N…
“Em đang viết gì thế?” Đường Ngự Thiên vươn tay đè lại một trang giấy, lúc nói ghé vào bên tai Tần Ý.
Tần Ý nghiêng đầu, ghế tựa cũng hơi di chuyển, tạo khoảng cách thích hợp, mới chỉ vào tờ giấy giải thích: “Mã Morse, lại dựa theo ngôn ngữ máy tính mà chuyển đổi.” (*thực ra tôi cũng không hiểu…)
“Trông có vẻ là mã morse, đây là kiểu mã dùng trình tự của các kí hiệu khác biệt để truyền đạt chữ cái tiếng Anh,” Tần Ý vừa nói vừa cầm bút, chỉ chỉ trên giấy, thậm chí còn theo bản năng mà chú thích vài danh từ quan trọng, “Dựa theo công thức, dịch lại ta có [and then there was…]”
None.
Ý tứ của những lời này vẫn là… Không còn ai sống sót.
Mí mắt phải Tần Ý không khống chế được mà hơi giật.
Lúc này Bạch Dư đẩy cửa bước vào, sắc mặt anh ta vô cùng kém, tuy rằng lúc thường không nhìn được cảm xúc trên mặt anh ta, thế nhưng lần này, mọi người đều có thể nhìn thấu biến hoá tâm tình.
Quá rõ ràng.
Giọng anh ta khàn khàn, trong con ngươi hiện đầy tơ máu, hỏi: “Có thấy Mao Cát Tường không?”
Tần Ý vừa lúc gõ xong câu tiếng Anh nọ, nhấn phím nhập, tâm tình cũng chìm xuống như bàn phím: “Anh ta không ở trong phòng?”
[ mật khẩu chính xác ]
Máy vi tính hoạt động lại, hình ảnh trên màn hình xoay chuyển.
Rõ ràng là một máy giám sát khác!
Quỷ bí khó lường, tối tăm, đen kịt một màu, chỉ có thể nhìn rõ cột buồm và khu vực gần thân thuyền.
Bạch Dư nói: “Đã gần nửa canh giờ, hồ như đã tìm cả con thuyền, vẫn không nhìn thấy.”
“Tìm trên màn hình một chút đi.” Tần Ý tránh một bên, đề nghị.
“Đã kiểm tra.”
Việc đầu tiên Bạch Dư làm đương nhiên là điều tra camera giám sát, trong màn hình, chính là Mao Cát Tường lén lút chạt ra ngoài, đi vòng vòng rất nhiều, vừa đi vừa khiêu vũ, cũng không biết nhảy tới đâu thì biến mất.
“Nơi này, cầu thang từ lầu ba đi xuống lầu hai, anh ta không đi ra từ lầu hai, cũng không trở về lầu ba.” Tần Ý chú ý tới đoạn phim kia, anh đã xem qua sơ đồ thuyền trong catalog, đối với mọi nơi trên thuyền đều có ấn tượng, “Như vậy, anh ta hẳn là đi vào con đường hẹp giữa nhà bếp và phòng chứa đồ, sau khi đi qua, muốn tránh camera có hai con đường…”
Bạch Dư bắt đầu có chút nôn nóng, nhưng càng nghe càng bình tĩnh, thậm chí theo dòng suy nghĩ của Tần Ý còn hình thành trong đầu một tấm bản đồ 3D.
Tần Ý tiếp tục làm GPS dẫn đường, giúp người khác không lạc lối.( *đoạn này không chắc lắm…)
Bọn họ ở bên này phân tích qua lại, đã suy ra hai tuyến đường chính và bốn tuyến phụ. Đường Ngự Thiên ngồi nửa ngày đối mặt với máy tính đã giải mật khẩu, đưa con trỏ chuột đến vòng tròn màu xám ở góc phải màn hình: “Đây là cái gì?”
Tần Ý dừng một chút, nhìn sang.
Đường Ngự Thiên click chuột, vòng tròn xám kia nhất thời sáng lên.
Màn hình giám sát vốn đen kịch bỗng sáng như ban ngày.
… Công tắc bật đèn à?
Cột buồm màu hồng đen, boong thuyền, nước biển, hết thảy đều có thể thấy rõ ràng.
Dưới những bóng đèn công suất lớn, bọn họ nhìn thấy rõ ràng có vật đang trôi nổi trên mặt biển… Vật kia cảm nhận thấy ánh sáng chói mắt, giơ tay lên che, nửa ngày mới quen thuộc, chậm rãi thả tay xuống…
Gương mặt kia tức khắc lộ ra dưới ánh mắt của những người nơi đây, nhìn thấy mà rùng mình.
Đường Thanh Long!
Sau khi Tần Ý hết khiếp sợ, lại càng cảm thấy kinh khủng.
Là ai cột Đường Thanh Long như vậy kéo theo thuyền để giám sát? Vì sao gã ta phải làm như vậy.
[ chúc mừng ký chủ đã tìm thấy Đường Thanh Long, hệ thống đo lường cho biết giá trị sinh mệnh của Đường Thanh Long hiện giờ đã sắp đạt âm, do đó nhắc nhở; trong vòng 2 tiếng đồng hồ phải cứu được anh ta, nếu không anh ta sẽ chết.]
Đường Ngự Thiên đối mặt với màn hình giám sát, nhìn dây thừng thật dài cột Đường Thanh Long đang vô cùng chật vật, sung sướng mà nhíu mày, đưa ra kết luận: “Ngày hôm nay cũng không tính là quá tệ.”
Tại lúc bọn Hồng Bảo đang chuẩn bị xuất phát, một cái tay lộ ra trong ống kính, trong tay là một con dao sáng loáng hướng về chỗ dây thừng.
Ngay sao đó, là khuôn mặt dễ nhận biết của Mao Cát Tường.
Bạch Dư đứng bật dậy khỏi ghế, mang theo mấy tên thủ hạ chạy ra ngoài.
“Xem ra cũng không cần chúng ta quan tâm,” Đường Ngự Thiên kéo Tần Ý về, “… Em đi xem náo nhiệt làm gì.”
Thời điểm Bạch Dư chạy tới, Mao Cát Tường đang liều mạng nhấc chân đạp người phụ nữ kia, vừa đạp vừa kêu: “Đừng cho là tôi không dám đánh đàn bà con gái, cô mà động vào sợi dây này tôi liềm mạng với cô, bỏ dao xuống, nhanh bỏ dao xuống.”
Bạch Dư: “…”
Mao Cát Tường vốn dĩ cũng đang ngang cơ với cô ta, nhưng tình thế nghịch chuyển quá nhanh.
Có phải mọi đồng bào phái nữ đều thích dùng chiêu đạp chym nhỏ không vậy?
Bạch Dư đi lên trước, kéo hắn về phía sau, “Lui về phía sau.”
“Anh, anh hai?”
Mao Cát Tường lui về phía sau anh ta, đầy đầu đều là suy nghĩ giải thích thế nào việc mình lén lút chuồn ra ngoài, vừa nghĩ vừa chỉ huy Bạch Dư: “Anh đẩy cái cô này ra, em đi kéo cái dây này.”
Nhưng tay hắn còn chưa đụng tới dây thừng đã bị Đại Cơ Nhục đẩy sang một bên. Đại Cơ Nhục hai ba lần kéo liền kéo được dây, rồi nói với hắn: “Phu nhân, cậu vẫn là nên nghĩ cách giải thích với Bạch thiếu đi, cậu không thấy sắc mặt vừa nãy của ngài ấy đâu…”
Mao Cát Tường cũng không biết tiếp nhận cái xưng hô này từ khi nào, hỏi: “Sắc mặt làm sao vậy… Dữ lắm sao.”
Mao Cát Tường thấp thỏm hỏi, Đại Cơ Nhục hơi kinh ngạc khi hắn dùng từ này, nhìn hắn hỏi lại: “Hung dữ?”
ヾ(? `Д??) lẽ nào tính từ này cũng không đủ để biểu đạt phẫn nộ của anh bắp đùi?
Hắn do do dự dự hỏi tiếp: “Vậy lẽ nào… Còn kinh hơn cả hung dữ?”
Đại Cơ Nhục thở dài một tiếng: “Cậu thực sự nên nhìn bộ dáng Bạch thiếu khi mất đi người yêu, giống như mất đi một nửa linh hồn vậy.”
Linh hồn trống cmn rỗng, Mao Cát Tường cảm thấy tế bào não của mình chết hết rồi, tưởng tượng không ra.
Tại lúc hắn đang đốt tế bào não, Tiểu Xấu Xa chửi ầm lên: “Ngu ngốc, nhanh cướp dây thừng đi.”
“A?”
“Vừa nhìn đã biết ngài bình thường không tập luyện gì, so với Đại Cơ Nhục, lúc kéo người lên có thể nhẹ nhàng sao, ngài tự nói xem.” (*chỗ này không chắc lắm…)
“…”
Chờ Mao Cát Tường vồ tới tách Đại Cơ Nhục ra, gương mặt phù thũng của Đường Thanh Long đã gần ngay trước mắt, chân hắn bám chặt trên rào chắn, kéo gã kia vào như nhổ củ cải.
Sau khi lên bờ, Đường Thanh Long ói ra mấy ngụm nước biển, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
“Đừng chết, đừng chết, ai tới cấp cứu đi, ai tới đây? Mao Cát Tường vỗ vỗ mặt Đường Thanh Long, gọi Đại Cơ Nhục, “Anh hô hấp nhân tạo cho gã đi.”
Đại Cơ Nhục: “…”