Lúc ở sau cánh gà chuẩn bị, Trần Nhiễm Âm thăm dò hỏi trưởng khối một câu: “Có được trang điểm không?”
Trưởng khối suy xét đến cô gái trẻ trung thích đẹp, lại sắp lên sân khấu diễn, thế nên anh ta gật đầu đồng ý: “Được.” Nhưng vẫn dặn dò một câu: “Nhưng phải trang điểm nhẹ thôi, giáo viên phải có dáng vẻ của giáo viên, trang điểm đậm thì ra thể thống gì, ảnh hưởng không tốt.”
“Được.” Sau khi được phê chuẩn, Trần Nhiễm Âm lập tức lấy mỹ phẩm đã chuẩn bị sẵn trong túi ra, nhìn vào gương bắt đầu trang điểm.
Chu Lệ Hồng mặc áo ngắn tay bằng voan màu đỏ và quần ngắn bảy phân màu đen, khoanh tay ngồi trên ghế bên cạnh, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Trần Nhiễm Âm.
Trên tai và cổ Trần Nhiễm Âm không đeo trang sức, tóc đuôi ngựa buộc cao gọn gàng, mặc một chiếc áo ngắn tay phong cách thể thao màu đen, quần thể thao màu xám, giày thể thao màu trắng, ăn vận có thể coi là phù hợp, từ trên xuống dưới không có chỗ nào có thể khiến người ta bới lông tìm vết.
Nhưng vóc dáng cô rất đẹp, cao ráo thướt tha, tùy tiện ngồi trên ghế thôi cũng có thể phô ra đường cong chữ S trước lồi sau vểnh, cho dù chỉ mặc một bộ đồ thể thao bình thường cũng khó che đi vẻ đẹp và sự quyến rũ.
Chu Lệ Hồng khinh thường, thầm ‘hừ’ một tiếng: Con gái càng đẹp thì càng nhiều chuyện, không biết nhà trường nghĩ thế nào lại tuyển một giáo viên nữ như vậy, vừa nhìn đã thấy không phải dạng tầm thường gì.
Lúc Trần Nhiễm Âm dùng kẹp uốn mi, Chu Lệ Hồng đột nhiên thở dài, giọng điệu chậm rãi: “Trẻ tuổi tốt thật, hai ngày nay ở căn cứ, mấy đội viên nữ tôi gặp đều không trang điểm gì mà người nào cũng xinh đẹp, đẹp hơn mấy cô gái trang điểm trên phố nhiều. Đây mới là đẹp thật sự, trang điểm vào là không tự tin.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Nói cho ai nghe thế?
Lúc này, sau cánh gà có không ít người sắp biểu diễn vẫn chưa lên sân khấu, có giáo viên và cả học sinh. Các học sinh đều không rành sự đời, không hiểu sự kỳ lạ trong giọng điệu của Chu Lệ Hồng, thế nhưng các giáo viên có thể hiểu được. Có người cảm thấy Chu Lệ Hồng nói đúng, nên nói, có người cảm thấy Chu Lệ Hồng quá phiền phức, luôn ỷ mình lớn. Nhưng mọi người đều là người trưởng thành, còn là đồng nghiệp của nhau, không ai có thể trực tiếp nói ra suy nghĩ thật sự cả, chỉ có thể xem như không nghe thấy và không hiểu gì, cười đại một tiếng cho qua.
Nhưng Trần Nhiễm Âm không cho qua được, trước đây cô luôn nhịn Chu Lệ Hồng vì bà ta là đàn chị, lại là đồng nghiệp, xảy ra xung đột trực tiếp thì sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu ra, càng nhịn thì Chu Lệ Hồng càng lên mặt, bắt đầu công khai gây khó dễ cho cô rồi. Xã hội là vậy, lùi một bước không có trời cao biển rộng, chỉ có càng nghĩ càng tức thôi.
Cô không định tiếp tục chịu ấm ức nữa, vừa không đổi sắc kẹp lông mi vừa từ tốn phản bác lại Chu Hồng Lệ: “Cũng chẳng phải vậy, ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, cách theo đuổi cái đẹp của mỗi người đều khác nhau, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến tự tin hay không tự tin cả. Trang điểm cũng không phải để thêm tự tin mà là để bản thân mình vui.” Cô kẹp lông mi xong thì cười với Chu Lệ Hồng: “Nữ MC của đài phát thanh trung ương cũng trang điểm đấy thôi, chúng ta có thể nói người ta không tự tin à? Tất nhiên là không thể rồi, người ta mới thật sự là xinh đẹp, nhìn là biết khuôn mặt quốc thái dân an, nhưng tại sao người ta vẫn trang điểm? Là để bày tỏ sự chân thành và tôn trọng với khán giả.”
“…”
Chu Lệ Hồng vô cùng tức giận, thế nhưng lại chẳng thốt nên lời.
Các học sinh và giáo viên xung quanh đều nhìn về phía hai người họ, bầu không khí hơi ngượng ngùng, trưởng khối ở một bên thầm cảm khái người trẻ tuổi bây giờ thật không dễ dây vào, vừa đứng ra giảng hòa: “Ha ha, đây là va chạm tư tưởng giữa thế hệ mới và thế hệ cũ, ai cũng có lý cả, không ai đúng hoàn toàn, nhưng việc quan trọng của chúng ta hôm nay không phải trang điểm mà là biểu diễn, đừng lạc đề, lạc đề là ăn ngay không điểm đấy.”
Các giáo viên xung quanh cũng phối hợp bật cười với lời nói của trưởng khối, chuyện này xem như cứ thế trôi qua.
Chu Lệ Hồng vẫn khoanh tay ngồi trên ghế, sầm mặt không nói gì. Trần Nhiễm Âm thì vẫn ổn, bình tĩnh ung dung trang điểm.
Trong hội trường tiếng vỗ tay và tiếng hò hét vang lên không ngớt, chớp mắt đã đến chín giờ rưỡi.
Tiết mục thứ ba từ dưới lên là múa Trung Quốc, người biểu diễn là một học sinh nữ xinh đẹp đến từ lớp 9/9. Nhạc đệm là một đoạn đàn sáo du dương, cơ thể của cô gái lúc múa mềm mại uyển chuyển, mang theo sức mạnh bùng nổ khiến người ta phải kinh ngạc, có cảm giác như đang mơ về thời Đại Đường. Đừng nói là khán giả ngồi dưới sân khấu, ngay cả Trần Nhiễm Âm đứng trong con đường để lên sân khấu cũng nhìn đến say mê, trong lòng có một chút tiếc nuối: Múa Trung Quốc thật sự đẹp quá, sao trước đây mẹ cô không đưa cô đi học múa nhỉ?
Nhưng rồi cô lại thay đổi suy nghĩ: Học cũng chẳng ích gì, sau khi gãy chân thì vẫn không thể lên sân khấu.
Cô vẫn rất muốn chơi một trận bóng rổ lần nữa.
Nhưng với cô mà nói, cảm giác thỏa thích đầm đìa mồ hôi, mặc sức chạy nhảy trên sân bóng đã là quá khứ rồi.
Trần Nhiễm Âm thở dài, nhẹ nhàng đỡ lấy cây đàn ghi ta, trong lòng hơi tiu nghỉu: Nếu lúc đó không tùy hứng như vậy thì tốt rồi, nếu không chủ động chọc giận Lâm Vũ Đường thì tốt rồi… Đúng là hại người hại mình, bây giờ muốn bù đắp cũng chẳng có cách nào.
Thực ra cô có thể cảm nhận được anh vẫn thích cô, ít nhất là vẫn để ý đến cô, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được thái độ hiện tại của anh với cuộc tình này: Không muốn ở bên cô lần nữa.
Anh sợ, muốn trốn tránh nguy hiểm.
Nhưng cô không sợ, cho dù là bão táp ập tới thì cô cũng sẽ không lùi bước nữa, cho dù thế nào thì cũng phải cùng anh đi đến cuối đường.
Trong hội trường đột nhiên vang lên tràng pháo tay, kéo mạch suy nghĩ của Trần Nhiễm Âm về, sau đó cô mới ý thức được màn diễn của cô gái đã kết thúc rồi, người lên sân khấu tiếp theo chính là cô.
Sân khấu rất rộng, ánh đèn rực rỡ, MC thông báo xong thì xuống khỏi sân khấu từ phía Tây, Trần Nhiễm Âm ôm đàn ghi ta lên sân khấu từ phía Đông.
Chỗ ngồi của khán giả là kiểu bậc thang, các đội viên của đội cảnh sát đặc nhiệm ngồi hàng trước, các học sinh ngồi hàng sau, chỗ ngồi xếp theo thứ tự lớp. Các học sinh lớp 9/2 rất giữ thể diện cho giáo viên chủ nhiệm của mình, Trần Nhiễm Âm vừa ra sân khấu, khán giả ngồi ở giữa đã nổ ra một tràng pháo tay long trời lở đất và tiếng hò hét trợ oai, nhất là đám con trai mà người đứng đầu là Cố Biệt Đông, còn hét to hơn cả lúc chạy thể dục ở trường, chỉ hận không thể đánh sập trần nhà. Hơn nữa, bọn họ còn cực kỳ chuyên nghiệp soạn khẩu hiệu cổ vũ cho giáo viên chủ nhiệm: “Chim Ưng, Chim Ưng, tiếng Ưng của trời!”
Hét đến nỗi Trần Nhiễm Âm vừa cảm động vừa xấu hổ: Quê thật! Một đám thiếu niên nhỏ tuổi, sao có thể nghĩ ra được khẩu hiệu quê như vậy? Lại còn tiếng Ưng của trời nữa… Cái trình độ văn học này phải đối phó với bài làm văn thi tuyển sinh trung học phổ thông thế nào đây?
Nhưng các đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm ngồi ở hàng trước đều rất nể mặt, không ai cười cả, đều nhiệt tình vỗ tay. Dù sao thì đây cũng là vợ của đội trưởng, nên nể mặt thì vẫn phải nể mặt chứ.
Sau khi Trần Nhiễm Âm đứng ở chính giữa sân khấu, cô nhanh chóng quét mắt nhìn khán giả ở phía trước… Cố Kỳ Châu thật sự không đến.
Cô hơi thất vọng, cũng hơi tủi thân.
Cô thầm thở dài, đưa cánh tay điều chỉnh độ cao của micro, tiện miệng nói tên bài hát: “<Kiên cường>.”
Giọng điệu giới thiệu ngắn gọn xúc tích, cũng chẳng cúi chào đã đặt tay lên dây đàn, gảy nhẹ dây đàn, bắt đầu đánh khúc dạo đầu.
Mọi người dưới sân khấu đều ngạc nhiên bởi phong cách biểu diễn nhanh gọn dứt khoát của cô, một vài học sinh ghét cô, ví dụ như Triệu Húc Bằng của lớp 9/9 vẫn khinh thường nhỏ giọng mắng cô: “Vờ vịt.”
Nhưng Trần Nhiễm Âm thật sự không hề cố ý làm ra vẻ, phong cách biểu diễn của cô trước giờ là vậy, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
Kết thúc khúc dạo đầu, Trần Nhiễm Âm mới cất tiếng vào micro:
Chẳng một ai là kẻ nắm giữ thế giới.
Nhưng lại có thể trở thành nơi dựa dẫm của số phận bản thân mình.
Giông tố ập đến, vinh quang của vương giả không ở bình phàm, thành bại xây dựng nên anh hùng.
Linh hồn bạn bước qua bùn lầy, ngã rồi lại kiên cường đứng lên, xuyên vào đêm đen.
Giai điệu của bài hát khá thấp, giọng cô cũng trầm nhưng lại rất nội lực, hệt như đang kể một câu chuyện bình thường nhưng lại vĩ đại, gần như vừa cất tiếng đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người dưới sân khấu.
Cho dù là các đội viên của đội cảnh sát đặc nhiệm hay là học sinh của trường trung học số 2, tất cả đều chăm chú nhìn lên sân khấu không rời mắt.
Trên sân khấu chỉ để lại một ngọn đèn, Trần Nhiễm Âm được bao phủ trong ánh đèn màu trắng, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo T-shirt màu đen, ôm một cây ghi ta màu nâu sẫm, dáng người cao ráo đứng một mình trên sân khấu, khí chất ngời ngời, từ đầu đến chân, chỗ nào cũng toát ra vẻ ngầu và giỏi giang.
Cố Kỳ Châu khoanh tay, một mình dựa vào bên cửa sau của hội trường đã bị bao phủ trong bóng tối, nghiêm túc và tập trung nhìn sân khấu phía trước, bất giác nhớ về thời cấp ba.
Từ cấp ba cô đã ngầu như vậy rồi, chắc chắn là cô gái ngầu nhất mà anh từng gặp. Cô chơi bóng rổ, đánh ghi ta, đánh trống, còn lập cả ban nhạc, phóng khoáng tự tin biểu diễn trên phố ở khu trung tâm thương mại, sống theo ý mình, tràn đầy sức sống, hệt như con ngựa đang phi nhanh dưới ánh mặt trời chói lóa.
Có lẽ dùng hai chữ ‘Con ngựa’ để tả một cô gái xinh đẹp là không thích hợp cho lắm, nhưng cô phóng khoáng không chịu gò bó như vậy, như thể trên đời này không gì có thể lọt vào mắt cô.
So với kẻ chỉ có thể che giấu tên tuổi, bước đi trong bóng tối như anh, quả thực cô quá chói sáng, chói sáng đến rạng rỡ.
Cảm giác khác biệt tạo nên cảm giác xa cách, thế nên từ đầu anh đã không muốn đến gần cô, bởi vì anh đã sớm nhìn rõ được hai người bọn họ vốn không cùng một loại người, mặc dù anh thật sự rất thích cô.
Nhưng ai mà ngờ cô lại chủ động chạy đến tiếp cận anh chứ.
Vốn cho rằng ánh sáng cô mang đến sẽ xua tan đi bóng tối trong thế giới của anh, nhưng kết quả cuối cùng lại là bóng tối che lấp đi ánh sáng.
Là anh đã liên lụy đến cô.
Anh không thể liên lụy đến cô lần nữa, nhưng lại không thể nhắm mắt làm ngơ cô, bởi vì cô thật sự rực rỡ quá, thu hút anh, không ngừng dụ dỗ anh chìm đắm.
Nếu không gặp lại thì tốt rồi.
Anh chưa từng hối hận khi mình quay về Đông Phụ, bởi vì bố anh chết không nhắm mắt ở đây, vậy nên cho dù thế nào thì anh cũng phải quay về đây. Anh chỉ hối hận vì đã đưa Cố Biệt Đông đến trường trung học số 2, còn đặc biệt nhờ người đưa vào để tránh trường trung học trực thuộc, tránh mọi thứ liên quan đến cô. Kết quả chẳng ai ngờ lại đụng ngay họng súng của cô.
Tiết tấu khúc ghi ta bỗng nhanh hơn, giai điệu cũng vang hơn.
Điệp khúc là phần cao trào, Trần Nhiễm Âm không kìm nén cảm xúc nữa, cô hoàn toàn mở giọng, vừa gảy đàn vừa thể hiện tình yêu và lòng quyết tâm qua giọng hát:
Người không sợ vực sâu, không làm hạt bụi.
Cố thủ trong ngõ tối không ánh sáng, không quỳ gối trước trận chiến số phận, tôi nhát gan biết bao mà lòng mang mưu mô.
Khát khao sát cánh bên người, dũng cảm như người.
Nơi mặt trời không chiếu tới không phải vùng xám.
Mà là trận chiến của kẻ đơn độc gan dạ.
Là tầm thường và hào hùng.
Nhiệt huyết trong đêm đen không nên bị chôn vùi.
Bước ngược chiều sáng cũng có ánh hào quang chói lòa.
Câu hát cuối cùng kết thúc, lực gảy đàn của Trần Nhiễm Âm cũng dần nhẹ lại.
Trong hội trường lớn như được dội cả biển nước, im lặng không tiếng động rồi bỗng nhiên ai đó mở đập xả lũ, tiếng pháo tay giòn giã kéo dài không ngớt như nước lũ cuồn cuộn.
Đám nhóc lớp 9/2 không chỉ giữ thể diện cho giáo viên chủ nhiệm của mình mà còn thấy mình cực kỳ hãnh diện, nhìn chủ nhiệm của chúng ta xem, ngầu biết bao! Đỉnh biết bao! Tuyệt vời biết bao! Thế là tiếng vỗ tay, tiếng hò hét càng thêm nhiệt liệt, hơn năm mươi người mà hét như hơn năm trăm người.
Các đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm ngồi ở hàng trước cũng nể mặt như ban nãy, vừa vỗ tay vừa thầm cảm khái: Vợ của diêm vương Cố khá thật, không chỉ xinh đẹp mà còn đa tài đa nghệ, chẳng trách có thể dễ dàng nắm giữ được anh.
Trần Nhiễm Âm cúi người chào cảm ơn, lúc đang định xuống sân khấu thì MC bỗng gọi cô lại: “Cô Trần, mời cô nán lại một chút.”
Lần này người lên sân khấu là một MC nữ đến từ lớp 9/8.
Trần Nhiễm Âm chỉ đành dừng lại, im lặng chờ đợi câu hỏi phỏng vấn của MC trên sân khấu.
Cô gái dáng người cao ráo này đi tới bên cạnh cô, cười hỏi: “Cô Trần, trước đây mọi người chưa từng nghe bài hát này, cô có thể tiết lộ cho mọi người đây là bài hát của ai không?”
Trần Nhiễm Âm trả lời thật: “Cô tự sáng tác.” Trong giọng điệu còn toát lên một chút kiêu ngạo.
Khán giả lập tức thốt lên: “Wow!”
Mắt của MC cũng sáng rỡ, rõ ràng cũng rất ngạc nhiên: “Vậy cô có thể nói với mọi người ước nguyện ban đầu lúc cô sáng tác bài hát này là gì không?”
Trần Nhiễm Âm sững người, không khỏi cảm khái: Trẻ con bây giờ cũng đa tài đa nghệ, vài người sinh ra đã gắn liền với nghề nào đó, ví dụ như cô gái đang làm MC này, sinh ra chính là MC phát thanh, rất biết cách khống chế tiết tấu hiện trường.
Nhưng thân là một giáo viên, trước mặt học sinh có vài việc không thể nói quá rõ ràng, nếu không sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, thế nên cô chỉ có thể khéo léo trả lời: “Viết cho anh hùng trong lòng cô.”
“Hú! Hú! Hú!” Bên dưới sân khấu đã có học sinh nghịch ngợm bắt đầu hò hét, ngay cả các đội viên của đội cảnh sát đặc nhiệm cũng bắt đầu không kìm được kích động.
Trần Nhiễm Âm cảm thấy cô không thể nói thêm được nữa, nếu không chắc chắn trưởng khối sẽ làm phiền cô. Thế nhưng cô bé MC này cứ muốn hỏi đến cùng: “Anh hùng trong lòng cô là ai ạ?”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Bạn học này, tương lai em thật sự rất hợp để làm phóng viên đấy.
Cô vốn định tùy tiện trả lời mập mờ cho qua, nhưng khoảnh khắc lên tiếng, tầm mắt chợt nhìn về phía cửa sau của hội trường.
Ánh sáng ở đó rất tối, có một người đứng dựa vào tường, còn mặc quần áo màu đen, gần như hòa vào làm một với bóng tối.
Mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng chỉ dựa vào đường nét cơ thể là Trần Nhiễm Âm có thể đoán ra được người đó là ai, trong lòng cô không khỏi vui mừng: Chính thất của cô vẫn đến.
Do dự giữa ‘bị trưởng khối phàn nàn’ và ‘lấy lòng chính thất’ một giây, cán cân trong lòng cô nghiêng hẳn ra vế sau: “Tất nhiên là đội trưởng Cố của đội cảnh sát đặc nhiệm rồi.” Sau đó cô hỏi lại: “Nếu không còn có thể là ai nữa?”
Giọng cô không lớn nhưng lại được micro phóng đại lên vô số lần.
Tiếng hò hét và gào thét từ hàng ghế khán giả lập tức vang lên, không chỉ có các bạn nhỏ của trường trung học số 2 bùng nổ, mà cả những đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm của trung đội 1 và trung đội 3 cũng vậy.
Trần Nhiễm Âm lại lần nữa nhìn về phía cửa sau, mặc dù vẫn không nhìn rõ sắc mặt của đội trưởng Cố, nhưng cô đoán bây giờ chắc chắn anh rất kinh ngạc.
Ha ha, không ngờ đúng không, ‘Trẫm’ đặc biệt viết bài hát cho ‘Nàng’ đấy!
Trần Nhiễm Âm kiêu ngạo nhếch khóe môi, xoay người xuống sân khấu.
Bài hát cuối cùng là <Khó quên đêm nay> do chủ nhiệm lớp 9/1 Chu Lệ Hồng diễn, không biết người khác có thật sự khó quên đêm nay hay không, nhưng Cố Kỳ Châu chắc chắn là anh khó quên thật.
Mãi cho đến buổi tối về phòng, anh vẫn còn đang kinh ngạc, nói cách khác là có cảm giác nhẹ bẫng như muốn lên tiên, làm gì cũng mất hồn, còn làm rơi chậu rửa mặt trong tay Côn Minh.
“Anh có ổn không đấy?” Côn Minh nhìn anh bằng vẻ cạn lời.
Cố Kỳ Châu thở dài: “Tôi nhặt cho anh.”
Lâm Nghị cười lắc đầu: “Cậu ta vui đến choáng váng rồi.”
Cố Kỳ Châu kiên quyết không thừa nhận: “Không có, không phải.”
Côn Minh hoàn toàn không tin: “Vậy anh nghĩ cái gì đấy? Ngơ ngác cả đêm rồi.”
Cố Kỳ Châu vẫn không đổi sắc mặt: “Nghĩ đến buổi diễn tập ngày mai.”
Lâm Nghị: “Đã sắp xếp xong hết rồi mà nhỉ?”
Cố Kỳ Châu: “Ừm.”
Côn Minh đột nhiên nhớ ra gì đó, nói với Cố Kỳ Châu: “Hay là chúng ta đổi chiến tuyến nhé, anh đến lớp 9/2, tôi đến lớp 9/6.” Các lớp bị ‘Uy hiếp’ trong buổi diễn tập đều đã được rút thăm trước đó, là lớp 9/2, lớp 9/6 và lớp 9/7. Người phụ trách ‘Uy hiếp’ xe đưa đón của trường là các đội viên cũ, các đội viên mới phụ trách giải cứu ‘Con tin’, bắt giữ ‘Bọn bắt cóc’.
Các đội viên mới được chia thành ba đội hoặc là ba nhóm nhỏ, đồng thời triển khai ‘Hành động giải cứu’ ở ba địa điểm, nhóm nào có thời gian giải cứu ngắn nhất, tỉ lệ thương vong thấp nhất thì nhóm đó chiến thắng.
Côn Minh và Cố Kỳ Châu đều là một trong những ‘Kẻ cướp’.
“Tôi ngại ra tay với vợ anh.” Côn Minh thẳng thắn nói: “Kế hoạch của tôi là lên xe nổ súng với giáo viên trước, nếu không sẽ không làm bọn nhỏ sợ được, nhưng tôi không thể nổ súng với vợ của đồng đội được.”
Mặc dù đều là súng không đạn lắp đặt laser.
Cố Kỳ Châu bất lực, cũng lười giải thích, trả lời: “Không cần suy nghĩ nhiều vậy đâu.”
Côn Minh khẽ nheo mắt, cười gian nói: “Anh không dám cầm súng chĩa vào vợ anh chứ gì?”
Cố Kỳ Châu vẫn rất cứng rắn: “Vớ vẩn.”
Côn Minh: “Vậy anh đổi với tôi đi, chứng minh anh là một thằng đàn ông.”
Cố Kỳ Châu không mắc lừa: “Không đổi.”
Côn Minh quyết tâm phải bẫy được anh: “Ôi dào, chẳng phải chỉ diễn tập thôi à, sợ cái gì chứ?”
Lâm Nghị hóng hớt không chê chuyện lớn: “Đúng đấy, đừng có gánh nặng tư tưởng, chắc chắn người yêu của cậu có thể hiểu mà.”
Côn Minh: “Với cả, Đông Tử cũng ở lớp 9/2 mà, nếu anh không dám bắn vợ anh thì anh cứ bắn Đông Tử ấy, hiệu quả như nhau cả.”
Cố Kỳ Châu vẫn không mắc lừa: “Không đổi.”
Côn Minh tiếc nuối thở dài, nhưng Lâm Nghị lại nói: “Tôi cũng cảm thấy cậu nên đổi với cậu ta đi, tôi xem bảng phân nhóm rồi, thực lực tổng thể của nhóm một khá mạnh, hơn nữa vợ cậu vừa nhìn đã thấy là người thông minh rồi, đám nhóc lớp cô ấy cũng khá nghịch, không thể ngồi không chờ bị bắt được, Tiểu Minh chưa chắc có thể đối phó được đâu.”
Côn Minh hùa theo: “Chính xác, vả lại vợ anh thì anh hiểu, thực sự không được nữa thì anh bắn hạ cô ấy luôn.”
Bắn hạ cô? Tôi chán sống chắc?
Cố Kỳ Châu vừa tức vừa bất lực: “Anh nói sao nghe dễ thế.”