Gã sai vặt nói công tử nhà hắn đã ra ngoài nhưng cũng không nói là đi đâu.
Giang Tự Hành càng thêm lo lắng, “Y đi ra ngoài một mình?!”
Gã sai vặt gật đầu.
Giang Tự Hành: “Đi hướng nào?!”
Gã sai vặt chỉ đầu đường bên phải.
Nhưng dọc theo con đường không xa có một cái ngã ba. Giang Tự Hành đứng giữa ngã ba, lòng nóng như lửa đốt, bỗng nhiên nhớ lại chuyện hôm nay gặp được một thầy bói kỳ quái ở Túy Tiên Lâu.
Chẳng lẽ…
Giang Tự Hành cất bước đi tới Túy Tiên Lâu. Trên đường rộn ràng nhộn nhịp, hắn chạy quá nhanh nên bất chợt đụng phải một tráng hán đi tới.
“Ai da, không có mắt à?” Tráng hán bị đụng đến lảo đảo, đang muốn chửi người nhưng khi vừa nhìn thì giật mình nói, “Giang công tử?”
Giang Tự Hành giương mắt, trông thấy Vương Phú Quý bán thịt heo ở thành Đông đang cõng một sọt thịt trên lưng, chắc là phải đến mấy chục cân.
“Giang công tử.” Đã nhiều ngày việc buôn bán trong nhà không tốt lắm, Vương Phú Quý thấy ai cũng muốn bán thịt heo, vô cùng thân thiện nói, “Trong phủ cần thịt không? Hôm nay…”
Giang Tự Hành không rảnh quan tâm gã, nhấc chân muốn đi, Vương Phú Quý vẫn không sờn lòng, nói: “Giang công tử, thịt nhà ta ngon lắm, nếu không tin ngươi cứ hỏi Lâm công tử mà xem, vừa nãy y còn bảo ta đưa sọt thịt này đến Lâm phủ…”
“Ngươi nói sao?!” Giang Tự Hành một phát kéo lấy cổ áo Vương Phú Quý, “Ngươi thấy Lâm Tử Nghiên?!”
Vương Phú Quý bị Giang Tự Hành làm hoảng sợ, “Vâng… Đúng vậy.”
Giang Tự Hành vội la lên: “Ở đâu?!”
Vương Phú Quý ngơ ngác nói, “Ở cổng thành đó…”
Vừa nãy gã cõng sọt thịt không bán được này lượn lờ trên phố, đang đi thì thấy Lâm Tử Nghiên vội vã đi về phía cổng thành. Gã nhanh chóng đuổi theo, thao thao bất tuyệt khen thịt heo nhà mình với Lâm Tử Nghiên, rặt một vẻ bán không được thì không bỏ qua.
Lâm Tử Nghiên vội vàng muốn tới đình Tam Lý nên thuận miệng đồng ý, bảo gã đưa thịt tới Lâm phủ.
Vì thế gã đang vui tươi hớn hở cõng thịt đến Lâm phủ. Đang đi lại đói bụng nên hắn dừng ở ven đường ăn bát mì.
Sau đó ăn uống no đủ rồi, chưa đi được vài bước thì đụng phải Giang Tự Hành.
Giang Tự Hành lúc này, nếu như dùng lời của Vương Phú Quý nói thì là gấp như thể bị mất mấy trăm con heo.
“Y ra khỏi thành?!”
Vương Phú Quý gật đầu nói: “Đúng vậy…” Lời còn chưa dứt đã thấy Giang Tự Hành hai ba bước chạy đến trước cửa khách đi3m lấy một con ngựa, vung dây cương lên thúc ngựa chạy đi.
Tiểu nhị khách đi3m đuổi theo hét lên: “Người đâu mau tới đây! Trộm ngựa!”
Vương Phú Quý: “…”
Giang Tự Hành chạy như điên ra khỏi cổng thành. nhắm thẳng phía Bắc mà đi.
Hoàng hôn dần tắt, trên đường cũng không còn mấy ai.
Giang Tự Hành đuổi tới đình Tam Lý, thấy bên trong đình có lò lửa pha trà đang ùng ục tỏa nhiệt.
Vừa rồi ở đây có người?
Trong lòng hắn còn đang nghi ngờ, quay người xuống ngựa đi vào bên trong đình, đột nhiên nghe tiếng gió thổi vút đến.
Giang Tự Hành quay người muốn tránh lại nghe một tiếng vang giòn giã, hòn đá vụn đập trúng ấm trà, nước trà đổ đầy đất.
Sau đó hình như có ám khí trực tiếp đánh thẳng tới.
Giang Tự Hành nhận ra có điều không đúng, vội vàng giơ tay che kín mũi miệng, thế nhưng đã muộn rồi.
Đầu óc bỗng nhiên choáng váng, tay chân bủn rủn vô lực, hắn chống tay xuống bàn đá bên cạnh, suýt nữa thì không đứng vững được.
“Thì ra là ngươi.” Trong rừng trúc sau đình, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi ra, Kế Vô Chước vén màn xe liếc nhìn Giang Tự Hành, “Ta còn tưởng là người của Lâm phủ.”
“Giang Tự Hành!” Lâm Tử Nghiên vội đến mức lập tức nhảy xuống xe ngựa, chạy qua đó.
Kế Vô Chước không ngăn cản y, nhìn theo y xuống xe.
“Giang Tự Hành.” Lâm Tử Nghiên đỡ hắn, lo lắng nói, “Ngươi không sao chứ?”
Giang Tự Hành nặng nề lắc đầu, túm lấy tay Lâm Tử Nghiên, lẩm bẩm: “Đi mau…”
“Đúng là nên đi.” Kế Vô Chước cũng bước tới, nhìn Giang Tự Hành, thong thả nói, “Nhưng hình như lão phu còn nợ ngươi một quẻ…”
Ông ta đột nhiên đạp chân lên chỗ bị thương của Giang Tự Hành.
“Ưm…” Giang Tự Hành rên lên một tiếng, trên trán túa ra mồ hôi lạnh.
“Ngươi làm gì vậy?!” Lâm Tử Nghiên vội vàng đẩy Kế Vô Chước ra, đứng chắn trước mặt Giang Tự Hành: “Không được làm hắn bị thương!”
Ánh mắt Kế Vô Chước hơi lạnh, “Lão phu không tính được con heo kia chết khi nào, nhưng ngươi, sợ là không sống qua nổi hôm nay.”
“Vậy sao?” Giang Tự Hành dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay, giữ lại một chút tỉnh táo, khinh thường nói, “Chỉ bằng ngươi mà cũng xứng tính mệnh cho bản công tử sao?”
Kế Vô Chước cười lạnh một tiếng, nâng tay phải lên, “Vậy thử một lần đi?”
Tay ông ta vừa cử động đã thấy Lâm Tử Nghiên chợt rút một con dao găm từ bên hông ra đặt lên cổ.
“Ta nợ hắn một mạng.” Mũi dao lạnh lẽo dán vào da thịt, Lâm Tử Nghiên nhìn thẳng về phía Kế Vô Chước, giọng nói có phần run rẩy nhưng ánh mắt lại không hề nhút nhát, “Nếu ngươi không muốn ta chết thì đừng làm hắn bị thương.”
“Lâm Tử Nghiên, ngươi làm gì vậy?!” Giang Tự Hành giơ tay muốn đoạt dạo lại, thế nhưng toàn thân hắn không hề có chút sức lực nào, trời đất quay cuồng ngã nhào xuống đất, chỉ túm được vạt áo Lâm Tử Nghiên, “Buông…”
Kế Vô Chước không nói gì, chỉ nhìn Lâm Tử Nghiên, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, như thể xuyên thấu qua Lâm Tử Nghiên nhìn thấy một kẻ khác làm ông ta vô cùng tức giận.
Một lúc lâu sau ông ta phất tay áo, tức giận quay người, “Lên xe!”
Tiếng vó ngựa vang lên, cách đó không xa, người đánh xe vén màn che cho Kế Vô Chước rồi trầm mặc nhìn Lâm Tử Nghiên.
Sắc trời càng muộn, gió Bắc mang theo khí lạnh bao trùm khuôn mặt Lâm Tử Nghiên. Y chậm rãi buông dao găm xuống, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi từ lúc nào không hay.
“Giang huynh.” Y nhắm mắt, nhẹ giọng nói, “Làm phiền ngươi nói với cha ta một tiếng, nói… Ta ra ngoài đi học, để người không phải lo lắng.”
Phía sau, Giang Tự Hành không động đậy.
Lâm Tử Nghiên cho rằng hắn ngất xỉu, quay đầu nhìn lại thấy Giang Tự Hành túm chặt vạt áo y, giữa hàm răng cắn chặt tràn đầy máu tươi.
“Giang Tự Hành!”
“Không được đi…” Đầu Giang Tự Hành đau nhức vô cùng, vạt áo trước mắt dần dần mơ hồ, hắn chỉ có thể cắn rách môi, làm đau bản thân để giữ lấy tỉnh táo, “Lâm Tử Nghiên…”
Ngực Lâm Tử Nghiên như thắt lại, hốc mắt không ngừng đau nhức, “Ta…”
Xe ngựa bên ngoài đình hí vang, vừa vội vàng vừa nóng nảy. Lâm Tử Nghiên quay người, thấy Kế Vô Chước đang ngồi trong xe, nửa khuôn mặt ẩn phía sau tấm rèm, im lặng không nói nhưng lại vô cớ làm y sợ hãi.
“Giang huynh.” Lâm Tử Nghiên nắm chặt dao găm trong tay, gần như nói không thành lời, “Cáo từ…”
Y vừa nhấc chân lên lại bất động, vạt áo trắng như tuyết bị Giang Tự Hành túm chặt trong tay.
“Đừng đi…”
Không biết vì sao, hốc mắt Lâm Tử Nghiên ửng đỏ.
Y cười cười, nước mắt ấm áp lướt qua trên má, rơi xuống mu bàn tay Giang Tự Hành.
Y nói, người đừng kéo quần áo ta nữa.
“Xoẹt” một tiếng, lưỡi dao cắt rách vạt áo, Giang Tự Hành nắm lấy nửa mảnh vải vụn, trong lòng đột nhiên trống rỗng.
Lâm Tử Nghiên chậm rãi đi về phía xe ngựa, nhớ lại lần đầu tiên gặp được Giang Tự Hành, khắp núi phủ đầy tuyết, lạnh buốt đến tận xương, người nọ dẫm lên tuyết đọng, cởi áo khoác xuống rồi khoác trên người y…
“Lâm Tử Nghiên, ngươi đứng lại!”
Y bỗng nhiên nghe thấy Giang Tự Hành kêu lên, giọng nói khàn đặc tựa như mang theo máu.
“Ngươi dám đi thêm một bước nữa, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”
– —–oOo——