“Ôi cha, ngươi mau buông ra.” Tôn Phóng quát rống lên, “Ta đi đỡ người!”
Giang Tự Hành lại càng nóng nảy, “Không cần ngươi đỡ!”
“Không được, ta…” Tôn Phóng vừa quay đầu đã thấy Cố Lang đã buông Lâm Tử Nghiên ra, đi về phía đầu hẻm, nhưng đến chỗ ngoặt lại bị ai đó lôi đi.
Cái vẻ sốt ruột kia, vừa nhìn đã biết chính là đại đương gia mặt dày hơn tường thành nhà bọn họ.
“Chậc chậc…” Tôn Phóng quơ tay, quay đầu nói với Giang Tự Hành đang giữ tay hắn, “Không đỡ nữa, người cũng đi rồi.”
Giang Tự Hành nhìn Lâm Tử Nghiên vội vàng xuống xe, “…” Đâu có đi đâu?
Tôn Phóng ngáp một cái, quay lại sòng bạc.
Lâm Tử Nghiên vô cùng lo lắng chạy tới, sắc mặt trắng bệch.
“Sao vậy?” Giang Tự Hành thấy tóc y hơi loạn, cánh tay bên hông hơi cử động, cuối cùng cũng không nâng lên.
“Ta…” Lâm Tử Nghiên môi răng run rẩy, hốc mắt đỏ lên, “Cha ta… trúng độc…”
Giang Thành Nhạc, Giang Tự Hành: “Cái gì?!”
Hôm nay khi Lâm Tử Nghiên trở về phủ thì thấy quản gia sắc mặt nôn nóng chạy đến, nói không biết tại sao mà lão gia đột nhiên ngất xỉu.
Đại phu cũng tới xem, nhưng khám cả nửa ngày cũng không ra được cái gì, chỉ nói giống bị trúng độc.
“Ta đã hỏi rồi.” Trong Lâm phủ, Lâm Tử Nghiên dẫn Giang Tự Hành đi tới phòng bếp, sốt ruột nói, “Thức ăn hôm nay cha ta ăn không có vấn đề gì hết, sao lại trúng độc chứ?”
Giang Tự Hành cũng cảm thấy kì quái. Vừa rồi hắn và cha đã tới nhìn Lâm Tu Viễn, chỉ thấy người nằm trên giường môi tím tái, hai mắt nhắm nghiền, quả thực là trúng độc.
Lúc này cha hắn đã đi mời ngự y trong cung, nhưng cũng không biết liệu ngự y có khám ra nguyên nhân hay không nữa.
“Trúng độc?” Giang Tự Hành trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ ra Triệu Phụng đã từng nói, Ninh Mạt giỏi dùng độc, hầu như mỗi lần thoát thân đều là vung độc ra.
“Ta đi hỏi họ Ninh kia thử xem.” Giang Tự Hành nói, “Có lẽ là y giở trò quỷ.”
“Ninh Mạt?” Lâm Tử Nghiên khó hiểu, “Không phải y bị nhốt ở Triệu phủ sao?”
Giang Tự Hành: “Không phải hôm trước y đã thừa dịp đêm tối lẻn vào phủ sao, nói không chừng là động tay động chân từ khi đó.”
Lâm Tử Nghiên vốn định đi cùng hắn nhưng lại không an tâm để Lâm Tu Viễn ở nhà, đành phải chờ trong phủ.
Y nhìn Giang Tự Hành ra khỏi cửa, đang định quay trở vào trông cha thì lại có hạ nhân tới báo, nói vừa nãy ngoài cửa có người đưa tới một phong thư.
Y mở ra thì thấy bên trên viết, nếu y muốn cứu cha thì một mình đi đến đình Tam Lý ở ngoài thành, không được nói cho người khác biết, nếu không sẽ không cứu được cha y.
Lâm Tử Nghiên hoảng hốt. Y muốn tìm Giang Tự Hành, lại sợ lời trong thư nói là thật, sợ cha y sẽ xảy ra chuyện.
Y trầm mặc hồi lâu, vẫn quyết định đi đến đình Tam Lý ở ngoại thành trước.
Khi Lâm Tử Nghiên đến nơi, từ xa đã trông thấy tên thầy bói y gặp ở Túy Tiên Lâu hôm nay đang ngồi bên trong, nhàn nhã uống trà.
Bên ngoài đình có một chiếc xe ngựa, người đánh xe đang ngồi đó.
“Tới rồi ư?” Kế Vô Chước ngâm trà, mí mắt cũng chưa nâng lên, “Ngươi để ý tới Lâm Tu Viễn thật đấy.”
Lâm Tử Nghiên túm chặt ống tay áo, chất vấn, “Là ngươi hại cha ta?!”
“Loảng xoảng” một tiếng, Kế Vô Chước đột nhiên đập chén trà trên bàn, lạnh giọng nói, “Hắn không phải cha ngươi!” Ngươi là người Kế gia ta!
Ông ta đứng lên nhìn chằm chằm Lâm Tử Nghiên, nói: “Cùng ta về Bắc Kỳ, ta bảo đảm Lâm Tu Viễn không chết.”
Lòng bàn tay Lâm Tử Nghiên đổ mồ hôi, “Sao ta phải tin ngươi?”
“Ngươi có thể không tin.” Kế Vô Chước hừ lạnh, “Xem Lâm Tu Viễn có thể sống đến ngày mai hay không.”
Lâm Tử Nghiên cả kinh, “Ngươi nói gì?”
“Ta nói…” Kế Vô Chước gằn từng chữ một, “Nếu không có thuốc giải, đêm nay Lâm Tu Viễn chắc chắn sẽ chết.”
Mặt mũi Lâm Tử Nghiên trắng bệnh, lẩm bẩm, “Không…”
“Không tin thì chúng ta đánh cược đi.” Kế Vô Chước tiếp tục nói, “Ngươi có thể đi báo quan, tìm người tới bắt ta, xem ta không chịu nổi trước, hay là Lâm Tu Viễn chết trước.”
Lâm Tử Nghiên suýt nữa không đứng vững. Sao y có thể dùng mạng cha mình để đánh cược, nếu cha y có mệnh hệ gì, cả đời này y cũng không thể tha thứ cho bản thân.
“Ta…” Lâm Tử Nghiên nắm chặt tay đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, “Chỉ cần cha ta không sao, ta… ta có thể đến Bắc Kỳ.”
Kế Vô Chước hài lòng gật đầu, chỉ về phía xe ngựa dừng bên ngoài đình, “Vậy đi thôi.”
“Từ từ.” Lâm Tử Nghiên nói, “Cứu cha ta trước đã.”
Kế Vô Chước: “Sẽ có người đi cứu ông ta.”
Lâm Tử Nghiên đứng im không nhúc nhích, “Cha ta chưa tỉnh, ta không thể đi.”
Kế Vô Chước nhẹ giọng cười, “Ngươi cho rằng ngươi có quyền lựa chọn à? Ngươi chậm trễ một phút thì độc của hắn cũng nặng thêm một phần, ta thì chờ được nhưng sơ là lão già kia không chờ được đâu.”
Lâm Tử Nghiên: “Ngươi…”
“Yên tâm đi.” Kế Vô Chước nói, “Ta không thèm lừa ngươi, lại nói, ta còn muốn giữ mạng của lão già kia để uy hiếp ngươi, không để hắn chết dễ dàng như vậy được.”
Lâm Tử Nghiên cắn chặt môi, cắn đến mức sắp chảy máu.
Thật lâu sau y nhấc chân đi về phía xe ngựa.
Trong phòng chứa củi của Triệu phủ, Giang Tự Hành ngồi xổm trước mặt Ninh Mạt, sầm mặt hỏi, “Có phải ngươi hạ độc không?”
Ninh Mạt chớp chớp mắt, “Độc gì?”
“Ngươi đừng giả bộ.” Triệu Phụng đứng một bên nói, “Hôm đó ngươi lén lẻn vào Lâm phủ, không phải ngươi chẳng lẽ là ta sao?”
Ồ, Ninh Mạt nghĩ, xem ra độc của lão già Lâm Tu Viễn kia phát tán rồi.
Y chớp mắt, “Ta đói, muốn ăn đùi gà.”
“Gà cái đầu ngươi!” Triệu Phụng hùng hùng hổ hổ nói, “Ngươi không giao thuốc giải ra đây, ta…”
“Cho y ăn.” Giang Tự Hành mở miệng nói, ngữ khí lại rất dọa người, “Ăn no vào, ăn xong lên đường.”
Mí mắt Ninh Mạt giật giật, “Ngươi suy nghĩ cho kỹ, nếu ta thăng thiên rồi thì còn ai có thể cứu Lâm Tu Viễn đây.”
Giang Tự Hành không hề bị dao động, “Lát nữa ngự y trong cung tới sẽ tự nghiên cứu ra thuốc giải.”
Ninh Mạt quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nói: “Ngươi có chắc bọn họ sẽ chế ra thuốc giải trước khi trời tối không?”
Giang Tự Hành nhíu mày, “Có ý gì?”
“Chính là…” Ninh Mạt từ từ nói, “Nếu Lâm Tu Viễn không được uống thuốc giải trước khi trời tối, nhất định ông ta sẽ chết.”
Đêm đó khi lẻn vào Lâm phủ, y rải thuốc độc vào đèn dầu trong thư phòng của Lâm Tu Viễn. Thuốc này không màu không vị, lại bị đèn dầu đốt nên sẽ ngấm vào phổi. Chút ít thì không sao, nhưng một khi hít vào quá nhiều, độc phát thì không chịu nổi quá một ngày.
Mà Lâm Tu Viễn thường xuyên đốt đèn đọc sách cả đêm, mới có vài ngày đã phát độc rồi.
“Hôm nay trời nhanh tối.” Ninh Mạt vẻ mặt vô tội, “Đùi gà của ta đâu?”
Triệu Phụng tức giận không thôi, “Ăn đùi gà xong thì ngươi sẽ đi cứu người hả?!”
Ninh Mạt: “Ta còn phải suy nghĩ một chút.”
“Ngươi…” Triệu Phụng không nhịn được nữa, vén tay áo lên muốn đánh người, lại thấy Giang Tự Hành cất bước chạy ra ngoài, thậm chí vì dùng sức quá mà suýt nữa lại có thêm vết thương, đau đến hít một hơi.
“A Tự!” Triệu Phụng hô lên, “Ngươi chạy đi đâu thế?”
Giang Tự Hành không rảnh để chuyện gì nữa, trong lòng hoảng loạn.
Hắn vậy mà quên mất, từ trước đến nay, người mà những kẻ Bắc Kỳ này theo dõi không phải Lâm Tu Viễn.
Mà là cái tên Lâm Tử Nghiên vừa ngốc vừa ngây ngô kia!