Tiểu tử thối này chui ở đâu ra vậy?! Kế Vô Chước nghĩ, dám lấy một con heo ra để chê cười ta, đúng là không biết trời cao đất dày!
Giang Tự Hành thấy ông ta không nói lời nào, cười nhạt nói: “Sao hả, tính không ra à?”
Kế Vô Chước sầm mặt, lạnh lùng nói: “Lão phu xem cho người, không xem cho heo!”
“Ồ.” Một tay Giang Tự Hành chống trên bàn, cúi người về phía trước, ánh mắt thâm trầm nhìn ông ta, “Vậy ngươi có tính ra được, hôm nay ngươi sẽ bị đánh gãy chân?”
Tay cầm cờ của Kế Vô Chước nắm chặt, ông ta trông thấy thấy Lâm Tử Nghiên giữ chặt Giang Tự Hành, khuyên nhủ: “Ngươi đừng xúc động.”
Giang Tự Hành hơi dừng một chút, quay đầu lại hỏi y: “Có phải ông ta bắt nạt ngươi không?”
Lâm Tử Nghiên lắc đầu, “Chắc do ta nghĩ nhiều. Đi thôi, về nhà.”
Y nghĩ, vừa nãy người này cũng chỉ nói là phía Bắc, chưa nói là Bắc Kỳ. Có lẽ do mình bị Ninh Mạt dọa sợ nên mới suy nghĩ miên man.
“Thật sự không bị bắt nạt hả?” Giang Tự Hành nhìn sắc mặt tái nhợt của y, “Vậy sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Lâm Tử Nghiên kìm nén cảm xúc, miễn cưỡng cười cười, “Không sao mà, chỉ là ta vừa nhớ tới mấy chuyện không vui.”
Y kéo Giang Tự Hành ra ngoài, không biết ánh mắt người đằng sau vẫn luôn dõi theo y một khắc không rời.
Bây giờ đi thì sau này cũng phải trở về thôi, Kế Vô Chước nghĩ, cũng đến lúc phải đánh động phía lão già họ Lâm kia rồi.
Ông ta lại nghĩ, đồ vô dụng Ninh Mạt lại chạy đi đâu rồi không biết, cả ngày không thấy bóng dáng đâu…
Ninh Mạt nằm trong phòng chứa củi của Triệu phủ, bụng kêu âm ĩ.
Triệu Phụng cầm cái đùi gà quơ quơ trước mặt y, “Muốn ăn không?”
Ninh Mạt quay mặt đi, không để ý tới hắn.
“Chà chà.” Triệu Phụng lắc đầu, “Thật sự không ăn à? Ngươi nói hai câu là được, hình xăm kia từ đâu ra?”
Người trên mặt đất vẫn không nói chuyện.
“Ngoan cố vậy sao?” Triệu Phụng trực tiếp ngồi xuống đất, chóp chép ăn đùi gà.
Ninh Mạt: “…” Tiên sư ngươi, chờ đến lúc ngươi phải cầu xin ta đi!
Tất cả đều là lỗi của lão già Lâu chủ kia, y tức giận nghĩ, rõ ràng đã nói chỉ cần dùng tính mạng của Lâm Tu Viễn uy hiếp Lâm Tử Nghiên, để y ở lại Đại Diên làm mật thám Bắc Kỳ. Bây giờ lại muốn Lâm Tử Nghiên trở về Bắc Kỳ, sớm biết vậy ta đã một chưởng đánh ngất y rồi khiêng người trở về, tự nhiên ở đâu lòi ra nhiều chuyện như vậy?!
Ai, Lâm phủ vẫn chưa có động tĩnh gì sao? Đói quá đi…
“Hắt xì!” Trong xe ngựa, Lâm Tử Nghiên bỗng nhiên hắt hơi một cái.
Giang Tự Hành nhíu mày, “Cảm lạnh rồi hả?”
Lâm Tử Nghiên lắc đầu, “Không sao.”
Giang Tự Hành lấy một gói giấy dầu từ trong ngực ra đưa cho Lâm Tử Nghiên, nói: “Bánh nướng.”
Lâm Tử Nghiên khó hiểu, “Bánh nướng?”
“Không phải ngươi nói cha ngươi thích ăn à?” Giang Tự Hành hơi mất tự nhiên, “Bánh nướng nhà này ngon.”
Lâm Tử Nghiên chớp mắt, đưa tay nhận lấy gói giấy, khóe miệng giương lên chút ý cười, “Cảm ơn.”
Không biết sao hai tai Giang Tự Hành hơi nóng lên. Hắn rời mắt, tùy ý đẩy rèm xe ra ngắm nhìn cảnh bên ngoài.
Đúng lúc bọn họ đi ngang qua sòng bạc Sơn Hà, thấy mấy người đang cãi cọ ồn ào bước ra ngoài.
Giang Tự Hành tùy ý nhìn thoáng qua lại thấy cha hắn cũng ở đó, còn có cả Hộ bộ Trương thị lang và Trần trưởng sử.
Có vẻ Trương thị lang thua rất nhiều tiền, kêu la nói muốn gỡ vốn.
“Này, ngươi lấy cái gì để gỡ vốn?” Trần trưởng sửkéo ông ta nói, “Thua đến quần còn không có mà mặc!”
Trương thị lang không phục, “Đời ta chưa thua ai được mấy lần, chẳng lẽ còn có thể thua cái sòng bạc nhỏ này sao!”
Nói rồi muốn quay trở vào, lại bị Giang Thành Nhạc ngăn cản.
“Giang thượng thư.” Trương thị lang lập tức nhớ ra vừa nãy Giang Thành Nhạc thua cũng rất thảm, vô cùng đồng tình, “Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ thẳng lại tổ trạch giúp ngài!”
Giang Tự Hành trong xe ngựa: “…” Tổ trạch cũng thua luôn rồi? Ông cha phá của!
“Ngươi về trước đi.” Giang Tự Hành quay đầu nói với Lâm Tử Nghiên, sau đó vén rèm xuống xe.
Lâm Tử Nghiên cũng thấy Giang Thành Nhạc, đành cất bánh nướng đi, về phủ trước cùng Lâm Mặc.
Giang Tự Hành bước thẳng về phía sòng bạc Sơn Hà, không để ý đến Giang Thành Nhạc đang đứng chặn ở cửa.
“A Tự?” Giang Thành Nhạc thấy con trai đi tới, nhíu mày nói, “Con đến đây làm gì?”
Giang Tự Hành không nói chuyện, đi vào bên trong nhìn lướt qua, vỗ bàn nói với một tiểu nhị: “Ông chủ các ngươi đâu?”
Tiểu nhị hoảng sợ: “Làm, làm gì?”
Giang Tự Hành: “Ta muốn đánh cược với ông chủ ngươi một ván.”
“A Tự!” Giang Thành Nhạc vội quát lớn, “Phá cái gì đó?! Trở về mau!”
Giang Tự Hành không nhúc nhích, vẫn nói: “Gọi ông chủ các ngươi ra đây.”
Tròng mắt tiểu nhị đảo quanh. Trước giờ đại đương gia của bọn họ không lộ diện ở sòng bạc, có việc gì đều là tìm nhị đương gia. Nhưng sáng nay không biết Tôn nhị đương gia bị làm sao, cứ như là ăn phải pháo nổ, khuôn mặt đen sì sì, ai cũng không dám dây vào.
Không phải chỉ là một tên tiểu tử thôi sao, đuổi ra ngoài là được.
Tiểu nhị ra hiệu gọi vài tráng hán đến, chưa kịp nói gì thì Tôn nhị đương gia đã bước xuống từ tầng hai, cáu kỉnh nói, “Ồn ào cái gì?!”
Sắc mặt vô cùng kém!
Hắn cũng rất oan uổng, đêm qua hắn thấy đại đương gia vội vã ôm một người hôn mê bất tỉnh trong lòng trở về, cho rằng có chuyện nên mới hỏi sao người này lại hôn mê?
Đại đương gia nói, hôn một cái… thì ngất xỉu luôn.
Hắn nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, giật mình nói, chẳng lẽ ghê tởm đến ngất đi sao?
Ngươi mới ghê tởm! Đại đương gia lập tức nổi trận lôi đình, đạp hắn ra ao ngắm trăng chung với cá.
Vì thế nhị đương gia ngắm trăng một đêm, thấy người là muốn đấm một đấm.
“Nhị đương gia.” Tiểu nhị vội vàng chạy tới, “Có người muốn tìm đại đương gia đánh bạc.”
Ồ, Tôn Phóng nghĩ, tìm đại đương gia đánh bạc? Đây là tên ngu nào vậy?
Sau đó hắn đi qua nhìn, thấy Giang Thành Nhạc đang giữ một người trẻ tuổi.
Tôn Phóng: “…” Lão Giang, ngươi lại đến đưa tiền à?
“Ngươi chính là ông chủ sòng bạc này?” Giang Tự Hành nhìn Tôn Phóng từ trên xuống dưới, “Có dám đánh cược một ván với ta không?”
“A Tự, quay về!” Giang Thành Nhạc kéo Giang Tự Hành, quay đầu nói với Tôn Phóng, “Khuyển tử không hiểu chuyện, thứ lỗi.”
Con trai ngươi à? Vẻ mặt Tôn Phóng mờ mịt, vậy các ngươi… ầm ĩ cái gì?
Hắn suy nghĩ một lát, hỏi lại: “Đánh cược gì?”
Giang Tự Hành chỉ chính mình, “Ta, cược tổ trạch Giang gia.”
Muốn chết à, Tôn Phóng giật mình, lão Giang cũng liều mạng ghê, mang cả tổ trạch đến đây á?! Nếu như để đại đương gia biết ta thu tổ trạch Giang gia còn không đá ta vào ao cá chắc?!
“Được, ta sẽ cược với ngươi một ván.” Tôn Phóng tỏ vẻ trấn định, “Cược lớn bé thì sao?”
Giang Thành Nhạc: “Không thể…”
Tôn Phóng vội vàng khoát tay chặn ông ta, “Không sao.” Lão Giang à ngươi thương ta đi, ta không muốn làm mồi cho cá ăn đâu!
Sau đó Trần trưởng sử, Trương thị lang và Giang Thành Nhạc đều thấy Giang Tự Hành thắng được tổ trạch về.
“Cháu trai ngoan.” Trương thị lang một phen nắm tay Giang Tự Hành nói, “Không bằng chơi tiếp mấy lần nữa, vừa nãy ta cũng…” Còn chưa nói xong thì Giang Thành Nhạc đã kéo Giang Tự Hành đi, “Tiền đồ của ngươi đâu? Đi về!”
Bọn họ ra tới cửa thì thấy Lâm Mặc vội vàng đánh xe ngựa trở lại, trông có vẻ vô cùng sốt ruột.
Xe ngựa dừng lại, Lâm Tử Nghiên vén rèm vội vã muốn bước xuống, lại vấp một cái suýt thì ngã.
Lòng Giang Tự Hành nhảy dựng, lại thấy bên cạnh xe có một nam tử nhảy ra, thoắt cái đỡ lấy Lâm Tử Nghiên.
Đúng lúc này Tôn nhị đương gia trong sòng bạc bỗng nhiên vọt ra, hét to: “Cố hộ vệ, mau buông ra, để ta!” Bị đại đương gia thấy là không xong!
Giang Tự Hành: “…”
– —–oOo——